Sau ba ngày hai người nói chuyện, Khúc Mặc Thương gặp Lâm Thanh Hàm.
Khi mặt trời ló dạng từ sáng sớm, dì Hoàng đã dậy quét dọn sân, hôm qua vừa kêu người tới cắt cỏ trước nhà, trong không khí có mùi cỏ nhàn nhạt. Dì Hoàng mở vòi phun nước, xoay tròn phun nước làm ướt cỏ, làm thảm cỏ đã sửa sang càng thêm xanh tốt.
Khúc Mặc Thương cầm ly sữa đứng trước cửa sổ phòng khách, qua khung cửa sổ đang mở, cô nhìn tia nước sáng rực trong ánh ban mai, tâm tình mạc danh cảm thấy thoải mái. Cô cúi đầu uống một ngụm sữa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đứng ở ngoài hàng rào, mặc một chiếc váy trắng ôm eo, đang nhìn thẳng vào chính mình.
Khúc Mặc Thương có chút sững sờ, cô gần một tháng không gặp Lâm Thanh Hàm, từ xa nhìn nhau như vậy, cô phát hiện Lâm Thanh Hàm tựa hồ đã thay đổi rất nhiều. Lúc này, mái tóc dài nhu thuận xõa xuống, mang theo cái kẹp màu bạc, ở trong nắng sáng lóe lên quang mang. Dáng người cô gái thanh tú, lộ ra thanh xuân linh động của lứa tuổi này, nhưng lại mất đi non nớt của nữ hài ở lứa tuổi này, trầm ổn hơn rất nhiều.
Khoảng cách này không xa không gần, cô có thể cảm nhận được chuyên chú của Lâm Thanh Hàm khi nhìn cô, nhưng khi đối diện với cô thì hơi thu mắt lại, sau đó mím môi cười khẽ, trên mặt mang theo khí chất thanh lãnh khi cười lên rất nhu hòa, thanh nhã động lòng người.
Khúc Mặc Thương hoảng hốt nghĩ đến lời nói trong cuộc điện thoại ngày đó, nàng mười sáu tuổi thoạt nhìn không nhỏ, thậm chí theo cái nhìn của cô, đều có thể nói ra hai chữ mê người.
Khúc Mặc Thương thu lại suy nghĩ của mình, đặt sữa xuống rồi đi ra ngoài, ấn nút kiểm soát ra vào ở cửa, Lâm Thanh Hàm đẩy cửa đi vào.
Khúc Mặc Thương nhìn ngón tay đang siết chặt của người trước mặt, mới phát hiện người này có vẻ trấn định tự nhiên thực ra lại rất khẩn trương.
Cô nhẹ nhàng cười: “Hôm nay cậu có rảnh không?”
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu: "Hôm nay được nghỉ ngơi một ngày."
“Vào đi, ăn sáng chưa?” Cô quay đầu hỏi nàng, Lâm Thanh Hàm gật đầu, sau đó nhìn môi cô: “Trên môi cậu dính sữa."
Một dấu vết màu trắng kem dính trên khóe môi cô, nàng tới gần có thể nhìn thấy rõ hơn, ở trên da thịt trắng nõn có loại đáng yêu khác.
Khúc Mặc Thương ngẩn ra, vô thức vươn đầu lưỡi liếm môi, không biết phương hướng cũng không thể lau sạch, khi cô dùng mắt dò hỏi, Lâm Thanh Hàm không nhịn được vươn tay cọ qua khóe môi cô.
Khúc Mặc Thương theo bản năng lùi lại một bước, nhưng Lâm Thanh Hàm rất tự nhiên thu tay lại: “Được rồi, không còn nữa.”
Khúc Mặc Thương cảm thấy có chút xấu hổ, mà cô lui như vậy càng rõ ràng, may mắn là biểu tình của Lâm Thanh Hàm rất tự nhiên.
Dì Hoàng làm vệ sinh xong thấy Lâm Thanh Hàm đến, có chút kinh hỉ: “Thanh Hàm a, lâu rồi không tới, tới tìm Mặc Thương đi chơi sao?”
“Dạ, dì Hoàng.
Kỳ nghỉ tương đối bận rộn, cho nên con không tới đây được."
"Được rồi được rồi, năm ba áp lực lắm phải không, nhưng cũng phải nghỉ ngơi một chút.
Dì đi cắt một ít trái cây, hai đứa tán gẫu đi." Dì Hoàng săn sóc không quấy rầy hai người, đi vào phòng bếp rửa nho cắt dưa hấu.
Hai người lên lầu, bầu không khí vẫn có chút kỳ quái, ánh mắt Khúc Mặc Thương rơi vào trên người nàng: “Nghỉ hè rất vất vả phải không?”
Lâm Thanh Hàm lắc đầu: “Tôi quen rồi, hơn nữa cũng có rất nhiều chuyện, sẽ không có thời gian để đi để ý những chuyện phiền lòng.”
Mặc dù biết Lâm Thanh Hàm đã sớm trưởng thành, nhưng khi nghe những lời như vậy cô vẫn không khỏi nhíu mày. Một lúc sau mới lên tiếng: “Thanh Hàm, đã năm ba rồi, cậu nên đặt nhiều tâm tư vào việc học nhiều hơn một chút.”
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi màu đến giống như có hồ nước, lúc đầu yên tĩnh thâm thúy, sau đó hồi nổi lên làn sóng, cuối cùng khuấy động không ngừng.
Biểu tình bình tĩnh của nàng cũng có chút nứt ra, một lúc sau mới đưa tay lên che đôi mắt, ngón tay có chút run rẩy: “Tôi… thực xin lỗi, tôi không khống chế được chính mình."
“Thanh Hàm." Khúc Mặc Thương có chút không đành lòng, nhưng cô không thể cho nàng ảo tưởng, từ lúc cô trọng sinh tới nay chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm, huống chi đối phương kỳ thực là tiểu cô nương nhỏ tuổi hơn cô, ngay từ đầu trong lòng cô chính là hài tử, hơn nữa cũng không nghĩ rằng mình sẽ thích người đồng giới.
Cô hít một hơi thật sâu, ôn nhu nói: "Cậu nói cậu đã mười sáu tuổi, tuổi này mới biết yêu, tâm tư này rất bình thường.
Chỉ là Thanh Hàm, người mà cậu chân chính hòa hợp rất ít, đặc biệt là nam hài tử, cơ hồ giao lưu không nhiều.
Ý thích của cậu tôi chưa bao giờ nghĩ đó là đùa, nhưng cũng không hẳn là loại tình cảm này.
Hơn nữa, tuy ngày đó tôi nói thích đồng giới không có gì sai, nhưng hoàn cảnh chung xác định loại tình cảm này quá gian nan, nếu không phải thật sự không thể lựa chọn, tôi cũng không hy vọng cậu đi vào con đường này, cũng không hy vọng cậu bị chuyện xảy ra ngày hôm đó lầm tưởng.”
Lâm Thanh Hàm bình tĩnh nhìn cô, trong lòng chua xót đan xen, nàng muốn phản bác lại là mình không lầm tưởng, trước đó nàng đã sớm nhận ra tâm tư của mình, thậm chí còn lén tra trên mạng. Chỉ vì quá mức đặc biệt nên nàng luôn cảm thấy mình không bình thường, không dám nói nhiều lời hay biểu lộ ra ngoài.
Cho đến khi gặp hai nữ nhân ngày hôm đó, nàng thử hỏi Khúc Mặc Thương, cũng cẩn thận quan sát phản ứng của cô, cô tựa hồ không chán ghét, chỉ là thẹn thùng.
Lúc đó nàng cũng âm thầm hy vọng cô là người có thể lý giải cùng bao dung loại cảm giác giống như trên mạng nói, nhưng lại không dám hy vọng xa vời cô có thể tiếp thu chính mình.
Nàng vẫn luôn nghĩ có thể làm bạn tốt với Khúc Mặc Thương, yên lặng ở bên cạnh cô cũng đã cảm thấy mãn nguyện, nhưng dưới tình huống sụp đổ ngày đó, Khúc Mặc Thương giống như ánh mặt trời sau cơn mưa xối xả, xua tan đi mọi tuyệt vọng cùng khủng hoảng của nàng, ấm áp đến làm nàng khó có thể khống chế.
Vốn dĩ Khúc Mặc Thương muốn nói, nhưng đối diện ánh mắt tràn đầy chua xót cùng khổ sở của đối phương, lời nói đến cổ họng đột ngột bị nuốt xuống. Những lời như vậy tựa hồ không thuyết phục được Lâm Thanh Hàm, cũng không thể thuyết phục chính cô nhẹ nhàng bâng quơ xuyên tạc tình ý này.
Cô động cổ họng vài cái, có chút vô lực: "Là tôi không đúng mực, cho nên mới làm cậu..."
Trong lòng Lâm Thanh Hàm có chút hoảng, vội vàng lắc đầu ngắt lời cô: "Không phải, là vấn đề của tôi, là tôi không nên suy nghĩ lung tung, tôi biết cậu chỉ coi tôi là bạn, tôi đều biết.
Ngày đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi thề, tôi sẽ không vượt rào nữa, cậu đừng xa lánh tôi, chúng ta vẫn giống như trước được không?”
Giọng nói của nàng hoảng loạn, biểu tình đều là khẩn cầu, lại làm trong lòng Khúc Mặc Thương khó chịu. Nàng là Lâm Thanh Hàm, không nên lộ ra biểu tình hèn mọn như vậy, vài năm nữa, nàng sẽ là thiên chi kiêu tử, bao nhiêu người ái mộ cầu mà không được, tuyệt đối không phải là tiểu cô nương hiện tại ở nơi này cầu xin.
Biểu tình Khúc Mặc Thương rất phức tạp, không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nghiêm túc nói: "Thanh Hàm, tôi sẽ không chán ghét cậu, nhưng cũng sẽ không đáp lại cậu, cậu hiểu không?"
Trái tim Lâm Thanh Hàm phảng phất bị nắm một cái, cho dù trong lòng nàng biết rõ, nhưng từ trong miệng Khúc Mặc Thương nói ra, vẫn là đau đến làm nàng đột nhiên không kịp phòng bị.
Nàng nỗ lực nhẫn nại nước mắt, vô luận nàng có tự ti đến đâu, nàng cũng sẽ không bao giờ rơi nước mắt trước mặt Khúc Mặc Thương. Nàng cúi đầu, thật lâu sau mới nở nụ cười có chút khó coi: "Tôi hiểu rồi."
Cuối cùng, Khúc Mặc Thương cũng không hứa hẹn, bởi vì cô không còn có thể đối xử với Lâm Thanh Hàm giống như trước kia. Nếu Lâm Thanh Hàm chỉ là xúc động nhất thời, bình tĩnh lại cũng không thành vấn đề, nhưng từ trong mắt nàng, Khúc Mặc Thương chỉ có thể nhìn thấy nghiêm túc cùng thống khổ.
Mặc dù hiện tại lại tới gần lập tức làm nàng không khổ sở như vậy, nhưng nếu Lâm Thanh Hàm không chân chính buông tay, thân cận của cô sẽ chỉ khiến nàng lại chịu dày vò.
Khúc Mặc Thương lại một đêm không ngủ, trước kia cô chưa bao giờ ứng phó với chuyện như vậy, trước kia cũng có nhiều người theo đuổi cô, nhiệt liệt lại săn sóc, nhưng cô đều không có gánh nặng mà từ chối, cô không thích nên dứt khoát lưu loát từ chối, không cần phải nghĩ cho người khác, cũng không có suy xét những người đó có ảm đạm thương tâm hay không.
Nhưng đối mặt với Lâm Thanh Hàm mười sáu tuổi, cô lại bó tay bó chân lo trước lo sau, sợ do dự thiếu quyết đoán sẽ làm nàng thêm thống khổ, lại sợ quá tàn nhẫn sẽ cho nàng đả kích quá lớn. Kết quả là kỳ nghỉ hè vắng vẻ không thể giải thích được, lại dễ dàng dao động đi trêu chọc nàng, cuối cùng vẫn muốn hạ quyết định, làm nàng ảo não vì mình thay đổi thất thường.
Gặp mặt lần này Khúc Mặc Thương cũng không gặp lại Lâm Thanh Hàm cho tới khi khai giảng, nhưng mỗi ngày Lâm Thanh Hàm đều không chịu thua mà gửi tin nhắn chào sáng cùng chúc ngủ ngon cho cô.
Nhìn lịch sử trò chuyện đang tích lũy từng ngày, Khúc Mặc Thương luôn cảm thấy khó hiểu.
Năm thứ 3 cao trung, việc học càng thêm căng thẳng, không khí trong lớp cũng nặng nề không ít, là lớp trọng điểm nên không khí học tập của đám học sinh này cũng nồng đậm hẳn lên.
Từ khi vào cao trung, thành tích của Lâm Thanh Hàm không hề giảm, lúc đầu Khúc Mặc Thương sẽ giảng bài và phân loại điểm kiến thức cho nàng, nhưng hiện tại nàng căn bản không cần. Trong lớp, nàng cũng có thể duy trì thành tích top ba của lớp.
Cho nên sau khi chuyện kỳ nghỉ hè xảy ra, cho dù trong lớp nàng cũng nói chuyện với Khúc Mặc Thương nhiều, hai người vẫn cùng nhau ăn cơm, Xa Giai Di cũng áp lực không nhỏ, thừa dịp giờ ăn trưa lôi kéo Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm, than phiền cuộc sống thống khổ của mình.
"Tới nói a Mặc Thương, thứ hạng kỳ thi hàng tháng đã có, cậu thật đúng là đáng sợ.
Lúc đầu xếp hạng nhất sơ trung, sau đó lại phụ đạo cho Thanh Hàm, còn làm cậu ấy thành học bá, hiện tại tới cao trung, hai người đều ở riêng top 3 a.
Nhưng này làm lớp tớ hâm mộ đến hỏng rồi, trong lớp luôn nhắc đến hai người, cậu nói xem đều là bạn bè, tại sao cậu lại bất công như vậy." Xa Giai Di dùng vẻ mặt vừa ghen tị vừa ghét bỏ nhìn hai người.
Khúc Mặc Thương nhấp một ngụm canh, nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái: "Cậu đã xem hết ghi chép của tôi, trọng điểm cũng cho cậu, cậu còn không biết cố gắng, so ra kém hơn Thanh Hàm còn oán trách ai?"
Xa Giai Di hừ một tiếng: "Cho Thanh Hàm sổ ghi chép, cậu đều giảng một lần cho cậu ấy, tớ với Trần Dao trước nay đều nguyên xi ném xuống, cũng không giám sát bọn tớ.
Nói không phải bất công đi?"
Lâm Thanh Hàm ở một bên an tĩnh ăn cơm, nghe vậy liền nói: "Bởi vì tôi ngốc."
“Cậu ngốc mà có thể đứng đầu lớp mười sao?” Xa Giai Di lẩm bẩm, sau đó nghiêm túc đứng đắn nói: “Đúng rồi, mặc dù tháng sáu mới thi đại học, nhưng cũng chỉ còn có mấy tháng, các cậu đã suy xét đến nguyện vọng chưa?”
Nàng hỏi, Lâm Thanh Hàm không khỏi quay đầu nhìn nàng. Ngữ khí của Khúc Mặc Thương rất bình tĩnh: "Cuối cùng gia nghiệp của ba mẹ tôi cũng đã khởi bước, những cái đó hao phí rất nhiều tâm huyết của bọn họ, tôi muốn giúp bọn họ."
"Cậu muốn tiếp quản công ty của ba mẹ cậu sao? Nhưng tớ nhớ lúc trước không phải cậu nói thích vẽ tranh, muốn học thiết kế sao?” Xa Giai Di có chút kỳ quái hỏi.
“Con người sẽ luôn thay đổi.” Khúc Mặc Thương không giải thích nhiều, mặc dù đời trước cô làm việc ở Thiên Thịnh, nhưng kỳ thực cô không đảm nhận quá nhiều nhiệm vụ, đến cuối cùng xảy ra nhiều chuyện cô mới bị không trâu bắt chó đi cày.
Khoảng thời gian đó giống như bị ông trời trừng phạt, tăng gấp đôi áp lực mà cô đã thoái thoát.
Mặc dù Thiên Thịnh đang phát triển tốt, nhưng suy cho cùng vẫn còn nhỏ, không trưởng thành như Cảnh Thái, đời trước vấn đề bại lộ cũng không ít.
Đời này cô được trọng sinh lần nữa, dù biết rõ một số chuyện, nhưng ở tuổi này cô không thể chạy đến gặp Khúc Thịnh nói sách tồn có vấn đề.
Chỉ có thể khi cùng bọn họ nói chuyện phiếm nhắc tới mấy năm nay có nhiều công ty phát triển không tồi, để Thiên Thịnh đặt mục tiêu vào những ngành sản xuất đứng đầu như bất động sản và Internet.
Mà nguyên bản nàng không nghĩ nghiệp vụ của Thiên Thịnh có vấn đề, cho nên chỉ sau khi cô tiếp xúc với ngành sản xuất, làm Khúc Thịnh tin tưởng cô có năng lực thì cô mới có thể nghiêm túc thảo luận vấn đề này với ông, này xem như là bồi thường cho tai họa lúc trước cô đã tùy hứng gây ra cho Thiên Thịnh.
Bất quá Khúc Thịnh là doanh nhân thành đạt, rất nhạy bén với thị trường, mặc dù ban đầu ông không hoàn toàn để ý đến những gì Khúc Mặc Thương đề cập, nhưng kết quả cuối cùng lại làm ông động tâm tư, cho nên khi Khúc Mặc Thương học năm hai liền bắt đầu dồn hết tinh lực cho bất động sản. Đồng thời, đặt nhiều tâm tư vào vận hành cùng bảo trì nền tảng mạng của công ty. Động thái này sớm hơn đời trước ba năm, chênh lệch giữa ba năm này đủ để Thiên Thịnh sau này đứng vững trên thương trường.
Nhưng Khúc Mặc Thương vẫn chưa thỏa mãn, cô muốn Thiên Thịnh nắm bắt cơ hội vươn lên.
Mặc dù tương tự như ngành Internet, nền tảng chi trả di động cùng mua sắm như đời trước, nhưng cô không muốn trực tiếp đánh cắp những thứ thuộc về người khác, nhưng cô có thông tin chuẩn xác trong tay cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, cần phải trở nên độc lập cường đại lên mới có thể tận dụng tốt.
---
Ngày mai bận nay up bù nhé~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...