Cậu chủ nhà họ Lý thuộc bốn gia tộc hàng đầu bị người ta đánh cho một trận no đòn.
Tùy ý dạy dỗ.
Người này quá ngông cuồng.
Camera đồng loạt chĩa về phía Trần Thiên Hạo.
Ánh đèn flash chớp nháy liên tục khiến anh phải híp mắt lại.
Anh ung dung phủi bụi dưới gấu quần.
Quay sang nhìn Lưu Tiểu Nguyệt nở nụ cười.
“Đi thôi!”
Trước cổng khách sạn.
Hai gã vệ sĩ canh gác cản đường.
“Mời anh xuất trình giấy mời”.
Anh rút ra một tấm thẻ màu đen.
Tấm thẻ này chỉ lớn bằng thẻ ngân hàng bình thường, trên mặt thẻ không có chữ số gì, chỉ có một hình ngọn lửa đang bùng cháy.
Hai gã vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại nhìn sang chàng trai cao to trước mặt, cảm nhận được một luồng áp lực kinh người vô hình đang tràn tới.
Bọn họ không dám làm bừa, một người cuống quýt chạy vào bên trong báo cáo.
“Thiên Hạo, anh đưa cho cái gì vậy?”
“Đây là thẻ ra vào doanh trại quân đội của anh lúc còn ở Đông Hoang.
Anh nghĩ nếu buổi đấu giá lần này là do đội quân Đông Hoang chủ trì tổ chức thì chắc hẳn bọn họ sẽ nhận ra nó”.
“Nhưng mà ở đây cũng đâu phải Đông Hoang?”, Lưu Tiểu Nguyệt dở khóc dở cười hỏi.
“Tình cảm giữa binh lính Đông Hoang sâu nặng hơn em nghĩ nhiều.
Cứ chờ xem”.
Lý Kiệt ôm lấy gương mặt sưng đỏ, chật vật lê bước tới cửa.
Anh ta hung hăng trợn mắt lườm anh.
“Ở đây là nơi hội tụ của các gia tộc hàng đầu.
Các người chỉ là gia tộc hạng hai tép riu mà cũng đòi tham dự, đúng là nằm mơ giữa ban ngày”.
“Này tên gác cửa, nhớ trông chừng hai người họ cho kỹ, đừng để bọn họ có cơ hội lẻn vào”.
Anh ta gào lên một tiếng rồi e sợ liếc nhìn Trần Thiên Hạo một cái mới dám chạy ào vào trong khách sạn.
“Lũ ăn hại, có giỏi thì vào đây đánh tao đi”.
Lý Kiệt quay ra đắc ý khiêu khích Trần Thiên Hạo ở bên ngoài cổng.
“Tránh ra!”
Tên vệ sĩ gác cổng cao lớn vung tay một cái hất ngã anh ta.
Tên vệ sĩ chẳng thèm đoái hoài gì tới anh ta xông thẳng ra cổng.
Sau lưng gã ta là giám đốc của khách sạn.
Giám đốc mang theo vẻ mặt sợ sệt, cung kính trả lại tấm thẻ đen cho Trần Thiên Hạo bằng cả hai tay.
“Thưa ngài, thẻ của ngài đây”.
Anh bình thản nhận lại thẻ, cất giọng hỏi.
“Chúng tôi có được vào không?”
“Được chứ”.
Giám đốc lùi lại nhường đường để Trần Thiên Hạo dẫn theo Lưu Tiểu Nguyệt vẻ mặt ngơ ngác đi vào trong.
Lý Kiệt bị đẩy ngã lăn ra đất chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra, kinh ngạc suýt rớt cằm.
Rốt cuộc bọn họ có thân phận gì mà có thể khiến cho quản lý nghênh đón cung kính như vậy? Đến cả bố của anh ta cũng không được hưởng đãi ngộ đó đâu.
Nghĩ tới đây, anh ta chợt bàng hoàng phát hiện Trần Thiên Hạo đã bước tới trước người mình.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng nhìn xuống anh ta từ trên cao.
“Chuyện vừa nãy… là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi”, Lý Kiệt cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng.
Trần Thiên Hạo tàn nhẫn giẫm một cái lên bụng anh ta, khiến anh ta suýt thì nôn sạch bữa tối hôm qua.
Hội tuyên truyền buổi đấu giá được tổ chức tại phòng họp xa hoa trên tầng cao nhất của tòa khách sạn này.
Trần Thiên Hạo và Lưu Tiểu Nguyệt sóng vai đi vào trong thang máy.
Bọn họ được nhân viên tận tình hướng dẫn đi lên tầng ba mươi hai.
Cửa thang máy tự động mở ra.
Trước mặt bọn họ là một phòng họp khổng lồ.
Toàn bộ căn phòng được bài trí theo phong cách tối giản, màu gỗ thống nhất theo đỏ đậm.
Trên màn hình chiếu cỡ lớn ở trên tường đang chiếu video giới thiệu khu công nghiệp.
Tất cả mọi người xếp hàng ngay ngắn ngồi trước bàn làm việc hình tròn, lẳng lặng nhìn đoạn video khiến cho người ta thèm rỏ dãi kia.
Bởi vì hội tuyên truyền này đã phát giấy mời cho từng người cụ thể từ trước nên mỗi ghế ngồi đều dán tên tương ứng.
Sự xuất hiện của Trần Thiên Hạo chỉ khiến người trong phòng nhìn thoáng qua một cái rồi ngó lơ.
Trong phòng có đủ nhân viên phục vụ cả trai lẫn gái đi lại liên tục.
Bọn họ bê khay đi dọc căn phòng, chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp các ông lớn có máu mặt trong giới kinh doanh này.
Khi đi tới bàn họp.
Trần Thiên Hạo nhìn lướt qua một lượt, không thấy có chỗ ngồi của mình.
Nhưng anh lại nhìn thấy tên của Lý Kiệt.
Anh tiện tay ném bảng tên của anh ta sang một bên, bảo Lưu Tiểu Nguyệt ngồi xuống.
“Thiên Hạo, làm vậy không tốt lắm đâu”.
Cô bất an nhỏ giọng thì thầm.
“Em chưa đi xe bus công cộng bao giờ à? Ai đến trước thì có chỗ”, anh thản nhiên cười đáp.
Người ngồi bên cạnh hơi ngạc nhiên nhìn về phía cô.
Bèn cất giọng nói.
“Này cô, đây là vị trí của đại diện nhà họ Lý”.
“Nhà họ Lý có quan hệ gì với anh?”, Trần Thiên Hạo lạnh giọng hỏi ngược lại.
“À, tôi là người nhà họ Tôn.
Hai nhà chúng tôi có quan hệ thân thiết với nhau”, người kia ngạo nghễ ngẩng cao đầu đáp.
Anh mạnh mẽ túm lấy cổ áo sau gáy gã ta, nhấc bổng lên rồi ném người ra đằng sau.
“Nếu có quan hệ thân thiết thì hai người cùng ra sofa cạnh tường ngồi với nhau luôn đi”.
Người kia mặt mày dữ tợn.
Hùng hổ xông lên túm cổ áo Trần Thiên Hạo.
“Mày là cái thá gì mà dám đối đầu với nhà họ Tôn bọn tao?”
Anh khẽ động tay vặn cổ tay đối phương trật cả khớp.
“Cút!”
Một câu quát mang theo khí thế dọa người khiến đối phương khiếp đảm không dám tới gần.
Cam chịu ôm cổ tay ra đằng sau ngồi lên sofa cạnh tường.
Cùng lúc đó, Lý Kiệt cũng nghiến răng nghiến lợi đi tới phòng họp.
Trông thấy phòng họp đã chật kín người, anh ta lớn tiếng kêu gào.
“Chỗ của tôi đâu?”
Người đang ngồi sát tường lên tiếng chào hỏi anh ta.
“Lý Kiệt, ở đây”.
Anh ta trông thấy người vừa gọi mình, tức thì cau mày.
“Tôn Hữu Tài, sao anh lại ngồi ở đây? Chỗ của anh đâu?”
Gã ta xoa lấy cổ tay đau nhức, chỉ về phía Trần Thiên Hạo.
“Bị anh ta chiếm rồi.
Còn chỗ của anh thì bị con ả bên cạnh anh ta ngồi mất”.
Lý Kiệt nhìn sang, lập tức hoảng sợ không dám hé răng nửa lời, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.
Hai mắt lóe lên vẻ thâm độc.
Chờ khi nào ra khỏi khách sạn phải dạy dỗ cho thằng ranh con kia một bài học mới được.
“Anh Tôn, muốn dạy dỗ nó không?”
Lý Kiệt hung trợn hỏi.
Tôn Hữu Tài sáng rực hai mắt, vẻ mặt căm hận khẽ gật đầu.
Hai người họ nhanh chóng bắt tay với nhau.
Trần Thiên Hạo nhanh chóng nhìn thấy một người ngồi trước bảng tên ghi Triệu Lộ Bình.
Người kia có gương mặt góc cạnh, nước da đen, cả người mặc đồ ngụy trang khiến người ta có cảm giác giống như lính đặc chủng.
Triệu Lộ Bình.
Chắc hẳn là người nhà họ Triệu.
Triệu Lộ Bình cảm thấy như có ánh mắt đang dõi theo mình, lập tức mở to mắt.
Một đôi mắt sắc bén như mắt ưng nhìn về phía anh.
Giữa hai người họ như sinh ra một ngọn lửa dữ dội.
Đôi mắt như mãnh hổ của Trần Thiên Hạo trợn trừng, tỏa ra tia sáng lạnh lẽo dọa người.
Triệu Lộ Bình nhanh chóng nhắm mắt lại.
Lòng thầm kinh hãi.
Rốt cuộc thằng nhóc kia là ai mà lại có khí thế khủng bố như vậy.
Cửa thang máy lại mở ra.
Tưởng Đại Vi mặc bộ quân phục màu xanh lục đại diện cho đội quân Đông Hoang đi vào.
“Xin mọi người thông cảm vì phải đợi lâu”.
Anh ta là phó thống lĩnh của đơn vị đóng quân gần nhất, cũng là thuộc hạ của một trong bốn vị thần tướng của đội quân Đông Hoang.
Anh ta có sức ảnh hưởng rất lớn tới toàn bộ nước Hoa.
Sự xuất hiện của anh ta lập tức nhận được vô số ánh mắt kính nể.
Chỉ riêng Trần Thiên Hạo vẫn ung dung híp mắt, không thèm liếc nhìn lấy một cái.
“Này chàng trai, cậu tới để tham gia hội tuyên truyền hay tới để gây chuyện vậy hả?”
“Từ lúc cậu bước vào đã chiếm ghế của đại diện hai nhà họ Tôn và họ Lý.
Tướng quân Tưởng Đại Vi đi vào mà vẫn nghênh ngang không coi ra gì”.
“Cậu ngông cuồng quá rồi đấy”.
Một ông già khá lớn tuổi ngồi gần đó không nhịn được lên tiếng trách móc Trần Thiên Hạo ngay trước mặt Tưởng Đại Vi.
Nghe thấy những lời này, mọi người xung quanh lập tức lên tiếng chỉ trích.
Hai người đang ngồi dựa tường là Lý Kiệt và Tôn Hữuu Tài liếc mắt nhìn nhau rồi đồng loạt đứng dậy.
“Xin Tưởng thống lĩnh làm chủ cho hai chúng tôi.
Thằng oắt con kia cướp chỗ của chúng tôi, còn đánh đập chúng tôi.
Hôm nay là hội tuyên truyền do đội quân Đông Hoang chủ trì tổ chức, nó làm vậy chẳng khác nào không tôn trọng đội quân Đông Hoang”.
Đám người nhao nhao phụ họa, tiếng xì xào bàn tán nổi lên khắp phía..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...