Editor: Cogau
Giặt xong định xách cây lau nhà đi phơi, nhưng nghĩ đến Giang Nam Đồng vẫn còn tuần tra đâu đó, ngộ nhỡ lại bị cái giọng oang oang nào truyền đi phiên bản "Rơi bồn cầu" khác nên thôi vậy, quay lại đã, huống chi cũng sắp mười hai giờ rồi.
Vội vàng thay đồ, cầm phiếu ăn chạy xuống nhà ăn, xa xa đã nhìn thấy Tiếu Thanh tay đút túi quần nhìn về phía phòng của họ, thấy cô, lập tức nở nụ cười vô cùng nịnh nọt, giống như chó con đói bụng hai ngày nhìn thấy xương vậy.
"Aizz, chim vì ăn mà chết." Thành Hạ nói thầm, liếc xéo Tiếu Thanh: "Sao, Tiếu đại gia mà đến tiền ăn cơm cũng không có sao?"
"Một câu khó nói hết." Tiếu Thanh cố ý than thở.
Tiếu Thanh bưng khay giả bộ đáng thương đi theo phía sau Thành Hạ, Thành Hạ mua ba suất đồ xào, cậu ta không thể không thương, xung phong nhận việc cầm khay đi mua cơm.
Ngồi chỗ chờ, mắt lại nhìn thấy trên khay người quay lại còn có một chai bia nữa.
"Tiếu đại gia, ăn đồ ăn lại còn uống bia, thật biết hưởng thụ à nha?" Thành Hạ cười.
"Không uống một chút thật có lỗi với cậu vì đã mua ba suất đồ xào này." Tiếu Thanh cũng cười.
"Cậu uống vào mới có lỗi với tiền của chị đây đấy!" Thành Hạ cụp mi mắt xuống. Ôi, nếu là ở nhà thì tốt, có thể cùng Lâm Phóng đi ra ngoài uống rượu, ở trường, cô thường là người ..."không uống được rượu".
"Hẹp hòi thế? Cậu đừng thấy Tiếu đại gia tớ hôm nay nghèo túng, lấy năng lực của Tiếu đại gia tớ muốn phát tài khó khăn sao? Chỉ tốn mười mấy ngàn của cậu mua chai bia thôi, chờ ngày Tiếu đại gia tớ phát đạt đừng nói một chai, chuẩn bị cho cậu cả hầm rượu cũng được nữa." Tiếu Thanh nói xong, ực mạnh ngụm bia.
"Vậy thì không trông cậy gì được rồi, đợi khi Tiếu đại gia ngài phát đạt, hay là đưa đủ tiền cơm trước rồi hãy nói." Thành Hạ nói.
Đang ăn cơm Thành Hạ chợt nhớ tới: "Này, Tiếu Thanh, khi nào cậu về?"
"Nói chuyện này, Tiểu Hạ . . . . . ." Thân thể Tiếu Thanh nhoài về phía trước, Thành Hạ đành lùi về sau dựa sát vào thành ghế.
"Bộ dạng này! Muốn vay tiền sao." Thành Hạ nói.
"Ai nói với cậu là muốn vay tiền? Tiểu Hạ, tớ nói là có thể cho xin bữa cơm tối nữa không? Ngày mai tớ mới về nhà." Tiếu Thanh nói.
"Không nói sớm, làm tớ lo lắng! Đang ngon miệng thiếu chút nữa bị dọa rồi." Thành Hạ tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Sau gáy như bị đập một quyền: "Keo Kiệt là thần tượng của cậu sao. Cậu nói xem, thời gian cậu lăn lộn với Tiếu đại gia tớ cũng không ngắn, sao lại không học được coi tiền bạc như cặn bã đây?"
"Đừng nói miệng, đối với loại người như cậu, không có đồng nào mà nói lời này nghe quá AQ." Thành Hạ nói.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa, Tiếu Thanh hỏi cô lúc nào thì về, Thành Hạ bảo trưa ngày mai, Tiếu Thanh liền cười: "Ha ha, vậy sáng mai cũng có đồ ăn rồi, định nhịn đói về nhà rồi tính."
"Nếu hôm nay tớ về thì cậu định làm thế nào?" Thành Hạ hỏi.
"Vậy thì ngủ thẳng tới ngày mai, nếu đói quá chịu không được thì chạy đến các phòng khác xin cơm, xin không được thì tớ đành uống nước cho no bụng vậy." Tiếu Thanh nói, như có chuyện riêng: "Ê nhóc, lát nữa cậu làm gì?"
"Đi dạo phố." Mua quà cho Lâm Phóng.
"Vừa hay tớ cũng không có việc gì, tớ đưa cậu đi. Coi như là báo đáp cậu mời tớ ăn cơm." Tiếu Thanh nói.
Thành Hạ suy nghĩ một chút, cũng được, mua quà cho Lâm Phóng có một bạn nam ở bên cạnh cho ý kiến cũng không tồi.
Siêu thị không xa lắm, đi bộ khoảng 20 phút, vừa ra khỏi cổng trường Tiếu Thanh rất tự nhiên đưa cánh tay lên, một chiếc xe taxi đi tới dừng ngay trước mặt họ. Thành Hạ vội vàng níu cánh tay Tiếu Thanh lại, thuận thế giơ tay khác lên nhìn về phía đường bên kia kêu: "Dì ơi, dì đi thong thả nha!"
Tài xế xe taxi rất bất mãn lườm họ một cái, xịt khói về phía sau chạy thẳng.
Tiếu Thanh nghiêng đầu: "Chiêu này học được ở đâu vậy? Phản ứng rất nhanh nha?"
"Lại giơ cánh tay lên nữa có thể hiểu rõ, cơm tối đấy nha!" Thành Hạ nói.
Trên đường đi, Tiếu Thanh hỏi cô chiêu vừa rồi học của ai, Thành Hạ nói nghe được từ chuyện tiếu lâm, ban đầu cho là chuyện tiếu lâm thôi, ai biết đụng phải Tiếu đại gia như vậy nên cô có cơ hội để diễn tập rồi.
Đến siêu thị, đi thẳng lên lầu năm, ở đó có model xe điều khiển từ xa, Lâm Phóng vẫn luôn thích đồ chơi này. Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, có lẽ không rõ ràng tình hình lắm, vẫn lôi kéo Lâm Phóng giới thiệu đi giới thiệu lại, hơn nữa còn chuyên chọn loại đắt tiền giới thiệu, Thành Hạ đứng ở một bên nhìn sang trong lòng suy nghĩ, nếu như anh chàng bán hàng này biết Tiếu đại gia cơm tối cũng muốn ăn chực thì có thể đuổi cậu ấy đi ra ngoài không.
Tiếu Thanh nghe giới thiệu, thỉnh thoảng nói nhân viên bán hàng đưa kiểu dáng cậu ấy thích cho cậu ta chơi thử, chơi rất là vui vẻ.
Thành Hạ ưng ý một cái giá tiền 1,5 triệu, nói nhân viên bán hàng lấy xuống cho cô thử, bình thường về nhà chơi mấy cái mô hình của Lâm Phóng vì vậy rất thuận tay, so với Tiếu Thanh đi khắp nơi mấp mô tốt hơn nhiều.
"Oa, cậu còn có thể lộn nhào cơ đấy." Tiếu Thanh nhìn Thành Hạ chơi.
"Tớ cũng lăn lộn mà." Thành Hạ cười nói.
Thử hồi lâu, mang mấy cái ngang giá ra thử một lượt, vẫn cảm thấy chiếc xe điều khiển từ xa màu đỏ Yoko¬mo ưng nhất, giá tiền mặc dù hơi cao hơn dự tính, nhưng vẫn cắn răng mua, cho tới bây giờ Lâm Phóng mua đồ cho cô cũng không tiếc tiền, cô làm em cũng không nên keo kiệt nhỏ nhen quá.
Thành Hạ cầm hóa đơn đi thanh toán, để cho Tiếu Thanh chơi thử một chút, nhân viên bán hàng ở bên hâm mộ nói với Tiếu Thanh: "Bạn gái cậu thật tốt, còn chủ động mua cho cậu, bình thường đến chỗ này của bọn tôi đều là bạn gái ngăn không để cho mua."
Tiếu Thanh cười cười: "Mua cũng là cô ấy chơi, chơi chán mới đến lượt tôi."
Trong lòng âm thầm suy nghĩ, cô bé này nhất định là mua cho bạn trai cô, không nhìn ra, bình thường đối với cậu thì cô thật hung dữ nhưng đối với bạn trai mình cô lại thân thiết như thế.
Nghĩ lại, bạn trai của cô, cậu đã từng "nhìn thoáng qua", vừa cao to vừa đẹp trai, cô đối với anh ta một lòng một dạ thì cũng dễ hiểu thôi.
Thành Hạ thanh toán tiền xong, kiểm tra kỹ một lượt đồ chơi mới để cho gói lại, Tiếu Thanh chẳng cần biết tường tận ra sao, thuận tay xách đi, đồ chơi cũng không nhẹ.
"Mua cho bạn trai cậu à?" Ra khỏi siêu thị, trên đường trở về Tiếu Thanh nhàn rỗi không có chuyện gì hỏi mò.
. . . . . .
"Đúng vậy." Thành Hạ trả lời, thiếu chút nữa theo bản năng phản bác.
"Rất hào phóng." Tiếu Thanh nói.
"Cái đó đúng." Thành Hạ đáp.
"Sao không thấy cậu hào phóng với tớ như vậy?" Tiếu Thanh nói.
"Cậu cũng không phải là bạn trai tớ." Thành Hạ nói.
"Chúng ta không phải là bạn thân sao?" Tiếu Thanh liếc mắt.
"Bạn thân là dùng để giúp bạn không tiếc cả mạng sống, cám ơn!" Thành Hạ nói.
Còn chưa tới giờ cơm tối, Tiếu Thanh đã gửi tin nhắn nói cậu đói. Kết quả là khi họ đi đến nhà ăn thì đồ ăn còn chưa mang lên. Đang ăn, Tiếu Thanh nói lát nữa ăn xong thì ngồi ở nhà ăn luôn, nếu không lại phải mất công đi ăn khuya lần nữa.
"Ơ, ăn khuya á? Có cần lát nữa sau khi ăn xong, ‘tại hạ’ mua cho ‘ngài’ phần ăn khuya không vậy?" Thành Hạ hỏi.
"Được rồi, chẳng qua tớ không quá thích ăn đồ ngọt, mua cho tớ chút trái cây là được." Tiếu Thanh nói.
"Tiếu Thanh, Thành Hạ!" Có người gọi hai người họ, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là đồng chí Quản sinh.
"Thầy Giang cũng tới ăn cơm à?" Thành Hạ hỏi.
"À? Ha ha, cũng không muốn ăn, nhưng lại quá đói." Giang Nam Đồng nói.
Ôi, thật ra thì ý của cô không phải là việc có ăn cơm hay không, mà là ăn ở nhà ăn kiểu này đồ ăn rất khó ăn.
Giang Nam Đồng thuận nước đẩy thuyền, ngồi chung bàn ăn với họ, tán gẫu mấy câu ăn xong rồi cũng giải tán.
Sáng sớm hôm sau, lại "bố thí" cho Tiếu Thanh bữa sáng, xong xuôi, Thành Hạ trở về phòng, ngủ luôn tới 10giờ mới dậy, xách hành lý đi về, cô nói với Lâm Phóng là 11 giờ tối mai thì về đến thành phố H, đến lúc đó cho anh một niềm vui bất ngờ.
Xe lửa lắc lư, Thành Hạ nằm ở giường ngủ không biết trời đất gì, Lâm Phóng nhắn tin cho cô cô cũng không muốn nhắn lại, cuối cùng thì 5 giờ chiều hôm sau cũng tới, gió lạnh thấu xương, Thành Hạ vội vàng bắt xe về nhà.
Đến nhà, bấm chuông cửa nhưng cũng không ai trả lời, nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ rồi, chẳng lẽ chưa về sao?
Đứng đợi một lát, tuy đã mặc áo lông nhưng trời quá lạnh, Thành Hạ thì quá cóng, gọi điện thoại cho Lâm Phóng cũng không thấy nghe, bất đắc dĩ, gọi cho ba cô cũng không thấy nghe, lập tức Thành Hạ hơi lo sợ.
Suy nghĩ một chút, Thành Hạ lại kéo hành lý bắt xe đi tìm Lâm Phóng, có lẽ bây giờ anh đang đi thực tập với thầy ở khoa ngoại, cô đi tìm anh thì tốt hơn.
Kéo valy hành lý vào bệnh viện, phát hiện có chút bất thường, tiếng thét chói tai của mấy chiếc đèn xe cấp cứu đang chớp lóe làm cho người ta vô cùng lo sợ, một nhóm áo blouse trắng đi qua đi lại, âm thanh lẫn lộn "Tránh ra tránh ra, nhanh lên một chút! Chuẩn bị cấp cứu!" ... Tiếng la, có thể thấy được người bị thương được khiêng đi, máu thịt be bét.
Thành Hạ có thể biết vì sao họ đều không nghe điện thoại, lúc này bác sĩ khoa ngoại có lẽ cuống quýt lên rồi.
Tìm một chỗ yên ổn ngồi xuống, trước tiên, Thành Hạ gửi tin nhắn cho Lâm Phóng và ba, hi vọng lát nữa họ có thể nhìn thấy.
Chờ hoài, chờ mãi, điện thoại vẫn không động tĩnh gì. Tay Thành Hạ vịn valy hành lý ngủ gật, điện thoại chợt kêu lên, vào lúc này Thành Hạ cảm thấy chỉ có thể là Lâm Phóng thôi, cộng thêm đang buồn ngủ cho nên bấm luôn nút nghe, nói: "Lâm Phóng, anh hết bận rồi hả? Em đang ở bệnh viện. . . . . ."
"Này nhóc, cậu làm sao lại nhập viện thế?" Thì ra là Tiếu Thanh.
"Hả? Ai nói tớ nhập viện? Sao tớ không biết?" Thành Hạ lên tinh thần một chút: "Tiếu ‘đẹp trai’, cậu có chuyện gì?"
"Không có việc gì, tại vì ăn chùa của cậu mấy bữa cơm thật ngại, nên vội vàng gọi điện thoại hỏi thăm, nhưng sao muộn thế này cậu còn ở bệnh viện làm gì đó?" Tiếu Thanh hỏi.
"Chờ người, tớ. . . . . ." Lời nói của Thành Hạ bị một tiếng "Hạ Hạ" cắt ngang, Lâm Phóng mặc áo blouse như gió bay tới, Thành Hạ vội nói với Tiếu Thanh người cô chờ đã đến rồi, cô cúp trước, hôm nào liên lạc lại.
"Hạ Hạ, em chờ lâu rồi hả?" Lâm Phóng vừa nói vừa nhìn đồng hồ, mười hai rưỡi: "Đột nhiên xảy ra tai nạn xe liên hoàn, tới giờ vẫn bận, Hạ Hạ, em ăn cơm chưa?"
"Chưa ăn, không đói bụng, chỉ buồn ngủ thôi, đưa chìa khóa cho em tự em về nhà, anh và cha giúp xong về nhà sớm, em nấu cơm cho hai người." Thành Hạ nói. Cũng không quá đói, giờ lại thấy áo blouse của Lâm Phóng không cẩn thận dính vết máu cũng đủ ngán rồi.
"Đến phòng nghỉ ngủ đi, trễ thế này em về một mình anh không yên tâm." Lâm Phóng kéo cô đến phòng nghỉ của bác sĩ, bên trong có giường, có điều Thành Hạ vẫn luôn ác cảm với bệnh viện cho nên thà ngồi chơi còn hơn.
Lâm Phóng đang bận rộn, Thành Hạ đã gà gật được một lúc nên không buồn ngủ nữa, may mà cô còn mang theo MP3 và tiểu thuyết, nếu không không biết làm gì cả.
Tiểu thuyết là một quyển về chuyện ma bệnh viện, Thành Hạ đọc một lúc chỉ cảm thấy sau lưng gió mát thốc lên, xem ra ở bệnh viện mà đọc loại truyện này quả nhiên ‘tức cảnh sinh tình’ thật.
Thấy trên đường còn có một bác sĩ chạy qua nên sợ hết hồn, cơn buồn ngủ biến mất, trơ mắt chờ trời sáng. Trời đã sáng, Lâm Phóng vẫn không được nghỉ ngơi, chỉ chạy tới đưa chìa khóa cho Thành Hạ để cho cô một mình về nhà trước, nghỉ ngơi cho khỏe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...