Dĩ nhiên Lý Minh Vũ sẽ không ngốc đến mức cho rằng người ta sẽ giao không thứ quan trọng như vậy cho hắn. Thế là bèn hỏi: "Điều kiện gì?"
"Vào ngày ta đưa chứng cứ cho ngươi, ngươi phải điều động vệ binh kiểm tra cửa thành đông đi, chỉ cần một lúc đó là được."
Lý Minh Vũ cứng đờ: "Ngươi muốn chạy trốn sao? Không thể nào ta giúp ngươi chạy trốn được."
Người sau lưng cười nhạt: "Vậy thì ta không chạy nữa, ngươi cứ đợi bước tiếp theo An Nhược Thần ra tay với ngươi đi, ngươi cứ đợi nàng ta giao tình báo cho Nam Tần đi, ngươi cứ đợi đầu Long Đằng rơi xuống đất, đợi quận Bình Nam thất thủ..."
Lý Minh Vũ không nói được câu nào.
"Bỏ qua cho ta là thiệt hại lớn, hay cả Đại Tiêu thiệt hại mới là lớn?"
Lý Minh Vũ do dự hồi lâu, cuối cùng đáp: "Được. Lúc nào ngươi đưa chứng cứ cho ta, đưa thế nào, còn ta điều động vệ binh rời khỏi cửa thành đông khi nào đây?"
"Ngươi chắc chắn lúc nào có thể điều động vệ binh trước đã, sau đó trước thời hạn của ngươi một ngày, đi đến đình Đỉnh Tùng, tháo bốn chiếc chuông ở góc đình xuống. Sau khi ta thấy, sáng sớm ngày hôm sau sẽ đặt một nửa chứng cứ ở bên dưới ghế trong đình Đỉnh Tùng, ngươi tự đi mà lấy. Buổi trưa, ngươi đến cửa thành đông điều động vệ binh, sau khi ta thuận lợi rời khỏi đây thì sẽ đặt một nửa chứng cứ còn lại ở dưới ghế trong liễu đình ở ngoài cổng thành, ngươi lấy một nửa kia đi là coi như xong."
Tâm tư Lý Minh Vũ xoay chuyển, tính toán mức khả thi trong chuyện này. Hắn có thể phái người mai phục ở ngoài liễu đình, đợi lấy được chứng cứ thì sẽ bắt kẻ này lại.
"Nếu ngươi nói chuyện này trước với bất kỳ kẻ nào, ta khó mà tránh khỏi việc An Nhược Thần có thể đối phó trước với mình được, hoặc là đối phó ngươi. Tai mắt ngầm của nàng ta rất lợi hại. Nếu ta cảm thấy có một tia một tí không an toàn nào thì ta sẽ không xuất hiện, cũng sẽ không giao chứng cứ ra. Chỉ có khi ta an toàn rời khỏi thành Trung Lan, ngươi mới có thể lấy được toàn bộ chứng cứ, đó mới là đồ hữu dụng."
Lý Minh Vũ giật nảy mình, cảm thấy mình bị nhìn thấu. Hắn giãy giụa nói: "Đình Đỉnh Tùng với liễu đình, đều là địa điểm được ghi chép trong hồ sơ vụ án."
"Đúng thế, là nơi Lưu Tắc dùng để liên lạc. Vụ án Lưu Tắc đã kết thúc, nên những nơi này mới là nơi an toàn nhất, ai mà ngờ sẽ có người mạo hiểm đến để liên lạc chứ?"
"Sao ta có thể kiểm tra chứng cứ là thật?"
"Vậy phải xem ngươi có sẵn lòng mạo hiểm hay không. Ta không rảnh cho ngươi kiểm tra, điều ta muốn là một cơ hội còn sống rời khỏi đây, còn nữa, ta không muốn An Nhược Thần được đắc ý. Nàng ta dám một đạp đá ta ra, một mình hưởng vinh hoa phú quý, còn ta thành kẻ nơi đây mai đó, nàng ta và những người sau lưng nàng ta đừng hòng sống tốt!" Giọng đầy căm phẫn, cắn răng nghiến lợi.
Lý Minh Vũ suy nghĩ một lúc, nghiến răng nói: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Người ở sau lưng không trả lời.
Lý Minh Vũ đợi rồi đợi, tưởng đối phương muốn nói thêm yêu cầu gì đó, nhưng kết quả lại chẳng có âm thanh nào. Hắn chợt ngoái đầu lại, phát hiện sau lưng đã không còn bóng người nào.
Hai chân Lý Minh Vũ mềm nhũn, dựa vào tường. Nếu không phải đang ở đầu hẻm trên phố kẻ đến người đi, tiếng hô của hàng rong vang bên tai không dứt, thì hắn thật sự cho rằng vừa rồi chỉ là giấc mộng.
An Nhược Thần quay về lầu tử Vân, thấy Long Đại không có ở đây, vô cùng phấn khởi đặt hộp điểm tâm trên bàn hắn rồi rời đi.
Đến khi trời tối, nàng để phòng bếp chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, bày một bàn tiệc rượu nho nhỏ ở trong viện tử của mình, mở tiệc mời Phương Nguyên. Phương Nguyên sắp về phủ thái thú, An Nhược Thần muốn trả ơn thời gian qua y đã chăm sóc và hướng dẫn nàng, lại muốn mượn cơ hội này hỏi thăm hắn có quan hệ giao thiệp bên ngoài không, nhờ hắn tìm bà mối tìm một cửa hôn sự ở quận ngoài. Tuy xưa nay một già một trẻ không thường tán gẫu với nhau nhưng cũng khá hợp ý, Nhìn Phương Nguyên có vẻ thận trọng bình tĩnh lương thiện, nhưng lại nóng lòng muốn giúp người, An Nhược Thần vừa tán thưởng lại vừa tôn trọng y. Tự nàng vào lầu Tử Vân, Phương Nguyên luôn im lặng giúp nàng, không nịnh nọt lấy lòng, không chê coi thường. An Nhược Thần nghĩ đến không lâu sau này dù muốn gặp mặt cũng chẳng dễ dàng như hôm nay, không khỏi có chút đa cảm. Liên tiếp mời Phương Nguyên ba ly rượu.
Lúc Long Đại đến, An Nhược Thần và Phương Nguyên đang cười lớn vì một câu chuyện lý thú. Ánh trắng, đèn lồng, rượu ngon, thật đúng là bầu không khí thích hợp.
Là An Nhược Thần trông thấy hắn trước, nàng còn nở nụ cười trên mặt, đôi mắt cong cong, khóe miệng khẽ nhướn, gò má hây hây. "Tướng quân!" Nàng lớn tiếng gọi, giọng vừa yêu kiều vừa giòn tan.
Phương Nguyên nghe tiếng xoay người lại nhìn, vội đứng dậy thi lễ. Lúc này An Nhược Thần mới lật đật đứng dậy thi lễ cùng.
Long Đại khoát tay: "Không sao, các ngươi ăn tiếp đi."
Nhưng Phương Nguyên khá thức thời, khách khí lễ độ nói: "Cũng đến lúc kết thúc rồi, tướng quân liền tới." Rồi lại nói với An Nhược Thần: "Được An quản sự chiêu đãi, ta vô cùng cảm kích. Những chuyện An quản sự đã nói ta nhớ rồi, lát nữa ta sẽ liên lạc thử, được thì sẽ nói với An quản sự."
"Đa tạ đa tạ." An Nhược Thần cũng khách khí đáp lại.
Phương Nguyên cáo từ rời đi, An Nhược Thần nhìn theo bóng lưng y, đến khi xoay đầu lại thì phát hiện Long Đại đang nhìn mình chằm chằm.
Nàng vội vẫy tay với Long Đại: "Tướng quân đã dùng bữa chưa? Để tôi bảo người đổi chén đũa, ăn thêm chút nữa đi."
"Không ăn." Long Đại chắp tay sau lưng bước ra ngoài, "Đi tới đi lui."
Đi đến cửa viện thì quay đầu lại, phát hiện An Nhược Thần vẫn còn đứng ngây tại chỗ, hắn nhướn mày: "Đi thôi."
"Ồ ồ." An Nhược Thần đuổi sát theo, thì ra "đi tới đi lui" là bảo nàng đi cùng, chứ không phải hắn tới đây là vì "đi tới đi lui" đi ngang qua. An Nhược Thần bất giác học dáng vẻ chắp tay của Long Đại. Nên mới nói tâm tư của tướng quân không dễ đoán, lời ít ý nhiều quả thật không được.
"Mỗi lần về muộn đều thấy cô có người cùng uống rượu chuyện trò." Đi được một đoạn, đột nhiên nói.
An Nhược Thần lắc đầu, "Sao có thể chứ, tướng quân về muộn có mấy đâu, số lần không về còn nhiều hơn, chỉ ngẫu nhiên gặp hai lần thôi mà." Vừa nói vừa bật nhảy hai bước.
Hình như hễ nàng uống rượu là tâm tình không tệ chút nào, suýt nữa Long Đại đã đưa tay ra đỡ sợ nàng ngã, nhưng tay khẽ nâng lên rồi lại rụt về, vẫn chắp tay sau lưng bước đi.
"Thế nếu tướng quân có thời gian, cũng lại uống rượu tán gẫu đi."
Long Đại mỉm cười: "Cô uống say mới có gan mời ta như thế?"
"Đúng thế." An Nhược Thần gật đầu, lại lắc đầu: "Tôi không say." Nói xong lại muốn bật nhảy, nhưng nhìn qua Long Đại, thấy tướng quân bước đi chững chạc như thế, nàng cũng nên chững chạc theo.
"Tướng quân, sao huynh đi bộ lại thích nhìn mặt đất thế." An Nhược Thần cúi đầu nhìn, dưới đất có gì đẹp đâu, "Mặt đường được tu sửa, sẽ không vấp ngã đâu."
"Ta không thích uống rượu." Long Đại nói sang chuyện khác.
"Tại sao?" An Nhược Thần quay đầu nhìn hắn hỏi.
Chuyển đề tài thành công, Long Đại mỉm cười đáp: "Uống rượu xong sẽ nhức đầu.
"Hả?" An Nhược Thần dừng lại.
Long Đại cũng dừng theo, "Sao thế?"
"Không phải nói có cái gì mà ba quân ăn mừng mở tiệc rượu sao, còn cả trích máu vào rượu thề trước chiến trận, rồi cả yến tiệc hoàng thượng ban cho, thêm cả xã giao quan trường nữa, không phải cũng phải uống sao? Vậy phải nhức đầu chừng mấy bận chứ."
Dáng vẻ nghiêm túc so bì của nàng thật đáng yêu. Long Đại cười to: "Đau thì nhịn, lúc luyện võ khổ cực giết địch bị thương cũng sẽ đau, cái đó thì có thấm gì."
"Ồ." An Nhược Thần chắp tay tiếp tục đi, đi được một đoạn lại không nhịn được hỏi: "Vậy rốt cuộc có gì để nhìn?"
"Làm sao cô biết đường bằng phẳng?"
"Ngày nào tôi cũng đi mà." Vì nghĩ xem chỗ nào có thể giấu giấy đưa tình báo nên nàng đã đi khắp toàn bộ lầu Tử Vân.
"Tuy ta không thích uống rượu, nhưng lại thích uống canh." Long Đại lại đổi đề tài.
"Ồ." An Nhược Thần vẫn còn đang nghiên cứu gạch.
"Không hỏi vì sao ư?
"Vì sao?" Nàng đúng là quản sự biết nghe lời.
"Vì lúc hành quân hoặc thời chiến chuẩn bị rất nhiều lương khô, có lúc đến nước cũng không uống được, nên ta mới thích uống canh."
"Được thôi." Vậy sau này nàng sẽ dặn phòng bếp làm nhiều canh cho tướng quân, "Vậy trên đất có gì đẹp để nhìn?"
Long Đại bật cười ha hả. Hễ nàng uống hơn hai ly là cứ nhai đi nhai lại một chủ đề. "Vậy cô nhìn xem, nếu thấy có gì đặc biệt thì nói với ta."
"Được." Nàng đang nhìn nè, nhưng đâu thấy gì đâu. Ngoài chiếc bóng, lá rụng, bụi đất ra, còn gì nữa?
Long Đại sóng vai cùng nàng. Hai người im lặng đi một đoạn.
Sau đó đột nhiên An Nhược Thần nghĩ: "Tướng quân đến tìm tôi có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì thì không thể tìm cô sao?"
"Có thể chứ." Không nhịn được lại bật lên, tướng quân đến tìm nàng, nàng thật sự rất phấn khích.
"Sau khi ta về phòng phát hiện ra một hộp điển tâm."
"..." An Nhược Thần không bật nhảy nữa.
"Cũng không biết là ai để lại." Long Đại cố tình nói, nhìn gương mặt đỏ bừng đầu mày nhíu lại có vẻ lúng túng của An Nhược Thần, hắn nghiêm mặt: "Hỏi vệ binh, vệ binh nói chỉ có An quản sự lén lút đi vào."
Lúc này An Nhược Thần nhảy lên: "Nào có lén lút chứ, tôi quang minh chính đại mà." Lúc đi vào còn ngẩng đầu ưỡn ngực đầy nghiêm trang.
"Tốt xấu gì cũng nên để lại chữ chứ."
Mặt An Nhược Thần nóng lên: "Thế không phải là biết rõ sao. Điểm tâm đó là để tướng quân ăn thôi. Vệ binh cũng thấy rồi, là chính tôi để lại đó thôi. Tướng quân ăn cảm thấy mùi vị không tệ thì là ngon thôi."
"An quản sự." Long Đại trừng mắt nhìn nàng, "Điểm tâm này không rõ lai lịch, cô lấy được từ đâu, số lượng nhiều ít thế nào, có phải từng bị người ta động vào túi không, có phải có người ăn trộm hay không, tại sao lại cầm đến, muốn kết quả gì, hạn sử dụng bao lâu, là nhân gì, ngọt hay mặn, chỉ cho một mình ta ăn hay để ta phân chia cho người khác nữa..."
An Nhược Thần xụ mặt, tướng quân đại nhân huynh nghiêm túc quá đấy?
Long Đại nghiêm túc hỏi: "Hẳn phải nên để chữ lại."
An Nhược Thần há to miệng, nhất thời nghẹn họng không biết nói gì.
Long Đại lại điềm đạm nói: "Cô có thể nói, tuân lệnh."
"Tuân lệnh." An Nhược Thần nghe lời đáp, dừng một chút lại bổ sung hai chữ, "Tướng quân."
"Thế nên khi về bổ sung mảnh giấy đi." Long Đại mỉm cười.
Nụ cười này làm gió xuân lướt qua mặt, cỏ xanh tỏa ngát hương, quả thật An Nhược Thần không có cách nào nói "không" được, thậm chí trong đầu nàng đã bắt đầu nghĩ nên viết mảnh giấy này thế nào cho phải.
Kết quả cuối cùng viết mảnh giấy đó đến bốn lần.
Lần đầu tiên là viết lại theo những gì tướng quân nói, mua gì ở đâu, nhân gì, để hai ngày vẫn không hư gì gì đó, viết viết một lúc lại cảm thấy mình quá qua quýt.
Thế là xé đi viết lại lần nữa, lần này có nhiều cảm tình hơn. Nàng viết câu cám ơn Long đại tướng quân, cám ơn hắn đã cứu mình một mạng, còn kiên nhẫn bồi dưỡng chiếu cố đến nàng, lại còn giúp nàng tìm muội muội. Bây giờ nàng rất tốt, có nhiều kiến thức, có thể làm được chính sự, có thể kết giao với bằng hữu tâm đầu ý hợp, có thể phát huy khả năng của mình. Tất cả những thứ này, đều là vì có Long tướng quân. Nàng viết ra hết những lời cám ơn ân tình, còn khen hắn là hiệp sĩ có tâm địa lương thiện, trợ giúp kẻ yếu, có lòng hiệp nghĩa. Nên nàng mơi mua chút điểm tâm bày tỏ cảm tạ...
Khoan đã, trước này viết ân trọng như núi, từ ngữ văn vẻ mỹ miều, nhưng đi theo sau lại chỉ là một hộp điểm tâm nho nhỏ, không được không được, điểm tâm này xuất hiện quá không thành khẩn. Hơn nữa viết quá nhiều, chắc tướng quân không đủ kiên nhẫn để xem đâu. Còn nữa, lá thư này đọc vào rất tùy tiện, liệu có thể làm tướng quân hiểu lầm gì nàng không nhỉ.
Ừm, tóm lại là cảm giác không đủ tự nhiên.
Suy nghĩ hồi lâu, bắt đầu viết lần thứ ba. Lần này sảng khoái hơn nhiều. Đại ân của tướng quân, không thể không báo đáp, điểm tâm bánh táo phù dung, ba ngày không hư, ăn ngon mua tiếp, vui vẻ thích ý.
Rất tốt, lần này đã hài lòng rồi. Mảnh giấy này không hề có vẻ văn chương bất lực mà lại thể hiện rõ ý muốn nói. Trong nghiêm túc toát lên vẻ gần gũi, tốt lắm. Có điều chữ lại chưa viết xong.
Thế là An Nhược Thần viết lại lần thứ tư.
Sau đó cực hài lòng.
Nàng nhân lúc còn say sải chân chạy nhanh đến viện tử của Long Đại, quả quyết đưa giấy hoa tiên đến trước mặt hắn: "Tướng quân, cho huynh giấy này!"
Cũng không đợi Long Đại phản ứng, nàng đã chạy vụt đi như làn khói.
Chạy ra sân thì thấy vệ binh canh cửa viện, nàng vẫy vẫy tay, tỏ ý mình không hề lén lút. Sau đó vừa quay người lại thì nàng trông thấy Lý Minh Vũ.
Lý Minh Vũ đứng dưới gốc đại thụ ngoài viện của Long Đại, cũng không biết là muốn vào hay mới đi ra nữa. An Nhược Thần bất thình lình thấy hắn mà sợ hết hồn, sực tỉnh lại thì vội thi lễ: "Chào Lý trưởng sử."
Lý Minh Vũ đáp lại lễ, xoay người rời đi.
An Nhược Thần ngây ngẩn, cảm thấy thế này mới gọi là lén lút. Chứ nàng không phải. Nàng mang theo tâm tình tốt đi về.
Lý Minh Vũ đi một đoạn, lúc đi vào bóng râm dưới cây mới xoay người lại nhìn, thấy An Nhược Thần nói năng tùy tiện không đứng đắn vừa nhảy vừa chạy. Hắn nhìn theo bóng lưng nàng biến mất, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn xoay người về lại phòng mình. Vốn định tới nói với tướng quân chuyện mật thám đến tìm hắn, nhưng hắn cũng không rõ có nên hay không, vì tướng quân đã bị yêu nữ này mê hoặc rồi.
Nhưng sau đó vẫn muốn đến thăm dò thử, nếu tướng quân còn có một tia cảnh giác với yêu nữ này thì hắn sẽ nói ngay. Thành cũng được mà bại cũng được, cứ để bản thân tướng quân đưa ra quyết định. Chỉ là vừa đi đến cửa thì đã thấy An Nhược Thần hai mắt sáng lên gò má đỏ bừng chạy ra. Lòng Lý Minh Vũ chợt lạnh đi, không phải hắn coi thường tướng quân, chỉ là hắn không tài nào hiểu nổi vì sao tướng quân lại bị yêu nữ này mê hoặc.
Lý Minh Vũ cảm thấy bất luận thế nào, lúc này đều không phải là thời cơ thích hợp để bàn bạc chuyện này với tướng quân. Ngài ấy mới bước ra từ cám dỗ dịu dàng, giờ hắn dội cho một chậu nước lạnh thế này, sợ sẽ tạo ra hiệu quả ngược.
An Nhược Thần trở về phòng, cảm thấy mình đã hoàn thành xong một chuyện lớn, có thể yên tâm rồi. Gọi a hoàn đến chuẩn bị nước nóng, định rửa mặt đi ngu. A hoàn bưng một thau đồng lớn đến, đặt ở trên giá, pha nước ấm vừa phải, cũng chuẩn bị khăn xong. An Nhược Thần đứng lên đi đến, bỗng lúc này ở ngoài cửa truyền đến giọng của Xuân Hiểu, nói: "Cô nương, Long tướng quân sai người đưa thư đến."
"Thư! An Nhược Thần khiếp hãi nhảy cẫng lên, chợt xoay mình lại.
Nàng chỉ đưa một mảnh giấy, người ta lại đáp trả bằng một phong thư?! Lại còn nhanh thế sao?!
Động tác xoay người quá lớn, rầm một tiếng, đụng phải thau nước và giá. An Nhược Thần giật mình, vì tránh thau nước kia mà vội vã lùi về sau, lại một tiếng rầm vang lên, nàng đá ngã phải ghế, vấp phải bàn. Bàn lắc lư nhưng không nghiêng, có điều tiếng xoảng liên tục vang lên, bình nước cốc nước ở trên bàn rơi xuống đất. Bên kia lại tiếp tục kêu cái kêng, giá thau nước rớt xuống đụng phải bình phong, bình phong đổ móc vào vải treo ở cuối giường.
Xoẹt một tiếng, vải lụa bị xé rách. Một chuỗi tiếng động ồn ào cuối cùng cũng dừng lại.
An Nhược Thần và a hoàn trong phòng đều trợn mắt há mồm, mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Xuân Hiểu vừa bước vào phòng cũng ngẩn người ra, nghĩ một lúc lại giơ thư lên, hỏi: "Cô nương, đặt thư ở đâu đây?"
An Nhược Thần che mắt lại, thật đúng là chẳng có thể nào nhìn thẳng vào căn phòng này và nàng ấy nữa. Vươn tay ra, Xuân Hiểu đặt thư vào trong tay nàng, An Nhược Thần làm như không có chuyện gì im lặng nhét thư vào ngực, sau đó bình tĩnh phân phó gọi người vào dọn dẹp.
Bà tử và a hoàn vội vã đi vào, An Nhược Thần bước ra ngoài cho thoáng khí, để mọi người dọn dẹp. Nhưng vừa mới ra thì lại cứng người. Nàng thà ở trong phòng bị nặn làm thịt còn hơn đi ra đây.
Ngoài cửa có đến mấy người, tiểu viện của nàng thật đông đúc. Lư Chính, Điền Khánh đều ở đây, sau đó là Tưởng Tùng và cả Tạ Cương.
Đáng sợ nhất là, Long đại tướng quân cũng ở đây.
Không phải ngã rớt thau đá ghế đổ giá rớt bình phong thôi sao? Động tĩnh lớn đến mức gọi tất cả mọi người đến ư?
An Nhược Thần chắp tay sau lưng cố trấn định, "Chào chúng vị đại nhân."
Tưởng Tùng nói nhỏ: "Người không biết còn tưởng có thích khách mất."
Mặt An Nhược Thần đỏ lên, cảm thấy thích khách đến cũng không đáng sợ như lúc này. Nhất là bị tướng quân nhìn xoáy vào như thế, các huynh không cảm thấy sao? Căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
An Nhược Thần nhìn mọi người, mọi người cũng đang nhìn nàng.
"Có con chuột." An Nhược Thần bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời thì thấy lông mày của Long đại tướng quân nhướn cao. Lông mày An Nhược Thần bất giác cũng nhướn lên theo, đáng tiếc không đủ linh hoạt. Luyện thành điều đó đâu có dễ, lòng nàng lặng lẽ dời đi tâm tình căng thẳng.
Chỉ chớp mắt, nhìn đến sau lưng mọi người, ở chỗ cửa viện kia còn có mấy người đang đứng, có vệ binh và cả trưởng sử Lý Minh Vũ.
Lý Minh Vũ thấy nàng nhìn qua thì xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...