Đổi Hồn

Muốn đột nhập vào tập đoàn Trang Thị đối với Liễu Chân Nhã mà nói là việc vô cùng đơn giản, chỉ cần bị Trang Đông Hâm hoặc Nhâm Phong Thanh bắt được là vào được thôi. Mà muốn được họ bắt vào càng đơn giản hơn nữa, đứng dưới lầu dạo qua một vòng là được ngay.

Bước ra khỏi cửa rồi dùng tư thái vẫy tay với Triển Phi cứ như chỉ là đi du lịch, Liễu Chân Nhã mang theo vẻ mặt tươi cười đứng dưới lầu nhà Triển Phi.

Ra khỏi tiểu khu tiến vào đường quốc lộ, đi đông một chút rồi lại đi tây một chút, đến khi rẽ vào một ngả rẽ thì Liễu Chân Nhã bị một nhòm đàn ông cao lớn đeo kính đen bắt lại vứt vào một chiếc xe màu đen có rèm che.

Khi ngồi vào xe, thực ra Liễu Chân Nhã còn muốn học theo mấy người đàn bà chanh chua trong TV một khóc hai la ba thắt cổ, nhưng mà rất nhanh có một vật thể lạnh băng áp vào thái dương, khiến cô nhanh chóng thay đổi ý định, vốn dĩ mình không có khí chất của người đàn bà chanh chua, thôi vẫn cứ làm một cô gái nề nếp ngoan ngoãn đi vậy!

Chiếc xe màu đen nhanh chóng chạy vào khu biệt thự phía Bắc thành phố.

Xuống xe, nhìn thấy khu biệt thự rộng lớn trước mắt, Liễu Chân Nhã ân thầm gật đầu, đây đúng là nhà của Trang Nhĩ Ngôn, khi còn nhỏ cô cũng thường hay đến đây.

Liễu Chân Nhã bị mấy người mặc đồ đen, đeo kính đen đầy mồ hôi lôi vào một gian thư phòng. Thư phòng rất xa hoa, nhưng Liễu Chân Nhã cũng không rãnh mà tham quan nó, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt trên người một phụ nữ xinh đẹp tay cầm ly rượu ngồi trên sô pha rồi.

“Phu nhân, chúng tôi đã mang người ngài tìm đến rồi.” Nhóm người mặc đồ đen đầy mồ hôi kính cẩn cúi đầu.

Liễu Chân Nhã nhìn người ngồi trên sô pha, quần jean, giày đen, chiếc áo lông dê màu đen trễ ngực bó sát người, ấn tượng đầu tiên của Liễu Chân Nhã là, dáng người thật tốt; lại nhìn lên một chút, ừm, trang điểm rất đậm, nhìn không rõ màu da vốn có của bà ta, chỉ là đôi mắt rất sắc bén, cũng rất xinh đẹp, nên ấn tượng thứ hai của của cô là quả thật vẻ ngoài phù hợp với tính tình mà.

Đây là mẹ kế của Trang Nhĩ Ngôn sao? Trách sao Trang Đông Hâm lại muốn nhanh chóng tiễn mẹ của Trang nhĩ Ngôn đi, mẹ của Trang Nhĩ Ngôn dịu dàng, xinh đẹp, ánh mắt lại luôn dõi theo Trang Đông Hâm, mà người phụ nữ trước mắt này quả thật là kiểu người gợi lên ý muốn chinh phục của đàn ông, mà loại đàn ông thành đạt như Trang Đông Hâm thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ dịu dàng ngoan ngoãn, nên đương nhiên mẹ Trang Nhĩ Ngôn là người thua cuộc rồi.


“Cô chính là cô tình nhân bé nhỏ của Trang Nhĩ Ngôn sao?” Nhâm Phong Thanh khẽ nhấp một ngụm rượu, sau đó lả lướt đi đến bên cạnh Liễu Chân Nhã, vươn tay nâng cằm Liễu Chân Nhã lên, “Bộ dạng quả thật không tồi.”

Liễu Chân Nhã chỉ trừng mắt nhìn mà không nói gì.

“Còn sinh cho TrangNhĩ Ngôn một đứa con riêng nữa đúng không?” Nhâm Phong Thanh khẽ nhếch bờ môi đỏ mọng, dường như chán ghét nên buông cằm Liễu Chân Nhã ra, “Thật đáng ghét mà, cô gái nhỏ, hôm nay rơi vào tay tôi là vận khí cô không tốt, muốn trách thì nên trách bản thân lại là cô tình nhân bé nhỏ của Trang Nhĩ Ngôn, an an ổn ổn ở bên ngoài làm đại thiếu gia không chịu, lại chạy về lội vào cái vũng nước đục này làm gì cơ chứ?” Vỗ vỗ gương mặt của Liễu Chân Nhã, Nhâm Phong Thanh cất giọng quyến rũ phân phó nhóm người mặc đồ đen: “Trông chừng cô ta cẩn thận, không được để cô ta ra khỏi thư phòng nửa bước, bây giờ tôi phải đi liên hệ cảm tình với con riêng đây.”

Nhâm Phong Thanh lại lả lướt ra ngoài, Liễu Chân Nhã lau mồ hôi trên trán, không hổ là người đàn bà buôn bán ma túymà , khí thế này, chậc….chậc….

Yếu ớt cười với nhóm người mặc đồ đen, sau đó đi đến sô pha nằm xuống, cũng đã gần sáng, trước kia trời vừa tối là cô đã lên giường đi ngủ rồi.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé ngủ trên sô pha, nhóm người phụ trách trông chừng nhìn nhau ngơ ngác, cô gái này thần kinh vững vàng đến mức nào vậy, trên địa bàn bọn cướp mà vẫn có thể say sưa ngủ được sao?

Liễu Chân Nhã ngủ mơ cong môi một chút, Trang Nhĩ Ngôn ơi Trang Nhĩ Ngôn, cậu phải đến gặp tôi nhanh một chút nha.

Liễu Chân Nhã ở Trang gia được ăn uống đầy đủ, không cần phải đến trường nhìn sắc mặt Liễu Trân Trân, cũng không cần phải lo lắng đến sự an toàn của hai tiểu bảo bối, có sách đọc, có máy tính để lên mạng, Liễu Chân Nhã ăn ngon ngủ ngon vui vẻ như thần tiên.

Ngày thứ ba Liễu Chân Nhã bị trong thư phòng, Trang Nhĩ Ngôn cuối cùng cũng xuất hiện.

“Liễu Liễu, thật xin lỗi, mình lại liên lụy đến bạn rồi.” Trang Nhĩ Ngôn sải bước đến ôm chầm lấy Liễu Chân Nhã.


Liễu Chân Nhã giãy giụa ra khỏi ôm ấp của Trang Nhĩ Ngôn, “Buông ra, buông mình ra, bạn muốn siết chết mình à? Bạn ôm mình chặt quá!” Liễu Chân Nhã luôn tự nhận bản thân là người ít nói, là người hay ngại ngùng, đặc biệt là ở trước mặt những người không thân, nhưng mà không biết có phải do trước kia Trang Nhĩ Ngôn đã để lại những ký ức tốt đẹp trong đầu Liễu Chân Nhã hay không, mà ở trước mặt Trang Nhĩ Ngôn, Liễu Chân Nhã hoàn toàn không có cách nào đem cậu thành người xa lạ mà dối đãi được.

“Thật xin lỗi.” Trang Nhĩ Ngôn rất khó chịu nhưng cũng không muốn buông Liễu Chân Nhã ra.

Nhìn mấy đại thần đồ đen giữ cửa, Liễu Chân Nhã kéo tay Trang Nhĩ Ngôn đi đến bên cạnh của sổ cách cửa lớn xa nhất rồi nói: “Vì sao mình ở chỗ này, chắc bạn đã biết nguyên nhân rồi nhỉ? Bây giờ mình chỉ muốn hỏi bạn là đã tìm được bằng chứng mua bán ma túy của họ chưa?”

“Tìm được rồi.” Trang Nhĩ Ngôn nhìn qua có vẻ rất uể oải, “Chỉ là Nhâm Phong Thanh thật sự lợi hại quá, chứng cứ mình thu thập được đều bị bà ta thu về hết rồi.”

“Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ? Ba bạn và mẹ kế bạn sẽ không bỏ qua cho bạn đâu, mình vừa nghe nói người thừa kế sẽ đổi thành em trai của bạn đấy.” Liễu Chân Nhã vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của Trang Nhĩ Ngôn, cậu ấy đã hận Trang Đông Hâm đến mức muốn đồng vu quy tận với ông ta rồi sao?

“Yên tâm đi, việc sau đó mình đã sắp xếp cả rồi, dù sao thì Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh cũng sẽ không thể được như ý đâu.” Trang Nhĩ Ngôn dựa vào cửa nhìn qua có vẻ rất thư thả trả lời Liễu Chân Nhã: “Liễu Liễu, Nhâm Phong Thanh nói với mình một chuyện, mình muốn xác nhận với bạn xem có thật đúng như vậy không.”

Thân mình Liễu Chân Nhã cứng đờ, đã đoán được Trang Nhĩ Ngôn muốn hỏi gì rồi. “Bạn thấy sao?” Cái này gọi là lấy bất biến ứng vạn biến, cậu ấy đã gặp qua Giang Thành, hi vọng vẻ ngoài của Giang Thành có thể lừa được cậu ấy.

Liễu Chân Nhã khẩn trương đến cả thân người đều cứng ngắc, Trang Nhĩ Ngôn vươn tay vuốt tóc cô, “Tuy là mình hận Nhâm Phong Thanh, nhưng mình cũng tin bà ta sẽ không gạt mình chuyện này. Trang Đông Hâm đối với mẹ mình bất nhân, nhưng đối với mình vẫn còn nể chút tình cha con mà không đành lòng giết mình, nên Nhâm Phong Thanh mới phải đi tìm nhược điểm của mình, ép mình nhường lại vị trí cho con bà ta.”

“Vậy bạn định đối phó thế nào?” Liễu Chân Nhã nghiêng đầu tránh đi ánh nhìn chắm chú của Trang Nhĩ Ngôn, chiêu này gọi là lảng sang chuyện khác nhỉ? “Thì làm theo uy hiếp của bà ta, đem mọi thứ tặng lại cho con bà ấy thôi.”


Tiếng cười trầm thấp vang lên: “Bây giờ bà ấy đem Giang Thành ra uy hiếp mình, bạn nghĩ mình phải làm sao đây chứ?”

Nghe Trang Nhĩ Ngôn nói vậy, Liễu Chân Nhã bực mình: “Sao bạn lại ngốc như vậy chứ, nếu bạn đồng ý nhường thì bà ta vẫn giết bạn thôi, chỉ cần bạn còn sống thì bà ta vẫn còn không yên tâm, sẽ luôn lo lắng bạn cướp đi tất cả của con bà ta. Bạn không cần lo lắng cho mình và Giang Thành, mình đã giấu Giang Thành đến một chỗ vô cùng an toàn rồi, chắc chắn bà ta sẽ không thể làm gì nguy hại được đâu.”

“Liễu Liễu, bạn đó, một chút cũng không thay đổi mà.” Trang Nhĩ Ngôn cười ngả người vào Liễu Chân Nhã, đầu gác trên vai Liễu Chân Nhã, cười đến cả người run run lên.

Liễu Chân Nhã nhìn trời, cô nói chuyện buồn cười lắm sao? “Mình nói đều là sự thật. Trang Nhĩ Ngôn, có chuyện này mình nghĩ hẳn là nên nói với bạn, bạn có biết tại sao mình lại bị chộp tới đây không?”

Trang Nhĩ Ngôn vẫn như cũ gác đầu trên vai Liễu Chân Nhã, “Không phải vì mình mới bị chộp tới đây sao?”

Liễu Chân Nhã giơ tay cào cào tóc: “Tuy là lời thật có thể sẽ đả kích bạn, nhưng mà nếu như mình không phải cố ý lượn lờ trên đường, thì có thêm 100 Nhâm Phong Thanh nữa cũng đừng mơ mà bắt được mình nhé. Mình là cố ý để bị bắt, muốn đến đây để liên hệ với bạn, sau đó cầm chứng cớ bạn thu thập được giao cho cảnh sát.” Câu cuối cùng, Liễu Chân Nhã bám vào Trang Nhĩ Ngôn, nói vào tai cậu.

“Liễu Liễu, sao bạn lại biết chuyện này vậy?” Trang Nhĩ Ngôn ngẩng đầu nghiêm túc hỏi. Chuyện Trang Đông Hâm buôn bán ma túy, trừ bỏ những người trong tòa nhà này, Trang Nhĩ Ngôn có thể chắc chắn cả thành phố Thiên Hải này tuyệt đối không còn người nào biết nữa.

Liễu Chân Nhã gãy gãy đầu: “Chuyện này và chuyện mình muốn nói với bạn có quan hệ với nhau —mình có thể nhìn thấy ma. Ngày đó bạn đến nhà mình, con ma đó bình thường vẫn quấn quýt theo mình vì tò mò nên đã theo bạn về nhà, cho nên chuyện bạn tại sao đột ngột trở về, ba bạn đối xử với mẹ bạn thế nào mình đều biết hết —”

“Được rồi, không cần nói nữa.” Trang Nhĩ Ngôn lạnh lùng nhìn Liễu Chân Nhã, dùng giọng điệu lạnh băng cảnh cáo cô: “Đừng để mình nghe thấy bạn nhắc tới chuyện của mẹ mình nữa.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, Liễu Chân Nhã như bị đông cứng, toàn thân cứng ngắc không thể nhúc nhích.

“Tối hôm nay sẽ có người đến đón bạn rời đi, bạn chỉ cần phối hợp với người đó là được rồi.” Ánh mắt Trang Nhĩ Ngôn tràn ngập sự âm trầm và sát khí kinh người, trên mặt cậu bây giờ không còn chút dịu dàng và nụ cười nào nữa, dường như người trước đó khẽ vuốt tóc và cười to trên vai cô không phải là Trang Nhĩ Ngôn vậy. “Liễu Liễu, sau này phải sống thật tốt, đừng bao giờ quan tâm đến chuyện của mình nữa.”


Liễu Chân Nhã trơ mắt nhìn theo Trang Nhĩ Ngôn mang theo núi băng lạnh lẽo ngàn năm rời đi.

Nữa đêm, nhóm người mặc đồ đen vẫn đứng trước thư phòng bỗng dưng ngã “ầm” xuống, làm Liễu Chân Nhã đang trong giấc ngủ chập chờn giật mình thức dậy.

Trong bóng đêm, một hơi thở lạnh băng đến gần cô: “Liễu Chân Nhã?”

Liễu Chân Nhã nhẹ nhàng vuốt vuốt cánh tay, trời đất ơi, sao tự dưng anh ta đến gần mình lại thấy lạnh thế này cơ chứ: “Tôi là Liễu Chân Nhã.”

“Đi theo tôi.” Lời ít ý nhiều, không đợi Liễu Chân Nhã trả lời, anh ta liền đi đến vác Liễu Chân Nhã lên vai.

“Này, để tôi xuống, để tôi xuống, tôi có thể tự đi được.” Bị một người đàn ông khiêng trên vai, Liễu Chân Nhã cũng chẳng thèm để ý cái gì lễ nghi với không lễ nghi, tay đấm chân đá liên tục vào lưng anh ta.

“Câm miệng!” Một giọng nói lạnh lẽo gầm lên, Liễu Chân Nhã ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cái kiểu lạnh băng của người này cho cô cảm giác y như cảm giác lạnh băng mà Trang Nhĩ Ngôn cho cô lúc chiều, đây hẳn là bạn bè của Trang Nhĩ Ngôn nhỉ?

Một mạch ra khỏi biệt thự, ra khỏi cổng, Liễu Chân Nhã được đặt xuống, “Ra ngoài gọi xe tìm chỗ ở đi, ở bên ngoài khoảng 10 ngày nửa tháng gì đó đừng về nhà.”

Thân ảnh anh ta lóe lên một cái, không thấy người nói chuyện đâu nữa, Liễu Chân Nhã đứng trong gió tuyết ngoài cổng hoài nghi có phải mình vừa gặp ma hay không, nếu không người vừa mới khiêng cô trên vai, thế nào chớp mắt đã không thấy nữa rồi?

Khom người chạy nhanh ra khỏi biệt thự, vươn tay vẫy taxi, khi ngồi vào trong xe rồi, Liễu Chân Nhã quay người lại nhìn ngôi biệt thự tối om không một ánh đèn, ánh mắt tức giận —

Trang Nhĩ Ngôn cậu được lắm, lần sau gặp lại nhất định cô sẽ xem cậu ta như người xa lạ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui