Vào đúng lúc đó, một tiếng keng thanh thúy vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong đại sảnh, đồng thời cũng vừa vặn ngăn cản một màn "chào hỏi" bằng mắt của hai người nào đó. Theo như lời Dạ Thần nói với cô trước khi đến đây, chủ nhân của bữa tiệc tên Ngô Cảnh, là chủ tịch tập đoàn Thiên Lãng, một tập đoàn buôn bán kim cương đá quý khá nổi tiếng, cũng có thể coi là một trong những tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn trong nước. Lâm Vũ hướng ánh mắt đến nơi tiếng động vừa phát ra mà nhìn sang, liền thấy một người đàn ông trung niên đứng ở ngay trung tâm, thân mình ông ta hơi béo lùn mập mạp, cặp mắt nhỏ, khuôn mặt có vẻ thật thà phúc hậu, tiếng động vừa rồi cũng là do ông ta dùng một chiếc thìa bạc nhỏ dài gõ vào ly rượu vang đang cầm trên tay mà phát ra. Đợi đến khi mọi người đều đánh mặt về phía đó, Ngô Cảnh mới chậm rãi mở miệng:
"Cảm ơn các vị khách quý đã đến dự buổi tiệc của Ngô mỗ hôm nay. Buổi tiệc này vừa là để mừng Ngô Mỗ già thêm một tuổi, cũng là để chúc mừng Thiên Lãng thêm một bước tiến công sang thị trường châu Âu, hi vọng các vị khách quý về sau sẽ tiếp tục ủng hộ. Cạn ly"
Nói rồi Ngô Cảnh liền nâng ly rượu trên tay lên cao, hô một tiếng, tất cả mọi người cũng nể mặt nâng ly rượu trong tay mình lên, đồng thanh chúc mừng sau đó đưa đến bên miệng uống một hớp. Tiếp theo đó, đương nhiên phải kể đến những chuyện nhàm chán quen thuộc ở tất cả các bữa tiệc thượng lưu, chính là mọi người thay nhau hỏi thăm chúc rượu bợ đỡ lẫn nhau. Lâm Vũ đứng ở bên cạnh Dạ Thần, vốn dĩ định tách ra lại thấy một bóng người tươi cười từ từ tiến lại gần, mấy thớ thịt trên mặt theo từng bước chân của ông ta mà nảy lên nảy xuống trông có chút nực cười. Ngô Cảnh đi đến trước mặt Dạ Thần, khuôn mặt béo mập kéo ra một nụ cười nịnh hót, đôi mắt híp nhỏ nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sáng rực lên, thậm chí Lâm Vũ còn nhìn thấy một tia kính cẩn không dễ phát giác
"Dạ Thiếu, Ngài đến đây thật là vinh hạnh cho tôi quá. Không biết lão gia dạo này có khỏe hay không"
"Cảm ơn Ngô tổng, ông nội vẫn rất khỏe mạnh"
Giọng nói lạnh như băng của anh vang lên bên tai, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không có chút biểu cảm. Đối với người khác, anh vẫn luôn giữ một bộ dáng kiêu ngạo xa cách như vậy. Mà Ngô Cảnh kia nhìn thấy thái độ đó của anh, trong mắt không hề có chút tức giận mà chỉ là hiển nhiên giống như thái độ của anh vốn dĩ phải như thế. Cũng chính biểu hiện này của ông ta khiến Lâm Vũ càng thêm tò mò về người bên cạnh, Dạ Thần, họ Dạ sao ?
Lúc này Ngô Cảnh mới chú ý tới Lâm Vũ đang đứng bên cạnh Dạ Thần, lại lướt nhìn qua Dạ Thần tựa sát vào cô, tròng mắt ti hí của ông ta đảo quanh, vội vã tiến lên một bước tươi cười chào hỏi
"Đây là bạn gái của ngài sao, quả thực rất xinh đẹp"
Lâm Vũ bị ông ta nhìn chằm chằm, cảm thấy có chút khó chịu, nhất là khi ông ta nói những lời kia, cô thực sự chỉ muốn cười lên một tiếng. Với khuôn mặt này của cô, cùng lắm cũng chỉ thanh tú một chút, nhìn thế nào cũng không liên quan đến hai từ xinh đẹp. Nghĩ như vậy, trên khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, đạm bạc đáp một tiếng
"Tôi là bạn anh ấy"
Ý nói hai người vốn không phải tình cảm nam nữ như ông ta nghĩ. Ngô Cảnh vì câu nói này của cô mà cơ mặt giật giật, miệng há ra lại ngậm vào không biết nói gì. Vụng trộm liếc sang Dạ Thần đứng ngay bên cạnh Lâm Vũ, chỉ thấy môi anh mím chặt, ánh mắt tỏ rõ vẻ không vui khiến mồ hôi lạnh trên trán ông ta không ngừng chảy xuống. Đúng lúc đó, trong đại sảnh vang lên một giọng nói dịu dàng trong trẻo vô cùng quen thuộc vừa vặn giải vây cho ông ta, cả ba người cũng theo hướng âm thanh phát ra mà nhìn lên. Chỉ thấy Diệp Tuyền một thân váy hồng xinh đẹp đứng ở giữa, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, nở nụ cười thanh thuần ngọt ngào, nhẹ nhàng nói
"Để mừng chú Ngô thêm một bước mở rộng thị trường Thiên Lãng, Tuyền nhi xin mạn phép đánh một khúc nhạc, hi vọng Thiên Lãng ngày càng phát triển, cũng hi vọng chú Ngô càng thêm khỏe mạnh"
Nói rồi còn cười ngọt ngào một tiếng, Ngô Cảnh có vẻ như rất quý Diệp Tuyền, lời nói của cô ta lại ngọt như mật khiến ông cao hứng vỗ vỗ tay, cả hội trường cũng theo đó mà vỗ tay ủng hộ. Lâm Vũ hướng theo bóng dáng màu hồng nhạt kia, hai mày nhíu chặt lại, Diệp Tuyền, sao cô ta lại xuất hiện ở đây, vậy có nghĩa là...
Quả nhiên, khi quét mắt ra phía xa, liền thấy Diệp Vấn đứng ngay đó bên cạnh Nghiêm Tố Thu, trên người là một bộ suit màu trắng trông có vẻ trẻ ra vài tuổi. Khuôn mặt ông ta hồi trẻ vốn rất tuấn tú, dáng người cũng tốt, lại có chút vẻ trắng trẻo thư sinh nên hiện tại nhìn vẫn không già đi bao nhiêu, có chăng chỉ càng thêm vẻ thành thục quyến rũ. Ngược lại, mặc dù Nghiêm Tố Thu đứng ở bên cạnh làn da được bảo dưỡng khá tốt, nhưng cách ăn mặc lại có vẻ già dặn hơn. Ánh mắt Diệp Vấn hướng lên bóng dáng màu hồng nhạt trên sân khấu, không hề phát hiện có người nhìn ông ta từ phía xa. Lâm vũ không dấu vết đảo mắt qua Dạ Thần đứng ngay bên cạnh, ánh mắt anh cũng đang nhìn cô như thể biết rõ cô sẽ hướng anh thắc mắc. Dạ Thần hơi cúi người xuống, ghé vào tai cô nói nhỏ
"Diệp Vấn và Ngô Cảnh quan hệ vốn rất tốt. Mọi người đều nghĩ Ngô Cảnh là chủ tịch tập đoàn Thiên Lãng nhưng thực chất người nắm quyền phía sau lại là vợ chồng Diệp Vấn"
Nhìn đôi mắt đen của cô sâu không thấy đáy, Dạ Thần hơi hơi nhướng mày. Vốn dĩ buổi tiệc ngày hôm nay anh đã từ chối không tham dự, nhưng mà một màn ở quán bar kia lại khiến anh thay đổi chủ ý. Nếu như nhóc con này đối với Diệp Vấn có địch ý như vậy, anh cũng không ngại mà giúp cô một tay.
Đúng lúc đó, tiếng đàn trong trẻo đã vang lên. Diệp Tuyền ngồi bên cạnh chiếc dương cầm màu trắng, mười ngón tay lướt trên phím đàn, khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần được trang điểm càng thêm hấp dẫn. Diệp Tuyền được học đàn từ nhỏ, khả năng đánh đàn cũng rất tốt, thoạt nhìn cực kì trôi chảy, mười ngón tay bay múa trên phím đàn. Nhưng, đối với Lâm Vũ mà nói, tiếng đàn của cô ta có chút cứng ngắc, không hề có một chút cảm xúc dao động. Lão sư ngày trước của Lâm Vũ là một người Ý, ông nói khi đánh dương cầm quan trọng nhất chính là cái tâm, chỉ khi đem tâm hòa cùng vào điệu nhạc mới có thể tạo nên một khúc dương cầm hoàn mĩ nhất. Diệp Tuyền đánh xong một khúc nhạc êm tai, chậm rãi đứng dậy hướng phía Ngô Cảnh đi đến trong tiếng vỗ tay của mọi người. Ngô Cảnh vỗ tay vài tiếng, trong miệng còn không ngừng hô tốt, tốt. Diệp Tuyền đi đến bên cạnh Ngô Cảnh, bộ dáng đáng yêu khả ái ôm lấy một cánh tay ông ta nũng nịu.
"Chú Ngô"
"Tuyền nhi, không được nháo"
Ngô Cảnh vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô ta, miệng thì nói thế nhưng ánh mắt tràn ngập sủng nịnh, có vẻ như ông ta rất cưng chiều cô cháu gái này. Diệp Tuyền đáng yêu le lưỡi, sau khi nhìn thấy trước mắt Ngô Cảnh là Dạ Thần một thân lễ phục vô cùng tuấn tú, ánh mắt không dấu được tia kinh diễm, gò má cũng đỏ lên. Người đàn ông này thực sự rất đẹp nha, gương mặt góc cạnh hoàn mĩ, sống mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, trong đôi mắt màu nâu dù có một chút lạnh lùng nhưng lại mang theo tia hấp dẫn trí mạng.
Nhìn chằm chằm vào dung nhan tuấn tú, Diệp Tuyền không khỏi nở một nụ cười ngọt ngào, khẽ mở miệng:" Đây là?"
"A, Tuyền Nhi, mau chào hỏi, đây là Dạ Thiếu, còn đây là bạn của cậu ấy"
Ngô Cảnh dứt lời, lúc này Diệp Tuyền mới chú ý đến Lâm Vũ đứng ngay bên cạnh Dạ Thần, vừa nhìn thấy cô, khuôn mặt tươi cười trong thoáng chốc cứng lại, hai mắt mở lớn, cả người không nhịn được run rẩy một trận
"Tuyền nhi, sao vậy"
Ngô Cảnh cảm giác như có gì đó không đúng, thân thiết quay sang hỏi thăm. Lâm Vũ nhìn khuôn mặt Diệp Tuyền trong thoáng chốc tái xanh, không hiểu sao cảm thấy vô cùng thú vị, trên khóe môi từ từ kéo ra một nụ cười châm biếm, nụ cười mặc dù rất nhạt, rất nhẹ, ngay tức khắc lại khiến cho Diệp Tuyền lạnh buốt sống lưng. Ngô Cảnh kéo keod tay khiến cô ta tỉnh lại, chậm rãi bình ổn lại cảm xúc. Diệp Tuyền không ngừng tự nhủ với bản thân, không sao, không sao đâu, cô ta chỉ là kẻ quái dị không ai để ý mà thôi, có gì mà phải để ý cơ chứ. Lại nhìn thấy người mà mình vẫn luôn ghét bỏ có thể đứng cạnh một người đàn ông ưu tú như vậy, lòng đố kị bất chợt nổi lên, trong mắt cũng thoáng qua một tia hận thù. Tất cả là do cô ta, nếu như không phải cô ta bám theo Trình học trưởng, cô cũng sẽ không phải bận tâm thuê người diệt trừ, lại càng không bị làm xấu mặt trước tất cả mọi người. Có nhiều người kể ra cũng thật nực cười, rõ ràng là mình làm chuyện xấu bị người ta phát giác, nhưng cho đến cuối cùng lại đổ hết tội lỗi lên người mà mình muốn ám hại kia. Lâm Vũ cong cong khóe môi, bình thản mở miệng
"Diệp tiểu thư, đã lâu không gặp"
Lâm Vũ nhìn thấy Diệp Tuyền trước mặt mặc dù trang điểm xinh đẹp, nhưng cái cằm đã nhọn đi một chút, cả người cũng gầy đi một vòng, xem ra sau vụ kia cô ta cũng đã ăn không ít khổ cực.
Dạ Thần nhìn người đứng bên cạnh mình miệng cười mà mắt không cười, trong đôi mắt nâu hoàn toàn là ý cười sủng nịnh, thêm vào đó là một chút ý tò mò. Diệp Tuyền. Cái tên này gợi nhớ cho anh một kí ức không mấy tốt đẹp. Theo như thuộc hạ điều tra, cô ta còn không phải chính là người đã dựng lên tin đồn khiến cho nhóc con một phen khốn đốn, lại còn phải tạm thời nghỉ học. Nghĩ như vậy, hai mắt nhìn Diệp Tuyền liền trở nên lạnh lẽo thấu xương, hàn ý bắn ra tứ phía. Đến người của anh mà cũng dám động, đáng chết!
Nhận ra không khí có chút khác thường, lại không biết nó khác thường ở chỗ nào, Ngô Cảnh đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi nhỏ
"Tuyền nhi, hai người quen nhau sao"
Diệp Tuyền nghĩ nghĩ, trong mắt xẹt qua một tia độc ác, ngoài mặt lại giả bộ như rất vui vẻ
"Chú Ngô, Lâm tiểu thư đây là học cùng trường với con. Cô ấy ở trường rất nổi tiếng, không chỉ thành tích học tập tốt lại còn có thể ca múa đánh đàn, cái gì cũng giỏi khiến con ngưỡng mộ"
Lâm Vũ nghe người nào đó thao thao bất tuyệt, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Thành tích tốt, lại còn có thể ca múa đánh đàn? Cô ta là đang miêu tả cô sao? Diệp Tuyền này rốt cuộc là có âm mưu gì đây. Quả nhiên khi nói xong câu đó, cô ta nũng nịu lắc lắc cánh tay Ngô Cảnh, cười đến thanh thuần ngọt ngào
"Chú Ngô, con vốn ngưỡng mộ cô ấy từ lâu, không bằng hôm nay mời cô ấy đánh một khúc nhạc chỉ giáo cho Tuyền nhi, cũng là mừng cho ngày vui hôm nay"
Ngô Cảnh không ngờ Diệp Tuyền sẽ nói vậy, có chút lo lắng đảo mắt Dạ Thần hoàn toàn mang một bộ dáng xem kịch vui đứng ở bên cạnh, lúc đó mới an tâm, định hướng Lâm Vũ mở miệng
"Lâm tiểu thư...."
"Tại sao tôi phải đánh"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, một là của Ngô Cảnh, cái còn lại là của Lâm Vũ. Đối với những người mình không thích, Lâm Vũ chưa bao giờ biết nể mặt là gì. Hừ, Diệp Tuyền kia còn không phải muốn cho cô mất mặt hay sao
"Cái này, cái này...", Ngô Cảnh đứng ở một bên mặc dù bị lời nói của cô làm cho cứng họng, trong lòng mặc dù có chút không vui nhưng cũng không dám nói gì. Dù sao Dạ Thần cũng đang đứng ở bên cạnh cô, khi nghe cô nói những lời đó không những không tức giận mà trong mắt còn tràn ngập ý cười. Haiz, vị ôn thần này, ông chọc không nổi.
"Có chuyện gì vậy"
Đúng lúc đó, có hai bóng dáng tới gần, người đàn ông trung niên mặc bộ vest trắng, khuôn mặt thư sinh tuấn tú, người phụ nữ bên cạnh mặc một chiếc đầm dạ hội màu đen, hai người thoạt nhìn có vẻ rất tình cảm
"Cha, mẹ"
Diệp Tuyền vốn đang vô cùng tức giận, nhìn thấy hai người kia thì làm nũng kêu một tiếng, nhanh chóng chạy tới ôm tay bọn họ
"Tuyền nhi, sao vậy", Diệp Vấn đảo mắt qua mấy người ở đó, ánh mắt khi nhìn thấy bóng dáng Dạ Thần thì hơi hơi dao động.
"Cha, con chỉ là muốn Lâm tiểu thư chỉ giáo một khúc nhạc, nhưng...."
Lời nói để lửng cùng với giọng nói ủy khuất của cô ta thực giống như Lâm Vũ cô đã làm điều gì đó có lỗi lắm. Lúc này ánh mắt Diệp Vấn qua một lớp kính mới dừng lại trên người Lâm Vũ, hai ánh mắt chạm nhau, một là ngờ vực dò xét, còn một chính là lạnh lùng lạnh nhạt như nước. Lâm Vũ cố gắng khắc chế cảm xúc, không để lộ một tia hận thù qua mắt, có chăng chỉ là sự đạm mạc khiến người ta không thể nhìn thấu. Diệp Vấn, ông có chết cũng không nghĩ tới người đang đứng trước mặt ông đây lại là đứa trẻ bị ông vứt bỏ ngày nào, phải không?
Suy nghĩ luân chuyển, Lâm Vũ bất chợt nở một nụ cười hết sức xinh đẹp, đôi mắt đẹp cong cong như trăng non khiến người ta nhìn đến mê mẩn. Cô cười cười mở miệng
"Diệp tiểu thư đã có lời, nếu như tôi từ chối còn không phải là bất kính sao"
Nói rồi chậm rãi đi về phía đàn dương cầm, động tác tự nhiên phóng khoáng lạo không mất đi sự lịch thiệp. Làn váy trắng theo từng bước chân của cô mà bồng bền chuyển động, khí chất thanh tao sạch sẽ mà cao quý. Cô bước lên đài cao trong cái nhìn nghi hoặc của mọi người, tao nhã ngồi xuống bên chiếc đàn dương cầm trắng muốt. Mười ngón tay thon dài sạch sẽ khẽ vuốt một lượt trên phím đàn tạo nên một loạt những âm thanh lộn xộn vui tai. Hai mắt từ từ nhắm chặt lại, trong tâm trí lại dội về những hình ảnh mơ hồ trong quá khứ...
Trong một căn nhà nho nhỏ, một lớn một nhỏ nằm trên chiếc giường gỗ cũ kĩ, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng ôm một đứa nhỏ ở trong lòng, một tay vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của cô bé, một bên khẽ thủ thỉ
"Vũ nhi, con nghe bản nhạc này xem, thực sự rất êm tai đúng không. Ngày xưa mẹ thích nhất là khúc nhạc này, mỗi lần đi ăn với ba con đều chọn nhà hàng có phát khúc nhạc này, nghe suốt mà không chán"
Trong căn phòng đơn sơ chỉ còn bản nhạc cổ điển pháp với những nốt nhạc êm ái phát ra từ một chiếc radio cũ, kèm theo tiếng thủ thỉ thở dài của người phụ nữ kia.
Bàn tay Lâm Vũ đặt trên phím đàn vẫn không động, hai mắt khẽ mở lại nhiều thêm một tia đau thương. Dáng vẻ của cô trong mắt Diệp Tuyền chính là loay hoay không biết làm sao khiến cho cô ta vô cùng đắc ý. Ngay cả Dạ Thần đứng bên cạnh cũng không hiểu rõ, nhìn bóng dáng bên cạnh cây đàn, miệng lẩm bẩm. Nhiên, em rốt cuộc là muốn làm gì đây.
Lâm Vũ nhẹ thở dài một hơi, đợi cho tâm trạng bình ổn, bàn tay bắt đầu chuyển động, ban đầu còn chậm rãi một chút, sau một khắc, bàn tay giống như bay múa trên phím đàn, một chuỗi các âm thanh trong trẻo mà êm ái không ngừng phát ra. Cả đại sảnh vốn đang sôi nổi trò chuyện, khi tiếng đàn vừa cất lên, trong một khắc, tất cả đều im lặng, trong đại sảnh im ắng chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng của mọi người và tiếng đàn bay bổng. Hai mắt Lâm Vũ nhắm chặt lại, mặc kệ những ánh mắt của những người bên dưới, bàn tay vẫn như nhảy múa không dừng. Một bản nhạc Pháp cổ điển có du dương mà êm ái, có chút day dứt, lại có chút tiếc nuối, cảm xúc của cô giống như hòa vào trong tiếng nhạc, từng nốt từng nốt rót vào tai mọi người, cũng khiến cho tâm trạng của họ theo điệu nhạc mà lên xuống. Cùng lúc đó, một tiếng violon bỗng chốc vang lên, hòa vào tiếng dương cầm du dương trầm bổng. Lâm Vũ đột ngột mở mắt, sau khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ngay bên cạnh, trong mắt đều là ý cười dịu dàng. Mọi người không ngờ lại xuất hiện một màn như vậy, khẽ "Ồ" lên một tiếng, nhưng lại không hề gây ảnh hưởng đến hai người đang chú tâm trên đài cao. Một người đàn ông tuấn mĩ trong bộ lễ phục trắng, một cô gái xinh đẹp cũng mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, rõ ràng là hai người, lại có thể phối hợp ăn ý đến như vậy, tiếng dương cầm hòa với tiếng violon hoàn mĩ, nhìn từ xa giống như là một đôi bích nhân sinh ra để dành cho nhau. Đến khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, hai người chậm rãi quay ra nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là ý cười tràn ngập, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp đối diện với một đôi mắt đen tuyền trong trẻo như ngọc lưu ly, giống như thể trong mắt cả hai chỉ có hình ảnh của nhau, không thể dung nạp thêm hình bóng người nào khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...