Hai cổ tay bị nắm chặt đặt ở trên cao đầu, vòng tay của anh vây ở xung quanh, trong không gian chỉ tràn ngập hơi thở nam tính ấm áp quen thuộc. Lồng ngực của anh phập phồng ngay trước mắt, khuôn mặt tuấn mĩ gần sát , có vẻ như đang rất tức giận. Tức giận? Anh rốt cuộc tức giận gì chứ? Lưng bị đập vào tường có chút đau khiến cho Lâm Vũ càng thêm bực bội, cố gắng vùng vẫy hai cổ tay lại cảm thấy như bị gông xiềng xích chặt lại không tài nào tránh thoát
"Anh rốt cuộc muốn làm gì, thả em ra"
"Thả em, để em đi gặp tên đó, không đời nào"
"Anh đừng vô lý như vậy, anh ấy chỉ là bạn em thôi"
"Là bạn, là bạn mà ôm nhau lâu như thế"
Em không nhìn thấy không có nghĩa là anh cũng không nhìn thấy. Em rốt cuộc có biết, ánh mắt anh ta nhìn em cũng giống như anh nhìn em vậy, có bao nhiêu phần quyến luyến, lại có bao nhiều phần cố chấp muốn giữ em làm của riêng. Trình Hạo chỉ cảm thấy một lòng máu nóng bốc lên đỉnh đầu, một cơn tức giận không biết từ đâu dâng lên, thậm chí trong đó còn có cả một chút sợ hãi mà anh không muốn thừa nhận. Người đàn ông vừa gọi điện cho cô, anh biết, thực ra cũng không thể nói là biết, anh đã từng gặp anh ta một lần cõng tiểu Vũ về nhà, cô còn ở trên vai tên đó cười cười nói nói thực vui vẻ. Trong đầu của anh hiện tại chỉ quay đi quay lại một câu hỏi, người đã từng làm cô rung động, người đã từng yêu cô, liệu có phải là người đàn ông đó hay không? . Nếu như là như vậy, chẳng lẽ, bao nhiêu năm qua, cô ấy vẫn là một mực còn chờ anh ta trở về ? Suy nghĩ bất chợt nảy ra khiến cho Trình Hạo bất giác xiết chặt vòng tay lại, ánh mắt càng thêm tối sầm.
"Đó chỉ là do lâu ngày không gặp thôi. Còn nữa, anh có tư cách gì quản em, em ôm ai thì có làm sao chứ"
Anh thậm chí còn cùng người em ghét nhất ôm hôn, như vậy thì đã sao. Lúc đó, anh có nghĩ tới em hay không? Hai người đều mang trong mình những khúc mắc riêng, chỉ có một điểm chung là, tất cả đều khiến cho cả hai cảm thấy khó chịu và nghi ngờ lẫn nhau, cũng từ đó, tạo nên mâu thuẫn trong mối quan hệ của hai người.
"Bỏ em ra... bỏ em ra.....ưm ưm.."
Trình Hạo vì hai chữ "tư cách" của cô mà nổi điên, không suy nghĩ gì liền trực tiếp dùng miệng của mình che lại cái miệng nhỏ của cô, tránh để cho cô lại nói thêm câu gì đó khiến cho anh không kiềm chế được. Hai đôi môi dán chặt vào nhau, nụ hôn không dịu dàng như lần đầu tiên mà có chút thô bạo, nhiều hơn vẫn là ý muốn chiếm hữu mạnh mẽ. Tay của anh vẫn nắm lấy cổ tay của cô không buông, một chân của anh để xem vào giữa hai chân cô, tay còn lại đỡ đằng sau gáy của cô khiến cho cô không thể nào trốn tránh. Cảm nhận được sự thô bạo của anh, hai hàng răng của cô cắn chặt lại, ánh mắt quật cường không để cho anh công thành chiếm đất. Anh thấy được sự phản kháng của cô, không hiểu sao càng thêm bực bội, một tay bóp chặt lấy cằm của cô khiến cô bị đau, miệng khẽ mở ra. Nhân lúc này, đầu lưỡi của anh nhanh chóng đi vào, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho đang trốn tránh của cô, cũng cô triền miên dây dưa. Nụ hôn của anh cuồng nhiệt lại mạnh mẽ, dần dần cướp đoạt đi không khí trong miệng khiến cô không tài nào thở nổi, toàn thân mềm nhũn. Chỉ là nụ hôn đó, giống như một liều thuốc an thần dần dần khiến anh bình tĩnh lại, lực đạo ở cổ tay cũng giảm bớt. Ngay lúc đầu, Lâm Vũ còn dùng sức phản kháng, nhưng càng về sau, cả người cô cứng ngắc giống như một pho tượng không có chút cảm xúc. Gò má của hai người chạm vào nhau, đột nhiên, một cảm giác mát lạnh ở gò má khiến cho anh giật mình, vội vã tách ra, hình ảnh ngay trước mắt lại khiến cho trái tim của anh bất chợt thắt chặt lại. Chỉ thấy bảo bối của anh, bảo bối mà anh hết mực cưng chiều lúc này hai mắt mở to, đỏ ngầu nhìn thẳng vào anh, ánh mắt bài xích, giống như ủy khuất, lại giống như muốn nói
"Anh không phải, anh không phải là người anh hai dịu dàng của tôi"
Một hàng lệ từ khóe mắt chảy ra, lướt qua gò má bé bỏng trắng nõn, qua cần cổ rồi nhỏ xuống đất, từng giọt, từng giọt giống như cứa vào trái tim của anh từng nhát một. Trình Hạo a Trình Hạo, mày rốt cuộc đang làm cái gì thế này. Đã từng hứa sẽ luôn yêu thương cô, đã từng thề sẽ không để ai làm cô phải buồn bã, vậy mà bây giờ, chính bản thân mày lại khiến cho cô ấy rơi lệ. Bàn tay của anh run run buông ra hai cổ tay nhỏ bé đã bị anh nắm đến đỏ lừ, cảm giác hối hận không ngừng xâm chiếm khiến khuôn mặt anh tái mét lại. Cả thân mình cô vẫn mềm nhũn, giống như quá đỗi bất ngờ, lại giống như bàng hoàng, từ từ ngồi xổm xuống mặt đất. Trình Hạo nhìn cô, lại nhìn hai bàn tay của mình, không chút do dự liền cho chính bản thân mình một quyền vào má phải, lực đạo mạnh đến mức khóe môi gần như bị rách, máu chảy ra. Lâm Vũ đang chìm trong cơn thẫn thờ, lại đột ngột bị hình ảnh trước mắt dọa sợ, không chút suy nghĩ liền chạy tới bắt lấy cảnh tay phải của anh đang chuẩn bị cho chính mình một quyền nữa. Anh không muốn làm đau cô, chỉ dùng sức tách mười ngón tay của cô ra, giọng nói mệt mỏi không có chút độ ấm
"Em đi đi. Là anh không đúng, không nên cấm em như vậy"
Cô thậm chí còn nghe thấy khi anh cúi đầu thấp xuống, tóc mái lòa xòa che khuất một phần khuôn mặt anh, giọng nói như thầm thì
"Em nói đúng... tư cách.. anh làm gì có tư cách gì chứ"
Anh không khỏi tự cười nhạo chính bản thân một lượt rồi cứ để mặc cô như vậy, chậm rãi quay lưng đi, một bên mặt sưng vù, anh lại chỉ dùng tay lau qua loa vệt máu ở khóe miệng. Lâm Vũ vội vã chạy theo ngăn anh lại, đưa tay chậm vào bên mặt bị thương của anh, ánh mắt lo lắng, vệt nước ở ngay khóe mắt vẫn chưa khô
"Anh làm sao vậy chứ, tại sao lại đánh mình như vậy. Mau để em xem"
Trình Hạo chỉ bình tĩnh gạt tay của cô ra, chậm rãi nói
"Em đi đi. Anh không sao đâu"
Nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe giống như sắp khóc, một ngón tay của anh lau đi vệt nước mắt còn sót lại trên gò má, giọng nói dịu dàng quen thuộc lại vang lên
"Chuyện lúc nãy, anh xin lỗi. Em hãy quên hết đi. Còn nữa... đừng khóc"
Đừng khóc
Anh......sẽ đau lòng
Anh gạt tay của cô ra, muốn đi, cô lại cố chấp ôm lấy eo của anh, giọng nói như nức nở
"Em không đi. Em không đi nữa. Em không đi nữa"
Lâm Vũ không biết bản thân mình rốt cuộc làm sao nữa, nước mắt không nhịn được cứ thế chảy ra, dù cô có nhắm chặt mắt cũng không ngăn lại được. Cô không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, tại sao quan hệ của hai người lại đột ngột trở nên như vậy chứ, không phải lúc trước vẫn còn rất tốt sao. Hai vòng tay của cô siết chặt lại. Không hiểu sao cô có cảm giác, nếu như cô buông tay ra, anh sẽ đi thật, sẽ rời khỏi cô thật, nếu như vậy, lúc đó, cô phải làm sao? Nước mắt của cô thấm đẫm gò má, làm ướt một mảng áo sơ mi của anh, trong một khắc cũng khiến trái tim anh mềm nhũn. Anh muốn tách cô ra để nhìn thấy khuôn mặt cô, lại bị cô tưởng rằng anh muốn rời đi lần nữa, dùng sức ôm chặt anh lại.
"Em không đi nữa, anh hai, đừng tức giận, anh không muốn em đi, em sẽ không đi nữa"
Cô khóc như trẻ nhỏ, dường như tất cả sự yếu đuối đều phô bày ra hết. Anh đau lòng vuốt ve mái tóc của cô, vẫn biết cô là kiểu người luôn giả bộ mạnh mẽ, lại lần này đến lần khác khiến cho cô rơi lệ. Cô ấy vốn là luôn như vậy, lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt xa cách, cho đến cuối cùng, không phải vẫn chỉ là đứa nhỏ nghịch ngợm lại nhạy cảm hay bám dính anh làm nũng hay sao?
"Anh không đi nữa"
Anh nói, bàn tay vẫn vuốt mái tóc mềm mượt của cô
"Thật không"
Câu hỏi đầy âm mũi không hiểu sao khiến anh thấy buồn cười
"Ừ, Anh nói dối em bao giờ chưa"
Cô nghe thấy như vậy, nghĩ nghĩ một lúc mới chậm rãi buông ra. Anh vì sự ngập ngừng của cô mà bật cười ngoài miệng, trong lòng lại tự trách. Xem ra, cô ấy lại thực sự bị mình dọa sợ rồi
"Đừng khóc nữa, xấu lắm"
Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô lên, dịu dàng lau đi hết vệt nước mắt, lại vì cô chỉnh trang lại đầu tóc rối bù. Một người anh trai cưng chiều em như mạng lại trở về
"Là ai làm em khóc chứ"
Cô lầu bầu, thô lỗ quẹt đi nước mắt trên mặt, trong lòng lại phỉ nhổ bản thân mình sao trở nên yếu đuối như vậy, hơi chút là khóc nhè. Chỉ là cô không biết, cô chưa từng rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người lạ, cũng chỉ có thể ở bên anh mới có thể thoải mái khóc lóc như trẻ nhỏ
"Ừ, là anh sai"
"Anh còn dám chê em xấu"
"Ừ, là anh nói sai, không xấu chút nào"
Cái này thì anh không hề nói dối, mặc dù lúc cô khóc, hai mắt đỏ hoe, đôi mắt sáng lấp lánh, gò má hồng hồng trơn bóng khiến cho người ta chỉ muốn cắn một miếng, xác thực vô cùng xinh đẹp
"Làm lành nhé"
Cô đưa ngón út ra trước mặt anh, giống như mấy năm trước đây cũng như vậy, mỗi lần bọn họ giận nhau, đều dùng cách này để làm lành, giống như trẻ con, lại khiến cho cả hai thực vui vẻ
"Ừ, làm lành"
Anh cũng đưa ngón út ra, ngoắc vào ngón tay của cô. Hai ngón tay cái chạm vào nhau, biểu hiện giống như đóng dấu.
Lâm Vũ lúc này mới chú ý tới một bên mặt càng ngày càng sưng đỏ của anh, lo lắng kéo anh vào trong nhà, chính mình lại đi lấy một túi đá chườm, ngồi sang bên cạnh anh, cẩn thận từng chút một chườm lên vết thương. Tinh tế cảm nhận được anh vì động tác của cô mà giật mình một chút, trong lòng cô vừa lo lắng vừa bực mình, chuyện hồi nãy bị anh cưỡng hôn cũng vứt ra sau đầu, vừa chườm vừa nói
"Đau phải không. Đau chết anh đi. Biết đau sao lại còn tự làm mình bị thương như vậy, anh không xót nhưng mà em xót. Thật là khổ thân cái khuôn mặt đẹp này mà"
Miệng thì nói thế nhưng động tác trên tay lại cực kì nhẹ nhàng, cẩn thận chườm từ phía ngoài rồi mới lui dần vào bên trong, vừa chườm vừa mở miệng thổi nhẹ cho anh bớt đau. Anh nhìn khuôn mặt quen thuộc ngay gần sát, lại nghe cô lầu bà lầu bầu không thôi, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, mặc cho một bên mặt vẫn còn đau rát. Đau một chút thì có sao chứ, cô vẫn như vậy lo lắng cho anh, không phải sao?
Chườm đá một lúc, cô lại dùng một ít thuốc đỏ bôi lên vết rách trên khóe miệng anh, đôi môi mỏng xinh đẹp có vài giọt máu lại càng tăng thêm vẻ mị hoặc, bất chợt khiến những hình ảnh về nụ hôn mãnh liệt khi đó lại ùa về, sau một khắc khiến cho mặt cô đỏ lựng, động tác trên tay cũng dừng lại, không biết phải nói gì....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...