Tóm lại, có quá nhiều việc có thể làm.
Ai bảo ta và hắn, chưa từng cùng nhau dạo chơi thành An Dương chứ!
Chỉ nghĩ đến thôi, ta đã bật cười thành tiếng.
Nhưng ta quên mất, bây giờ ta là Vương hậu rồi, ta không thể tùy ý làm bậy nữa.
Ta có trách nhiệm, nghĩa vụ mà ta không thể không gánh vác.
Nhưng ta chưa từng đọc sách, cũng không biết quản lý sổ sách, càng không biết làm thế nào để quản lý nội vụ trong cung.
Ta không biết được mấy chữ to, chỉ có thể đếm đi đếm lại số vàng.
Lần đầu tiên, ta cảm thấy vô cùng bất lực.
Ta than phiền với Trần Bình, ta nói, ta không biết phải làm thế nào để làm Vương hậu.
Trần Bình ôm chặt ta, nhẹ nhàng an ủi: "Rất đơn giản thôi.
Nàng cứ xem họ như đống vàng kia của nàng, hãy trân trọng, bảo vệ họ."
Ta nghi ngờ: "Trần Bình chàng đang nói nhảm gì vậy! Ta hỏi làm thế nào để làm Vương hậu, chàng lại lảm nhảm những thứ này.
Thật là! Có muốn cắt tai đi không!"
Trần Bình vẫn cười tươi, kiên nhẫn nói: "Ta nói thật đấy, A Niệm, ta đã bao giờ lừa nàng chứ? Qua bao triều đại đều không thiếu những người quản lý tài giỏi, bách tính đã quá quen thuộc rồi.
Họ cần, là người thật lòng đối đãi với họ.
Chỉ cần dùng tâm, năng lực kém một chút thì sao chứ.
Hơn nữa, chẳng phải còn có các nữ quan phụ tá nàng sao?"
Ta nhìn Trần Bình đang thao thao bất tuyệt, đảo mắt.
"Nói!" Ta túm lấy tai hắn: "Những lời hay ho thế này là ai dạy chàng? !"
Mặt Trần Bình đỏ bừng, cười hề hề, giơ ngón cái về phía ta.
"Vẫn là A Niệm nàng tinh mắt! Đúng là Chu Phó tướng dạy, nhưng ta cũng có ý đó." Trần Bình gãi đầu ngượng ngùng: "Chỉ là lời nói không êm tai bằng người ta."
Nói xong, Trần Bình chớp mắt nhìn ta với vẻ mặt lấy lòng: "A Niệm, ta cũng chỉ muốn nàng vui thôi mà."
Ta quay đầu hừ một tiếng, khóe mắt đuôi mày lại lộ ra chút ý cười.
"Xem như chàng còn chút lương tâm!"
"Được rồi." Ta thuận tay cầm lấy một thỏi vàng giấu dưới gối: "Không phải chỉ cần xem họ như vàng sao, có gì khó đâu."
"Ta thử xem, ta thử xem.
.
."
Ta nhìn chằm chằm vào thỏi vàng, cố gắng đưa hình ảnh bách tính vào đó.
Một lúc sau, ta chậm chạp nhận ra: "Trần Bình, chàng chắc chắn không phải họ đến để tiêu vàng của ta chứ? !"
18
Họa vô đơn chí.
Tân vương đã lập, nhưng hậu cung lại trống rỗng.
Những đại thần thế gia đang đ.â.m đầu muốn đưa nữ nhi vào cung bắt đầu lấy chuyện con nối dõi làm lý do.
Họ cho rằng, chuyện truyền nối hương hỏa, nối dõi tông đường là việc lớn mà sẽ không nam nhân nào từ chối.
Huống chi, Trần Bình thực sự có ngôi vua, thậm chí là ngôi Hoàng đế phải kế thừa.
Nhưng thân thể ta đã hỏng từ lâu, khó sinh nở trở thành lỗi của ta, cũng trở thành nhược điểm con d.a.o trong tay họ, thậm chí trở thành viên gạch lót đường, bậc thang để họ đưa nữ nhi vào cung.
Đêm đó, màn đêm đặc quánh dinh dính như dây leo quấn quanh, đẩy lùi ánh nến, phủ kín đại điện.
Trong màn che, ta ghé vào vai Trần Bình, nhẹ nhàng thở dốc.
"Trần Bình." Ta cắn môi, cụp mi: "Hay là.
.
.
hay là chàng nghe lời họ đi, cưới thêm một người.
Họ nói đúng, chàng làm Vương thượng, có gia có nghiệp.
Không có người nối dõi, còn ra thể thống gì?"
"Nhưng mà!" Ta nhướng mày, nuốt ngược nước mắt và nỗi đau vào trong, đanh đá nói: "Chỉ được một thôi! Nhiều nhất là một! Nhiều hơn.
.
."
Trái tim ta như bị bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, giọng nói có tiếng nức nở.
Ta khó khăn cất lời: "Nhiều hơn, ta nhìn thấy chóng mặt!"
Trần Bình nhìn chằm chằm vào ta, trong đôi mắt sóng tình chưa tan bỗng lóe lên vẻ oán trách.
Hắn hé môi.
Khoảnh khắc tiếp theo, như một sự trả đũa, hắn cắn mạnh vào cổ của ta.
Ta đau đến mức rên rỉ, nhưng Trần Bình vẫn không chịu buông ra.
Hắn cứ cắn một cách hung hăng như vậy, dường như muốn ăn tươi nuốt sống ta mới chịu thôi.
"Trần Bình!" Ta tát mạnh hắn một cái, tức giận không thể kìm nén: "Chàng bị điên à! Cho chàng lấy thêm phòng mà ta còn phải chịu tội!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...