Ông cụ ôm lấy túi hành lý của mình vội vã bước vào quầy nhận bệnh, những tiểu thư ở quầy tiếp bệnh đang nói chuyện trời đất, sửa móng tay, sửa móng chân…., nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông già nua, quét mắt nhìn ông một lần, sau đó điệu bộ màu mè, õng ẹo dời tầm mắt đi chỗ khác, tiếp tục ‘bận việc’ của mình.
"Cô gái, xin hỏi phòng bệnh của phó thị trưởng thành phố S nằm đâu?" Ông cụ lo lắng nói, trong lòng trách cứ tại sao mình mau quên như vậy, vì sao không hỏi cháu rể trước khi đến cho nhanh.
"Phó thị trưởng không phải là người ai cũng có thể gặp, ông về đi" Những tiểu thư đang nói chuyện trời đất ngẩng đầu lên nhìn ông cụ một cái, cho là ông tới nịnh bợ Phó Thị trưởng, lập tức đuổi ông đi.
Trong lòng ông cụ vốn là gấp gáp muốn xem bệnh tình của cháu mình, phải quanh co một chập ở cửa trạm xe lửa, đã sớm mệt nhọc rồi, giờ chẳng còn đâu cảm xúc trách cứ lời châm biếm của đối phương, nhưng những lời đó vô cùng chói tai, chỉ muốn biết cháu gái mình có bình an hay không, ông đè nén sự tức giận trong lòng xuống "Cháu gái, có thể tra giúp ông một chút xem phó thị trưởng đang ở đâu không?".
"Lỗ tai ông có vấn đề gì sao, không phải đã nói Phó Thị trưởng không phải là người ai muốn gặp là gặp được. Đi, đi…. đi qua một bên." Một tiểu thư ở quầy nhận bệnh tức giận phất tay một cái, không nhịn được mà đuổi ông như đuổi ruồi, nhìn ông lão quần áo rách rưới và túi hành lý cũ kỹ, cả một người đàn ông nông thôn đến đây khám bệnh cũng hơn ông rất nhiều, nên mấy cô y tá chẳng sợ đắc tội mà đuổi ông như đuổi tà.
Hỏi thăm không có kết quả, trong lòng ông cụ là một cỗ tức giận, cảm thán lòng người ngày nay quá thực dụng, nhìn con người qua quần áo mà họ mặc, nghĩ tới đám con gái nhà giàu này làm chi! Thôi nhanh tìm phòng của cháu mình trước đã.
Đang lúc ông cụ không biết làm sao, Sở Chiến vừa vặn từ ngoài cửa bệnh viện đi vào, trong nháy mắt anh tiến vào, bề ngoài xuất sắc, phong cách bất phàm nhất thời đưa tới một vài tiếng hít hà chung quanh, ông cụ quay người nhìn người mà mọi người đang bàn tán, nhất thời cảm thấy bừng sáng, người được mọi người thảo luận chẳng phải là cháu rể của mình sao?
Ông cụ kích động vạch đám người ra, lớn giọng hô: "Tiểu Hiền.".
Tâm Sở Chiến vẹn nguyên chỉ muốn gặp Đường Tố Khanh, nên chẳng thèm nghe tiếng ồn ào xung quanh, canh trong tay sẽ nguội theo thời gian nên anh cố gắng bước nhanh vào, nhưng anh vẫn nghe rõ tiếng một cụ già gọi ‘Tiểu Hiền’ giữa đám người ồn ào kia, bước chân anh hơi ngừng lại, nghe người kia kêu tiếng Tiểu Hiên kia anh cũng đoán được là ai, xoay người nhìn về phía sau.
Cách đó không xa có một ông lão tóc trắng xoá; nhếch nhác đứng giữa đám người kia, mày đẹp của Sở Chiến chau lại, quét mắt nhìn ông lão một lượt, nhìn cách mặc đồ ấy chẳng lẽ là ông nội của Giang Thiếu Hiền? Suy nghĩ của Sở Chiến nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ đến việc phải làm cách nào để không cho đối phương hoài nghi.
"Tiểu Hiền, thật may là gặp cháu, nếu không ông thật không biết làm sao để vào được phòng của A Khanh." Ông cụ ôm túi hành lý của mình híp mắt nói, khuôn mặt vô cùng nhân hậu.
Nghe giọng nói này, Sở Chiến cảm giác vô cùng quen thuộc, so sánh với những giọng nói mình từng nghe trong thời gian gần đây, quét mắt nhìn ông lão thêm một lần nữa, lúc này mới phát giác ra ông lão trước mặt chính là ông nội của cục cưng anh? Không trách được ông không nhận ra anh. Theo tư liệu anh điều tra được, ông cụ là một người có tu duy hiểm hách, đầu óc sắc bén, không ngờ lại ăn mặc đơn giản như thế này, quần áo trên người cũ rách, cũng già nua hơn trong ảnh rất nhiều.
"Ông nội, sao ông lại ăn mặc như thế này? Còn đột nhiên chạy đến đây làm chi?" Sở Chiến ôn hòa cầm lấy túi hành lý trong tay ông cụ, nghi ngờ hỏi.
Anh quan sát ông cụ một lần nữa, trừ quần áo hơi cũ hơn bình thường, không có dấu vết của người bị thương, đoán chừng không phải là bị người ta bắt cóc rồi trốn thoát, lo lắng trong lòng của Sở Chiến được hạ xuống, mặc dù không thừa nhận, nhưng ông cụ trước mặt là người cục cưng anh vô cùng quý trọng, nếu đối phương có chuyện gì, hậu quả kia thật không dám tưởng tượng.
"Hắc hắc, ông đây sợ kẻ xấu nhìn trúng nên mới ngụy trang, đúng rồi, mau dẫn ông đến phòng bệnh của A Khanh đi." Ông cụ cười ha hả nói, nói gió thì có mưa, lôi kéo tay của Sở Chiến, ý bảo anh dẫn đường, xa xa còn có thể nghe giọng nói êm ái yêu cầu của đối phương, "Ông nội, lần sau ông đừng đơn độc đến đây như thế nhé, nếu A Khanh biết ông làm như thế, đoán chừng cô ấy sẽ vô cùng lo lắng." .
Những người tiểu thư đang ngồi ở quầy tiếp tân nghe được lời kia, đem suy nghĩ trong đầu sửa lại một lần.
Người chồng của Phó Thị trưởng gọi ông cụ là ông nội, như vậy có nghĩa là người ăn mặc bần cùng kia chính là ông nội của phó thị trưởng? Hồi tưởng lại thái độ của mình khi nãy, họ nhất thời đỗ mồ hôi như mưa, nếu ông cụ nói chuyện này cho Phó Thị trưởng biết, chắc chắn các cô sẽ không sống được ở thành phố S này nữa? Họ khổ não nhìn nhau.
Ông cụ được Sở Chiến chỉ đường, rất nhanh đến được phòng bệnh của Đường Tố Khanh, vì nóng lòng nên ông bước nhanh hơn, tìm được số phòng mà cháu rể nói, đến cửa phòng cũng không kịp gõ liền đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bên trong căn phòng, ông cụ suy nghĩ chẳng lẽ mình nhầm phòng bệnh, nếu không trong phòng cháu gái của ông lại có một người khác phái khác ngoại trừ cháu rể sao?
Ngồi ở trước giường mà một màn ‘âu yếm’ của Đường Tố Khanh và Âu Dương Khiêm; nghe tiếng cửa mở, theo bản năng Âu Dương Khiêm xoay người nhìn về phía cửa, nghi ngờ nhìn người đàn ông đầu hoa râm trước mặt, Âu Dương Khiêm đợi chờ đối phương lên tiếng giới thiệu về mình.
Xuyên qua bả vai của thị trưởng, ông cụ nhìn thấy đứa cháu gái của mình đang ngủ say? Trong lòng lập tức nổi giận, thầm nghĩ nếu Tiểu Hiền nhìn thấy màn này sẽ như thế nào?
Ông cụ nổi giận đi về phía Âu Dương Khiêm, nhất thời mang tính trẻ con, ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Kiêm, đem tay anh vứt ra khỏi tay cháu mình, nghĩ thầm cháu gái của ông sẽ không thể để người đàn ông nào nắm tay ngoại trừ Tiểu Hiếu. Ông cụ quên mất việc ông cũng là một người đàn ông.
Âu Dương Khiêm đành chịu dời đi một chút, để ông cụ ngồi đó, vậy mà ông cụ cố ý chống đối lại anh, anh chuyển qua đi đâu, ông cụ liền chen vào, cuối cùng Âu Dương Khiêm bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đứng lên, trong lòng suy đoán quan hệ của ông cụ với Đường Tố Khanh, dường như đối phương không hài lòng về anh.
Sở Chiến cầm đồ đi vào phòng bệnh, nhìn thấy hành động tức giận như một đứa bé của ông cụ, nhất thời vui mừng không dứt, lần này ông cụ tới đây thật tốt, quá tăng lực, giúp anh đem tình địch đuổi đi thì tuyệt biết bao.
Là người lãnh đạo trong giới hắc đạo, Sở Chiến am hiểu nhất trừ lòng người ra thì còn có chuyện mượn đao giết người.
Một người đàn ông lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng Đường Tố Khanh, khiến người ta chẳng vui, một đấng mày râu đến lúc nào không đến lại lựa lúc cô gái ngủ say phòng bệnh không có ai, thì không phải gian xảo sao, ăn muối nhiều hơn gạo, tuổi trẻ làm sao qua được suy nghĩ của ông, vừa vào ông đã biết được điều này, Âu Dương Khiêm nhất thời trở thành một người mà ông cụ cần phải đề phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...