Tiến cung vấn an vị hôn phu chung quy cũng không thể đi tay không, lần trước lúc Tam hoàng tử Bắc Thần Phong tới gặp Bạch Vũ còn đưa tới không ít
dược liệu, tuy rằng đã là chuyện của hai tháng trước, nhưng đáp lễ vẫn
cần phải làm.
Bạch Vũ tự mình xuống phòng bếp làm một lồng bánh
bao nhỏ cỡ thạch anh, trắng bóng trong sáng, nàng là một người tham ăn,
trù nghệ của nàng hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của nàng, ở cả Bắc La
hoàng cung cũng đều có tiếng. Ngay cả Quận Vương Đô cũng thường đến chỗ
nàng nhờ nàng nấu ăn chiêu đãi khách quý trên yến hội.
Hương vị
điểm tâm tràn ngập cả phòng bếp, Bạch Vũ nhịn không được ngón trỏ di
động, tự mình mở miệng ăn hơn phân nửa, sau đó đem còn lại bỏ vào lồng,
đi đến hoàng cung.
Là hôn thê của Tam hoàng tử, cũng là đồ đệ
Quốc sư thương yêu nhất, Bạch Vũ có tư cách tự do ra vào hoàng cung.
Tròng cung người nhận thức nàng cũng không ít, dọc theo đường đi chợt
nghe một đám người nhàn rỗi không có việc gì làm đang nói huyên thuyên.
”Nhìn xem, kia không phải là Bạch Vũ sao? Lại tiến cung tìm Tam hoàng tử, một người vừa xấu xí lại là phế vật, còn quấn quýt lấy Tam hoàng tử không
tha, thật sự là không biết liêm sỉ.”
”Ai kêu người ta có một sự
phụ lợi hại, nghe nói năm năm trước Quốc sư đại nhân cứu Tam hoàng tử
một mạng, Bạch Vũ liền dựa vào ân tình này cùng Tam hoàng tử đính hạ hôn ước, những người không có bối cảnh như chúng ta có hâm mộ cũng không
được.”
”Ai, Tam hoàng tử cũng thật sự là xúi quẩy. Không nói đến
Bạch Vũ là một cái phế vật, còn xấu xí đến mức khiến người khác giận
sôi. Lần trước có người không cẩn thận nhìn thấy mặt nàng ta, ghe tởm
đến ba ngày sau cũng không ăn cơm được, nói nàng ta khuôn mặt đầy rỗ,
miệng lệch mũi tẹt.”
”Nếu ta là nàng ta, đã sớm tự mình lui hôn
ước, nào còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt Tam hoàng tử. Tam hoàng tử
là nên tặng cho Đại sư tỷ.”
”Đúng, Đại sư tỷ mới năm tuổi liền
thức tỉnh linh mạch hỏa hệ, thực lực so ra cũng không kém Tam hoàng tử,
hơn nữa bộ dạng cũng rất đẹp, chỉ có nàng mới xứng đôi với Tam hoàng
tử.”
Mọi người líu ríu, nghị luận Bạch Vũ xấu đến cỡ nào, Đại sư tỷ kinh diễm đến cỡ nào.
Bạch Vũ nghe xong sắc mặt đen như đáy nồi, nghĩ muốn đánh người.
Lời đồn đãi này nọ này cũng không phải là lần đầu tiên nàng nghe được, mỗi
khi đến hoàng cung, đều có thể nghe được mấy lời đồn này một lần so với
một lần còn thái quá hơn.
Không phải nàng đeo khăn che mặt sao,
như thế nào lại trở thành mặt rỗ, miệng lệch mũi tẹt, xấu xí không chịu
nổi? Sức tưởng tượng không khỏi rất phong phú, rõ ràng là chưa hề thấy,
lại có thể nói có mũi có mắt, giống như từng nhìn thấy khuôn mặt thật
của mình.
Đại sư tỷ Bách Lý Vân nàng cũng biết, là đứa con gái
duy nhất của Bách Lý tướng quân, ở Bắc La Quận quốc là người trẻ tổi nổi bật, là nhân tài Quận quốc hao phí đại lượng tài nguyên trọng điểm bồi
dưỡng, mới đây ngày càng nổi bật, nghe nói đã được định để tham gia
Triệu hoán đại hội.
Thanh danh hiển hách như vậy chính là nhân
vật cùng nàng không có nhiều cơ hội cùng xuất hiện, nàng là lần đầu tiên nghe được người khác đem nàng cùng Bách Lý Vân đặt cùng nhau để so
sánh, nàng không biết là nên tự nhận mình xúi quẩy hay là nên cảm thấy
vinh hạnh.
Sau khi đi qua khỏi địa phương đông người, Bạch Vũ
cũng tới được cung điện của Bắc Thần Phong. Trong điện im ắng, một người cũng không có, ngay cả một thị nữ cũng không thấy.
Bắc Thần Phong không có ở đây sao? Bạch Vũ có chút kỳ quái tiêu sái đi vào tẩm cung Bắc Thần Phong.
Một trận tiếng vang quái dị từ bên trong truyền ra, nhe giống như là thanh âm thở hổn hển, hình như là thanh âm của nữ tử.
Ngay sau đó, một giọng nữ mềm mại cùng một giọng nam trầm thấp cùng tiếng hô đứt quãng truyền ra, Bạch Vũ có chút mê mang nghe xong nửa ngày, mới
phản ứng lại bên trong đã xảy ra cái gì.
”Tam điện hạ, người chừng nào thì lấy ta?” Một thanh âm nữ tử nũng nịu làm cho người ta nổi da gà vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...