Trong mắt Vũ Hạo Thiên có lửa giận dâng trào, hắn ta hận ma linh kia, càng hận Lâm Nhất, kẻ gây ra tất cả chuyện này hơn.
Hắn ta đảo mắt nhìn thẳng về phía trước, trong mắt có ánh sáng loé lên.
Người Lâm Nhất trở nên cứng đờ, hắn đang bị ông lão kia đoạt xác, e rằng không thể phản ứng kịp. Nhưng dù là thể, quanh người Lâm Nhất vẫn còn rất nhiều kiếm ý, những kiếm ý kia sẽ có phản ứng theo bản năng khi đối diện với nguy hiểm.
Nếu ở trạng thái mạnh nhất, đương nhiên là hắn không quá sợ, nhưng bây giờ gần như đang bán sống bán chết, chỉ cần không cẩn thận sẽ mất mạng luôn.
Vù!
Đúng vào lúc này có tiếng xé gió vang lên, mấy bóng người bay tới từ phía xa, Vũ Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn qua, chính là mấy người nhóm La Chấn từng bị hắn ta sỉ nhục trước đó.
“Đi!”
Hắn ta lập tức xoay người một cách quyết đoán, không chút do dự.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy thân thể Lâm Nhất đang cứng đờ, mấy người nhóm La Chấn đều tỏ vẻ ngạc nhiên, sắc mặt hơi thay đổi.
“Hắn đang bị đoạt xác!”
Bùi Tuyết nhíu chặt mày, khẽ mở miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Hả?”
Ba người tỏ vẻ kinh ngạc, biết ngay đã xảy ra chuyện gì, là con hung linh trên người Vũ Hạo Thiên đã rời khỏi người hắn ta, đoạt xác Lâm Nhất rồi.
“Đuổi theo Vũ Hạo Thiên trước đã, đừng để hắn ta chạy mất… Hung linh kia cũng là bị ép đến bước đường cùng mới phải đoạt xác, chưa chắc có thể thành công, ta ở lại đây theo dõi”.
Bùi Tuyết khẽ nói.
Mấy người nhóm La Chấn thở phào nhẹ nhõm, đuổi theo Vũ Hạo Thiên vẫn là chuyện quan trọng hơn, nhất định không thể để hắn ta chạy mất được.
Ba người họ đều hận hắn ta đến thấu xương, đặc biệt là Quân Mộng Trần, hắn ta bị Vũ Hạo Thiên đánh đến mức phải quỳ xuống cầu xin, có thể nói là vô cùng nhục nhã.
Nhìn thấy ba người đã đi xa, trong mắt Bùi Tuyết lộ vẻ lo âu. Tuy hung linh kia bị thương rất nặng, nhưng đoạt xác vẫn là chuyện khá nguy hiểm, dù không thành công cũng có thể chọn lấy mạng đổi mạng.
Chỉ cần linh hồn của Lâm Nhất chịu ảnh hưởng, hắn sẽ bị thương rất nghiêm trọng.
“Trên con đường thông thiên này xuất hiện một kẻ siêu phàm cũng không phải chuyện dễ dàng, đừng có chết ở đây, nếu không sẽ phiền phức lắm”.
Ánh mắt Bùi Tuyết sâu thẳm, vẫn đang nhìn Lâm Nhất với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Ong!
Thân thể Lâm Nhất cứng đờ lơ lửng giữa không trung, lúc này, ngay cả đôi mắt cũng bắt đầu không còn tiêu cự. Mà lúc này, trong đầu hắn còn bị tia sáng đen kia xâm lấn, tạo thành sóng gió chấn động đất trời, lôi kéo hồn phách của hắn.
“Chết tiệt!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhất gặp phải trạng thái như thế, khiến hắn không biết phải làm sao.
Hắn chỉ có thể điều khiển hồn phách của mình không ngừng đi sâu vào bên trong.
“Khà khà, ranh con. Không cần phải sợ, ta là người của thần tộc Ô Thản cao quý. Ngươi dung hợp với ta là vinh hạnh to lớn của ngươi, ngoan ngoãn giao cơ thể của ngươi cho ta đi. Uy lực của bảo cốt Thương Long mà nằm trong tay ngươi thật sự quá lãng phí, ta sẽ để ngươi đứng trên đỉnh của con đường thông thiên, tạo nên danh tiếng lẫy lừng ở thế giới này!”
Giọng nói của ma linh vang lên trong đầu, ông ta cười gằn một tiếng, tỏ vẻ rất đắc ý.
Thật ra trạng thái hiện tại của ông ta đang rất tệ, đoạt xác vào lúc này thật sự là đang liều mạng. Nhưng ông ta nghĩ, với độ tuổi của Lâm Nhất, chắc chắn là hắn không quá hiểu biết về linh hồn, không thể xử lý tình huống bất ngờ như thế.
Chỉ cần nắm được sơ hở, từ từ mài mòn đối phương, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị ông ta nuốt chửng.
Dù nguy hiểm, nhưng đây là cách trở mình từ trong bước đường cùng.
“Ông già kia! Ông cút ra ngoài cho ta, ông nghĩ mình có tư cách động vào cơ thể của ta ư?”
Lúc này, Lâm Nhất thầm thấy tức giận, hắn cẩn thận chống lại bão táp mà đối phương tạo nên. Đồng thời, hắn còn đang ra sức nghĩ cách, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được phương pháp đối phó nào hay.
Trong lúc chống lại việc đoạt xác, tất cả thủ đoạn của hắn đều không thể sử dụng được.
“Ha ha ha, ngươi cứ mặc sức mà tức giận, ở nơi này, các thủ đoạn của ngươi ở thế giới bên ngoài đều không thể sử dụng được, ta muốn xem ngươi có thể phách lối đến khi nào. Sớm muộn gì cơ thể này của ngươi cũng sẽ thành của ta, yên tâm, ta sẽ thay ngươi giết chết Vũ Hạo Thiên”.
Gió lớn rít gào, giọng nói lạnh lùng của ma linh lại vang lên một lần nữa, lực lượng mạnh mẽ diễn hoá ra chèn ép về phía Lâm Nhất.
Trong nháy mắt, Lâm Nhất đã bị dồn ép đến bờ vực khá là nguy hiểm.
Áp lực mạnh mẽ kéo đến, Lâm Nhất cảm giác linh hồn của mình như sắp tan rã, tâm lý của hắn thay đổi, không còn cách nào khác nữa, khiến hắn nhất thời cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Trong không gian thần bí này, chân nguyên và kiếm ý đều không thể sử dụng.
Hắn có cảm giác dường như có thể sử dụng một vài thủ đoạn của Huyền sư, dùng hồn lực điều động Linh văn, có lẽ sẽ ngăn cản được một khoảng thời gian.
Nhưng thành tựu Huyền sư của hắn quá thấp, chỉ có tam phẩm, e rằng không thể làm gì được hung linh trước mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...