Ban đầu cô còn phản kháng, nhưng bây giờ cả người đều mềm nhũn mặc cho hắn triền miên dây dưa...Cố Thâm dường như không biết chán, càng hôn càng sâu, càng hôn càng cuồng dã...
"A...Lão đại..."
Khó khăn lắm cô mới thốt lên được, khẽ khàng gọi hắn.
Bầu không khí trở nên nóng rực.
Nếu hắn còn tiếp tục, e rằng cô sẽ không thở được mất...bờ môi cũng bị hắn làm sưng đỏ, kết quả không khác với gò má lúc trước là bao.
Cố Thâm mở mắt ra nhìn, thấy bộ dạng Hàn Kỳ Âm trong lòng mình ủy khuất vô cùng, đôi môi bị hắn dày vò đến sưng đỏ, khóe mắt còn long lanh nước, mái tóc dài giờ đây lộn xộn hai bên má...
Vừa được buông ra, Hàn Kỳ Âm đã vội vàng hít lấy hít để không khí, đây là hắn thả cô ra thì cô mới được, chứ không thì còn lâu.
Sau khi Cố Thâm cắn gò má mềm mại của cô, hắn muốn biết rằng ngoài má ra thì ở nơi khác sẽ có cảm giác thế nào.
Hóa ra tư vị của đôi môi cô không tồi, mềm mịn thơm tho, rất hợp ý hắn, thế là liền không dừng lại được, mặc cho hơi thở của cô ngày càng hổn hển...
"Ngẩng mặt lên nhìn tôi."
Cố Thâm thấy cô cúi đầu, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, ra lệnh.
Hàn Kỳ Âm không chịu, nụ hôn vừa nãy là nụ hôn đầu của cô, bị hắn cướp mất rồi...
Còn cả cảm xúc trong lòng, rõ ràng rất sợ hắn, nhưng lại không hề ghét bỏ nụ hôn này...
Cố Thâm không nói nhiều nâng cằm cô lên, ánh mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào đôi môi vừa bị hắn hôn đến sưng đỏ.
Hàn Kỳ Âm tưởng hắn lại hôn tiếp, bèn vội vàng lấy hai tay che môi lại.
Cố Thâm chỉ bằng một động tác lạnh lùng hất tay cô ra, ngón tay hắn lành lạnh vuốt nhẹ lên bờ môi
"Đau không?"
Hàn Kỳ Âm gật gật đầu, nếu là hắn, hắn nghĩ có đau không? Hỏi thừa!
"Chút nữa bảo Mạc Tư Huyền lấy thuốc cho em."
Cố Thâm nói.
Vừa nhắc đến Mạc Tư Huyền, cô đã lắc đầu nguầy nguậy "Không cần đâu." Nếu anh ta biết được, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Mà rõ ràng là Cố Thâm cưỡng hôn cô, sao người ngại ngùng lại là cô cơ chứ?
Sắc mặt của Cố Thâm chẳng hề thay đổi, lạnh lùng đáp
"Nghe lời."
Sự ra lệnh bá đạo mà mạnh mẽ này dường như không cho cô kháng cự, không cho cô từ chối...
Cô im lặng không phản kháng, hai bên gò má lưu dấu răng rất buồn cười mà trong mắt Cố Thâm lại thấy như thế này vừa mắt hắn hơn.
Hắn thích cả người cô đều lưu lại ấn kí của mình, hắn thích cảm giác hôn cô, bờ môi mềm mại đó khiến hắn rất thoải mái...
Hàn Kỳ Âm nào biết hắn đang nghĩ gì, đột nhiên hắn hôn cô thế này, là có ý gì...?
"Lão đại...Tại sao anh lại hôn tôi...?"
Hàn Kỳ Âm không kìm chế được buột miệng hỏi.
Cố Thâm "Tôi thích."
Suýt chút nữa cô đã đập đầu vào tường bởi vì câu nói của hắn, hắn tự cho mình cái quyền thích thì hôn người ta hay sao?
"Nhưng mà...anh có biết rằng, chỉ có hai người yêu nhau thì mới hôn nhau không?"
Hàn Kỳ Âm cố giải thích cho hắn hiểu.
"Không."
"..."
"Vậy nếu như tôi không muốn hôn anh?"
"Không được."
Cố Thâm bá đạo nói
"Em là của tôi.
Tôi mới là người có quyền quyết định ở đây, em không có quyền quyết định.
Tôi đã nói rồi, toàn bộ mọi thứ trên người em, đều thuộc về tôi, bao gồm cả tính mạng của em."
Đôi mắt của hắn như tỏa sáng rực rỡ, đúng là chỉ có Cố Thâm mới có thể nói ra những lời này.
Quá bá đạo.
Quá độc tài...Vậy mà sau khi nghe xong, trái tim trong ngực cô lại đập thình thịch...
Một người đàn ông đầy tàn nhẫn và máu lạnh, bản tính đó vẫn luôn cố hữu thốt ra những lời này, hắn không biết dịu dàng là gì, cũng không biết tình yêu là thế nào.
Nhưng cô biết, một khi hắn đã nói, là hắn sẽ thực hiện, cô là của hắn, cả đời này...
Cố Thâm thấy trong đôi mắt Hàn Kỳ Âm lại là ánh nước, hắn không đáp lời hôn lên đó, bờ môi ấm nóng di chuyển khắp khuôn mặt cô nhồn nhột, sau đó thì lại dừng ở đôi môi đỏ mọng của cô...
Một lần nữa hai bờ môi lại tiếp xúc nồng nàn cháy bỏng, Hàn Kỳ Âm nhắm mắt lại đáp lại hắn.
Ở bên cạnh Cố Thâm, cô dường như không còn là cô nữa...
Hàn Kỳ Âm bị hắn độc chiếm, cùng hắn trầm luân...tựa như ngọn lửa và thiêu thân...
Hai cánh tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, Cố Thâm đặt một tay sau gáy cô, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại.
Không biết đã trôi qua bao lâu, từ cảm giác đau môi cô đã chuyển thành tê bì, nhưng Cố Thâm vẫn chưa chịu buông...
Mãi thêm một lúc lâu nữa, hắn mới buông ra, đôi môi hắn cũng hơi đỏ, nhìn càng thêm quyến rũ mê người, lời nói ra lại càng thêm xấu hổ
"Em thích nó."
"Thích...thích gì cơ...?"
"Thích tôi hôn em."
Hắn nói rõ ràng từng chữ bên tai cô, hơi thở nóng bỏng vấn vít.
Đầu óc Hàn Kỳ Âm nổ bùm một cái, da mặt của hắn có thể bớt dày một chút có được không? Có cần thiết phải nói ra như thế..?
Cô xấu hổ muốn chết, cứ cúi gằm mặt chôn người vào lòng hắn.
Không phải đột nhiên Cố Thâm khẳng định như thế, mà là cô đã đáp lại hắn, vì thế nên cô không ghét điều này.
"Hàn Kỳ Âm, em luôn phải nhớ một điều.
Chuyện tôi ghét nhất trên đời này, là lừa dối và phản bội.
Đừng khiến tôi một ngày nào đó, phải tự tay hủy hoại em."
Cố Thâm đột nhiên thay đổi thái độ, cô biết hắn đang ám chỉ điều gì, nếu cô mắc phải hai lỗi đó, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
"Vâng..."
Hàn Kỳ Âm e dè đáp, sau đó mới nuốt nước bọt một cái rồi mới lên tiếng
"Thực ra...lão đại, tôi có chuyện muốn nói với anh...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...