Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
(*) Trích trong bài thơ Đào Yêu 1 của Khổng Tử (Kinh Thi).
Đào chi yêu yêu – Chước chước kỳ hoa
Bản dịch của Tạ Quang Phát:
Đào tơ mơn mởn xanh tươi – Hoa hồng đơm đặc dưới trời xanh trong
Khách quý của am ni cô là vị nào, sư thái trụ trì - Tuệ Thanh không cần nghĩ ngợi cũng biết vị khách quý ấy là An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú ngồi trước tấm gương đồng trong phòng,, nhìn nữ tử đang quỳ trước mặt mình. Yêu Đào, người cũng như tên, “đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa”, tiếc thay hậu cung của đế vương không thiếu nữ tử có dung mạo xinh đẹp. Vì thế, một nữ tử đẹp đẽ như nàng ta, cùng lắm chỉ được đế vương lâm hạnh vài đêm.
“Tiểu thư?” Tử Uyên đứng phía sau Yêu Đào, thấy nãy giờ An Cẩm Tú không nói gì cả, nàng ta liền gọi chủ tử một tiếng.
“Tử Uyên, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nói vài câu với Yêu Đào cô nương.” An Cẩm Tú bảo Tử Uyên đi ra ngoài.
Tử Uyên không yên tâm mà nhìn Yêu Đào.
“Được rồi, ngươi còn sợ Yêu Đào cô nương đánh ta một trận hay sao?” An Cẩm Tú buồn cười, nói: “Ra ngoài đi, có việc gì ta lại gọi ngươi.”
“Dạ.” Tử Uyên miễn cưỡng đi ra ngoài.
Yêu Đào thấy có vẻ An Cẩm Tú đối xử với Tử Uyên rất tốt, trong lòng nàng ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần có thể hầu hạ nữ tử đang ngồi trước mặt mình, đó chính là phúc khí của nàng ta.
“Đứng lên đi.” An Cẩm Tú nói với Yêu Đào.
“Không dám.” Yêu Đào nói.
“Ta chẳng phải là nam nhân, sẽ không thương hương tiếc ngọc đâu.” An Cẩm Tú cười một tiếng rồi nói: “Ngươi giả vờ nhu nhược với ta cũng không có tác dụng gì, cảm giác khi quỳ xuống đất dễ chịu lắm sao? Đứng lên rồi ngồi xuống nói chuyện đi.”
Yêu Đào đỏ mắt, đứng dậy khỏi mặt đất, thành thành thật thật ngồi xuống chiếc ghế tròn bên cạnh An Cẩm Tú.
“Rời cung rồi, có phải cảm thấy bản thân mình còn sống đến tận bây giờ hay không?” An Cẩm Tú hỏi Yêu Đào: “Hay ngươi vẫn muốn hồi cung tranh giành như trước?”
Yêu Đào vừa mới ngồi xuống, nghe xong lời này của An Cẩm Tú đã sợ tới mức vội vàng quỳ xuống trước mặt nàng một lần nữa.
“Ngươi không cần sợ ta.” An Cẩm Tú duỗi tay mình ra, kéo tay Yêu Đào: “Nơi này không phải viện của hạ nô (nô tỳ cấp thấp), ta cũng không hại ngươi.”
Yêu Đào run rẩy đáp lời An Cẩm Tú: “Tiểu thư, xin người đừng đưa nô tỳ trở về cung nữa.”
Mỹ nhân trước mặt mình giống hệt chim sợ cành cong, An Cẩm Tú có thể nhìn ra Yêu Đào không hề giả vờ hoảng sợ: “Ngươi được cứu ra khỏi cung như thế nào? Nói cho ta biết.” An Cẩm Tú xoay người, lấy một chén trà lạnh trên bàn trang điểm rồi đưa cho Yêu Đào.
Yêu Đào cầm chén trà nhưng không dám uống, nói mấy câu trước sau chẳng ăn nhập gì với nhau cho An Cẩm Tú nghe, kể lại khi mình ngủ bị người cuốn lấy như thế nào, ném lên một chiếc xe, bị người ta xem như thi thể mà lôi ra khỏi hoàng cung.
An Cẩm Tú không hề hứng thú với việc phụ thân làm cách nào để đưa Yêu Đào ra khỏi hoàng cung, nàng chỉ muốn nhìn thấu Yêu Đào này một chút, không ngờ về sau lại bị mỹ nhân này hãm hại.
“Tiểu thư, Yêu Đào đa tạ ân cứu mạng của ngươi.” Yêu Đào nói xong, rốt cuộc không nhịn được mà khóc òa lên, lê gối từ trên ghế tròn xuống dưới đất, dập đầu với An Cẩm Tú: “Nếu không nhờ tiểu thư, nhất định Yêu Đào sẽ phải chết trong cung.”
An Cẩm Tú khom lưng đỡ Yêu Đào khỏi mặt đất, thấy phần cổ tay vốn bị tay áo che khuất của nàng ta, trên ấy có vết bầm xanh tím: “Phải chăng trên người ngươi còn có thương tích?” An Cẩm Tú vội hỏi.
“Không, không có việc gì.” Yêu Đào nói: “Hạ nô trong viện, trên người ai nấy đều có thương tích, dưỡng một thời gian sẽ ổn thôi.”
Mỹ nhân này không phải người có tính tranh giành, trách không được kiếp trước có mang long chủng nhưng vẫn phải chết trong tay Hoàng hậu. An Cẩm Tú đứng dậy đi tới trước tủ y phục, mở tủ lấy một bộ váy áo cho Yêu Đào, quay lại và đưa cho nàng ta rồi nói: “Thay váy áo này trước đi, y phục trên người ngươi không còn mặc được nữa.”
Quản sự của An phủ không biết thân phận Yêu Đào, chỉ cho nàng ta một bộ y phục bằng vải thô của người hầu hạ đẳng trong phủ. Y phục kín gió, mặc vào mùa hè khiến người ta khó chịu. Yêu Đào mặc bộ y phục này đã được hai ngày, trên người cũng ủ đầy mẩn ngứa.
“Ta chưa từng mặc bộ y phục này, ngươi mau thay đi, hay là... đợi đã.” An Cẩm Tú nói: “Ta bảo nha đầu Tử Uyên chuẩn bị nước ấm cho ngươi, ngươi tắm một chút nhé.”
Yêu Đào lại quỳ xuống tạ ơn An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú ấn Yêu Đào ngồi xuống ghế tròn, bảo Tử Uyên ở ngoài cửa mau đến nhà bếp lấy nước ấm rồi quay đầu qua nói với Yêu Đào: “Yêu Đào cô nương còn muốn đi tìm Ngũ gia không?”
Đôi mắt hoa đào của nàng ta trợn to trong nháy mắt, hoảng sợ bất an mà nhìn An Cẩm Tú.
“Đừng sợ.” An Cẩm Tú lại ngồi xuống và nói: “Nếu ta không biết ngươi xảy ra chuyện, sao ta có thể đi cứu ngươi?”
“Tiểu thư là người của Ngũ gia ư?” Nỗi sợ hãi của Yêu Đào bỗng hóa thành sự kinh ngạc, cùng lắm chỉ cách nhau một câu nói mà thôi.
An Cẩm Tú nhìn Yêu Đào, cười nói: “Do đó ta mới bảo ngươi không cần phải sợ ta.”
“Vậy Ngũ gia sẽ đến gặp nô tỳ ư?” Yêu Đào vội vàng hỏi An Cẩm Tú.
“Ngươi biết Ngũ gia là ai à?”
“Là Ngũ điện hạ.” Yêu Đào cắn môi nói: “Chỉ có ngài ấy cho phép nô tỳ gọi là Ngũ gia.”
“Ngươi không giúp được Ngũ gia đâu Yêu Đào à.” Ngón tay An Cẩm Tú chạm vào chén trà đang bị Yêu Đào nắm chặt: “Chẳng qua ngươi cũng không cần lo lắng, chuyện mà Ngũ gia đã đồng ý với ngươi, hắn nhất định làm được.”
Lúc này, Yêu Đào mới đường hoàng khóc òa lên trước mặt An Cẩm Tú, kể lại chuyện Bạch Thừa Trạch cứu người nhà bị bắt tội của nàng ta, chăm sóc nàng ta cho An Cẩm Tú nghe.
Trong lòng An Cẩm Tú cười lạnh không thôi, bảo sao kiếp trước mỹ nhân này đang sống sờ sờ, bị Hoàng hậu đánh chết cũng không khai ra Bạch Thừa Trạch, hóa ra nàng ta cũng là một kẻ đáng thương bị hắn làm cho mê mẩn tâm hồn: “Ngươi khóc như vậy có ích gì, Ngũ gia thấy rồi ắt sẽ đau lòng.” Nàng khuyên một câu hợp tình hợp lẽ. Tuy rằng An Cẩm Tú thấy Yêu Đào vẫn rơi nước mắt, nhưng trong mắt nàng ta đã hiện lên ý cười thẹn thùng.
“Tiểu thư là người nào?” Rốt cuộc Yêu Đào vẫn có lá gan hỏi thăm An Cẩm Tú.
“Ta là ai ngươi không cần biết, chỉ cần biết Ngũ gia nhờ ta chăm sóc ngươi.” An Cẩm Tú nói, phụ thân nàng cứu người ra, cũng chưa để đương sự biết được là ai cứu mình, thủ đoạn này đúng là không tồi.
“Ngũ gia sẽ đến thăm nô tỳ chứ?”
“Yêu Đào ơi.” An Cẩm Tú nở nụ cười, nói: “Ngươi là nữ nhân đã bị Thánh thượng chạm vào, ngươi mong Ngũ gia tới thăm ngươi, ngươi muốn hại chết ngài ấy à?”
Yêu Đào cuống quít lắc đầu, nói: “Nô tỳ không cần Ngũ gia tới thăm, nô tỳ không muốn Ngũ gia xảy ra chuyện.”
Chương 91. Đào chi yêu yêu*
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
(*) Trích trong bài thơ Đào Yêu 1 của Khổng Tử (Kinh Thi).
Đào chi yêu yêu – Chước chước kỳ hoa
Bản dịch của Tạ Quang Phát:
Đào tơ mơn mởn xanh tươi – Hoa hồng đơm đặc dưới trời xanh trong
Khách quý của am ni cô là vị nào, sư thái trụ trì - Tuệ Thanh không cần nghĩ ngợi cũng biết vị khách quý ấy là An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú ngồi trước tấm gương đồng trong phòng,, nhìn nữ tử đang quỳ trước mặt mình. Yêu Đào, người cũng như tên, “đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa”, tiếc thay hậu cung của đế vương không thiếu nữ tử có dung mạo xinh đẹp. Vì thế, một nữ tử đẹp đẽ như nàng ta, cùng lắm chỉ được đế vương lâm hạnh vài đêm.
“Tiểu thư?” Tử Uyên đứng phía sau Yêu Đào, thấy nãy giờ An Cẩm Tú không nói gì cả, nàng ta liền gọi chủ tử một tiếng.
“Tử Uyên, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nói vài câu với Yêu Đào cô nương.” An Cẩm Tú bảo Tử Uyên đi ra ngoài.
Tử Uyên không yên tâm mà nhìn Yêu Đào.
“Được rồi, ngươi còn sợ Yêu Đào cô nương đánh ta một trận hay sao?” An Cẩm Tú buồn cười, nói: “Ra ngoài đi, có việc gì ta lại gọi ngươi.”
“Dạ.” Tử Uyên miễn cưỡng đi ra ngoài.
Yêu Đào thấy có vẻ An Cẩm Tú đối xử với Tử Uyên rất tốt, trong lòng nàng ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần có thể hầu hạ nữ tử đang ngồi trước mặt mình, đó chính là phúc khí của nàng ta.
“Đứng lên đi.” An Cẩm Tú nói với Yêu Đào.
“Không dám.” Yêu Đào nói.
“Ta chẳng phải là nam nhân, sẽ không thương hương tiếc ngọc đâu.” An Cẩm Tú cười một tiếng rồi nói: “Ngươi giả vờ nhu nhược với ta cũng không có tác dụng gì, cảm giác khi quỳ xuống đất dễ chịu lắm sao? Đứng lên rồi ngồi xuống nói chuyện đi.”
Yêu Đào đỏ mắt, đứng dậy khỏi mặt đất, thành thành thật thật ngồi xuống chiếc ghế tròn bên cạnh An Cẩm Tú.
“Rời cung rồi, có phải cảm thấy bản thân mình còn sống đến tận bây giờ hay không?” An Cẩm Tú hỏi Yêu Đào: “Hay ngươi vẫn muốn hồi cung tranh giành như trước?”
Yêu Đào vừa mới ngồi xuống, nghe xong lời này của An Cẩm Tú đã sợ tới mức vội vàng quỳ xuống trước mặt nàng một lần nữa.
“Ngươi không cần sợ ta.” An Cẩm Tú duỗi tay mình ra, kéo tay Yêu Đào: “Nơi này không phải viện của hạ nô (nô tỳ cấp thấp), ta cũng không hại ngươi.”
Yêu Đào run rẩy đáp lời An Cẩm Tú: “Tiểu thư, xin người đừng đưa nô tỳ trở về cung nữa.”
Mỹ nhân trước mặt mình giống hệt chim sợ cành cong, An Cẩm Tú có thể nhìn ra Yêu Đào không hề giả vờ hoảng sợ: “Ngươi được cứu ra khỏi cung như thế nào? Nói cho ta biết.” An Cẩm Tú xoay người, lấy một chén trà lạnh trên bàn trang điểm rồi đưa cho Yêu Đào.
Yêu Đào cầm chén trà nhưng không dám uống, nói mấy câu trước sau chẳng ăn nhập gì với nhau cho An Cẩm Tú nghe, kể lại khi mình ngủ bị người cuốn lấy như thế nào, ném lên một chiếc xe, bị người ta xem như thi thể mà lôi ra khỏi hoàng cung.
An Cẩm Tú không hề hứng thú với việc phụ thân làm cách nào để đưa Yêu Đào ra khỏi hoàng cung, nàng chỉ muốn nhìn thấu Yêu Đào này một chút, không ngờ về sau lại bị mỹ nhân này hãm hại.
“Tiểu thư, Yêu Đào đa tạ ân cứu mạng của ngươi.” Yêu Đào nói xong, rốt cuộc không nhịn được mà khóc òa lên, lê gối từ trên ghế tròn xuống dưới đất, dập đầu với An Cẩm Tú: “Nếu không nhờ tiểu thư, nhất định Yêu Đào sẽ phải chết trong cung.”
An Cẩm Tú khom lưng đỡ Yêu Đào khỏi mặt đất, thấy phần cổ tay vốn bị tay áo che khuất của nàng ta, trên ấy có vết bầm xanh tím: “Phải chăng trên người ngươi còn có thương tích?” An Cẩm Tú vội hỏi.
“Không, không có việc gì.” Yêu Đào nói: “Hạ nô trong viện, trên người ai nấy đều có thương tích, dưỡng một thời gian sẽ ổn thôi.”
Mỹ nhân này không phải người có tính tranh giành, trách không được kiếp trước có mang long chủng nhưng vẫn phải chết trong tay Hoàng hậu. An Cẩm Tú đứng dậy đi tới trước tủ y phục, mở tủ lấy một bộ váy áo cho Yêu Đào, quay lại và đưa cho nàng ta rồi nói: “Thay váy áo này trước đi, y phục trên người ngươi không còn mặc được nữa.”
Quản sự của An phủ không biết thân phận Yêu Đào, chỉ cho nàng ta một bộ y phục bằng vải thô của người hầu hạ đẳng trong phủ. Y phục kín gió, mặc vào mùa hè khiến người ta khó chịu. Yêu Đào mặc bộ y phục này đã được hai ngày, trên người cũng ủ đầy mẩn ngứa.
“Ta chưa từng mặc bộ y phục này, ngươi mau thay đi, hay là... đợi đã.” An Cẩm Tú nói: “Ta bảo nha đầu Tử Uyên chuẩn bị nước ấm cho ngươi, ngươi tắm một chút nhé.”
Yêu Đào lại quỳ xuống tạ ơn An Cẩm Tú.
An Cẩm Tú ấn Yêu Đào ngồi xuống ghế tròn, bảo Tử Uyên ở ngoài cửa mau đến nhà bếp lấy nước ấm rồi quay đầu qua nói với Yêu Đào: “Yêu Đào cô nương còn muốn đi tìm Ngũ gia không?”
Đôi mắt hoa đào của nàng ta trợn to trong nháy mắt, hoảng sợ bất an mà nhìn An Cẩm Tú.
“Đừng sợ.” An Cẩm Tú lại ngồi xuống và nói: “Nếu ta không biết ngươi xảy ra chuyện, sao ta có thể đi cứu ngươi?”
“Tiểu thư là người của Ngũ gia ư?” Nỗi sợ hãi của Yêu Đào bỗng hóa thành sự kinh ngạc, cùng lắm chỉ cách nhau một câu nói mà thôi.
An Cẩm Tú nhìn Yêu Đào, cười nói: “Do đó ta mới bảo ngươi không cần phải sợ ta.”
“Vậy Ngũ gia sẽ đến gặp nô tỳ ư?” Yêu Đào vội vàng hỏi An Cẩm Tú.
“Ngươi biết Ngũ gia là ai à?”
“Là Ngũ điện hạ.” Yêu Đào cắn môi nói: “Chỉ có ngài ấy cho phép nô tỳ gọi là Ngũ gia.”
“Ngươi không giúp được Ngũ gia đâu Yêu Đào à.” Ngón tay An Cẩm Tú chạm vào chén trà đang bị Yêu Đào nắm chặt: “Chẳng qua ngươi cũng không cần lo lắng, chuyện mà Ngũ gia đã đồng ý với ngươi, hắn nhất định làm được.”
Lúc này, Yêu Đào mới đường hoàng khóc òa lên trước mặt An Cẩm Tú, kể lại chuyện Bạch Thừa Trạch cứu người nhà bị bắt tội của nàng ta, chăm sóc nàng ta cho An Cẩm Tú nghe.
Trong lòng An Cẩm Tú cười lạnh không thôi, bảo sao kiếp trước mỹ nhân này đang sống sờ sờ, bị Hoàng hậu đánh chết cũng không khai ra Bạch Thừa Trạch, hóa ra nàng ta cũng là một kẻ đáng thương bị hắn làm cho mê mẩn tâm hồn: “Ngươi khóc như vậy có ích gì, Ngũ gia thấy rồi ắt sẽ đau lòng.” Nàng khuyên một câu hợp tình hợp lẽ. Tuy rằng An Cẩm Tú thấy Yêu Đào vẫn rơi nước mắt, nhưng trong mắt nàng ta đã hiện lên ý cười thẹn thùng.
“Tiểu thư là người nào?” Rốt cuộc Yêu Đào vẫn có lá gan hỏi thăm An Cẩm Tú.
“Ta là ai ngươi không cần biết, chỉ cần biết Ngũ gia nhờ ta chăm sóc ngươi.” An Cẩm Tú nói, phụ thân nàng cứu người ra, cũng chưa để đương sự biết được là ai cứu mình, thủ đoạn này đúng là không tồi.
“Ngũ gia sẽ đến thăm nô tỳ chứ?”
“Yêu Đào ơi.” An Cẩm Tú nở nụ cười, nói: “Ngươi là nữ nhân đã bị Thánh thượng chạm vào, ngươi mong Ngũ gia tới thăm ngươi, ngươi muốn hại chết ngài ấy à?”
Yêu Đào cuống quít lắc đầu, nói: “Nô tỳ không cần Ngũ gia tới thăm, nô tỳ không muốn Ngũ gia xảy ra chuyện.”
“Vậy thì tốt rồi.” An Cẩm Tú xoay người lại, cầm trâm cài lưu lý trên bàn trang điểm lên, nhìn xem búi tóc của Yêu Đào, sau đó cài trâm ngay ngắn lên mái đầu nàng ta: “Nơi này là am ni cô trong núi, ngày thường không có ai tới đây, ngươi yên tâm trốn ở chỗ này một khoảng thời gian, đợi Ngũ gia nghĩ ra cách rồi, hắn sẽ tự mình tới đón ngươi đi.”
“Ngũ gia hắn thật sự còn cần nô tỳ sao?” Yêu Đào chẳng hề quan tâm đến việc ngượng ngùng, hỏi thẳng An Cẩm Tú.
“Ngươi là một mỹ nhân, sao hắn nỡ vứt bỏ ngươi chứ?”
“Tiểu thư?” Yêu Đào nhìn An Cẩm Tú. Yêu Đào biết mình xinh đẹp, chỉ là đối mặt với người có dung mạo tuyệt trần như An Cẩm Tú, nàng ta lại xấu hổ thẹn thùng vì không có phong thái như đối phương. Đây cũng là điều mà Yêu Đào nhận ra sau ba năm chịu tội trong cung, không phải cứ lớn lên xinh đẹp là có thể được việc.
“Giai nhân khó tìm đấy.” An Cẩm Tú nghiêng người để Yêu Đào tự ngắm mình trong gương đồng: “Ngũ gia thích mỹ nhân Giang Nam như ngươi đó.”
Trong gương đồng là khuôn mặt tái nhợt của mình, sớm đã không còn nhan sắc xinh đẹp như trước, Yêu Đào cúi đầu không muốn nhìn, chỉ hỏi thăm Cẩm Tú: “Tiểu thư cũng là người Giang Nam ư?”
An Tầm Dương đúng là người đến từ vùng sông nước Hoài Châu (Giang Nam), thế nhưng, An Cẩm Tú lại nói với Yêu Đào rằng: “Ta nào có phúc khí được sinh ra ở Giang Nam chứ? Trong lòng Ngũ gia, ta không quan trọng bằng Yêu Đào cô nương, hơn nữa...” An Cẩm Tú ghé sát tai Yêu Đào, nói: “Ta là nữ nhân của Thánh thượng, không có bất cứ quan hệ nào với Ngũ gia.”
Chén trà trong tay Yêu Đào rơi xuống đất, nàng ta nhìn An Cẩm Tú, môi run run không thể nói thành lời.
“Những nữ nhân từng thừa hoan (ý nói chịu thánh sủng, sủng hạnh) ở trongn cung, muốn tồn tại đều rất khó.” An Cẩm Tú nói với Yêu Đào: “Ngươi cho rằng vì sao một năm qua ngươi làm hạ nô trong viện, đâu đâu cũng phải chịu ức hiếp? Có người không muốn để ngươi sống đấy.”
“Vậy tiểu... phu nhân người...” Yêu Đào nói: “Vì sao người lại ở nơi này?”
“Ta không vĩnh viễn ở lại nơi này.” An Cẩm Tú cười nói: “Rời khỏi hoàng cung, không cần phải hỏi chuyện hoàng cung nữa. Yêu Đào cô nương, mai này khi ngươi được Ngũ gia sủng ái rồi, đừng có quên ta đó.”
“Sẽ không, sẽ không đâu.” Yêu Đào vội nói với An Cẩm Tú.
“Để che giấu tai mắt của người khác, khi ở đây thì ngươi giả vờ làm thị nữ của ta.” An Cẩm Tú lại nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không sai bảo ngươi, chỉ là giả vờ thôi, ta cũng không dám đắc tội với người trong lòng của Ngũ gia.”
“Ta nguyện ý hầu hạ phu nhân.” Yêu Đào nói: “Không cần giả vờ, Yêu Đào nguyện ý hầu hạ phu nhân.”
An Cẩm Tú nhìn Yêu Đào rồi cười, chỉ là ý cười không sâu đến đáy. Người ngây thơ như vậy, có thể sống trong cung ba năm đã không dễ dàng, có lẽ kiếp trước Bạch Thừa Trạch không muốn Yêu Đào sinh hạ long tử, hắn chỉ muốn dùng Yêu Đào và thai nhi để chọc thủng mặt nạ hiền lành đại đức của Hoàng hậu thôi.
Lúc này, Tử Uyên dẫn hai tiểu ni cô mang nước ấm tới.
“Đi tắm một chút, coi như rửa sạch những gì dơ bẩn trong ba năm qua.” An Cẩm Tú nói nhẹ nhàng với Yêu Đào.
“Ngươi đi theo ta.” Tử Uyên bảo Yêu Đào đi cùng mình.
“Ngươi dẫn nàng ta đi đâu?” An Cẩm Tú hỏi: “Vào phòng ta mà tắm, phía sau bình phong ấy.”
Tử Uyên đành dẫn Yêu Đào ra sau tấm bình phong.
An Cẩm Tú nói với hai tiểu ni cô: “Tới chỗ đại sư Tuệ Thanh rồi lấy một ít thuốc trị thương đến đây, một tỳ nữ của ta bị thương.”
Hai tiểu ni cô vội đáp dạ.
“Làm phiền hai vị tiểu sư phụ.” An Cẩm Tú nói lời cảm tạ hai tiểu ni cô.
Hai cái tiểu ni cô cũng không dám ở lâu trong phòng An Cẩm, sau khi niệm một tiếng A Di Đà Phật, bọn họ liền cáo từ.
Tử Uyên bước ra từ sau tấm bình phong, chạy đến trước mặt An Cẩm Tú, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, khắp người nàng ta đều là vết thương.”
An Cẩm Tú bước ra ngoài cửa, ra hiệu cho Tử Uyên đi ra theo và đóng cửa lại.
“Tiểu thư, chúng ta sắp xếp cho nàng ta như thế nào?” Tử Uyên kéo cửa phòng, đứng cùng với An Cẩm Tú và nói: “Nô tỳ thấy bụng dạ nàng ta...”
“Trong lòng ta hiểu rõ.” An Cẩm Tú gõ một phát lên trán Tử Uyên, nha đầu này đúng là không dạy được, đang đứng bên ngoài phòng mà cái gì cũng nói.
Lúc này, Tử Uyên mới nhớ ra trong viện còn có ám vệ ẩn mình, nàng ta vội tát vào miệng mình một cái, nói với An Cẩm Tú: “Hết lần một sẽ có lần sau, tiểu thư người lại đuổi nô tỳ đi.”
An Cẩm Tú nhìn hoa cỏ trong viện, nói: “Nàng ta cũng là người đáng thương, ngươi đừng ức hiếp nàng, bằng không ta cóc cần ngươi nữa, nhớ chưa?”
“Dạ.” Tử Uyên lên tiếng.
“Ta không nói đùa với ngươi nữa.” An Cẩm Tú xoay mặt Tử Uyển về phía mình: “Ngươi phải chăm sóc nàng ta.”
Lúc này Tử Uyên mới nghiêm túc hẳn lên, gật đầu với chủ tử và nói: “Nô tỳ biết, nô tỳ sẽ xem nàng ta như tỷ muội tốt, đều là người hầu hạ tiểu thư, sao nô tỳ lại ức hiếp nàng ta chứ?”
“Vào xem nàng ta tắm sao rồi.” An Cẩm Tú buông lỏng tay ra, nói: “Nếu nàng không tắm được, ngươi giúp nàng ta một chút.” (ý là vết thương nhiều quá)
Tử Uyên chạy chầm chậm vào trong phòng.
An Cẩm Tú đứng dưới mái hiên đang nhỏ nước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đã qua giờ Ngọ mà sắc trời vẫn âm trầm lợi hại như vậy. Bạch Thừa Trạch, An Cẩm Tú hiếm có dịp để nhớ tới người nam nhân mà kiếp trước mình từng yêu này, rốt cuộc hắn đã hại bao nhiêu nữ nhân? Giang sơn, An Cẩm Tú khẽ cười một tiếng, nàng đã tới bước đường này rồi, cũng không nên để Bạch Thừa Trạch được như ý nguyện một lần nữa nhỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...