“Thần Thần, làm sao vậy?” Quý Tiêu Dương nhìn về phía Quý Thần Quang đang ngồi bên cạnh.
“Anh hai đút em ăn cơm!” Nói xong, Quý Thần Quang nghênh ngang bê bát cơm của mình ngồi vào lòng Quý Tiêu Dương. Đôi mắt to tròn nhìn về phía Ngô Tĩnh lóe lên vẻ đắc ý. Hừ, muốn tranh giành anh hai với tôi sao, không nói đến cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có đâu. Khúc An đã từng nói, nếu nhìn thấy những chị gái có ý đồ tiếp cận anh hai, muốn bắt lấy anh hai, thì phải cùng anh hai thân thiết hơn.
Thân thiết a…… Khuôn mặt trắng nõn của Quý Thần Quang đột nhiên ửng đỏ, ánh mắt cũng bắt đầu mơ mộng. Khúc An nói, thân thiết chính là cùng anh hai hôn nhẹ, ôm một cái…… Cậu thích nhất là cùng anh hai làm việc này!
Khúc An nếu biết chính mình trong lúc vô thức nói giỡn đã làm cho Quý Thần Quang tưởng thật thì không biết trên mặt hắn sẽ xuất hiện loại biểu tình nào……
Ngô Tĩnh vừa vặn ngẩng đầu chuẩn bị lấy nước uống thì thấy được vẻ đắc ý trong mắt Quý Thần Quang. Trong lòng nhất thời căng thẳng…… Cái này là Quý Thần Quang cố ý! Tay nắm cái bát hiện rõ gân xanh. Ai nói Quý Thần Quang là đồ thiểu năng chứ! Đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng!
“Thần Thần, nghĩ cái gì vậy?” Cười mê người như vậy…… Quý Tiêu Dương vươn tay. nhẹ vuốt hai má trắng nõn của Quý Thần Quang, đáy mắt hàm chứa ý cười ôn nhu không nói nên lời…… Lại xuất hiện, Quý Tiêu Dương phát hiện, lúc này nhìn Thần Thần trong lòng, thân thể hắn lại bắt đầu chậm rãi nóng lên……
“Không có gì, anh hai đút Thần Thần ăn cơm đi!” Ngẩng đầu, lộ ra cái cằm xinh đẹp, khóe miệng mang theo nụ cười nhu thuận, hai lúm đồng tiền nho nhỏ hai bên má cũng xuất hiện, đôi mắt to tròn phát ra ánh sáng xinh đẹp. Cả người có vẻ đặc biệt nhu thuận khả ái. Làm cho người ta nhìn mà trong lòng thấy nhộn nhạo. Thật là một búp bê xinh đẹp tinh xảo! Khiến cho người ta bị mê hoặc, trong lòng ngứa ngáy đến phát run……
Quý Tiêu Dương lần đầu phát hiện Thần Thần của hắn đặc biệt xinh đẹp, so với bất luận kẻ nào hắn đã từng gặp qua, mặc kệ là nam hay nữ, đều xinh đẹp hơn! Làm cho tâm hắn khẽ rung động, sinh ra một loại sóng nhiệt chưa bao giờ có, thực ấm áp. Nhiệt độ này có mức quá ấm áp. Biến thành một loại cảm giác nóng rực! Có cảm giác như nếu hắn tiến thêm một chút có thể sẽ bị bốc cháy…… Rất muốn cứ như vậy gắt gao ôm Thần Thần vào ngực. Không cho bất luận kẻ nào thấy Thần Thần vào lúc này. Thần Thần của hắn như thế nào có thể đẹp như vậy! Đẹp đến nỗi làm cho hắn cho điểm tay chân lúng túng……
Cho dù có trì độn như thế nào thì Quý Tiêu Dương cũng biết, cảm giác quá mức khác thường này đã vượt xa tình nghĩa anh em, cảm giác này chưa từng xuất hiện đối với ông bà nội và ba mẹ. Hắn lần đầu tiên sinh ra một loại xúc động mãnh liệt như thế! Rất muốn ngay lúc này đem Thần Thần gắt gao giam cầm trong ngực mình. Không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy. Thần Thần của hắn, chỉ là của một mình hắn. Thần Thần đẹp, hắn muốn cất giấu thật sâu! Không cho bất luận kẻ nào biết! Ngay cả người thân thân thiết cũng không cho!
“Anh hai……” Quý Thần Quang đợi một hồi cũng không thấy Quý Tiêu Dương có động tác gì. Môi chu lên, có chút mất hững vươn tay kéo áo Quý Tiêu Dương.
“A!” Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút né tránh mà đảo quanh một vòng trong phòng rồi mới dừng lại trên người Quý Thần Quang. Tận lực che dấu tâm tư của mình. Hắn biết loại tâm tư này, loại xúc động này của mình đã có điểm muốn điên cuồng……
Cư nhiên muốn giam cầm em trai bảo bối của mình tại bên người! Hắn làm sao vậy?…… Thần Thần là em trai bảo bối của mình! Chính mình như thế nào lại sinh ra loại ý tưởng ích kỷ này? Không nghĩ ra…… Mình dạo này càng ngày càng kỳ quái!
“Anh hai, anh lại thất thần!” Lúc này thanh âm Quý Thần Quang có điểm lớn. Anh hai lại không nghe thấy lời nói của cậu…… Anh hai chưa bao giờ như vậy. Có phải hay không vì cô gái kia…… Đôi mắt to tròn nhìn về phía Ngô Tĩnh. Vừa vặn liền thấy khuôn mặt của Ngô Tĩnh đang biến xanh rồi lại biến tím! Biểu tình rõ ràng lóe lên lửa giận đang ẩn nhẫn! Môi cắn đến xanh tím! Trong ánh mắt nồng đậm sự phẫn nộ.
Không biết vì cái gì, Quý Thần Quang đột nhiên cảm giác được trong lòng dâng lên sự hưng phấn. Mỗi lần cậu làm cho những cô gái muốn cướp anh hai bị tức đến hộc máu là cậu lại rất vui, thực vui vẻ! Hừ, muốn đánh chủ ý lên người anh hai thì cũng phải hỏi Quý Thần Quang cậu trước! Anh hai từ nhỏ đã là của cậu!
“Thần Thần, em cười cái gì mà cao hứng vậy? Đều không nhìn thấy mắt đâu rồi!” Quý Tiêu Dương nghe thấy Quý Thần Quang kêu to, nhanh chóng thu hồi tâm tư. Việc này xem ra phải tìm thời gian hỏi mấy người Khúc An một chút.
“Không có. Anh hai, Thần Thần đói quá. Em muốn ăn cơm!” Quý Thần Quang vẫn híp mắt, khóe miệng nhẹ nhếch. Trên mặt còn có chút hồng nhuận. Đôi mắt trong suốt phá lệ đẹp mắt.
Thần Thần của hắn hẳn là có chuyện vui. Mỗi lần có chuyện vui là lại cười giống như mèo trộm được cá. Bộ dáng thực khả ái! “Được, anh hai đút em ăn cơm!” Vươn tay nhẹ nhéo hai má Quý Thần Quang. Quý Tiêu Dương cầm bát cơm nhìn Quý Thần Quang trong lòng “Thần Thần muốn ăn cái gì?”
“Em đều thích ăn!” Cười thật sáng lạn, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ trắng nõn! Đứa nhỏ nhu thuận xinh đẹp như vậy có ai mà không thích chứ!
Ha ha…… Cậu lại thắng. Anh hai không có nhìn cô gái kia nữa! Hừ, xem cô còn dám đánh chủ ý lên người anh hai tôi nữa không! Anh hai là của riêng một mình Thần Thần! Cả đời đều là của Thần Thần! Hai ray ôm chặt lấy vòng eo của Quý Tiêu Dương. Ánh mắt làm như lơ đãng nhìn về phía Ngô Tĩnh. Trong mắt là sự kiêu ngạo không hề che dấu!
Ngô Tĩnh nhìn sắc mặt của Quý Thần Quang, cả người liền phát run. Chết tiệt…… Đến tột cùng là ai nói Quý Thần Quang bị thiểu năng? Rõ ràng là cậu ta so với ai cũng thông minh hơn! Cư nhiên còn hiểu cách phẫn trư ăn lão hổ (giả yếu đuối để lừa người)! Chết tiệt…… Cô lại có thể nhìn lầm người! ĐỨa nhỏ xinh đẹp này, tuổi còn nhỏ mà đã tâm kế như vậy! Ngô Tĩnh càng nghĩ càng thấy tức giận, ngẩng đầu hung tợn trừng mắt liếc Quý Thần Quang một cái. Việc này không thể để yên! Muốn Ngô Tĩnh cô lùi bước là không có khả năng! Quý Tiêu Dương, chỉ có cô mới xứng đôi với một tài năng xuất chúng như vậy! Quý Tiêu Dương là của cô! Của cô! Hai tay để dưới bàn gắt gao nắm thành quyền!
Ngô Tĩnh chắc không biết, có lẽ tất cả mọi người cũng không thể biết! Quý Thần Quang chỉ khi nào có chuyện liên quan tới Quý Tiêu Dương mới có thể mẫn cảm thông minh như vậy! Từ nhỏ đến lớn, Quý Tiêu Dương chính là cả thế giới của Quý Thần Quang. Từ khi sinh ra, lần đầu mở mắt, người đầu tiên mà cậu thấy chính là anh hai. Khi sinh mệnh bị đe dọa, cũng là anh hai cứu cậu một mạng. Khi cậu bị gia tộc vứt bỏ cũng là anh hai đã dùng toàn lực bảo hộ cậu.
Lúc còn nhỏ, không được mọi người quan tâm chăm sóc, là anh hai ở bên cậu. Mua cho cậu đồ ngọt, mua cho cậu quần áo mới, lấy lòng cậu bằng nhiều đồ chơi. Trong sinh mệnh của cậu, từ đầu tới đuôi đều là anh hai! Không có anh hai, sẽ không có Quý Thần Quang cậu! Có anh hai, Quý Thần Quang mới là một đứa nhỏ hạnh phúc!
Bởi vậy, Quý Thần Quang một lòng đặt hết tâm tư lên người Quý Tiêu Dương. Trong nhận thức của Quý Thần Quang, cậu cùng với anh hai sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Cả đời cũng không tách ra. Cho nên từ nhỏ đến lớn, Quý Thần Quang đều chỉ nói: Anh hai là Thần Thần. Thần Thần là anh hai! Hai người bọn họ không thể chia lìa! Thiếu ai cũng không còn nguyên vẹn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...