Nguyên lai, lúc Nam Cung Cửu đến tuổi đi học, Trần Nhã là chuẩn bị xin nghỉ việc để có thể ở nhà chăm sóc Nam Cung Cửu, nhưng Nam Cung Cửu lại nói hắn muốn đến nhà của bác cả, cùng Nam Cung Kỳ đến trường! Trần Nhã và Nam Cung Thiên suy nghĩ một chút cũng liền đồng ý! Trong ba năm này, bọn họ cũng đều biết con mình luôn luôn gửi một chút đồ cho đường ca (anh họ), xem ra con trai thật sự thích ở bên đường ca này, đây là lần đầu tiên họ thấy con mình để bụng một chuyện gì như thế! Mà cũng phải nói rằng Nam Cung Kỳ này cũng thật sự là một đứa nhỏ nhu thuận, là một học trò giỏi, đem Cửu Cửu giao cho nó, bọn họ cũng yên tâm!
Vì thế, bảy giờ sáng ngày hôm sau, Nam Cung Cửu liền kéo ba mẹ của mình từ trên giường dạy, nhạc điên nhạc điên chạy tới nhà Nam Cung Kỳ! Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của con mình, Trần Nhã cùng Nam Cung Thiên đều cười đến phá lệ vui vẻ, bọn họ rất ít khi nhìn thấy đứa con lúc nào cũng một bộ thành thục ổn trọng lộ ra biểu tình như thế này! Đưa Nam Cung Cửu đến trước cửa nhà Nam Cung Kỳ xong, Trần Nhã cùng Nam Cung Thiên liền quyết định đến trường học chuẩn bị mọi thứ cho tốt, bọn họ không có nhiều thời gian lắm, chỉ có một buổi sáng thôi! Bởi vậy hai người bọn họ cũng không vào nhà Nam Cung Kỳ, sợ trì hoãn thời gian, sẽ không kịp lo chuyện ở trường học!
Cho nên, Nam Cung Kỳ vừa mở cửa ra liền thấy được Nam Cung Cửu đang đứng đó! Kỳ thật, hết thảy tất cả đều được Nam Cung Cửu sắp xếp tốt rồi! Hắn chính là muốn đến sớm một chút, sau đó đứng ở cửa chờ Nam Cung Kỳ, muốn cho cậu một kinh hỉ ngoài ý muốn, xem trên mặt cậu sẽ xuất hiện biểu tình gì……
Hiện tại hắn thấy được, trên mặt Kỳ lóe lên thần sắc vui vẻ cùng kích động. Hắn cảm giác tim của mình dường như đập nhanh hơn, giống như sẽ nhảy khỏi ***g ngực vậy! Ba năm không gặp, Kỳ đã càng ngày càng giống bộ dáng lúc ban đều họ quen biết! Nho nhã, ôn hòa, như ánh mặt trời ngày xuân…… Làm cho hắn rung động, làm cho hắn mê say!
“Tiểu Cửu, sao chỉ có một mình em?” Nam Cung Kỳ dại ra trong một lúc ngắn ngủi, lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn xung quanh! Trong lòng đột nhiên xuất hiện một cỗ sợ hãi…… Nhịn không được ôm thân thể nhỏ bé của Nam Cung Cửu vào trong ngực “Sao em lại không nghe lại như vậy, một mình chạy loạn! Gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?” Loại hành vi này của Nam Cung Cửu làm cho cậu nhớ tới sự kiện ba năm trước. Đứa nhỏ này, như thế nào lại có gan lớn như vậy, hai tuổi đã biết gọi xe đến trường học chờ anh, hiện tại năm tuổi, cư nhiên lại từ một thành phố khác xa tít tắp chạy đến tận đây…… Này hết thảy đều là vì……?
“Kỳ, tôi nhớ anh!” Hai tay ngắn ngủn của Nam Cung Cửu ôm chặt lấy eo lưng của Nam Cung Kỳ. Dùng sức hít lấy hơi thở như ánh mặt trời của anh! Thật sự rất nhớ, ba năm…… Mỗi một ngày, trong lòng hắn đều yên lặng lặp lại ba chữ! Tôi nhớ em……
Nam Cung Kỳ nghe Nam Cung Cửu nói, cảm giác hốc mắt mình có chút ướt…… Cái đứa nhỏ này lại một lần nữa làm ra chuyện lớn mật như vậy, hết thảy đều là vì…… anh! “Anh cũng nhớ em! Về sau không thể làm như vậy nữa có biết hay không? Ba mẹ em sẽ lo lắng, nếu nhớ thì gọi điện thoại cho anh! Anh sẽ đi đón em!”
“Không có việ gì, là ba mẹ đưa tôi đến đây! Hiện tại bọn họ đến trường giúp tôi chuẩn bị thủ tục nhập học! Từ hôm nay trở đi chúng ta có thể cùng nhau đến trường, cùng nhau tan học, cả ngày đều cùng nhau!” Đây là câu dài nhất từ trước đến nay mà Nam Cung Cửu nói ra được! Hơn nữa, cũng là một câu nói mà cảm xúc dao động lớn nhất! Bên trong hiện rõ sự cao hứng!
“Được. Cùng nhau đến trường!” Nam Cung Kỳ nắm tay Nam Cung Cửu, đi đến trường học. Giờ khắc này, hai trái tim nho nhỏ, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác hạnh phúc thản nhiên……
Đáng tiếc, sau khi tâm tình kích động qua đi, Nam Cung Cửu lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng khốc khốc trước kia! Nam Cung Kỳ đối với điểm ấy còn có chút bất mãn! Anh cũng không biết nên hình dung tư vị trong lòng mình là như thế nào, cảm giác anh là một tồn tại giống như người bình thường trong lòng Tiểu Cửu, anh không hề có gì đặc biệt cả……
Nhưng thật ra Nam Cung Cửu không biết việc này, hắn chỉ biết là tâm tình của Kỳ hai ngày nay giống như có chút không tốt. Cơ mà hắn đã có thói quen trầm mặc rồi, cũng không biết nên mở miệng hỏi hư thế nào, hay là an ủi ra sao. Chỉ có thể lẳng lặng, trầm mặc đi theo phía sau Kỳ!
“Tiểu Cửu, em về trước đi, hôm nay anh có việc nên sẽ về nhà muốn một chút!” Nam Cung Kỳ nhìn Nam Cung Cửu đi theo phía sau mình, nhàn nhạt nói một câu. Hai ngày nay anh bởi vì chuyện của Tiểu Cửu mà tâm tình buồn bực một cách khó hiểu, may là hôm nay Khúc An rủ ra ngoài đi dạo, có lẽ nên đi để tâm tình tốt hơn một chút!
Đôi con ngươi đen láy của Nam Cung Cửu lẳng lặng nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, sau đó dừng bước. Hắn thấy trong mắt Kỳ hiện lên sự không kiên nhẫn thực roàng. Chính mình, không phải không cần quang minh chính đại đi theo em ấy……
Thấy Nam Cung Cửu thật sự không hề đi theo, Nam Cung Kỳ liền đi tới địa điểm đã hẹn trước, tìm được Linh Thiên Nhiễm và Khúc An, ba người cùng đi dạo phố. Nam Cung Kỳ không biết là, ở phía sau, Nam Cung Cửu vẫn luôn gắt gao đi theo anh! Ba năm rời khỏi Nam Cung Kỳ, hắn liền y theo phương pháp huấn luyện lúc trước để tập luyện nhằm nâng cao thân thủ của mình! Thân thể còn nhỏ như vậy vừa vặn là thời kì luyện võ tốt nhất! Hắn phải làm cho thân thủ của mình so với trước kia còn tốt hơn, như vậy là có thể hảo hảo bảo hộ cho an toàn của Kỳ! Không để em ấy phải chịu thương tổn gì!
Loại trạng thái không nóng không lạnh này duy trì rất nhiều ngày, trong lòng Nam Cung Cửu cũng hơi hơi nóng nảy, nhưng là lại không biết nên nói hay nên làm cái gì bây giờ! Thẳng đến một ngày Nam Cung Cửu đang ngẩn người thì nhận được cuộc điện thoại Nam Cung Kỳ chủ động gọi tới. Trong nháy mắt kia, trong lòng Nam Cung Cửu mạnh mẽ xuất hiện sự cao hứng. Nhưng là sau khi đi vào lớp, Nam Cung Cửu mới biết được, Kỳ tìm hắn cũng không phải giống như trong lòng hắn nghĩ, mà là có việc muốn nhờ vả hắn……
Kỳ thật, hắn cũng không muốn chiếu cố đứa bé kia! Tuyệt đối không muốn, hắn là người chỉ bảo vệ riêng một mình Kỳ! Chính là, khi nhìn thấy ánh mắt của đứa bé kia, không kiên nhẫn của hắn liền thần kỳ biến mất. Đó là một ánh mắt như thế nào? Thuần thuần thấu thấu, là đôi con ngươi sạch sẽ nhất mà từ đời trước đến đời này hắn gặp được! Sau đó, hắn mới biết được đứa bé này tên là Quý Thần Quang, là em trai của Quý Tiêu Dương! Quý Tiêu Dương là bạn của Kỳ! Chính là, hắn không rõ, vì cái gì Kỳ có thể đối với bọn họ cười đến nho nhã ôn hòa như vậy, cố tình lại đối với hắn là một tầng lạnh lùng?……
“Kỳ!” Sau khi tan học, Nam Cung Cửu đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, cuối cùng cũng không chịu được nữa, đối với bóng dáng anh hô một câu! Hắn thật sự muốn hỏi một chút, đây là vì cái gì?……
“Có việc?” Nam Cung Kỳ dừng bước, nghiêng mặt nhìn Nam Cung Cửu ở phía sau, nhàn nhạt hỏi một câu!
Nam Cung Cửu khẽ mím môi, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Kỳ. Khi nhìn thấy sự đam mạc bên trong đó, đột nhiên lời muốn hỏi nghẹn ở ngực, như thế nào cũng không mở miệng được. Cuối cùng chỉ đành dời ánh mắt đi chỗ khác, hạ mi mắt, che hết biểu tình nơi đáy mắt đi!
Đợi một hồi cũng không thấy Nam Cung Cửu trả lời, Nam Cung Kỳ lại tiếp tục không nhanh không chậm đi về phía trước. Ánh mắt nhìn về phía chân trời màu lam, trong lòng nổi lên một cỗ trống rỗng mất mát. Trực giác của anh cho biết vừa rồi Cửu có việc muốn nói, nhưng vì cái gì lại không nói?……
Ngày hôm sau là thứ bảy, Trần Nhã khó có được lúc rảnh rỗi đến thăm con mình, mang theo Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu ở bên ngoài dạo chơi cả một ngày, buổi tối liền ngủ trong phòng Nam Cung Cửu.
Ở trên giường, Nam Cung Cửu nhìn mẹ đang nằm ở bên cạnh mình! Tâm tình vẫn luôn rối rắm giống như tìm được ánh sáng! Hắn vươn tay, kéo kéo áo Trần Nhã “Mẹ, đã ngủ chưa?”
“Sao vậy? Cửu Cửu có việc gì, không ngủ được sao?” Kỳ thật Trần Nhã biết, trong lòng con trai bảo bối của mình cất giấu chuyện gì đó. Cả ngày hôm nay đều có chút rầu rĩ không vui……
“Mẹ, làm thế nào mới có thể có được thứ mình muốn?” Hắn muốn có được tâm của Kỳ! Tâm chân chính! Ấm áp chân chính. Nhưng là hắn không biết nên làm cái gì bây giờ…… Mấy ngày nay, hắn với Kỳ càng ngày càng xa lạ, hắn không thích như vậy…… Nhưng là, hắn tìm không ra nguyên nhân!
Trần Nhã nghe vấn đề này, hơi hơi sửng sốt một chút! Ngữ khí nói chuyện của con trai bảo bối là vô cùng buồn rầu, xem ra chính là việc này đã làm cho con trai rầu rĩ không vui! “Vậy nghĩ biện pháp để đạt được a! Còn à, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả!”
Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả?…… Nam Cung Cửu ở trong lòng nhắc lại! Vậy rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?…… “Mẹ, có thể nói rõ một chút hay không?”
“Ý tứ chính là: Mặc kệ Cửu Cửu con muốn đạt được cái gì, trong lúc đó còn dùng thủ đoạn gì, điều này không quan trọng, quan trọng là cuối cùng còn chiếm được thứ mà con muốn!”
Nam Cung Cửu lẳng lặng nghe, yên lặng nghĩ! Hắn muốn đoạt được Kỳ, như vậy, hắn nên dùng biện pháp gì đây? Tuy hắn không để ý đến thế tục, nhưng đồng tính yêu nhau là chuyện mà rất nhiều người phản đối! Biện pháp quá mức quang minh chính đại không được! Cho nên, chỉ có thể âm thầm tiến hành. Như vậy…… Hắn có thể lấy tĩnh chế tĩnh? Tựa như trong ba năm đều gửi đồ vậy! Làm cho Kỳ trong bất giác tạo thành thói quen có mình bên cạnh! Cũng chỉ có loại biện pháp này là hắn am hiểu nhất! Hắn sẽ không nói, cũng không hiểu cái gì là lãng mạn. Chỉ có thể trầm mặc, lẳng lặng thủ hộ……
Đương nhiên cũng không thể quá mức trầm mặc…… Che dấu quá sâu, Kỳ phát hiện không được thì toàn bộ việc hắn làm ra sẽ là vô ích! Cho nên phải tìm một thời cơ thích hợp để cho tâm tư của mình đối với em ấy lộ ra một chút……
Nghĩ thông suốt xong, Nam Cung Cửu liền cảm giác được toàn bộ oán khí trong lòng mình mấy ngày nay đều biến mất. Nhẹ nhàng nói một câu ngủ ngon với Trần Nhã bên cạnh. Sau đó nặng nề tiến nhập mộng đẹp……
PS: tùy thời sẽ đổi đại từ nhân xưng. không biết có hợp hay không nhưng thấy hiểu được là được=))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...