“Quân cờ mật!” Nam Cung Kỳ đứng lên đi tới phía sau Quý Tiêu Dương, vươn tay đẩy kính mắt của mình, trong lòng là khiếp sợ…… Hôm nay những chuyện làm cho anh mở rộng tầm mắt thật đúng là từng chuyện tiếp từng chuyện. Kỷ Nguyên này cư nhiên tìm tới một nhân vật lớn như vậy trong giới, gã rốt cuộc là có cừu hận với Tiêu Dương như thế nào mà lại muốn hoàn toàn hủy diệt Tiêu Dương?……
“Tiêu Dương, vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” Đợi một lát cũng không thấy Quý Tiêu Dương mở miệng nói chuyện, Nam Cung Kỳ đành đánh vỡ sự im lặng, mở miệng hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Tên Kỷ Nguyên này, từng bước từng bước ép xát, thật giống như là rắn độc vậy, làm cho người ta chán ghét……
“Cứ đợi đã!” Lúc này, Quý Tiêu Dương lại trả lời vấn đề rất nhanh, ngữ khí không chút để ý, bên trong lại lộ ra ẩn ẩn sát khí thật mạnh! Lúc này đây, ta sắp sửa nhổ tận gốc ngươi!
Nam Cung kỳ nghe xong, cúi đầu suy nghĩ sâu xa mấy phút. “Tiêu Dương, ý của cậu là âm thầm chờ thời cơ?” Hiện tại bọn họ đã biết tên Duy tổng kia là quân cờ mật của Kỷ Nguyên, nhưng bọn Kỷ Nguyên lại không biết. Bọn họ đã biết được âm mưu của bọn hắn, đây là một thời cơ tốt để chuyển minh vi ám! Bất động thanh sắc quan sát nhất cử nhất động (từng cử động) của Kỷ Nguyên cùng Duy tổng, xem bọn hắn đến tột cùng còn muốn làm cái gì, đợi đến thời cơ chín muồi thì một nhát chặt bỏ! Đỡ phải đợi đến lúc Kỷ Nguyên lại bắt đầu nổi lên gió xuân(?)!
(): chuyển minh vi ám – chuyển từ công khai sang bí mật. bất động thanh sắc – không chút dấu vết, thản nhiên, bình tĩnh
“Ân. Hiện tại chờ tin tức của Tử Dật bên kia truyền đến. Chúng ta phải biết rõ ràng Tam Giác Vàng cùng Thất Giác đến tột cùng có quan hệ gì! Nhìn xem Thất Giác này rốt cuộc có lai lịch như thế nào! Chỉ cần thăm dò được Thất Giác, Kỷ Nguyên cũng liền trở nên dễ dàng!” Quý Tiêu Dương nói xong liền xoay người, ngồi trở lại sô pha. Nhìn bộ dáng khả ái (đáng yêu) vẻ mặt với dấu hỏi chấm ngốc ngốc của Quý Thần Quang, khóe miệng bất giác liền tràn ra một nụ cười ôn nhu, vươn tay ôm Quý Thần Quang đang không hiểu ra sau vào lòng.
“Điều này cũng đúng, tên Kỷ Nguyên này khó là khó ở chỗ gã có cả một Thất Giác ở phía trước chống đỡ. Chỉ cần giải quyết được chuyện Thất giác, hết thảy mọi chuyện đều lộ rõ chân tường!” Nam Cung Kỳ cười khẽ nói. Anh thật ra rất tò mò, tên Kỷ Nguyên này đến tột cùng có cừu hận như thế nào với Tiêu Dương!
“Thần Thần, uống trà đi, hai mắt trừng to quá rồi, cũng không ngại mệt! Nhíu mày nhiều quá đó, thành tiểu lão đầu rồi!” Quý Tiêu Dương vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc đầu Quý Thần Quang. Đặt chén trà trước mặt cậu, tùy tiện cầm một miếng điểm tâm ngọt đưa tới bên miệng cậu. Thần Thần của hắn a, lúc nào cũng muốn cân não với mấy cái chuyện lộn ruột này. Đợi lát nữa suy nghĩ nhiều quá, đầu nguyên bản đã trì độn lại càng thêm ngơ ngác bổn bổn (ngốc ngốc)……
“Ân. em cũng không hiểu các anh đang nói cái gì. Nghe lâu như vậy, trong óc vẫn một đoàn loạn như ma!” Quý Thần Quang nhăn mũi nhíu mày, vỗ vỗ đầu mình, sau đó hé miệng ăn điểm tâm ngọt anh hai đút, lại uống một ngụm trà, rồi thở ra một hơi. “Chuyện các anh nói quá là thâm ảo!” (thâm sâu huyền ảo)
“Cho nên nói, Thần Quang em vẫn là không nên biết là tốt nhất! Suy nghĩ nhiều, cả ngày đều không thấy vui vẻ, tinh thần cũng sẽ trở nên uể oải không phấn chấn! Cả ngày sẽ không có biện pháp thanh nhàn!” Nam Cung Kỳ ngồi lại bàn làm việc của mình, bưng chén trà xanh uống một ngụm, trêu chọc nói.
“Anh nói vậy cũng đúng!” Quý Thần Quang nhai điểm tâm, còn thật sự rất là nghiêm túc gật gật đầu. Vừa mới suy nghĩ một chút, cậu liền cảm thấy đầu đau lợi hại! Thật đúng là khổ sở cho anh hai, mỗi ngày đều phải nghĩ mấy việc này…… Nghĩ vậy, Quý Thần Quang đột nhiên cảm thấy mình nên vì anh hai làm chút gì đó mới được! Anh hai mỗi ngày đều mệt mỏi như vậy, cậu nên làm gì mới tốt đây? Cũng làm cho anh hai thả lỏng tinh thần một chút…… Cúi đầu, có chút đăm chiêu ăn điểm tâm ngọt. Suy nghĩ một hồi, Quý Thần Quang cũng không nghĩ ra được cái gì, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương. “Anh hai, anh thích nhất là phương pháp thả lỏng nào?”
Quý Tiêu Dương vừa nghe qua, còn sửng sốt một chút, nhưng đảo mắt một cái là hiểu Thần Thần nói cái gì. Lập tức cười đến vẻ mặt giống như mèo, ngoắc ngoắc tay gọi Quý Thần Quang, “Nào Thần Thần, em tựa sát đầu gần vào miệng anh, anh nói cho em biết!”
Nam Cung Kỳ bưng trà, trên mặt là một bộ biểu tình đang xem kịch. Tiêu Dương người này, lại chuẩn bị trêu đùa Thần Quang…… Thần Quang đáng thương, vẻ mặt còn nghiêm túc như vậy!
“Cái gì ạ?” Quý Thần Quang nghe lời đem lỗ tai tiến tới bên miệng Quý Tiêu Dương, một đôi mắt sáng trong suốt lóe ra quang mang cao hứng.
“……” Quý Tiêu Dương cắn cắn tai Quý Thần Quang, môi hơi hơi động…… Theo Quý Tiêu Dương nói chuyện, mặt Quý Thần Quang càng ngày càng hồng, càng ngày càng đỏ…… Quý Tiêu Dương càng nói càng hăng say! Nhìn ý cười nơi khóe miệng càng ngày càng sâu của hắn là biết……
Nam Cung Kỳ ở một bên ngưng thần lắng nghe, lỗ tai dửng thẳng lên cũng chỉ nghe thấy một tia thanh âm mơ hồ…… Trong lòng một mảnh tò mò! Cậu ấy đang nói cái gì a?……
“Khụ, tôi nói này Tiêu Dương, nên dừng lại rồi. Sắp đến hai giờ rồi đó!” Nghe xong một hồi cũng không nghe ra được cái gì, Nam Cung Kỳ đơn giản không thèm nghe nữa. Nhàm chán ngồi lật xem tài liệu trước mặt, khóe mắt đột nhiên nhìn đồng hồ của mình, đã một giờ năm mươi phút rồi!
“Em biết chưa?” Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang trong lòng, khuôn mặt trắng nõn đã là một mảnh đỏ hồng, bên trong đôi mắt to tròn sáng trong suốt là phá lệ mơ màng, “Ân!” Quý Thần Quang cười cười khẽ gật đầu, hai lúm đồng tiền nho nhỏ hai bên má bởi vì cậu cười mà cũng nghịch ngợm xuất hiện!
“Thần Quang, anh em nói gì với em vậy?” Nam Cung kỳ thừa dịp Quý Tiêu Dương vào WC, chạy nhanh tới trước mặt Quý Thần Quang, ghé vào bên tai cậu, tò mò hỏi một câu.
Quý Thần Quang ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong suốt nhìn Nam Cung Kỳ, môi hơi hơi động, “Anh hai bảo là không thể nói!”
“Đi thôi Kỳ!” Quý Tiêu Dương cười trêu tức nhìn Nam Cung Kỳ!
Nam Cung Kỳ thất bại cầm lấy tư liệu đi theo phía sau Quý Tiêu Dương. Quý Thần Quang đứng lên, cũng lập tức đuổi kịp bước chân anh hai! Trong lòng ngọt ngào, nụ cười cũng ngọt ngào giống như mật vậy……
“Quý tổng!” Thời điểm ba người Quý Tiêu Dương đi vào phòng họp, Duy tổng cười sang sảng đi tới bên người Quý Tiêu Dương, vươn tay vỗ vỗ bờ vai hắn. Ánh mắt cũng dừng trên người Quý Thần Quang ở bên cạnh, trong bích nhãn là ý quan tâm thực rõ ràng, “Thần Thần, thân thể tốt chưa?”
Khuôn mặt mỉm cười của Quý Thần Quang khi nghe thấy thanh âm của Duy tổng, trong nháy mắt liền cứng ngắc! “Tốt hơn nhiều rồi!” Quý Thần Quang thu hồi nụ cười của mình, nhàn nhạt nói với Duy tổng một câu.
Duy tổng nhìn thấy thần sắc chán ghét của Quý Thần Quang, nhất thời trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc. Quý Thần Quang này, như thế nào lại đối với mình lộ ra bộ mặt này? Rõ ràng buổi sáng vẫn còn tốt lắm…… Anh ta giống như không có làm chuyện gì làm cho cậu bé chán ghét đi? Trong lòng Duy tổng nghĩ như vậy, trên mặt vẫn là một bộ thân thiết như cũ! “Tôi đã đặt bàn ở Tinh Thiên rồi, Quý tổng buổi tối cùng nhau ăn cơm có được không? Thần Thần, chờ khi nào ăn cơm, muốn ăn cái gì liền gọi cái đó, ăn nhiều cơm một chút mới tốt được!”
“Phiền Duy tổng lo lắng rồi!” Quý tổng dùng thái độ giống như bình thường, cười nhạt trả lời Duy tổng. “Bất quá, Thần Thần vừa rồi nói muốn ăn canh, tôi đã đáp ứng em ấy rồi, buổi tối về nhà làm canh bổ dưỡng cho em ấy!” Nói là nói như vậy, trong lòng Quý Tiêu Dương lại nói thầm: Dùng cơm với ngươi, đợi lát nữa khẳng định là uống rượu, bình dấm chua bé nhỏ Thần Thần này lại tức giận! Hơn nữa hiện tại đã biết thân phận thật của Duy tổng, hắn thật là có chút không dám mặc kệ như trước, cùng ăn cơm uống rượu với Duy tổng! Không chừng sẽ lại có nguy hiểm đang chờ hắn! Hắn bị thương thì không sao, nếu Thần Thần bị thương liền hối hận không kịp!
Duy tổng nghe Quý Tiêu Dương nói thế, vẻ mặt giật mình, sửng sốt nửa giây mới mở miệng nói. “Quý tổng, cậu còn có thể nấu ăn? Không biết tôi có cơ hội được thưởng thức không?”
“Đương nhiên được!” Quý Tiêu Dương cười gật gật đầu.
Quý Thần Quang ở một bên nghe, cúi đầu nhàm chán thưởng thức đầu ngón tay của mình. Trong lòng lại hận không thể đem Duy tổng…… Đáng giận……! Nỗi tậm phẫn nộ, lửa giận bùng lên…… Trong đầu xuất hiện một đống từ: Ba đậu? Thuốc xổ?…… Một tiểu nhân tà ác ở trong lòng Quý Thần Quang giơ cờ đen lên vẫy ào ào……
():Cây ba đậu còn gọi là bã đậu, mắc vát, cóng khói, cáng khỏi, giang tử, mãnh tử nhân, lão dương tử, ba nhân, mần để, hoắt, phổn, cây để, cây đết. Nó là một trong năm mươi vị thuốc cơ bản của Đông y, có xuất xứ từ Tứ Xuyên, Trung Quốc.
“Tôi chờ mong buổi tối hôm nay!” Trong phòng họp lại vang lên tiếng cười to sang sảng của Duy tổng!
Quý Tiêu Dương bất động thanh sắc nhìn Duy tổng cười, khóe miệng vẫn là nụ cười nhợt nhạt như trước…… Tựa hồ tâm tình lúc này của hắn cũng phi thường tốt!……
Duy tổng nở nụ cười một lúc liền quay về chủ đều chính, anh ta cầm tài liệu trong tay, không chút để ý hỏi một câu, “Quý tổng, tôi không hiểu lời nói sáng hôm nay của cậu là có ý gì?”
“Không có ý tứ gì khác! Chỉ là đột nhiên nghĩ có một số chỗ vẫn còn chưa rõ ràng! Cần phải trao đổi thêm mấy ngày nữa mới được! Duy tổng hẳn là đến ngay cả thời gian mấy ngày cũng không có đi?” Quý Tiêu Dương ba phải cái nào cũng được nói. Bới móc một chút điểm thiếu sót, cười nhạt nhìn Duy tổng đối diện.
Duy tổng nhìn nụ cười của Quý Tiêu Dương, đột nhiên có chút ngây người…… “Tôi hiểu rồi. Quý tổng, cậu nói có một số chỗ là những chỗ nào? Dù sao buổi chiều cũng có thời gian, chúng ta hảo hảo xem lại rồi trao đổi một chút! Hiện tại là thời cơ đầu tư tốt nhất, hợp đồng này chúng ta càng sớm ký là có thể càng sớm kiếm tiền!”
“Điểm ấy tôi cũng rõ ràng! Chính là nếu vì thời gian kiếm tiền lợi nhuận mà bỏ qua vấn đề phiêu lưu tồn tại trong đầu tư thì đúng là thất bại lớn nhất của thương nhân!” Quý Tiêu Dương không chút để ý nói xogn.
Duy tổng vừa nghe, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an thoáng hiện. Quý Tiêu Dương có phải đã nghe được chút tiếng gió gì rồi hay không?……
Ở thời điểm tâm tư của Duy tổng trăm chuyển ngàn hồi, Quý Tiêu Dương đã muốn cầm tài liệu trên bàn đưa tới trước mặt anh ta. “Duy tổng, anh xem nơi này……”
Quý Thần Quang đứng ở một bên, cười xấu xa…… Hắc hắc, tối hôm nay, cậu nhất định sẽ làm cho Duy tổng đứng đi vào, nằm đi ra……
Duy tổng cẩn thận nghe lời giảng giải của Quý Tiêu Dương, bất an vừa mới lóe ra trong lòng cũng dần dần quên đi…… Bởi vì Quý Tiêu Dương lúc này thật đúng là đang chỉ ra một sự phiêu lưu rất lớn đã được che dấu!
……
Bất tri bất giác, mấy người nhiệt liệt thảo luận, thời gian trôi qua rất nhanh, chạng vang lặng yên tiến đến!
Quý Thần Quang ôm bụng mình, nhìn bên kia líu ríu nói chuyện, lông mày nhíu chặt lại. Còn muốn bao lâu nữa a…… Cậu đều đã đói sắp chết rồi…… Hảo đói a……
“Anh hai ơi……” Cách vài phút sau, Quý Thần Quang rốt cục nhịn không được, hữu khí vô lực gọi Quý Tiêu Dương.
“Thần Thần, làm sao vậy?” Quý Tiêu Dương quay đầu nhìn Quý Thần Quang.
“Em sắp chết đói rồi……” Quý Thần Quang đáng thương hề hề nói một câu.
Quý Tiêu Dương vừa nghe Quý Thần Quang nói, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ. Thế này mới phát hiện ra, đã sắp đến sáu giờ tối rồi! Nở nụ cười có lỗi với Quý Thần Quang, “Ngoan, Thần Thần, lập tức là có thể về nhà rồi!”
“Nhanh lên a……” Quý Thần Quang kéo thật dài âm cuối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...