Độc Gia Chuyên Sủng

Sau khi Quý Tiêu Dương trở lại biệt thự ở thành phố C thì tự nhốt mình ở trong phòng. Nhìn quanh bốn phía mới phát hiện không có đồ vật nào hay hơi thở nào của Thần Thần! Đột nhiên Quý Tiêu Dương nhớ tới ngày đó hắn nói với Thần Thần: Thần Thần, chúng ta rời khỏi thành phố Y được không!

Hắn nhớ rõ ràng khi Thần Thần nghe được câu đó của hắn, ánh mắt sáng ngời nhát mắt lóe lên sự sáng bóng đến tận linh hồn, cả người giống như đột nhiên tăng thêm một cỗ tinh thần phấn chấn! Em ấy lớn tiếng nói: Được! Một chữ vô cùng đơn giản nhưng Quý Tiêu Dương lại nghe ra được sự hưng phấn ở bên trong!

Hắn vẫn đều biết rõ, Thần Thần của hắn chán ghét hết thảy mọi thứ trong nhà. Sở dĩ hắn quyết định chuyển tất cả trọng tâm làm ăn sang thành phố C là vì muốn cho Thần Thần một ngôi nhà hoàn toàn mới! Để cho em ấy có một cuộc sống mới hoàn toàn, để cho em ấy thoát khỏi bóng ma của đoạn thời gian kia! Thần Thần của hắn hẳn là nên cười sáng ngời mà ngây thơ, cuộc sống của em ấy hẳn là đơn giản mà khoái hoạt! Vì bảo hộ hết thảy cho Thần Thần, Quý Tiêu Dương hắn nguyện ý chấp nhận gian nan cùng trả giá đại giới để cho mình trở nên cường đại!

Cố gắng mười mấy năm! Hắn đã làm được, hắn đã trở nên cường đại rồi! Hắn có tehẻ nắm trong tay tất cả mọi thứ. Nhưng là tại lúc hắn còn không có kịp cùng Thần Thần chia sẻ đoạn thời gian hạnh phúc cùng vui sướng không dễ gì có được này thì Thần Thần…… bị bắt cóc…… Sau đó lại không rõ tung tích. Tiếp theo là bị thương rồi biến mất……

Hắn đã nói qua rằng mình vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Thần Thần! Sẽ vẫn gắt gao nắm thật chặt tay của Thần Thần! Nhưng hắn không chỉ không có bảo vể được cho Thần Thần của hắn mà còn làm cho em ấy rơi vào trong nguy hiểm, hơn nữa còn làm cho em ấy bị thương rồi không rõ tung tích……

Quý Tiêu Dương hắn từng tự hào mình rất cường đại! Có thể ở nước C chống đỡ một nửa bầu trời! Nhưng sự thật làm cho hắn thấy rõ ràng hắn còn chưa đủ cường đại! Thần Thần ngay tại bên người hắn, ngay tại lúc hắn không chú ý, bị bắt cóc, bị thương, mất tích……

Quý Tiêu Dương hận, hận chính mình tự đại cuồng vọng, hận chính mình sơ sẩy, nếu chính mình có thể cảnh giới một chút, nếu chính mình cẩn thận một ít, Thần Thần sẽ không gặp chuyện không may……

Rõ ràng buổi sáng ngày đó hắn cảm giác được Thần Thần có chút dị thương, chính mình lại chỉ lo cho xúc động của thân thể. Mà quên hỏi cảm xúc của Thần Thần…… Nếu chính mình có thể truy hỏi nhiều hơn vài câu, Thần Thần khẳng định sẽ nói ra! Nhưng là, hắn không có! Hắn vì cái gì không nói nhiều thêm một câu, hắn chỉ cần biết tâm tình của Thần Thần, trong lòng có cảnh giác, sẽ không để lại Thần Thần ở khách sạn một mình……

Thần Thần, Thần Thần, anh hai thực vô dụng! Thần Thần, anh hai cư nhiên không thể bảo hộ em! Thần Thần, Thần Thần……

Tay Quý Tiêu Dương gắt gao nắm chặt ngọc ấm, đầu càng cúi càng thấp…… Cúi đầu thầm thì một tiếng, trong thanh âm lộ ra nồng đậm khàn khàn…… Một lần lại một lần nhẹ nhàng thầm thì hai chữ Thần Thần này…… Một lần lại một lần lặp lại……


Trong căn phòng im lặng nhẹ nhàng quanh quẩn thanh âm như bị xé rách của Quý Tiêu Dương…… Giống như một con sư tử lẻ loi bị nhốt ở trong một chiếc ***g sắt nhỏ hẹp, không thể di động, không thể xoay người, chỉ có thể gắt gao bị trói buộc hết thảy mọi hành động…… Chỉ có thể dùng tiếng gầm như bị xé rách để biểu đạt ngôn ngữ đau thương của mình……

Thần Thần, em phải kiên trì! Kiên trì chờ anh hai tới cứu em! Thần Thần đây là một lần cuối cùng! Về sau anh hai sẽ không để em rời khỏi anh nửa bước, Thần Thần, anh hai sẽ không lại để em một mình một người! Thần Thần, tin tưởng anh hai! Cho anh hai thêm một cơ hội nữa! Thần Thần, em phải thật kiên trì! Thần Thần, Thần Thần, anh hai sai rồi! Thần Thần…… Ngửi được mùi máu tươi thản nhiên truyền đến từ ngọc ấm, Quý Tiêu Dương liền cảm thấy trong ngực mình truyền đến cảm giác buồn nôn…… Đây là máu của Thần Thần, Thần Thần mà hắn phủng trong lòng bàn tay, Thần Thần mà hắn cẩn cẩn thận thận bảo hộ, bị thương, đổ máu, miệng vết thương đau như vậy, làm sao mà Thần Thần có thể chịu đựng được……

Thần Thần ở bên trong là một đứa nhỏ kiên cường, Quý Tiêu Dương vẫn luôn biết rõ! Chính là, chảy nhiều máu như vậy, miệng vết thương của Thần Thần không biết có bao nhiêu ác liệt, một lần nữa bị Thất gia bắt lại, không biết bọn họ có trị thương cho Thần Thần hay không, bọn họ có cho Thần Thần ở phòng bệnh tốt nhất hay không, bọn họ có thể hảo hảo chiếu cố Thần Thần hay không……

Quý Tiêu Dương nghĩ đi nghĩ lại…… Hắn biết, bọn họ khẳng định sẽ không đối đãi với Thần Thần của hắn như là bảo bối. Cho nên hắn phải nhanh một chút tìm được Thần Thần! Cho dù có mở một đường máu cũng không tiếc. Hiện tại, ý niệm duy nhất trong đầu hắn chính là dùng hết những gì mà mình có cũng muốn trong vòng một ngày cứu Thần Thần đưa về bên người mình. Hắn phải hảo hảo chăm sóc Thần Thần! Cho em ấy dùng thuốc tốt nhất, ăn cơm ngon nhất, ở phòng bệnh tốt nhất, hắn sẽ cho Thần Thần trị liệu toàn diện……

Quan trọng hơn là hắn sẽ ôm lấy Thần Thần của hắn, nó cho em ấy biết mình sẽ không bao giờ thả em ấy ra nữa, mình sẽ vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay em ấy! Nói cho em ấy biết, đừng sợ, cho dù cùng toàn bộ thế giới này đối địch, em ấy vẫn như trước là bảo bối quý giá nhất của Quý Tiêu Dương hắn! Mặc kệ Thất Giác có bao nhiêu thần bí cường đại, cùng lắm thì sẽ đồng quy vu tận (cùng chết). Quý Tiêu Dương hắn tự tin rằng hắn không sống được, Thất Giác cũng khẳng định sẽ không thấy được mặt trời ngày mai!

Quý Tiêu Dương hắn không sợ trời, không sợ đất, nhược điểm duy nhất chính là Thần Thần! Nhưng là nếu trên đời này không có Thần Thần, vậy thì Quý Tiêu Dương cũng không có tồn tại tất yếu! Quý Thần Quang là vì Quý Tiêu Dương mà sinh, đồng dạng Quý Tiêu Dương tồn tại là vì Quý Thần Quang!

Quý Tiêu Dương gắt gao nắm chặt ngọc ấm trong tay, trong đầu nghĩ loạn thất bát tao…… (nghĩ lung tung)

Khi hắn nắm được miếng ấm ngọc nhiễm máu, cả người hắn liền ngây dại…… Thần Thần từng nói “Anh hai đưa cái gì đó cho Thần Thần, Thần Thần sẽ bảo hộ nó thật tốt thật tốt. Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện vấy bẩn nó!”

Cho tới nay, Thần Thần đều luôn giữ miếng ngọc ấm này rất tốt, thực cẩn thận giấu ở trong ngực của mình! Cũng sẽ không làm nó rời đi khỏi tầm mắt của em ấy……


Nhưng là khi hắn nhìn thấy cũng là miếng ngọc ấm đó cô độc nằm trong bụi cỏ nhiễm máu, mà chủ nhân của nó, Thần Thần không thấy bóng dáng đâu……

Trong nháy mắt Quý Tiêu Dương cảm giác được tim mình dường như ngừng đập……

……

Ngay tại lúc Quý Tiêu Dương suy nghĩ loạn thất bát tao, điện thoại di động đặt ở bên giường đột nhiên vang lên. Quý Tiêu Dương nhìn cái tên xa lạ trên điện thoại, chần chờ một chút, nguyên bản không muốn nhận cuộc gọi. Nhưng tay lại ma xui quỷ hiến thế nào nhấn nghe. Vừa mới đặt di động bên tai, chợt nghe thấy thanh âm có chút quen thuộc từ bên trong truyền đến “Xin hỏi, anh là Quý Tiêu Dương sao? Anh trai của Quý Thần Quang?”

Khi nghe được ba chữ Quý Thần Quang, con ngươi âm u của Quý Tiêu Dương nhất thời xuất hiện lóe sáng, nhưng rất nhanh liền biến mất “Là tôi!” Lạnh lùng trả lời một câu. Hắn nhớ người này hình như là bạn của Thần Thần, hình như tên là Ngô Hâm gì đó……

“Thần Thần hiện tại đang ở chỗ em!” Ngô Hâm tạm dừng một chút, tay cầm di động nắm thật chặt! Vẫn là nói ra! Tuy rằng cậu ta rất muốn cùng Thần Quang ở chung một chỗ, nhưng khi nhìn thấy được hai mắt sáng ngời chờ mong của Thần Quang, khát vọng nhìn thấy Quý Tiêu Dương như vậy, cậu ta liền luyến tiếc……

Cái gì, cái gì…… Tay cầm di động cứ như vậy trong nháy mắt mất đi lực, di động thiếu chút nữa từ trên tay rơi xuống, may mắn Quý Tiêu Dương đúng lúc phục hồi tinh thần! “Địa điểm!” Không đến một giây, Quý Tiêu Dương rất nhanh liền khôi phục cảm xúc, ổn định tinh thần kích động của mình!

“Thành phố C, bệnh viện nhân dân. Tầng ba, phòng bệnh số 7!” Ngô Hâm rất nhanh nói ra vị trí bệnh viện! Rồi sau đó, suy nghĩ một chút còn nói một câu “Anh nhanh chóng lại đây đi, Thần Quang bị thương rất nặng, cậu ấy rất nhớ anh……” Nói xong liền nhanh chóng ngắt điện thoại, cảm giác miệng mình càng ngày càng đắng chát! Cậu ta cũng thử quên đi Thần Quang, nhưng càng muốn quên thì lại càng nhỡ rõ…… Cậu ta quên không được, không bỏ xuống được…… Có chút gì đó như bùa chú vẫn luôn bám lấy thể xác cùng tinh thần cậu ta, như thế nào cũng không đuổi đi được……

Quý Tiêu Dương cất điện thoại, đứng lên, nhanh chóng mở cửa phòng đi tới phòng khách, vừa vặn mọi người đều đang ngồi trên sô pha. Khi thấy Quý Tiêu Dương đi ra đều hơi có chút kinh ngạc……


“Nhanh chóng đến bệnh viện nhân dân. Thần Thần đang ở phòng bệnh số 7!” Quý Tiêu Dương vừa xuống lầu liền nói, thanh âm thực vội vàng, bước đi cũng thực vội vàng!

Cái gì, cái gì……

Mấy người trong phòng khách nghe được lời nói của Quý Tiêu Dương, trong nháy mắt đều không có cách nào phản ứng lại được. Kia, kinh hỉ quá mức rồi…… Hung hăng kích thích tinh thần bọn họ! Thần Thần, không biến mất…… Thật sự là, thật sự tốt quá……

“Tốt quá! Chúng ta nhanh chóng đến đó đi!” Linh Thiên Nhiễm đứng lên, cao hứng hô lên! Thật tốt quá, Thần Quang không có việc gì! Vừa rồi cậu còn đang lo lắng cho Quý Tiêu Dương gần chết……

“Ân. Nhanh chóng đi thôi!” Nam Cung Kỳ cười vui sướng, kích động không kìm lòng được nắm lấy tay Nam Cung Cửu bên cạnh, lôi kéo hắn vội vàng ra khỏi biệt thự!

Người của Mười Hai Tinh cùng Huyết Minh và một ít nhân viên cao tầng cũng theo sát phía sau Quý Tiêu Dương. Một đoàn người vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện nhân dân, trên mặt mọi người đều lóe ánh sáng hoặc mờ mịt hoặc vui sướng……

Đang lúc đoàn người Quý Tiêu Dương hăng hái chạy đến bệnh viện nhân dân thì người ở Thất Giác cũng ở cùng một thời điểm điều tra ra địa chỉ phòng bệnh Quý Thần Quang đang ở. Thất gia nhanh chóng hạ mệnh lệnh, phái ra tất cả thuộc hạ cùng một nửa tướng mạnh đi chấp hành nhiệm vụ! Không tiếc đại giới gì, nhất định phải bắt Quý Thần Quang về sơn trang! Hiện tại Quý Thần Quang là vũ khí cứu mạng duy nhất của gã! Nếu Quý Thần Quang được Quý Tiêu Dương mang về bên người. Như vậy thì cái tên điên Quý Tiêu Dương kia sẽ không còn gì phải bận tâm nữa……

Cho đến lúc đó, Thất Giác của hắn chỉ sợ sẽ gặp phải tình huống nguy kịch…… Dù sao, một màn xảy ra ở trong rừng Thuần Khê kia thật sự làm mọi người run sợ! Máu lạnh, quyết đoán, giết chóc…… Quý Tiêu Dương bùng nổ, so với Tu La còn đáng sợ hơn……

Trong lòng Thất gia ẩn ẩn có chút hối hận, lúc trước có lẽ mình không nên dây vào Quý Tiêu Dương…… Được càng nhiều thì lòng tham lại càng lớn…… Không nghĩ qua là lòng tham đó sẽ đưa gã đi đến suối vàng…… Chính là hiện tại muốn thu tay lại cũng không còn kịp nữa rồi! Chỉ có thể buông tay đánh cuộc mới có thể có cơ hội trữ hàng đến cuối cùng!……

……


Sau khi Ngô Hâm ngắt điện thoại, ở ngoài phòng bệnh ngây ngốc một lúc lâu! Đầu cúi xuống, trong óc trống rỗng……

Chỉ có một vấn đế xoay quanh! Vì cái gì cậu ta không quên được Quý Thần Quang……

Ngô Hâm suy nghĩ thật lâu, thủy chung vẫn không thể suy nghĩ cẩn thận! Thẳng đến lúc chân đã tê rần, cậu ta mới lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu để cho cảm xúc của mình ổn định lại. Hít sau một hơi, lúc này mới nhấc chân đẩy cửa vào. Trên giường bệnh, Quý Thần Quang ánh mắt trông mong nhìn cậu ta quay lại. Khi nhìn thấy Ngô Hâm vào cửa, lông mi thật dài khẽ chớp “Khi nào thì anh hai đến?”

“Lập tức sẽ tới ngay! Hẳn là không đến vài phút nữa! Thần Quang, nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi!” Thực rõ ràng nhìn ra được Quý Thần Quang giả vờ mạnh mẽ kiên trì. Ngô Hâm thực đau lòng……

“Không có việc gì, tôi muốn chờ anh hai!” Quý Thần Quang hơi phiếm một chút ánh mắt làm cho mình nhìn có vẻ tinh ranh hơn một ít. Thanh âm rất nhẹ vẫn còn khàn khàn nhàn nhạt, cậu bị thương ở cổ họng vẫn chưa có khỏi hẳn, khi nói chuyện vẫn là hơi đau! Nhưng trong thanh âm nhẹ nhàng Ngô Hâm cũng rất dễ dàng nghe ra được cố chấp cùng kiên định!

“Được, vậy cậu chờ đi, tôi đi pha cho cậu một cốc sữa!” Ngô Hâm đứng lên, trong nháy mắt xoay người, một nụ cười khổ bò lên khóe miệng! Thân hình cao lớn tạm dừng một chút, cầm lấy cái chén ra khỏi phòng bệnh!

Quý Thần Quang thỉnh thoảng lại khẽ chớp lông mi của mình! Mình không thể ngủ được, cậu phải chờ anh hai, không nhìn thấy anh hai, cậu rất lo lắng……

Cứ việc ánh mắt mệt chết đi, thân thể mệt chết đi, nhưng cậu không muốn ngủ, cũng không ngủ được…… Cậu muốn ôm anh hai! Muốn ngửi mùi hương độc đáo trên người anh hai!

Nghĩ đến anh hai, khóe miệng Quý Thần Quang liền rất nhanh xuất hiện một nụ cười ấm áp hạnh phúc……

Ngô Hâm vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy một đoàn người đang theo hành lang thật dài chạy tới. Bọn họ thế tới rào rạt, trên người lộ ra một cỗ hơi thở lạnh lùng xơ xác tiêu điều…… Nhất thời Ngô Hâm cảm thấy cả kinh! Này rõ ràng là đang hướng về phía phòng bệnh này của bọn họ! Hỏng rồi, Thần Quang có nguy hiểm! Vì thế nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh lại!

……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui