Độc Dược Đinh Hương
Đường Sênh tức giận đến nỗi muốn khóc luôn, tại sao sự thật điều ở trước mắt nhưng cô không thể làm gì được hết.
Cảm thấy mình vô dụng thật
Sở Nam Dạ nhìn cô mà trong lòng đau như cắt, như hàng ngàn con dao vô hình đâm xuyên qua hắn vậy
Dù rất muốn nói thế nhưng lại không thể nói được bởi vì lúc này đây cô đang rất an toàn, nếu để mọi thứ trở về vị trí cũ ngay lúc này thì sẽ rất nguy hiểm cho cả cô và hai đứa trẻ nên là phải kiềm lòng lại
Reng…reng…reng…
Tiếng điện thoại reo lên trong lúc này đây, và nó đã đập tan đi cái không khí um ám này
Đường Sênh lau đi nước mắt, cố giữ lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra cả bắt máy
" Chào trưởng khoa "
" Đường Sênh cô về bệnh viện ngay cho tôi.
Có một tai nạn xe liên hoàn "
" Được tôi đến ngay "
Cô cúp máy, ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn
" Em lên thay đồ đi, tôi sẽ đưa em đến đó "
" Tôi không cần "
Đường Sênh bỏ đi lên phòng, vừa đi vừa tức nhưng khi mở cửa ra thì mới phát hiện ở đây có rất nhiều đồ nữ toàn là những bộ nổi tiếng đắc tiền được thiết kế và được trình diễn duy nhất một lần là đã bị một người thần bí mua hết thì ra là hắn ta
Nhưng cô cũng không còn thời gian suy nghĩ nữa chọn một bộ thoải mái nhất, rất vừa vặn dường như là dành cho cô vậy
Bước xuống lầu không nói lời nào mà rời đi nhưng khi đến cửa đã bị đám người của hắn chặn lại
" Tránh ra "
"…"
" Tôi bảo các người tránh ra có nghe không hả"
"…"
Cô quay lại lường hắn một cái
" Anh có bảo bọn họ tránh ra hay không hả "
" Nếu em không để tôi đưa em đi thì họ không tránh đâu"
Cô bị dồn vào thế bí nhất là thời gian cô không còn nhiều nữa rồi nếu trễ thêm vài phút nữa thôi thì không biết có bao nhiêu người ra đi nữa
" Anh ép người "
" Đường Sênh em đừng quên hợp đồng vẫn còn đó, đêm qua tôi và em coi như bắt đầu thực hiện giao dịch.
Dù em có muốn hay không thì quyết định là ở tôi "
" Đồ khốn "
Hắn chỉ còn cách này thôi để cô hận hắn nhưng mà không thể rồi xa hắn.
Hắn không thể mắc sai lầm trong quá khứ thêm lần nào nữa
Hắn nhếch môi lên cười, nắm chặt lấy cằm cô nâng lên
" Đồ khốn? Ha… một tuần này em sẽ thấy tôi khốn nạn đến cỡ nào "
Hắn hất ra còn nói thêm một câu
" Ngoan ngoãn đi "
Hắn ta rời đi để cô một mình ở đó
Ninh Hinh anh chỉ còn cách này mới có thể giữ em bên cạnh bảo vệ em thôi
Cô gục xuống, ngồi bẹp trên sàn, cô không ngờ từ trước đến nay hắn dịu dàng đến thế mà giờ biến thành ác quỷ…ác quỷ …
Tại bệnh viện người đông tấp nập, cả bác sĩ lẫn y tá điều bận rộn bệnh nhân thì rên rỉ vì đau đớn trên giường
Ngụy Hạo tức giận nhưng vẫn không quên làm việc của mình
" Cô ta mà đến đây thì tôi nhất định sẽ bóp chết cô ta "
" Bác sĩ anh đừng tức nữa dù gì cô ấy cũng đang trong thời gian nghỉ phép mà "
Cô y tá đứng bên cạnh xử lia những vết thương ngoài da cười cười
" Cô ta là vị bác sĩ không có trách nhiệm "
Hắn ta nói dứt khoát làm cho vị y tá kế bên dừng động tác lại cải lý với hắn ta
Ai nói bác sĩ Đường không có trách nhiệm chứ.
Từ khi hắn đi là cô phải lo cho cả hai công việc của mình và của hắn tài liều xếp chồng ngư núi có khi ngủ cũng không ngủ chỉ là thừa dịp được nghỉ phép viện trưởng cho nghỉ đến tận một tháng để cho cô xả hơi suốt mấy năm qua nếu tôi là viện trưởng nhất định sẽ cho cô ấy nghỉ tận hai tháng vậy mới xứng đáng với công sức mà bác sĩ Đường bỏ ra chứ
" Này anh tôi thấy anh đây nói bác sĩ Đường như vậy là không đúng rồi, cô ấy làm việc gấp đôi người khác thời gian nghỉ còn không có.
Còn anh thì sao đừng nghĩ mình trên cơ người khác rồi muốn nói gì thì nói.
Lo làm việc của mình đi"
Cô y tá này hết mắng rồi quát làm cho cả bệnh nhân và Ngụy Hạo sợ hãi chỉ biết biết câm nín.
Ngước lên nhìn chưa đầy một giây là cụp xuống ngay như chú cún con bị chủ mắng vậy
Cả phòng điều được một phen cười hả hê.
Không ngờ trên đời này ngoài chủ tịch tức cha của Ngụy Hạo ra thì còn có cô gái này trị thật là đã mắt mà
Nhưng chọn ai lại không chọn lại chọn đúng cô gái ngưỡng mộ Đường Sênh đã lâu.
Coi như hắn xui xẻo chọn nhầm người để nói
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...