Đã sống trên đời chắc hẳn ai ai cũng có ước mơ nhỉ? Ước mơ về tình bạn, ước mơ về mái ấm gia đình, ước mơ về con đường công danh, ước mơ về tình yêu... Và... Rất nhiều ước mơ màu hồng thẫm khác nữa.
Tôi cũng vậy, tôi cũng là cô gái mười bốn tuổi mang trong mình đầy rẫy những ước mơ.
Hôm nay là tết tây, là ngày một tháng một. Là ngày mà Quỳnh Vy tôi tròn mười bốn tuổi, cái tuổi hồng, cái tuổi ngây thơ và trong sáng.
Trong khi các bạn đồng trang lứa với tôi, ngày sinh nhật luôn được bạn bè nhớ và gửi đến nhiều lời chúc quý giá thì tôi lại là cô bé ngồi thu lu một mình giữa trời khuya đếm lấy thời khắc mình thêm một tuổi mới.
Nếu nói là tôi không có bạn, không có người thích cũng không phải. Nhưng đâu đó trong tôi luôn là nỗi cô đơn tột cùng. Rõ là tôi thấy mình không tốt lắm nhưng cũng không phải xấu. Nhưng bạn bè tốt đối với tôi như thể xa vời lắm. Trong chuyện tình bạn chẳng mấy được suôn sẻ, hiểu lầm, chất vấn khiến tôi đau đầu, còn thêm nữa là đau lòng và tổn thương khá nhiều. Từ đó, tôi chính thức trở thành con bé cô độc, không có bạn thân, không có một mối quan hệ nào khác ngoài gia đình. Và bây giờ tôi mơ, mơ về những lời chúc ngọt ngào trên facebook.
Thời khắc mười hai giờ cũng đến, thế là đã đến sinh nhật tôi rồi. Bầu trời ngoài kia tối lắm, không khí năm nay cũng thay đổi rõ rệt. Nhiệt độ dạo gần đây rất thấp. Nhưng tôi vẫn rất muốn ra ngoài, rất muốn đi dạo con đường gần nhà vào khuya. Yên tĩnh, không nhộn nhịp, không tấp nập như ban ngày khiến con người ta ngợp thở.
Tôi với tay lấy chiếc áo khoát khoát vào, nhè nhẹ mở cổng đi ra ngoài. Trời quả thật rất lạnh, tôi xoa xoa hai bàn tay lại với nhau lấy hơi ấm. Thong dong đi bộ tận hưởng bầu trời đêm.
Bầu trời hôm nay rất nhiều sao, tôi cũng rất thích. Dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên của năm mới, trời có sao nghĩa là vận tốt. Ngẩng đầu lên nhìn trời, tôi khẽ mỉm cười. Lầm bầm câu "Chúc mừng năm mới" đủ một mình nghe thấy.
Cơ mà... Thật bất ngờ, khoảnh khắc đó một cô bạn từ đâu đó đã và đang đứng cạnh tôi tự bao giờ. Cô bạn nhìn theo hướng bầu trời tôi đang nhìn nhẹ nhàng lên tiếng.
- Năm mới rồi ư? Thời gian trôi nhanh quá!
Nghe tiếng nói tôi giật mình trở về tư thế bình thường, liếc nhìn cô bạn một lượt. Chân mang dép hai quai, quần rộng thùng thình, không có áo khoát, chiếc áo duy nhất mỏng tanh, tóc hơi rối. Cô bạn này là người vô gia cư chăng?
- Cậu... Cậu làm gì ở đây?
Cô bạn quay sang nhìn tôi mỉm cười, điệu cười híp mí. Thật sự trong rất có duyên. Cũng nhờ điệu cười đó tôi có một chút thiện cảm với cô nàng.
- Tớ vừa mới đi bán pháo nhang về, còn nhiều lắm. Nhưng tớ nản lắm rồi. Thời này chẳng ai còn chơi pháo nhang nhỉ?
Tôi khẽ nhìn chiếc thúng trên tay cô nàng, một thúng pháo nhang đầy nhóc.
- Cậu ở khu phố này ư?
Cô bạn gật đầu.
- Ừ. Tớ ban ngày làm thêm ở mấy quán ăn gần đây, chỉ là rửa chén, tối kiếm được nơi này ổn thì ngủ nơi đó. Nhưng... Hôm nay tớ không muốn ngủ...
- Sao vậy?
Cô nàng im lặng một lúc thì nói, chất giọng lúc bấy giờ rất nhỏ.
- Hôm nay sinh nhật của tớ...
Tôi lặng im nhìn cô bạn. Ngày sinh nhật cậu ấy trùng với sinh nhật tôi. Nhưng ít ra sinh nhật năm nào tôi cũng được bố mẹ cho quà, vừa mới nảy thôi, tôi vừa được bố mẹ cho chiếc váy mà tôi nói thích từ tuần trước. Vậy mà tôi còn trông mong những lời chúc rồi cũng thành vô nghĩa trên facebook. Từ bao giờ tôi lại quan trọng những lời chúc trên mạng xã hội đó hơn những lời chúc qua tấm thiệp tay đầy ý nghĩa vậy? Nhưng quan trọng hơn là tôi vẫn còn có bố mẹ. Còn cậu ấy... Không còn một ai biết đến sinh nhật nữa.
Tôi bắt đầu cảm thấy nhoi nhói ở lòng. Vội cởi chiếc áo khoát đẹp nhất, tôi thích nhất mà mình đang mặc ngay lúc này ra khoát vào người cô bạn trước mặt.
Cô bạn giật mình, toan xua ra nhưng bị tôi vịn lại.
- Đây là quà sinh nhật tớ tặng cậu. Cô nàng cùng ngày sinh.
Cô bạn trợn mắt nhìn tôi. Tôi tiếp lời.
- Cậu tên gì nhỉ? Tớ là Quỳnh Vy.
- Tớ... Tớ là Thúc Lam.
Tôi mỉm cười, chìa tay ra nắm lấy tay cô bạn. Bàn tay cô nàng lạnh ngắt, tái nhợt.
- Sinh nhật vui vẻ.
- Cậu... Cậu cũng sinh nhật vui vẻ.
Tôi gật đầu mỉm cười.
- Ừm...
Bấy giờ tôi nhận ra Thúc Lam cũng khẽ mỉm cười, điệu cười híp mí bấy giờ thật dễ thương làm sao. Tôi nắm chặt bàn tay còn lại của Thúc Lam.
- Cậu về tìm nơi nghỉ ngơi đi. Ngoài trời lạnh lẽo lắm. Tớ cũng về nghỉ. Năm mới an lành!
Thúc Lam khẽ giật đầu. Dúi vào tay tôi ba tép pháo nhang. Sau đó quay lưng đi, chốc chốc lại quay lại nhìn.
Tôi đứng chờ đến khi bóng cô nàng khuất dần mới trở về nhà.
Năm mười bốn tuổi của tôi, đây là năm tôi có sinh nhật quý báo nhất, cũng là năm tôi học hỏi ra nhiều điều trong cuộc sống nhất. Cảm ơn trời, cảm ơn định mệnh đã cho tôi gặp cậu. Ba tép pháo nhang này tôi sẽ giữ cho đến mãi mãi. Cậu hãy sống tốt nhé Thúc Lam. Mãi nhớ về cậu...
------------------------
Hàm Thuận Bắc, ngày 1, tháng 1, năm 2018.
Gián Nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...