CHƯƠNG HAI MƯƠI BA
“C’est magnifique!” (Thật là tuyệt!) Người đàn ông Pháp đó reo lên, hôn vào những ngón tay thô kệch của anh.
Morgan run rẩy và khịt mũi như một con ngựa đực sợ sấm sét, tên thợ may bé nhỏ đó lượn uốn éo quanh người anh, ngừng lại và chọc chọc vào cái bụng phẳng đầy cơ bắp của anh. Con Pugsley hộc lên một tiếng cảnh báo gã thợ may vì hành động táo tợn của hắn.
Gã lùn đó liếc nhìn Morgan. “Quelle bête jolie!” (Anh ta giống y như một con thú!)
“Hắn ta nói gì vậy?” Morgan gặng hỏi, ánh mắt trừng trừng nhìn Dougal. “Tôi có nên giết hắn ta không?”
“Hắn nói cậu là một con thú đẹp đẽ, và ta nghĩ cậu đừng nên làm gì cả...”, Dougal trả lời lạnh nhạt, ông ngồi kế bên cửa sổ, “ít nhất là cho đến khi hắn ta đưa hóa đơn thanh toán cho những bộ quần áo. Ta đã nghe đủ khả năng chặt chém của mấy tay này rồi”.
Ranald hôn hít những ngón tay chuối mắn của anh ta và thổi một nụ hôn gió tới Morgan. “Đừng để tâm đến mấy thằng cha bé tẹo, Morgan à. Tôi nghĩ cậu tưởng tượng quá nhiều rồi đấy”.
Cả một tuần vừa qua, thư phòng của trang viên Cameron đã trở thành tiệm may theo đúng nghĩa đen của nó. Len và lụa phủ khắp phòng, không chừa một chỗ trống nào. Một con bù nhìn thử quần áo đứng ở góc phòng quan sát mọi người với khuôn mặt trống rỗng vô hồn.
Người thợ may ngậm tờ giấy cắm đầy ghim và kẹp vải giữa đôi môi đầy phấn son của hắn ta và biến mất sau lưng Morgan, anh quay cổ lại đằng sau, quyết không để tên lùn đó biến mất khỏi tầm quan sát của mình. Sự đề phòng của anh được kiểm chứng khi một bàn tay mờ ám cố gắng kéo tuột cái khăn quàng của anh. Anh giật lại ngay tức thì, chuỗi phản xạ hình thành từ những cuộc chiến khốc liệt.
“Sao mà mắc cỡ vậy hả Morgan?” Ranald chế giễu. “Tôi đã trông thấy cậu tụt quần còn nhan hơn thế nhiều”.
“Không phải với thể loại như thế này!” Morgan giật mạnh cái khăn quàng một lần nữa làm nó rách tung tóe, còn gã thợ may thì quay vòng vòng, loạng choạng trong căn phòng. May sao Dougal kịp túm lấy hắn trước khi hắn kịp bay ra khỏi căn phòng.
Hắn ta phun phèo phèo một đống ghim và kẹp trong mồm, xổ kèm theo một chuỗi câu chửi rùa bằng tiếng Pháp. Mặt gã trông cực kì giận dữ và hoảng sợ. Gã dứ dứ nắm đấm về phía Morgan và giậm chân thình thịch. Morgan bắt đầu cảm thấy một vài cảm giác tôn trọng mới mẻ, kinh ngạc nhận ra một sinh vật nhỏ tí thế này lại có thể lồng lên đầy nguy hiểm.
Chuỗi câu chửi rủa kết thúc bằng một câu tiếng Anh nhát gừng. “Tôi đã cất công đến đây từ nước Pháp xa xôi. Anh ta phải để cho tôi đo đạc thân hình chứ, mais oui?” (không phải sao?)
Sợ rằng người thợ may có thể bị xuất huyết não mà chết, Dougal bèn quàng tay qua vai hắn một cách thân mật. Ném một cái liếc nhìn cảnh cáo về phía Morgan, ông cố gắng lôi người thợ may ra khỏi cơn tức giận và một lúc sau hai người đã cùng ngâm nga một bản nhạc Pháp nhẹ nhàng.
Cảm thấy vừa ngu ngốc vừa sứt mẻ lòng tự trọng ghê gớm, Morgan nhặt lại những mảnh khăn rách nát với lòng tự trọng cao nhất mà anh có thể gom góp được.
Ranald điềm tĩnh, “Đừng chán nản thế, người anh em. Hãy nhớ những gì cô vợ Cameron của anh đã nói. Cô gái tội nghiệp đó đang lãng phí cuộc sống khi không có anh. Cô ấy có thể chết nếu anh không cố gắng giúp cô ấy”.
Cả hai người đều không biết cặp mắt Dougal đang lặng lẽ quan sát họ. Có lẽ ông cũng không biết được ông chỉ có thể tìm được bình yên cho tâm hồn mình khi người con rể của ông biết được sự thật.
*
* *
“Không, Morgan. Không phải cái đó. Cái bên cạnh cơ mà”. Morgan kịp rụt tay về trước khi cái thứ đồ bạc đó làm bỏng tay anh.
“Cái nĩa ở bên phải, bên cạnh cái khăn ăn ấy”.
Giọng nói trong trẻo của Elizabeth vang lên bên cạnh cái đầu đang nhức nhối của Morgan. Bà chưa bao giờ mất đi giọng nói của mình, cũng chưa bao giờ hết nhẫn với anh mặc dù anh lúc nào cũng bày ra những trò quậy phá ngu ngốc. Morgan chỉ muốn bà la mắng anh, và anh sẽ có cơ hội giở trò giật những sợi tóc của bà, nếu bà dám làm thế.
Anh lóng ngóng giữa một đống đồ ăn bằng bạc, những tiếng kêu leng keng vang lên trong sự im lặng đầy vẻ chê trách và ngán ngẩm của những người đang ngồi ăn. Đầu tiên anh dùng một cái nĩa, cố gắng xiên một con hàu làm nó văng ra ngoài bàn ăn, người hầu gái nhanh chóng xuất hiện và mang cái thứ có vỏ ấy đi. Sau đó một bát súp hiện ra trước mắt anh, mùi thơm của thịt bay lên làm anh ngay lập tức cảm thấy đói một cách khủng khiếp. Ngay lập tức anh bê bát súp lên kề vào miệng và húp đánh xoẹt một cách đói khát.
“Morgan! Cậu phải học cách dùng thìa”.
Anh dằn mạnh cái bát xuống bàn, chỗ súp còn lại văng tung tóe, dính cả vào tay áo diêm dúa. Từ phía bàn bên kia, Brian và Alex nhìn anh chằm chằm một cách khó chịu. Ông Dougal đằng hắng một tiếng, cả hai người liền chuyển sự chú ý của họ sang những bát súp. Một người hầu gái béo phị khẽ cười khúc khích chế giễu sau cái tạp dề của cô ta. Nháy mắt với Morgan, Ranald cầm lấy bát súp của mình và húp sạch một hơi.
Với Morgan, có vẻ việc dùng một cái bát bé tẹo để ăn súp là một cách lố bịch và hài hước. Trước khi anh kịp nuốt gọn một miệng đầy súp nữa thì một bà hầu gái mặt mũi khó ưa xuất hiện và mang nồi súp đi. Cái bụng đói của Morgan gào lên phản đối.
Một chiếc đĩa khác xuất hiện xoa dịu đi cơn đói của anh, phủ đầy những miếng thịt cừu bốc khói, những miếng khoai tây mỡ màng và bánh mì trét đầy bơ vàng óng. Quyết tâm lần này không để mất phần, Morgan rút con dao đang đeo bên dây thắt lưng diêm dúa ra và phi thẳng về phía đĩa thức ăn.
Đúng lúc đó bà Elizabeth đang với tay đến mấy cái bánh mì. Con dao cắm phập vào đĩa thức ăn, bên cạnh những ngón tay của bà, chỉ cách ngón út vài xăngtimet.
Bà lắc đầu ngao ngán. “Người ta không dùng dao găm khi ăn, Morgan. Tôi còn phải nhắc cậu bao nhiêu lần nữa đây?”
Cơn tự ái xông lên mặt. “Tôi không đói”, anh nói nhỏ, xô ghế đứng dậy khỏi bàn ăn.
Lúc anh quay đi, bà mẹ vợ liền hắng giọng nhẹ nhàng. Morgan bỗng thấy thèm xiết những ngón tay của anh lên cổ bà. Anh gục gặc quay lại bàn ăn, cúi chào tất cả mọi người và bà gật đầu chấp nhận.
Sau khi anh đi khỏi căn phòng, Ranald nói. “Thật mừng là cậu ấy không đói, tôi thì đang đói chết đi được”. Anh trút hết phần thịt cừu và khoai tây của Morgan thành một đống trên đĩa của mình. “Tôi không hiểu tại sao các vị lại chán nản như vậy. Cậu ấy sẽ dần trở nên dễ thương thôi. Vì sao ư? Tôi đánh cược là mấy người sẽ sớm khoác được một vẻ quý ông lịch lãm lên thân hình cậu ta!”
*
* *
Buổi tối ngày thứ mười lăm, trước khi Morgan khám phá ra anh có thể trở thành một quý ông lịch lãm. Hoàn toàn lãng quên gã nhạc công cao lênh khênh có nước da tái nhợt đang ngồi bên cây đàn, anh nghiêng nghiêng cái đầu, thưởng thức những giai điệu thần tiên của Bách đang bay ra từ phím đàn. Tay anh nắm lấy tay Elizabeth, họ đang nhảy trong khoảng trống giữa thư phòng.
Đây là lúc năng khiếu tự nhiên của anh được dịp thể hiện, những bước nhảy phức tạp của điệu Minuet không khác nhiều so với những trận đánh kiếm và tập bắn súng, tránh đạn.
Khi họ bước đi cùng nhau, hai thân thể khẽ chạm vào nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Morgan khép mắt, mũi anh ngửi thấy mùi hương hoa hồng từ mái tóc bay bay của bà. Trong một chốc lát, anh nhớ lại những khát khao đã chôn sâu trong lòng, nhưng khi mở mắt ra, anh không nhìn thấy mái tóc đen và đôi mắt xanh trong veo quen thuộc, thay vào đó là mái tóc vàng và đôi mắt pha trộn hai màu bạc và xanh lục giàu lòng trắc ẩn. Ngỡ ngàng, Morgan bước hụt chân, nhưng những bước nhảy điêu luyện của Elizabeth đã sửa chữa sai sót của anh một cách dễ dàng.
Họ bước theo hai hướng tách nhau. Morgan nắm tay bà giơ lên cao khi bà xoay một vòng xung quanh anh, tiếng vải sa tanh xoắn xuýt theo từng bước chân của Beth. “Dougal đã chuẩn bị một thư kí cho cậu khi cậu đi London”, bà nói.
“Sabrina đã dự định dạy chữ cho tôi. Nhưng dường như luôn có việc hay ho hơn chen vào dự định đó...” Morgan im bặt, chợt nhớ đến người mà anh đang nói chuyện cùng là ai. Anh liếc qua Elizabeth với ánh mắt tội lỗi.
Nụ cười nửa miệng hiểu biết cong lên trên đôi môi bà. “Tôi dám chắc là như thế”.
Họ bước lại gần nhau tại điểm giữa của căn phòng. Morgan nở một nụ cười khi tay anh lướt một vòng quanh eo bà. Anh cảm thấy một thứ kích thích dễ chịu khi chạm tay vào cơ thể một người phụ nữ theo cách này, một kiểu tán tỉnh đem lại sức hấp dẫn mạnh mẽ nhờ vào tính trang trọng và thanh nhã của nó.
“Tôi cảm thấy không thể chờ đến khi được nhảy điệu này với...” Anh chợt lặng đi khi nhớ ra mình sẽ không bao giờ có thể nhảy điệu này với Sabrina. Nàng sẽ không bao giờ được hưởng niềm vui của bữa tiệc cưới có những điệu nhảy và bản nhạc vui nhộn. Cảm giác đau khổ và tội lỗi trào lên trong cơ thể anh. Đôi chân anh cứng lại, chôn chặt trên sàn nhà.
Tiếng đàn trở nên ngập ngừng. Elizabeth quăng một cái nhìn giận dữ về phía gã nhạc công và ngay lập tức bài nhạc lại trở về bình thường, mắt gã nhạc công dán chặt vào những phím đàn.
Không hề sai sót một bước chân nào, bà tiến vào vòng tay của Morgan. “Điều cuối cùng con gái ta cần là lòng thương hại của cậu”.
Sau một lúc ngỡ ngàng câm lặng, anh gật đầu. Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Elizabeth khẽ nhún người chào anh thật thanh nhã. Anh cúi đầu chào lại và đưa những ngón tay của bà lên môi mình.
Nghiêng nghiêng đầu trước anh, bà nói trang trọng, “Là mẹ của Sabrina, ta nghĩ rằng con bé sẽ rất tự hào khi biết anh đã trở thành người như thế nào”.
Morgan đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của bà. “Tôi rất mong muốn điều đó, thưa quý bà. Tôi thực sự rất mong muốn điều đó”.
*
* *
“Có ai từng tưởng tượng ra cảnh anh để ột tên Cameron kề dao vào cổ mình chưa nhỉ? Ông bố tội nghiệp của anh chắc phải nhảy dựng lên trong mộ của ông ấy mất thôi”. Ranald cười sằng sặc và tọng một nắm nho khô vào mồm.
“Tốt hơn hết ông ta nên làm thế...”, Morgan càu nhàu. “...từ lúc ông ấy đáng lẽ phải chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này”.
Lưỡi dao cạo lạnh ngắt lướt qua “trái táo Adam” trên cổ anh rồi quét lên một đường cạo rõ nét trên quài hàm mím chặt của anh. Anh đã tự buộc mình hoàn toàn bất động bên dưới năng lực điềm tĩnh của đôi tay Elizabeth. Anh nghĩ rằng bà ấy có lẽ nên làm một bác sĩ chuyên giải phẫu. Không thì là một sát thủ.
Có lẽ bà ấy và Eve có nhiều phẩm chất giống nhau hơn là anh có thể nhận ra. Nhưng Elizabeth đã sống cả đời trong sự tôn trọng của chồng và các con, trong khi đó Eve đã đấu tranh dai dẳng với sự khinh miệt của thị tộc và sự thờ ơ của cha anh. Mắt anh tối sầm lại khi nhớ về người phụ nữ đã bị đuổi ra khỏi thị tộc. Bà ta đã trở thành một phần của cuộc đời anh, và sự biến mất của bà ta cũng làm anh nhức nhối như chính sự phản bội của bà ta vậy.
Elizabeth tất bật xức nước hoa, tạo dáng đứng cho Morgan, sau đó lùi lại và ngắm nhìn thành quả lao động của mình. Morgan cảm thấy bộ quần áo chẽn căng lên trên người anh. Đây là một sai lầm lớn, anh nhanh chóng nhận ra, Elizabeth vỗ tay ra hiệu cho đám người hầu cả nam lẫn nữ. Họ bước vào căn phòng, bu lại quanh anh như một đám kiến thấy mật ong.
Đến như Ranald cũng phát sợ. Nuốt khan, anh ta với lấy đĩa nho khô và lẩn ra đằng sau tấm rèm.
Morgan thà đối mặt với một đám người Chisholm khát máu và tàn bạo còn hơn là đứng giữa tập đoàn người tí hon hăm hở và phiền nhiễu này. Họ chọc, đâm, giật, bấm khuy áo, đo đo vẽ vẽ đến mức anh chỉ muốn hét lên. Gã thợ may bé tí thì cứ bò luồn dưới chân anh, lẩm bẩm những câu tiếng Pháp bằng cái mồm ngậm đầy kim gút, dường như lấy làm thích thú với việc đâm những cây kim đó lên người anh vào đúng những lúc anh không ngờ đến nhất. Morgan cố gắng cắn răng không gầm lên khi một cây kim khác đâm vào đùi anh.
“Padonnez-moi” (Xin thứ lỗi), gã man rợ tí xíu đó lí nhí xin lỗi với giọng điệu ân hận giả tạo.
Một gã người hầu khác nhanh nhẹn tròng chiếc ca vát vào cổ Morgan. Anh cảm thấy mình suýt tắc thở. Đến tù nhân treo cổ cũng không bị buôc thòng lọng theo kiểu này. Có lẽ anh cũng cố gắng im lặng và để mặc cho họ làm nhưng đến khi Elizabeth bước qua đám người đó, tay cầm mớ tóc giả và tay kia cầm lọ bột trắng thì anh không thể nhịn được nữa.
“Đủ rồi!”, anh gầm lên.
Mấy người hầu đờ người ra vì hoảng sợ. Còn cái mặt trát đầy phấn hồng của người thợ may thì tái đi.
Quẳng đi thái độ kiên nhẫn chịu đựng cả tháng qua chỉ vì Sabrina, Morgan bật người đứng thẳng dậy và chỉ tay vào Elizabeth. “Tôi không muốn đánh phụ nữ, thưa bà, nhưng nếu bà cứ muốn đặt cái... cái thứ gớm guốc đó lên đầu tôi và xoa thứ bột đó lên mặt tôi thì bà sẽ là người đầu tiên tôi phải nặng tay”.
Dougal bước vào thư phòng đúng lúc Morgan đang nói những lời đó. Chứng kiến nét mặt hờn dỗi rõ ràng của bà vợ mình, ông nâng hai tay lên và chầm chậm vỗ tay hoan nghênh, mỗi tiếng vỗ như sấm động trong khoảnh khắc im lặng này.
“Chúc mừng phu nhân của tôi. Anh tin rằng em đã đào tạo được một quý ông rồi”. Những người hầu lùi lại, dáng điệu đầy vẻ tôn kính, trong khi đó Dougal đi vòng quanh Morgan, ngắm anh kĩ càng từ trên xuống dưới. “Giọng nói dứt khoát, vẻ ngạo mạn, dáng điệu quyền quý. Rất ấn tượng, phải không?”
Morgan đứng đó, đờ người ra khi ánh mắt Elizabeth lặng lẽ quét qua anh, từ đôi giày láng bóng cho đến cái mái tóc vốn ngỗ ngược nay chải mượt như nhung. Nét mặt hờn giận của bà dần biến mất, rồi nở một nụ cười thỏa mãn. “Rất ấn tượng”, bà nhắc lại lời của chồng.
“Rất tốt, và bây giờ”, Dougal nói nhanh. “tất cả các vị đều được cho thôi việc. ở đây không cần đến sự giúp đỡ của các vị nữa”.
Trong khi đám người hầu đang lục tục thu dọn và dời khỏi căn phòng, Morgan thả người xuống chiếc ghế bành, cảm thấy thật thoải mái khi thoát khỏi những kẻ phiền phức đó.
Dougal dạo quanh căn phòng. “Mọi chuyện đều đã được chuẩn bị và sắp xếp chu đáo. Như cậu đã yêu cầu, Ranald sẽ đóng vai người hầu của cậu. Cậu cũng có một phòng riêng, thư kí riêng và một khoản chu cấp đầy đủ cho chuyến đi này”.
“Tôi không cần của bố thí đâu”, Morgan nói lạnh nhạt.
Dougal nhìn thẳng vào mặt anh. “Vậy cậu định sống ở London mà không có một đồng xu dính túi sao? Không, ta không chấp nhận chuyện đó”. Vuốt vuốt chòm râu, ông tiếp tục sải bước trong căn phòng. “Beth và tôi đã mua một căn nhà ở Bloomsbury. Sabrina không biết về việc chúng tôi đã đến London. Bây giờ cậu chỉ thiếu một tờ giấy phép để bước chân vào thế giới đó.”
“Có lẽ là một tước hiệu”, Elizabeth đề nghị, bà ngồi xuống mép chiếc ghế trường kỉ. “Không ai tồn tại ở London mà không có một tước vị. MacDonnell là một cái tên cổ. Chắc chắn gia đình cậu đã được phong tặng một tước hiệu trước khi họ trở nên suy đồi và đi cướp bóc để sống”.
Morgan ném cho bà một cái nhìn không hề thoải mái chút nào. “Tôi không thích lãng phí đầu óc của mình vào những thứ không rõ ràng. Một mảnh giấy thần kì từ nhà vua có gì hay khi chẳng có vàng bạc nào đi kèm với nó?”
“Cố gắng nhớ lại nào”, Dougal ra lệnh. “Lục trong trí nhớ của cậu đi. Sẽ có vài dấu hiệu ở đâu đó thôi”.
Morgan cau mày. “Halbert”, anh lẩm bẩm một mình. “Ngài Halbert, nam tước vùng...” Dougal và Elizabeth trao nhau một ánh nhìn đầy hy vọng. “Không, không phải thế. Ông Halbert...”
Một giọng hát vui vẻ bay ra từ hướng cửa sổ:
“Hắn nấu súp từ xương của chúng ta. Lột da và ăn sống. Những bữa cơm chan lẫn máu con người. Hãy trốn chạy trước khi thành bữa tối...”
Dougal tiến lại phía cửa sổ và kéo tấm rèm che. Ranald cười điệu đà và tiếp tục hát.
“... Halbert, nỗi khiếp sợ, bá tước tử thần vùng Montgary”.
Elizabeth che miệng cười khúc khích xem lẫn nỗi sợ hãi và vui mừng trước ánh mắt sững sờ của Morgan.
Sự vui sướng hân hoan vỡ òa trên khuôn mặt Dougal. Ông tiến tới đối diện với Morgan. “Quỷ thần ơi. Cậu có dòng máu của bá tước. Cậu ở bậc trên tôi. Tôi chỉ là một tử tước hèn mọn”.
Elizabeth đứng dậy và xòe rộng vạt váy, khẽ khụy chận xuống, động tác thật dí dỏm, “Thưa ngài, ngài đã sẵn sàng gặp nữ bá tước của ngài chưa?”
Đôi mắt của Morgan hấp háy làm anh trông giống một tên cướp biển hơn một nhà quý tộc. “Được rồi, thưa quý bà. Có lẽ nàng ấy nên chuẩn bị sẵn đi là vừa”.
*
* *
Sabrina che cái ngáp chán chường của nàng đằng sau chiếc quạt tay.
Dàn nhạc đã bắt đầu, những nốt nhạc nghịch tai càng làm cho thần kinh nàng thêm căng thẳng. Đơn giản như chịu đựng thêm một buổi vũ hội kéo dài vô tận của nhà Belmont thôi mà, nàng tự nhắc mình, chẳng có gì khác biệt giữa những buổi biểu diễn cá nhân, những buổi chiều nghe đọc thơ hoặc những bữa tiệc, chơi bài yêu thích của bác Honora, nơi Sabrina được phô bày trên chiếc trường kỉ nhồi nhét đầy nệm để trở thành mối thương cảm và trò tiêu khiển cho giới quý tộc London.
Nàng đóng sập cái quạt lại, e sợ thừa nhận với chính mình rằng nàng bắt đầu nhận lấy niềm vui thích ngược đời từ lòng thương hại của bọn họ.
Bác Willie và bác Honora đang bước xuống cầu thang. Những tràng vỗ tay lẻ tẻ đón chào sự góp mặt của họ. Bác gái của Sabrina có dáng kiêu vũ như khúc dồi bị nướng khô. Cả gia đình Belmont này có vẻ gì đó yếu ớt và hời hợt, giống như những khúc bánh mì nướng dở. Khi bác nàng xuất hiện, Sabrina một lần nữa ngạc nhiên khi nhận ra người mẹ yểu điệu của mình như dần hiển hiện từ thân thể rườm rà và chậm chạp này, bác Willie xoa cằm nàng. “Cô cháu yêu quý nhất của ta hôm nay thế nào? Thoải mái lên nhé cưng”.
“Bác chỉ có mỗi mình cháu là cháu gái thôi. Và cháu có thể thoải mái hơn nếu cháu không bị mắc cơn đau đầu khó chịu này. Cháu đơn giản là có thứ khủng khiếp...”
“Ấy, ấy, mọi thứ đều tốt đẹp mà cháu yêu, nhưng ngài công tước Devonshire vừa mới đến. Ta phải ra chào ngài ấy đã”. Nháy mắt với nàng như một người cha, ông bước vội ra sảnh.
Sabrina thở dài, bác Willie không chú ý đến tâm trạng của nàng. Enid đang đứng bên cạnh cửa sổ, gã chồng cưới hụt của cô đang ngắm nghía cô y như một món đồ trang sức xa xỉ. Khuôn mặt cô hồng hào và rạng rỡ, trái ngược hẳn với bộ áo khoác màu đen đang mặc. Ngoài kia, một người hầu nào đó đang xướng tên và tước hiệu của một người mới đến.
Em của Enid, Stefan, ít mập mạp và duyên dáng hơn nhiều so với người cha, đang đi xuống cầu thang. Tinh thần Sabrina thấy phấn chấn hẳn lên. “Chào em họ”. Cậu ta nghiêng mình đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên má nàng. “Giữ mấy kẻ tán tỉnh ở xa nhé, chị?”
“Chị sẽ làm hết mình”, nàng vui vẻ níu lấy tay cậu ta trước khi cậu ta kịp bỏ sang chỗ khác. “Chị thấy hình như hơi lạnh, có vẻ chị lại sốt nữa rồi. Ở đây gió khiếp đi được. Em có thể lên tầng lầu và lấy cho chị chiếc khăn quàng được không?”
“Bất cứ việc gì, thưa công chúa”. Cậu ta rì rầm, vụng về che giấu cú đảo tròn của đôi mắt mỏi mệt.
“Đừng lấy cái lông cừu nhé Stefan”, nàng gọi với đằng sau cậu ta. “Khăn choàng bông ấy. Chị dị ứng với lông cừu”. Nghĩ đến dị ứng cũng làm nàng hắt hơi vài cái liền, nàng vội vàng dùng khăn bịt vào mũi.
Khi Stefan quay lại với chiếc khăn choàng, phòng khiêu vũ trũng rộng đã lấp đầy một nửa và Sabrina đang bị vây quanh bởi những kẻ xun xoe bợ đỡ. Nàng gửi một quý ông trẻ tuổi chu đáo đi lấy cho nàng một li sâm banh, trong khi một người khác nhận được yêu cầu tìm kiếm nguồn gốc của ngọn gió khó chịu. Giữ lấy nụ cười đăm chiêu và hơi rung làn mi như những vũ khí, nàng sử dụng thứ sức mạnh duy nhất còn lưu lại với nàng.
Hai người đàn bà bình thường trở nên còi cọc thêm bởi những lọn tóc uốn ngược lên bay lượn về phía bức tường đang chuyện trò đằng sau chiếc quạt của họ. Những làn lông mày mỏng manh hơi nhíu lại khó chịu khi họ quan sát những gã đàn ông đần độn bu quanh Sabrina. Bên dưới tiếng leng keng của li thủy tinh và tiếng lầm bầm nói chuyện, giọng nói trầm, độc ác của họ rành rọt vang đến tai nàng.
“Một con nhỏ ve vãn thống thiết phải không? Trưng ra bản thân ốm yếu là cách duy nhất để cô ta có thể nhận được sự chú ý của một người đàn ông.”
Sabrina cố giữ lấy nụ cười như dán hồ của nàng, thầm tạ ơn lớp chì nặng nề đã che đi gương mặt đỏ bừng tức giận của nàng.
“Quen thói tam bành rồi, họ nói thế đấy. Một trong những người hầu ở nhà Belmont đã kể với bà nấu bếp của chúng tôi rằng mới chỉ tuần trước thôi, cô ta...” Người đàn bà hạ giọng xuống thành một tiếng thì thào.
Bạn cô ta cười rúc rích. “... cô ta cư xử như một đứa trẻ bởi vì cô ta chỉ có một nửa đàn bà thôi. Bất kì một gã đàn ông nào theo đuổi cô ta cũng sẽ chỉ là một nửa đàn ông không hơn không kém thôi à xem”.
Những ánh mắt lén lút bới móc đôi chân vô dụng của nàng. Máu nóng tràn lên mặt Sabrina. Nàng muốn giật tung vạt váy ra để cho họ thấy thứ khủng khiếp đang được che giấu dưới đó, nàng sẽ sung sướng tận hưởng cảnh những cô nàng yểu điệu, những anh chàng trưởng giả đó gào lên vì sợ hãi.
Một gã trai toe toét khác trượt vào tầm mắt của nàng. “Cô Cameron, một li sâm banh nhé?”
Chiếc cốc thủy tinh gài vào bàn tay run run của nàng. Trước khi nàng có thể nói tiếng cảm ơn thì những giai điệu lại bắt đầu nổi lên từ dàn nhạc ở gần đó. Từng người, từng người một trong số những kẻ ngưỡng mộ nàng tuôn ra lời thứ lỗi lịch sự đầy vẻ đau đớn và dạt ra xa để tham gia vào điệu nhảy. Một trong những người đàn bà đã bàn luận về nàng với ác ý không thể cưỡng lại việc quẳng một nụ cười thắng lợi đầy vẻ khinh bỉ qua vai cô ta khi cô ta đón lấy tay của một quý ông trẻ mặt rỗ trong bộ cánh nghèo nàn.
Sabrina gõ nhịp ngón tay lên thành đi văng. Những giai điệu tuyệt vời lướt qua tai nàng, hòa nhịp với nhịp đập của trái tim đau buồn và giận dữ, có cả sự đố kị. Ngay cả Enid cũng đang nhảy, tay cô móc cứng đơ vào tay Philip Markham.
Sabrina muốn coi khinh tất cả, kể cả người chị họ quý tộc của nàng, vì tài năng có hạn của họ trong những cú xoay vòng, cúi chào và đung đưa theo phách nhịp duyên dáng của bản nhạc. Thật kì lạ, nàng chưa bao giờ cảm thấy đồng cảm với Eve trước đây, cứ như có một mối liên hệ cảm xúc lạ lùng nào đó. Người đàn bà trong thị tộc Morgan đó đã dành cả cuộc đời cuốn mình trong những tấm khăn choàng, được mời dự bữa tiệc nhưng chưa bao giờ được cho phép cùng ngồi ăn. Sabrina uống một ngụm sâm banh. Thứ chất lỏng đó như gần như thiêu cháy cổ họng nàng.
Giá như thế giới không quá thay đổi và những người MacDonnell không đến trang viên Cameron, có lẽ lúc này nàng đã được nhảy cùng với họ. Nàng sẽ thấy một khuôn mặt đầy phấn nào đấy, rồi thấy những người đàn ông rất đẹp trai, và có thể sẽ yêu ai đó trong số này. Lúc ấy họ sẽ ngơ ngẩn vì nàng, những con người ngớ ngẩn hết khiêu vũ lại tiệc tùng và hát hò. Đôi bàn tay họ không chai sần. Khuôn mặt thơm nức và sạch sẽ của họ không bao giờ mang mùi vị của nắng và mồ hôi sau một ngày lao động vất vả.
Không biết có ai trong số họ từng đi săn bắn để đem thịt về cho gia đình chưa? Hay đã từng mạo hiểm tất cả, kể cả mạng sống để cứu lấy những người trong thị tộc? Chắc cũng chưa có ai phải trèo qua những đụn tuyết để vác về một con cừu bị chết đuối.
Không biết có ai trong số họ từng làm cho người phụ nữ phải gào lên vì sung sướng trong những khoảnh khắc đam mê nhục dục? Những bộ tóc giả kia không thể làm cho họ mạnh mẽ hơn trên giường là điều chắc chắn. Có lẽ chúng làm cho các cô gái thấy nhột nhiều hơn là khoái cảm khi họ vập vào nhau trong bóng đêm.
Sabrina buông lỏng người và nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế những nhịp đập hoang dại và khao khát của trái tim mình.
Âm nhạc chợt tắt ngấm. Nàng mở mắt ra, thấy một đám những quý ông đang lục tục rời bỏ bạn nhảy của mình để đến bên nàng, chuẩn bị những lời xin lỗi ngọt ngào vì đã dám vui chơi và tận hưởng trong khi nàng thì sắp chết khô đến nơi ở cái đi văng này. Sabrina lắc đầu chán nản. Đôi khi nàng chỉ ước sao họ biến hết khỏi chỗ này cho rồi.
Trên cầu thang, gã người hầu hắng giọng. Hắn ngẩng cao cái đầu và cất tiếng, giọng rung lên đầy oai nghiêm, “Bá tước Montgarry!”
Chỉ là những gã thường thấy trong những bữa tiệc thôi, Sabrina thầm nghĩ, uống một ngụm sâm banh. Lại một gã quý tộc màu mè tẻ ngắt nữa.
Một khoảng im lặng. Tất cả khách khứa đang chăm chú nhìn kẻ mới đến bằng ánh mắt ngỡ ngàng của những chú cừu non. Tò mò muốn biết thứ gì đã lôi kéo được sự chú ý của đam người đang chán ngấy này, Sabrina cố sức nghển cổ lên.
Ngay khi nàng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo màu xanh nhạt của người đàn ông đó, li sâm banh trượt khỏi tay nàng, vỡ tan tành trên sàn đá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...