Tô Yến nói không sai, trước khi đám Trần Tuấn thoát khỏi nguy hiểm, nếu cô dám giở trò gì đó thì bọn họ nhất định sẽ phải chết.
“Được rồi, bây giờ tôi đã trở thành tù nhân rồi, nói nghe chút, cô định xử lý tôi như thế nào đây? Thời tiết quái gì mà lạnh thế không biết, cứ đứng bên ngoài như vậy đúng là chịu tội mà.
Hay là chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi, cô muốn chơi như thế nào thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ dựa vào đó và phối hợp với cô là được rồi.”
Tô Yến bước tới, hung tợn đá một phát vào bắp chân của Dương Tâm.
Cô ta dùng lực không nhỏ, nhưng mà Dương Tâm lại chẳng nhúc nhích tí nào.
Sắc mặt của Tô Yến lập tức trở nên vô cùng dữ tợn.
“Xương cốt cũng cứng đấy.”
Nói xong, cô ta lại nhấc chân lên lần nữa, hung tợn đạp lên bắp chân của Dương Tâm, vị trí đá lần này cũng y hệt như lần vừa rồi.
Chỉ là, lần này cô ta đá bằng mũi giày cao gót.
Một cơn đau dữ dội ập tới, Dương Tâm không chịu nổi, đầu gối hơi khuỵu xuống, quỳ một chân xuống mặt đất.
“Cũng chỉ có thế mà thôi!”
Vừa nói, Tô Yến vừa đưa tay ra nắm chặt lấy cằm của Dương Tâm.
Cô ta nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Dương Tâm, hai mắt tràn đầy vẻ ghen tị.
‘Con điếm này, tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này đều tập trung hết trên người cô ta.
Không chỉ có hàng tá thân phận cao quý, mà còn bắt cóc mất người đàn ông ưu tú nhất đất nước nữa chứ!’ Cho dù có bị vô số người chửi rủa mắng nhiếc, nhưng Dương Tâm vẫn chẳng có chút nhếch nhác thảm hại nào cả, mà ngược lại, cô còn có thể phất lên như cá gặp nước vậy.
Chỉ cần nhìn thấy gương mặt này là Tô Yến lại hận không thể xé nát nó ra thành từng mảnh nhỏ.
“Dương Tâm, chắc là cô cũng không ngờ rằng cũng có ngày một người không ai bì được như cô sẽ rơi vào tay của tôi nhỉ? Môn chủ của Tu La môn thì thế nào? Người xuất sắc trong nhiều lĩnh vực nổi tiếng thế giới thì lại thế nào? Lúc này, cô cũng chỉ là kẻ thua cuộc dưới tay tôi, mặc cho tôi hành hạ mà thôi.
Cô nói xem, tôi phải tra tấn cô như thế nào thì mới có thể giải tỏa nỗi hận trong lòng tôi đây?”
Dương Tâm nhướng mày, liếc xéo cô ta một cái rồi cười khẩy nói: “Tên đàn ông cặn bã Lục Gia Bách kia đã lên giường với cô rồi đúng không? Sao hôm nay lại không thấy anh ta đâu cả? Hay là cô gọi anh ta đến, để anh ta tự tay giết chết tôi thì thế nào? Chết trong tay người đàn ông mình yêu thương nhất mới là sự tra tấn lớn nhất đối với tôi, phỏng chừng là tôi sẽ chết không nhắm mắt được đấy!”
Tô Yến hơi híp mắt lại, bây giờ, cảm giác sung sướng khi được trả thù đang bành trướng và lan tràn trong khoang bụng của cô ta, cắn nuốt lý trí của cô ta.
‘Nói chứ, lời đề nghị của con điếm chết tiệt kia cũng khá là hay ho đấy! Nếu như gọi Lục Gia Bách tới, để anh ấy tự tay giết chết con đàn bà này thì sẽ tuyệt vời biết bao nhiêu? Nhìn thì có vẻ như là con điếm khốn nạn kia chẳng thèm để ý, nhưng dù sao cũng từng là người yêu bằng cả tấm lòng cơ mà.
Nếu như thật sự chết trong tay người đàn ông mình yêu thương, vậy thì đúng là một cái chết quá mức tàn nhẫn, so với việc dùng hàng ngàn biện pháp khác để tra tấn cô ta thì hữu dụng hơn nhiều.’
Thấy ánh mắt của Tô Yến đã buông lỏng hơn, Dương Tâm tiếp tục nói: “Nói thật, lúc tôi biết anh ta hạ lệnh truy sát tôi trên toàn thế giới, tôi đã tức đến ói cả ra máu luôn đấy.
Khi nhìn thấy anh ta và cô ở bên nhau thì trái tim của tôi đã nguội lạnh mất rồi.
Ấy thế mà mỗi lần nhớ tới, trong lòng tôi lại vẫn đau đớn như vậy, giống như là bị dao cứa vào ấy.
Có lẽ, tôi chết trong tay anh ta là một sự giải thoát, nhưng đó chẳng phải cũng là một loại cực hình hay sao? Cơ mà nói đi thì cũng phải nói lại, có khi anh ta lại nhớ đến tình xưa nghĩa cũ mà tha cho tôi một mạng đấy, cô đừng đánh cược thì tốt hơn.”
Một tiếng ‘chát’ lanh lảnh vang lên.
Tô Yến hung hăng tát một phát lên mặt Dương Tâm.
Có thể là do tay cô ta đã bị lạnh đến mất cảm giác nên sức lực cũng không mạnh lắm, Dương Tâm không hề gì nhún nhún vai.
“Anh ấy sẽ nhớ nhung tình cũ với cô? Cô thật sự cho mình là một báu vật đấy à? Từ chuyện anh ấy hạ lệnh truy sát cô, cho đến chuyện anh ấy lên giường với tôi cũng đã đủ để chứng minh rằng cô chẳng là cái thá gì trong mắt anh ấy hết.
Không phải là muốn gọi anh ấy đến giết cô sao? Được thôi, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô, gọi điện mời anh ấy tới đây.”
Nói xong, cô ta vừa đi vào kho hàng, vừa nhỏ giọng quát: “Trói con điếm đó vào cột đi, sau đó tạt cho cô ta một thau nước lạnh, để cho cô ta trải nghiệm một chút cảm giác lạnh thấu xương là như thế nào!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...