Dịch: Hé
Đa phần những lúc Tống Ngọc Trạch không nói gì đều là lúc anh đang không vui. Nếu lúc anh không nói một tiếng nào mà nhìn bạn thì có nghĩa là tâm trạng anh đang ngày càng xấu đi.
Ngoan ngoãn giao chìa khóa vào tay Tống Ngọc Trạch. Chu Nhan có rất nhiều cách để lấy được chìa khóa nhà Tống Ngọc Trạch, khiến Tống Ngọc Trạch không thể nổi giận với cô ta được.
Anh nhận lấy chìa khóa, định cảnh cáo cô ta thì Chu Nhan lại cướp lời trước: “Anh, ngày mai em lại phải đến chỗ kia rồi, anh cũng biết em sợ nhất là cảm giác đó mà.”
Quả nhiên, khuôn mặt đang đanh lại kia nhanh chóng dịu lại. Anh đưa tay vuốt tóc cô ta, nói: “Tối nay muốn ăn gì, anh nấu cho em.”
Hoàng hôn buông xuống, tiếng xe motor rền vang vẫn còn văng vẳng nơi cuối phố thì chiếc xe đã đi đến đầu phố. Chu Nhan giơ tay lên, hát vang bài ca có thể khoe cá tính hòa cùng tiếng động cơ xe.
Chuyện Chu Nhan thích nhất là ngồi xe Tống Ngọc Trạch, thứ hai là ăn cơm Tống Ngọc Trạch nấu, thứ ba là đi dạo siêu thị với Tống Ngọc Trạch. Cô ta có cái đầu nhỏ, chiếc răng nanh nhỏ, cộng thêm khuôn mặt trẻ con nên nhiều người nghĩ cô ta là học sinh cấp ba. Khi cô ta ngồi sau xe Tống Ngọc Trạch, nhiều người cho rằng cô ta và Tống Ngọc Trạch là anh em.
Chỉ tay vào bột cà ri, Tống Ngọc Trạch liền lấy bột cà ri. Chỉ tay vào hộp bánh bích quy, Tống Ngọc Trạch liền lấy bánh bích quy. Chỉ tay về phía...
Chu Nhan mãn nguyện nhìn tay mình đang chỉ vào thứ đồ khiến người ta phải đỏ mặt. Mấy cô gái xung quanh không khỏi ngưỡng mộ nhìn anh chàng soái ca bỏ món đồ mà cánh phụ nữ dùng một lần một tháng vào trong giỏ hàng.
Chu Nhan vui vẻ nhìn khuôn mặt hơi đỏ của Tống Ngọc Trạch. Cô ta muốn để anh biết rằng cô ta đã là một người phụ nữ chân chính. Cô ta tự nhiên có nhiều cách để anh biết điều đó.
Đèn được bật sáng, Chu Nhan gõ dao nĩa vào chiếc đĩa để biểu đạt cô ta đã đói rồi. Tống Ngọc Trạch đang làm cơm cà ri cho cô ta, bởi vì A Nhan thích ăn cơm cà ri nhất.
Chén sạch đĩa cơm cà ri thơm ngon vào bụng, Chu Nhan cười ranh mãnh: “Anh, em có thể chơi game một lúc không?”
Tống Ngọc Trạch không đáp lời, trên mặt anh viết đầy dòng chữ: Không được, bây giờ đã muộn rồi, em nên về trường rồi.
Chu Nhan lập tức xị mặt, cúi đầu sụp vai chậm chạp đi lấy cặp sách. Cô ta nhìn Tống Ngọc Trạch một cái rồi khẽ nói: “Vậy em về đây, không cần tiễn em, em gọi xe là được rồi.”
Nói xong cô ta lại chậm chạp bước về phía cửa phòng. Vừa chạm tay vào cửa, phía sau vang lên giọng nói cô muốn nghe đúng như dự liệu.
“Đừng có chơi lâu quá.”
Khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, đương nhiên Chu Nhan không muốn đi khỏi đây nhanh như vậy. Lần nào cô ta cũng có cách ở lại đây đến muộn mới về.
Game hoàn toàn không hấp dẫn Chu Nhan, người hấp dẫn Chu Nhan chính là người đàn ông đang ở bên ngoài nhà. Không cần đoán cũng biết nhất định lúc này người đàn ông kia đang trốn bên ngoài hút thuốc. Chu Nhan rón rén đi tới trước cửa sổ.
Quả nhiên, Tống Ngọc Trạch đang hút thuốc, vừa hút thuốc vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời giống như nhiều lần trước đây. Nếu hỏi Chu Nhan ghét điều gì nhất, vậy thì câu trả lời của Chu Nhan chính là như này, thứ nhất là ghét dáng vẻ Tống Ngọc Trạch ngẩn ngơ nhìn bầu trời, thứ hai vẫn là dáng vẻ Tống Ngọc Trạch ngẩn ngơ nhìn bầu trời, thứ ba... thứ ba cũng như vậy.
Mỗi khi Tống Ngọc Trạch trầm mặc nhìn bầu trời đến ngẩn người, Chu Nhan liền biết Tống Ngọc Trạch lại nhớ chị ta rồi.
“Chị ta” mà Tống Ngọc Trạch nhớ nhung cùng họ với cô ta. Chị ta là Chu Nhuận, là chị gái của cô ta. Từ lúc Chu Nhan một tuổi đến mười bốn tuổi, Chu Nhuận chính là chị gái của cô, người chị tốt nhất trên đời. Còn từ lúc mười bốn tuổi về sau, từ người chị tốt nhất trên đời Chu Nhuận đã biến thành tình địch của cô ta.
Có điều, cô không thể ghét chị gái của cô ta. Không chỉ không được ghét mà cô ta còn phải yêu quý chị gái mình. Bởi cô ta hiểu rõ hơn ai hết, những tình cảm kia là mối ràng buộc gắn kết cô ta với Tống Ngọc Trạch lại với nhau. Sự nuông chiều mà Tống Ngọc Trạch dành cho cô ta xuất phát từ việc cô ta có người chị gái tên là Chu Nhuận.
Lúc Tống Ngọc Trạch ném đầu lọc thuốc đi, Chu Nhan lặng lẽ quay về trước máy tính. Lúc Tống Ngọc Trạch mở cửa phòng, cô ta đã dán mặt lên màn hình máy tính.
Sau khi vào phòng, Tống Ngọc Trạch đi đi lại lại trong phòng. Một lúc sau, Chu Nhan nghe thấy Tống Ngọc Trạch đột ngột lên tiếng.
“A Nhan, anh sắp rời khỏi Chicago rồi.”
Một hồi sau, Chu Nhan tắt máy tính, quay đầu nhìn về phía Tống Ngọc Trạch. Sau đó...
Tống Ngọc Trạch né tránh ánh mắt cô ta. Chu Nhan ý thức được một điều khiến cô ta không khỏi liên tưởng đến những tờ báo bị vo tròn ném trong thùng rác. Trong báo có nhắc đến Triệu Hương Nông, nhân vật gần đây vì đánh mất uy tín mà biến thành kẻ không được chào đón nhất Chicago. Sau đó, trái tim Chu Nhan đập thình thịch.
“Anh, lời anh vừa nói là thật sao? Vì sao chứ?” Chu Nhan khiến giọng điệu của mình nghe có vẻ không thể tin được: “Lẽ nào anh đã quên chuyện chúng ta phải làm khi đến đây rồi sao? Triệu Hương Nông...”
Cụp mắt xuống, Chu Nhan tỏ ra đau buồn: “Bài học mà Triệu Hương Nông nhận được lúc này còn lâu mới bằng một phần nghìn nỗi đau mà chị em gánh chịu. Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa nghe thấy những tin tức kia. Em muốn tận mắt nhìn thấy cô ta bị người người xa lánh, thất bại thảm hại, sau đó... biến thành một Chu Nhuận khác.”
Tống Ngọc Trạch đến bên cạnh cô ta, đặt tay lên đỉnh đầu cô ta, nói: “Những chuyện kia, anh sẽ cho em nhìn thấy.”
“Vậy...” Giọng Chu Nhan rất bé: “Anh, lúc nào em mới có thể nhìn thấy cô ta biến thành Chu Nhuận khác?”
Tống Ngọc Trạch buông thõng tay, không nói một lời nào. Chu Nhan thầm hoảng hốt trong lòng, một số ý nghĩ đang nổi lên trong lòng cô ta.
“Anh, có phải anh...”
“A Nhan, bây giờ đã muộn lắm rồi, anh đưa em về nhé?”
Chu Nhan đứng dậy, to tiếng: “Có phải anh đã nảy sinh lòng thương hại với cô ta không? Hay là...”
Lời cô ta bị một giọng nói to hơn cắt ngang: “Chu Nhan, đừng ăn nói vớ vẩn.”
Chu Nhan cúi đầu.
“Anh không thương hại cô ta.” Giọng anh lạnh lùng, không xúc cảm: “Càng không có chuyện anh có tình cảm với cô ta như em tưởng tượng. Tình cảm của Tống Ngọc Trạch này đều dành cho cô gái tên là Chu Nhuận rồi. Chỉ là anh không muốn ở lại thành phố này nữa mà thôi.”
“Chu Nhan, mười lăm ngày sau mọi chuyện sẽ kết thúc. Lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi Chicago quay về New Orleans. Sau này chúng ta sẽ không quay lại đây nữa.”
Tiếng động cơ xe vang lên trong đêm khuya. Nếu chú tâm lắng nghe có thể nghe thấy cuộc đối thoại của cặp nam nữ lẫn trong tiếng động cơ xe.
“Anh, vừa nãy anh nói chúng ta đấy, đó có phải chỉ anh và em không?”
“Ừm.”
“Vì thế, mười lăm ngày sau, Tống Ngọc Trạch và Chu Nhan sẽ rời khỏi Chicago về New Orleans?”
“Ừm.”
“Sau đó, chúng ta sẽ mãi mãi sống ở New Orleans không về Chicago nữa?”
“Ừm.”
“Vậy chúng ta sẽ ở căn nhà mẹ anh để lại cho anh sao?”
“Ừm.”
“Vậy, anh vẫn sẽ kiếm tiền nuôi em học xong đại học chứ?”
“Ừm.”
“Anh, em thích New Orleans, thích lắm luôn. Vì ở New Orleans có bia, có cơm và đậu tương, còn có bài nhạc đồng quê cũ rích.”
Tiếng phanh gấp vang lên, đột ngột, vội vã, chói tai!
Phút chốc Chu Nhan gần như sắp bắn khỏi xe vì cú phanh gấp của Tống Ngọc Trạch. Trong lúc hốt hoảng, cô ta ôm chặt lấy eo anh.
Xe của họ dừng trước đèn đỏ, qua gương xe, Chu Nhan nhìn thấy sắc mặt Tống Ngọc Trạch có chút trắng bệch.
Ngày thứ bốn Triệu Hương Nông về nhà, cô vẫn không thể liên lạc được với Bách Nguyên Tú. Ngày thứ năm, Triệu Hương Nông nhìn thấy Bách Nguyên Tú trên ti vi. Anh xuất hiện ở Hawaii với thần thái thoải mái. Khi phóng viên phỏng vấn anh những vấn đề xoay quanh cuộc đào hôn, anh ta không trốn tránh.
“Chúng tôi chỉ hoãn lễ cưới lại mà thôi.” Anh ta trả lời một cách hời hợt. Trên ngón vô danh của anh ta vẫn đeo chiếc nhẫn đính hôn của hai người như cũ.
Giây phút này Triệu Hương Nông cảm kích Bách Nguyên Tú. Chính bởi vì lời thanh minh ban đầu của anh ta đã có tác dụng hòa hoãn sự việc. Một số nhà đầu tư vì lời thanh minh của Bách Nguyên Tú mà tỏ thái độ sẵn lòng chờ đợi. Triệu Hương Nông biết, một khi những nhà đầu tư kia đồng loạt rút vốn thì Bách hóa Triệu thị sẽ đối mặt với sự thiếu hụt nguồn vốn trầm trọng.
Trong năm ngày này, Triệu Diên Đình đang công tác ở nước ngoài không hề gọi điện hỏi han cô giống như trước kia nữa. Ông không gọi điện cho cô, mà Triệu Hương Nông gọi điện thì ông không bắt máy. Lần này, cô thật sự đã chọc giận ba mình rồi. Cuộc đào hôn của cô khiến đội ngũ cố vấn cùng với bộ phận PR của công ty đau đầu.
Còn Lý Nhu, dường như bà đã tìm được cái cớ đường hoàng để xa lánh cô. Trong năm ngày này, hai người không hề tiếp xúc với nhau. Ánh mắt lạnh nhạt của bà khiến Triệu Hương Nông không dám thốt lên tiếng “Mẹ”.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, Triệu Hương Nông đều mặc niệm trước gương: Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi, cũng sẽ qua thôi.
Đúng thế, rồi cũng sẽ qua thôi. Mười lăm ngày? Một tháng? Hai tháng? Và sau đó cô có thể ở bên Tống Ngọc Trạch rồi, bọn họ sẽ có được niềm vui thật lâu thật lâu, niềm vui đó nhất định là hạnh phúc.
Ngày thứ sáu, khi Triệu Hương Nông tham dự một hoạt động công ích thì nhận được một tờ giấy từ Tống Ngọc Trạch.
Trong đêm trăng, khi trời sắp sang nửa đêm, Triệu Hương Nông mặc chiếc áo khoác to đùng. Cô đội chiếc mũ áo lên đầu giống như lúc trước, nhét tay trong túi, cúi đầu đi về một hướng. Bây giờ, Triệu Hương Nông sắp đi gặp Tống Ngọc Trạch.
“Anh muốn gặp em.” Đây là điều mà Tống Ngọc Trạch viết trong tờ giấy mà anh nhét vào tay cô lúc chiều. Chỉ một câu ngắn ngủi cũng đã trở thành sự ngọt ngào nhất cả buổi chiều của cô.
Tên khốn Tống Ngọc Trạch này, chẳng phải đã bảo anh không cần làm gì hết sao? Anh không biết làm như này không chỉ khiến cô mang tội “đào hôn” mà còn mang thêm tội danh “cặp bồ”.
Thế nhưng cô vẫn đến, vì cô cũng nhớ anh, muốn nép vào lòng anh giãi bày nỗi uất ức.
Công viên lúc đêm khuya thanh vắng không một bóng người. Có ánh trăng bàng bạc cùng ánh đèn vàng hắt xuống đất. Triệu Hương Nông đứng giữa công viên, cô không tìm thấy Tống Ngọc Trạch.
Cô khẽ gọi vài tiếng “Tống Ngọc Trạch”, sau đó có một cánh tay thò ra từ phía sau giá bóng rổ túm lấy tay cô.
Độ ấm quen thuộc nơi lòng bàn tay khiến Triệu Hương Nông cong miệng, không khỏi muốn bật cười. Cô cúi đầu, mặc anh kéo cô.
Một chiếc xe màu đen đậu trong góc khuất của công viên, Tống Ngọc Trạch mở cửa xe ra.
Triệu Hương Nông vừa ngồi vào xe, cơ thể và bờ môi của Tống Ngọc Trạch lập tức ghé đến, bao trùm lấy cô.
Sau nụ hôn nồng nàn, khoang xe vô cùng yên ắng. Chiếc áo khoác rộng thùng thình của cô đã bị kéo xuống, quây quanh eo cô. Cô ngồi trên đùi anh, hơi thở của anh vấn vương trước ngực cô, nóng rực, dày đặc, như thể chỉ nháy mắt sẽ thẩm thấu vào lỗ chân lông cô.
Điều chỉnh lại hơi thở, đôi tay quấn lấy eo cô, cô ngồi trên đùi anh. Sau đó...
“Chẳng phải đã bảo anh khoảng thời gian này đừng làm chuyện gì sao? Mới có mấy ngày...” Cô hờn mát, giọng nói đầy tràn niềm hạnh phúc.
Đáp lại lời cô lại là...
Móc áo lót bị cởi ra, hai khối tuyết trắng thoát khỏi trói buộc, bật ra ngoài, khẽ run rẩy theo nhịp thở của cô.
Cô cúi đầu xuống.
Trơ mắt nhìn cặp thỏ trắng nhảy ra trước mắt anh, như đồi núi đang vươn cao trập trùng, cũng giống như đang chờ đợi.
Chỉ cần anh ghé mặt đến...
Là có thể, ngậm nó vào miệng.
- -------------------------------------------------
Hé: Trên đầu chữ sắc có con dao, có con dao sao vẫn lao đầu vào làm chi 😔😔
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...