Phương Linh mời mọi người ăn cơm, địa điểm là tại quán ăn ven đường Quang Vinh có tên “Ngon Lại Đến”. Phương Linh kí xong họp đồng, tiền kiếm được có ít cũng phải sáu nghìn tệ. Đương nhiên quan trọng không phải là cô kiếm được bao nhiêu, mà là chuyện cô ký được hợp đồng với một nhân vật tầm cỡ ở tập đoàn Tân Á được truyền ra ngoài thì sau này uy tín của cô càng lên cao, đàm phán sau này càng thuận lợi.
Phương Linh mời tất cả các đồng nghiệp trong phòng đi ăn, phòng cô có hơn chục người, trong đó có một vài người vắng mặt vì nhà có việc bận, cuối cùng chốt danh sách chỉ còn lại có sáu người. Phương Linh cũng mời cả Vu Uy nhưng Vu Uy đã từ chối vì tối nay hắn có việc.
Còn việc Đồng Học Dân cũng không đến làm cô vô cùng bất ngờ, cô những tưởng Đồng Học Dân là một trong người hào hứng nhất, ai dề đến một cuộc điện thoại hắn cũng không gọi. Phương Linh đành gọi điện thoại cho hắn thì mới biết hắn đang ở trong bệnh viện.
- Đồng Học Dân, anh sao vậy? Sáng nay anh vẫn bình thường mà, sao giờ lại đã ở trong bệnh viện rồi?
Phương Linh ngạc nhiên hỏi.
- Đừng nhắc đến nữa, tóm lại anh đang não hết cả ruột lên đây.
Đồng Học Dân não nề nói:
- Phương Linh, em phải nhớ rõ, từ nay về sau đừng bao giờ tin lời tên Diệp Lăng Phi, lời hắn nói ra có thể hại chết người đấy.
Phương Linh ngắt điện thoại, nói với Diệp Lăng Phi đang ngồi bên cạnh mình:
- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc anh đã nói gì với ông Đồng Học Dân mà ông ấy vừa nói với tôi lời anh nói ra có thể hại chết người?
Diệp Lăng Phi nghe xong, cười thầm trong bụng, nghĩ: “Nhất định tên này tin lời mình rồi bị người ta đánh cho một trận đây mà.” Trong lòng dù đã đoán ra được phần nào nhưng Diệp Lăng Phi vẫn giả vờ hồ đồ nói:
- Chuyện gì? Sao tôi lại không biết nhỉ?
- Thôi, không có gì cả đâu, chúng ta ăn cơm thôi.
Phương Linh đảo mắt qua phía Trần Tây, ý nhị nói:
- Trần Tây, sau này cô phải cố gắng nhiều vào!
Trần Tây cuối cùng cũng không đi gặp Vu Uy mà đi theo đám Diệp Lăng Phi ăn cơm. Cô đã suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định rằng tốt nhất mình không nên đi thì hơn vì cô sợ nếu mọi người trong công ty biết chuyện Vu Uy giới thiệu khách hàng cho Trần Tây thì thế nào cũng bị mọi người xì xào bàn tán. Lại thêm những lời nói kì lạ của Diệp Lăng Phi ban nãy làm cô càng thêm phân vân. Trần Tây do dự mãi rồi cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Vu Uy. Vu Uy không nói nhiều mà chỉ nhấn mạnh rằng nếu Trần Tây không cố gắng thì khó lòng trụ lại trong công ty.
Trần Tây không hiểu hàm ý trong những lời Vu Uy nói, dù sao cô cũng chỉ là sinh viên mới ra trường, chưa hiểu về nhân tình thế thái, chỉ nghĩ đơn thuần là Vu Uy đang cổ vũ minh, nên vội vàng nói:
- Cám ơn giám đốc Vu.
Triệu Lượng tay nâng ly rượu, cười nói với Phương Linh:
- Phương Linh, sao cô lại không mời Giang Nguyệt Văn, lẽ nào cô không sợ cô ấy nói xấu về cô sao?
- Mời cô ta? Thôi, cho tôi xin. Anh không phải không biết tôi chẳng ưa gì cô ta. Mời cô ta đến ăn cơm làm gì cho giả tạo.
Phương Linh bĩu môi, nói tiếp:
- Ăn cơm muốn ngon thì phải có không khí. Nếu như gọi cô ta đến thì nuốt sao nổi cơm nữa?
Triệu Lượng cười hì hì, rồi nhìn sang vẻ mặt non nớt của Trần Tây, nói:
- Ờ, tôi nghĩ Trần Tây bây giờ chắc đang rất lo lắng đây.
Phương Linh cũng liếc sang Trần Tây, cười nói phụ họa:
- Cho đáng đời!
Trần Tây không hiểu sao đám người này rất thích nhìn cô cười như vậy. Cô còn tưởng mình dính gì trên mặt, quay sang Diệp Lăng Phi, thì thầm:
- Mặt tôi có dính gì không?
- Không có gì cả.
Diệp Lăng Phi trong lòng hiểu rất rõ thái độ của mấy người kia, nhưng chỉ đơn giản đáp có thế.
Cả đám Phương Linh vừa ngồi ăn cơm, vừa buôn chuyện, ngồi cách họ không xa là bàn của ba người đàn ông, trong đó có một kẻ thì rất to con, hai kẻ còn lại thì có vẻ cung kính khi nói chuyện với người này.
Diệp Lăng Phi liếc mắt về phía đó, trông tên đó rất quen nhưng hắn nhất thòi không nhận ra.
Diệp Lăng Phi đang vắt óc nghĩ xem đã gặp tên này ở đâu thì đúng lúc này có một người thanh niên gầy gò từ bên ngoài xông vào. Người thanh niên này mặc một chiếc áo khoác, vừa bước vào đã xộc thẳng đến chỗ ba người đàn ông kia.
- Ban ngày ban mặt nóng như đò lửa sao lại xuất hiện một tên mặc áo khoác nhỉ, chẳng nhẽ hắn từ trại thần kinh chạy ra.
Triệu Lượng nhìn thấy người thanh niên kia thì lầm bầm vài tiếng.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Triệu Lượng nói vậy mới chú ý đến người thanh niên mới xông vào quán này, hắn để ý thấy tên này đang cho cả hai tay vào trong áo, chiếc áo phồng lên. Hắn có dự cảm chẳng lành.
Tên thanh niên đi thẳng đến bàn của ba người đàn ông, lạnh lùng nói:
- Trương Ngạo!
Người đàn ông ngồi giữa lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn tên này, chỉ nhìn thấy tên này rút tay ra khỏi áo, rồi sau đó lôi ra khấu súng dài, nhầm vào đầu người đàn ông tên Trương Ngạo.
- Bùm!
Chỉ một nhát, đầu tên ngồi giữa chảy đầy máu, chảy cả ra người hai tên ngồi bên cạnh.
Sự việc xảy ra vô cùng chớp nhoáng, không ai kịp phản ứng, tên thanh niên kia cất súng, quay người chạy thục mạng ra khỏi cửa.
Diệp Lăng Phi là người phản ứng đầu tiên, hắn đứng phắt dậy, chạy nhanh ra phía cửa, tên thanh niên kia đã kịp lên chiếc xe mô tô đậu sẵn ngoài cửa, tên này ngồi sau, đằng trước còn có tên khác đội mũ bảo hiểm khởi động xe ngay tức thì.
Tên thanh niên kia quay lại phát hiện có người đuổi theo thì mặt cười gằn tàn nhẫn, nhấc tay lên, nhằm khẩu súng vào người Diệp Lăng Phi, may mà Diệp Lăng Phi phản ứng nhanh kịp né phát đạn của hắn.
- Bùm.
Phát súng trúng vào tượng thần tài của cửa hàng, làm pho tượng bằng sứ nhỏ vỡ tan tành.
Khi Diệp Lăng Phi chạy ra đến ngoài thì hai tên này đã phóng xe lao vút đi biến mất vào trong màn đêm.
Đến lúc này người trong tiệm ăn mới hết bàng hoàng, tất thảy mới kịp phản ứng yểu ớt vụ tấn công ban nãy. Đám mấy cô gái như Phương Linh thì sợ đến tím tái mặt mày. Trần Tây chưa từng thấy cảnh tượng bắn giết sống động như vậy, cô thất kinh, cơn buồn nôn sộc lên.
Không chỉ có đám đàn bà con gái mà cả mấy tên đàn ông mặt cũng trắng bệch, ngây như phỗng, một trong số hai tên ngồi bên cạnh người đàn ông vừa bị bắn kia bỗng hét lên:
- Lão đại, lão đại!
Lúc này Diệp Lăng Phi mới quay trở lại nhà hàng, nhìn ông chủ đang sợ đến thộn mặt ra nói:
- Đừng đứng đần ra như thể nữa, mau đi báo cảnh sát đi!
Lúc này thì có một vài người khách trong tiệm bắt đầu hoàn hồn trở lại, xô đẩy nhau chạy ra bên ngoài. Tiếng bát đĩa va vào nhau loảng xoảng, đồ đạc rơi hết xuống đất, bàn ghế đổ rầm rầm, cả quán ăn biến thành cái chợ vỡ.
Diệp Lăng Phi nhăn mặt quát:
- Được rồi, tất cả mọi người bình tĩnh lại, để cảnh sát đến xử lý hiện trường.
Nghe thấy tiếng quát của Diệp Lăng Phi đám người hoảng loạn kia mới ổn định trở lại, trật tự đi nhanh ra khỏi tiệm ăn.
Diệp Lăng Phi bước đến chỗ người đàn ông bị bắn ban nãy, hai người kia vẫn ngồi bên cạnh người anh em của mình. Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua họ rồi lướt mắt qua xác chết, nói:
- Đợi cảnh sát đến rồi hai người hãy khai báo tường tận mọi việc.
Diệp Lăng Phi hỏi tiếp:
- Vừa nãy các người gọi anh ta là lão đại, anh ta là ai?
- Anh ấy...
Một trong hai người đàn ông định nói thì bị người qua lừ mắt, tên này bỗng im bặt rồi từ từ nói:
- Anh nghe nhầm rồi.
- Có thật thể không?
Diệp Lăng Phi quét mắt đánh giá hai tên này, rồi sau đó lạnh lùng cười:
- Nếu tôi đoán không nhầm thì các anh là người của bang hội.
- Chúng tôi không phải.
Hai tên đồng thanh phủ nhận.
Diệp Lăng Phi lãnh đạm nói:
- Ban nãy tôi cũng đang ngờ ngợ không biết đã từng gặp người đàn ông bị bắn chết này ở đâu, khi tôi ở Phủ Đầu Bang giúp Long đầu Tiêu Triều Dương đã gặp qua hắn. Nếu tôi không nhầm thì hắn là Đường chủ của Phủ Đầu Bang.
Hai tên này nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì vô cùng kinh ngạc, không kìm được hỏi:
- Anh là ai?
- Tôi là ai các anh không cần quan tâm. Tóm lại tôi khống có ý gì xấu với các anh.
Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Cảnh sát đã đến rồi, theo tôi thấy tốt nhất vẫn lên khai báo cho cảnh sát rõ ràng mọi chuyện.
Nhận được tin báo đội cảnh sát hình sự vội vàng lên đường đến hiện trường. Chu Hân Minh nhận được điện thoại khi đang cùng Bạch Tình Đình ăn cơm. Hôm nay Chu Hân Minh vừa tan làm thì nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình nói cô muốn cùng mình ăn cơm. Hết giờ làm việc Chu Hân Minh cũng không bận gì nên hẹn luôn địa điểm với Bạch Tình Đĩnh. Hai người đang ăn, thì Chu Hân Minh nhận được điện thoại của Tiểu Triệu báo có một vụ án nghiêm trọng đã xảy ra.
Địa điểm xảy ra án mạng cũng không cách xa nhà hàng mà cô cùng Bạch Tình Đình đang ăn cơm lên cô lập tức đi đến đó. Bạch Tình Đĩnh nghĩ không dại gì mà đi theo, những vụ án như thế này hiện trường đều rất khủng bố, cô tưởng tượng đến cảnh xác người máu me rùng rợn nên không đi theo mà ngồi lại nhà hàng, ăn hết cơm rồi tự mình về.
Chu Hân Minh vừa đến nơi thì thấy Diệp Lăng Phi cũng đang ở đây. Cô thấy kì lạ, không hiểu Diệp Lăng Phi đến đây làm gì.
- Hân Minh, em tói rồi, cũng nhanh lắm!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Minh đến thì cười ha hả ra đón.
Chu Hân Minh nhìn Diệp Lăng Phi cảnh giác hỏi:
- Sao anh lại ở đây?
- Anh cùng đồng nghiệp đến đây ăn cơm!
Diệp Lăng Phi dùng tay chỉ đám người đang đứng tụm lại một góc trần thuật lại toàn bộ vụ án cho cảnh sát nghe, nói:
- Hôm nay đồng nghiệp anh mời đi ăn cơm, bọn anh chọn đến đây ăn cơm, ai mà ngờ được lại xảy ra án mạng ở đây. Thật đen đủi!
Chu Hân Minh nhìn ra đám người đang nói chuyện với đồng nghiệp của mình, rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Đồng nghiệp của anh thật xinh đẹp, chẳng trách anh muốn đi bán bảo hiểm với họ, hóa ra ở đó có rất nhiều người đẹp.
Diệp Lăng Phi nghe xong vội vàng nói:
- Hân Minh, em đừng nói linh tinh, quan hệ của anh và bọn họ vô cùng trong sáng. Giờ anh nào dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
- Được rồi, được rồi, đợi bao giờ về sẽ nói tiếp với anh!
Chu Hân Minh khoát tay với Diệp Lăng Phi, rồi nói
- Anh còn ở đây làm gì nữa? còn không mau về nhà đi?
- Anh cũng là nhân chứng, đương nhiên phải ở lại đây lấy khẩu cung rồi, mà có anh ở đây cũng coi như ủng hộ Hân Minh làm việc.
Nói rồi, hắn sán đến gần Chu Hân Minh nhăn nhở thì thầm:
- Hân Minh, tối nay chúng mình về sớm chút nhé, em đừng tăng ca quá muộn, anh lúc nào cũng nhớ em.
- Đi, anh đừng ở đây nói năng linh tinh nữa.
Chu Hân Minh lầm bầm:
- Anh đứng ở đây chờ đi, em còn chưa biết đầu đuôi ra làm sao thì sao có thể đi được.
- ờ, anh biết rồi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh sẽ chờ Hân Minh bảo bối của anh xong việc.
Chu Hân Minh cũng không để ý đến Diệp Lăng Phi nữa, cô bước vào hiện trường. Vừa vào đến nơi cô đã ngửi thấy mùi máu me nồng nặc. Cô nhăn mặt, lúc này Tiểu Triệu bước đến, nói:
- Đội trường Chu, kẻ bị chết là đường chủ của bang Phủ Đầu, tên là Trương Ngạo, theo tôi thấy vụ án này là do xã hội đen báo thù lẫn nhau.
Chu Hân Minh chi gật đầu, rồi nói:
- Còn phát hiện được gì nữa không?
- Đầu đạn đã được tìm thấy, chúng tôi đã chuyển cho bên kỹ thuật giám định rồi. Theo lời khai của những nhân chứng có mặt tại hiện trường, thì hung thủ sớm đã có sự chuẩn bị, tôi thấy đây là tên giết người chuyên nghiệp.
- Vụ án trong chốc lát đã trở nên phức tạp, nếu quả thật là sự báo thù trong các băng nhóm xã hội đen thì nhất định có nội tình trong đó, các đồng nghiệp nên cảnh giác một chút, ngày mai tôi sẽ viết báo cáo gửi cho cục trưởng.
Chu Hân Minh nói xong thì rời khỏi hiện trường, cô vừa đi vừa nói với Tiểu Triệu:
- Tối nay tôi có việc, việc ở đây giao cho anh, anh đem theo vài người nữa khám xét kỹ càng hiện trường, xem xem có sót manh mối nào nữa không. À, lưu lại phương thức liên lạc với các nhân chứng, bảo họ ngày mai đến sờ cảnh sát, chúng ta đẩy nhanh tiến độ làm việc, ghi lại lời khai của các nhân chứng, nhận diện hung thủ, sớm tìm ra được hung thủ, nhanh chóng kết thúc vụ án.
Chu Hân Minh bước ra ngoài tiệm ăn thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng nói chuyện với một cô gái xinh đẹp ở bên ngoài. Sau khi dặn dò Tiểu Triệu mọi công việc, cô rảo bước tiến về phía Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đang nói chuyện với Phương Linh. Phương Linh đã qua sợ hãi nên Diệp Lăng Phi an ủi cô vài câu, để làm cô yên lòng. Đúng lúc này thì Chu Hân Minh đi tới. Nhìn thấy Chu Hân Minh tiến về phía mình, Diệp Lăng Phi giơ tay ra giới thiệu:
- Đội trưởng Chu, đây là đồng nghiệp của anh - Phương Linh, cô ấy là nhân viên cừ nhất trong phòng anh. Giờ cũng là người hướng dẫn anh về nghiệp vụ.
Phương Linh không quen Chu Hân Minh, nhưng cô cũng không phải người ngốc nghếch, vừa nhìn một cái cô đã biết ngay Chu Hân Minh làm lãnh đạo ở bên cảnh sát. Chu Hân Minh nhìn Phương Linh với ánh mắt đánh giá, khẽ gật đầu thay cho lời chào. Nhìn Diệp Lăng Phi mở miệng nói:
- Việc của em ở đây đã xong, em về trước đây.
Diệp Lăng Phi sao lại không nghe ra được hàm ý trong câu nói của Chu Hân Minh. Hắn đành quay ra phía Phương Linh vội vàng nói:
- Phương Linh, tôi bận rồi, tôi đi trước nhé, ngày mai gặp mặt ở công ty.
Diệp Lăng Phi nói xong, quay người, cố sắng giữ khoảng cách với Chu Hân Minh, một trước một sau rời khỏi hiện trường.
Phương Linh nhìn Chu Hân Minh và Diệp Lăng Phi rời đi, lòng băn khoăn về lai lịch của Diệp Lăng Phi, cô có cảm giác thân phận của Diệp Lăng Phi không bình thường chút nào, không biết hắn ta là thần thành phương nào nữa đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...