Đô Thị Tàng Kiều

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi hiển nhiên trong lòng không có bất cứ sự chuẩn bị gì, hắn không có báo cho Bạch Tình Đình. Chủ yếu là lo lắng sau khi Bạch Tình Đình biết hắn gặp chuyện không may, sẽ lo lắng cho hắn. Nhưng Diệp Lăng Phi lại quên người bạn tốt của Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính nhất định sẽ báo cho Bạch Tình Đình trước tiên.

Ở trong mắt Chu Hân Mính, lần này Diệp Lăng Phi bị thương không phải có thể tùy tiện che giấu đi, Bạch Tình Đình sớm muộn gì sẽ biết chuyện này, nếu như mình là bạn tốt của Bạch Tình Đình, nhưng không có báo cho Bạch Tình Đình trước, có thể làm cho Bạch Tình Đình không hài lòng với mình.

Bạch Tình Đình vừa xuất hiện, Chu Hân Mính tự nhiên sẽ rời khỏi phòng bệnh, Dã Thú cũng rất biết điều, không đợi Diệp Lăng Phi nói, đã tự giác rời khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình từ khi đi vào phòng bệnh, sắc mặt khó coi giống như là muốn khóc lên. Nàng ngồi ở bên giường Diệp Lăng Phi, nắm chặt tay Diệp Lăng Phi, mang theo thanh âm nức nở nói:

- Anh như thế nào lại bị người ta chém, đến cùng là xảy ra chuyện gì.

- Hiểu lầm, đây là một chuyện hiểu lầm.

Diệp Lăng Phi lại lấy ra cái cớ hắn mới vừa nói qua với Chu Hân Mính kia, tìm cớ là đám người hắc bang này chém nhầm đối tượng rồi. So với Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình rất dễ dàng tin tưởng Diệp Lăng Phi nói. Bạch Tình Đình không biết chi tiết chuyện của Diệp Lăng Phi, nàng cũng cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ không kết thù cùng hắc bang, nói như vậy, đó chính là người của hắc bang chém nhầm người rồi.

Bạch Tình Đình liên tục nói:

- Nguy hiểm quá, thật sự là quá nguy hiểm.

Nàng nói đến đây, đột nhiên Bạch Tình Đình rút điện thoại ra, miệng thì nói:

- Em muốn tìm công ty bảo an, nhất định phải tìm vài người bảo tiêu cho anh.

- Vậy nhất định phải tìm mấy nữ bảo tiêu xinh đẹp, còn phải là mấy cô gái gợi cảm đó.

Diệp Lăng Phi cố ý say mê nói.

Bạch Tình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi còn muốn tìm nữ bảo tiêu gợi cảm, trong lúc nhất thời bị Diệp Lăng Phi làm cho tức giận, bĩu môi. Không hài lòng nói:

- Anh nghĩ hay nhỉ.

Bạch Tình Đình theo thói quen muốn cắn cánh tay Diệp Lăng Phi. Nhưng rất nhanh Bạch Tình Đình ý thức được hiện tại Diệp Lăng Phi đã bị thương, những lời này bất quá là vì đùa cho mình vui vẻ mà thôi. Nàng quay mặt về phía Diệp Lăng Phi, tình ý dạt dào nói:

- Anh thành cái dạng này vẫn hay đùa giỡn em, em thật sự bị anh làm cho tức chết rồi.

Diệp Lăng Phi cầm bàn tay nhỏ lạnh như băng giống như Chu Hân Mính của Bạch Tình Đình, an ủi nói:

- Tình Đình, anh không cần bảo tiêu. Lần này là anh không cẩn thận. Lần sau tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa.

Diệp Lăng Phi vừa nói đột nhiên nghĩ đến có phải Bạch Cảnh Sùng cũng biết chuyện của mình hay không, hắn vội vã nhắc nhở Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, đừng cho bá phụ biết, chuyện này vốn không phải chuyện tốt gì, bá phụ cần phải tốn hao tinh lực quản lý tập đoàn, không cần phải vì chuyện của anh mà phân tâm. Em xem hai người chúng ta ở chung cũng không ít ngày, không bằng trở về biệt thự của mình đi.

Những lời này được Bạch Tình Đình đồng ý, Bạch Tình Đình cũng đang nghĩ muốn trở về, vì vậy vui vẻ gật đầu.

Bạch Tình Đình ở trong phòng bệnh Diệp Lăng Phi chờ đến khoảng một giờ sáng, dựa theo ý định của Bạch Tình Đình. Nàng nghĩ muốn ở trong phòng bệnh chăm sóc Diệp Lăng Phi đến sáng, nhưng Diệp Lăng Phi nhất định không chịu. Hơn nữa Diệp Lăng Phi mới vừa làm giải phẫu xong, cần phải nghỉ ngơi, Bạch Tình Đình bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để Chu Hân Mính hộ tống về nhà.

Đợi Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi rồi, Dã Lang cùng Dã Thú một mực chờ bên ngoài phòng bệnh mới trở về phòng bệnh.

Dã Lang lần này trở lại, đã đem tình huống của Lý Khả Hân mà hắn hỏi được nói cho Diệp Lăng Phi, thuận tiện nhắc tới Lưu Hải. Diệp Lăng Phi từ trong miệng Dã Lang biết được Lý Khả Hân chỉ là bị bất tỉnh, cũng không có cái gì đáng ngại. Cái này không thể không xem như may mắn. So với may mắn của Lý Khả Hân, Lưu Hải thì không may mắn như vậy. Lưu Hải bởi vì khi bị xe đụng, đầu đập mạnh lên trên mặt đất, rất có khả năng biến thành người thực vật.

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, trầm ngâm không nói.


Đối với Lý Khả Hân mà nói, chuyện tối ngày hôm qua giống như một cơn ác mộng, chỉ là khi sáng sớm nàng tỉnh lại, phát hiện cái cơn ác mộng này của mình lại là sự thật.

Nàng nằm ở trên giường bệnh, khăn trải giường màu trắng kia nhắc nhở Lý Khả Hân đây là phòng bệnh, đêm qua mình cũng không nằm mơ.

Mẹ của nàng ghé vào bên giường Lý Khả Hân ngủ thiếp đi. Lý Khả Hân nhìn tóc bạc của mẹ, cảm giác không đành lòng. Cha mình vừa mới vào viện, mình lại bị thương nằm viện. Đối với mẹ mà nói là sự đả kích lớn thế nào đây.

Lý Khả Hân không đành lòng quấy rầy mẹ nàng, nàng lặng lẽ xuống giường, vừa định đem chăn mền trên giường bệnh đắp lên trên người mẹ, nhưng đúng lúc này, mẹ của nàng lại tỉnh dậy.

- Khả Hân, con muốn đi đâu, mẹ đỡ con.

Mẹ Lý Khả Hân nhìn thấy Lý Khả Hân xuống giường, vội vã đứng dậy, muốn dìu đỡ Lý Khả Hân đi. Lý Khả Hân vội vã đỡ mẹ của mình ngồi ở trên giường, khẽ cười nói:

- Mẹ, con chỉ là muốn hoạt động một chút, con không có việc gì.

Nghe được Lý Khả Hân nói không có việc gì, mẹ của Lý Khả Hân thở dài ra một hơi, nói:

- Khả Hân, con không có việc gì là tốt rồi. Khụ, cũng không biết Lưu Hải đứa nhỏ này có phải cũng sẽ không có việc gì hay không.

- Hải ca làm sao vậy?

Lý Khả Hân được mẹ mình nhắc nhở, mới nghĩ đến chuyện đêm qua Lưu Hải bị xe đụng. Ở trong mắt Lý Khả Hân, nếu như không phải Lưu Hải cứu mình, sợ rằng người bị đụng chính là mình.

- Lưu Hải đứa nhỏ này thầy thuốc nói tính mạng đã giữ lại, nhưng có thể sẽ biến thành người thực vật. Không nghĩ tới đêm qua đứa nhỏ này còn hoàn hảo, bây giờ lại thành cái dạng này.

Lý Khả Hân vừa nghe thì nóng nảy, nàng không kịp nghe mẹ mình nói xong, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh. Mẹ Lý Khả Hân không biết Lý Khả Hân làm gì, cũng đi theo ra ngoài.

Lý Khả Hân vội vàng quýnh lên hỏi thăm phòng bệnh Lưu Hải, chờ nàng chạy một vòng lớn, khi chạy tới phòng bệnh Lưu Hải, nàng đã choáng váng. Nhìn thấy Lưu Hải lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, cho dù kêu gọi như thế nào cũng không có phản ứng. Căn cứ thầy thuốc nói, đầu Lưu Hải bị một lực thật lớn đập vào, rất có khả năng cả đời sẽ không tỉnh lại, chính là mọi người thường nói là người thực vật.

- Điều này sao có thể, điều này sao có thể?

Lý Khả Hân không thể tin được đây là sự thật, nước mắt của nàng tràn ra.

Diệp Lăng Phi nhờ Dã Lang cùng Dã Thú dìu đỡ, đi tới phòng bệnh Lưu Hải, nhưng lại ngoài ý muốn thấy Lý Khả Hân đang khóc ở trong phòng bệnh. Diệp Lăng Phi vốn định nói chuyện, lại nhìn thấy Lý Khả Hân đứng dậy, nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi.

- Diệp Lăng Phi, anh không phải từng nói qua, anh sẽ bảo vệ tôi không cho tôi bị bất cứ cái gì thương tổn sao, nhưng lúc ấy anh ở nơi nào. Anh nói cho tôi biết. Anh lúc ấy ở nơi nào?

Lý Khả Hân mang theo ngữ khí chất vấn nói,

- Anh chỉ biết nói, nhưng không có bảo vệ tôi. Anh nhìn xem, nằm trên này là Hải ca, nếu như không có anh ấy, giờ phút này nằm ở trên này chính là tôi. Tôi vì anh đã thương tổn Hải ca của tôi. Hiện tại tôi rất hối hận, rất hối hận, sau này tôi cũng không muốn nhìn thấy anh, không muốn nhìn thấy anh, anh đi ra ngoài cho tôi.

Lý Khả Hân vừa nói vừa dùng hai tay đẩy bả vai Diệp Lăng Phi, tay của nàng đẩy vào miệng vết thương do đạn bắn của Diệp Lăng Phi.

Vết thương còn chưa có hoàn toàn khép lại bị Lý Khả Hân dùng sức đẩy, Diệp Lăng Phi liền cảm thấy miệng vết thương đau đớn kịch liệt. Hắn cau mày, nhưng không nói một câu nào.

Dã Thú nhịn không được, hắn bắt lấy cổ tay Lý Khả Hân, quát to:

- Cô làm gì. Nếu như không có lão đại của ta, cô cùng tên nam nhân chết tiệt kia đều sẽ chết ở nơi nào, cô biết.....

- Dã Thú im miệng!


Đôi mắt Diệp Lăng Phi chợt lóe hàn quang, lớn tiếng quát:

- Không được nói nữa!

Dã Thú không thèm nhắc lại, chỉ là hắn căm giận bất bình với Lý Khả Hân, trừng mắt nhìn Lý Khả Hân. Lý Khả Hân cười lạnh nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi không quen biết anh, anh đi ra ngoài cho tôi.

- Khả Hân, có một số việc anh không tiện nói. Nhưng chuyện lần này em muốn trách anh, anh cũng không thể nói gì. Anh chỉ là muốn nói cho em. Nếu như có thể, anh hy vọng nằm ở trên giường bệnh chính là anh mà không phải hắn.

Trong ánh mắt Diệp Lăng Phi hiện lên một tia bi thương, trong lòng hắn tự trách, vì lúc ấy không thể ở bên cạnh bảo vệ Lý Khả Hân mà tự trách. Nhưng lúc này nói chuyện đó đã không còn ý nghĩa gì, Diệp Lăng Phi từ trong ánh mắt Lý Khả Hân, nhìn ra được, lúc này Lý Khả Hân rất hận mình. Lý Khả Hân đem tất cả sai lầm này đều tính lên đầu của hắn, mà không biết rằng nếu như lúc ấy Lưu Hải không có tùy tiện muốn làm anh hùng. Có thể Diệp Lăng Phi cũng sẽ không bị thương. Kẻ đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này – thằng ngu Lưu Hải lại được Lý Khả Hân nghĩ thành anh hùng. Nhưng Diệp Lăng Phi cho rằng lúc này tất cả lời nói đều là phí công, sự thật là Lưu Hải vĩnh viễn không thể tỉnh sẽ làm cho giải thích của Diệp Lăng Phi trở nên không thuyết phục.

Diệp Lăng Phi không có giải thích nữa. Hắn quay người lại, lảo đảo bước ra khỏi phòng bệnh của Lưu Hải.

Ngay khi Diệp Lăng Phi rời khỏi, Lý Khả Hân đột nhiên khóc lớn lên.

Diệp Lăng Phi trở về phòng bệnh, thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đã ngồi ở trong phòng bệnh chờ Diệp Lăng Phi. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi trở về, Bạch Tình Đình lập tức đỡ lấy Diệp Lăng Phi, ân cần hỏi thăm:

- Anh sao rồi?

Diệp Lăng Phi tạm thời đem tâm trạng xấu đè xuống, lộ ra khuôn mặt thủy chung tươi cười vô lại này, nói:

- Lão bà, anh không có việc gì. Em xem anh trừ bỏ cánh tay bên trái không ổn ra, khác linh kiện khác đều hoàn toàn bình thường, hiện tại cùng em động phòng cũng không có vấn đề gì.

- Thôi đi, đừng tưởng rằng anh bị thương thì có thể bắt nạt em.

Bạch Tình Đình đem Diệp Lăng Phi đỡ đến trên giường bệnh, ngay sau đó quay người, đem cặp lồng giữ ấm đặt ở trên bàn cầm lấy, mở nắp ra, đổ ra yến sào (tổ yến, không phải thịt chim yến xào lên nhé) mà sáng sớm hôm nay nàng vì Diệp Lăng Phi mà tự tay xuống bếp. Bưng một chén nhỏ, Bạch Tình Đình ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:

- Đây là sáng sớm hôm nay người ta tự tay nấu cho anh, không cho anh bỏ dở, phải uống sạch.

Điều này làm cho trong lòng Diệp Lăng Phi dâng lên một luồng ấm áp, hắn không nghĩ tới Bạch Tình Đình sẽ vì mình mà tự tay nấu yến sào. Phải biết rằng Bạch Tình Đình chính là đại tiểu thư được chiều chuộng đã quen, ở nhà chưa bao giờ xuống bếp. Trên mặt Diệp Lăng Phi hiện ra vẻ tươi cười sáng lạng, hắn nhìn Dã Lang cùng Dã Thú đang ngồi ở đối diện hắn, há miệng cười nói:

- Nhìn thấy chứ, đây là chỗ tốt khi có lão bà, hai người các ngươi cũng sớm một chút tìm một cô gái kết hôn đi, nhất là Dã Thú ngươi này, đừng cả ngày lêu lổng nữa.

Dã Lang lộ ra vẻ tươi cười hiếm có, mà Dã Thú thì há to miệng, ra vẻ không sao cả nói:

- Ta có thể đi mua yến sào.

- Ngươi ở nơi nào mua được yến sào do ta làm?

Bạch Tình Đình liếc mắt nhìn Dã Thú một cái, không hài lòng nói:

- Nói cho ngươi, toàn bộ thế giới chỉ có một phần này, dù bao nhiêu tiền cũng không mua được.

- A, đại tẩu, cô hiểu lầm rồi, ta không phải có ý này.

Dã Thú vội vàng giải thích.


Bạch Tình Đình không để ý tới Dã Thú, tay cầm muỗng nhỏ, múc một thìa, đưa tới bên miệng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hé miệng, một ngụm ngậm vào. Lông mày hắn hơi động, nhưng vẫn bảo trì vẻ tươi cười như trước, một ngụm nuốt xuống. Bạch Tình Đình đang muốn lại múc một thìa cho Diệp Lăng Phi, chợt nghe Diệp Lăng Phi đột nhiên nói:

- Lão bà, em xem trí nhớ của anh thật không tốt, anh lại quên giới thiệu bạn bè của anh cho em.

Diệp Lăng Phi khi đang nói chuyện, tay phải cầm lấy chén yến trong tay Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi làm cho phân tâm, hoàn toàn không chú ý cái bát trong tay nàng đã bị Diệp Lăng Phi lấy đi. Bạch Tình Đình đem ánh mắt hướng tới trên người Dã Lang vẫn không nói chuyện từ đầu đến giờ, hơi đánh giá một chút, chợt nói:

- Người này không phải cũng là bạn bè ở nước ngoài chứ.

- Lão bà, em quả nhiên thông minh, vừa nói đã đúng.

Diệp Lăng Phi cầm chén đặt ở trên bàn, cười nói:

- Người bạn này là anh quen biết ở nước Anh, em gọi hắn là Tony Hou đi.

Diệp Lăng Phi lo lắng nếu mình lại nói người bạn này của anh gọi là Dã Lang mà nói. Nói không chừng Bạch Tình Đình sẽ sinh ra nghi vấn. Sao tất cả bạn bè của hắn đều là động vật. Vì tránh cho Bạch Tình Đình sinh ra nghi vấn loại này, Diệp Lăng Phi nói ra tên thật của Dã Lang.

Bạch Tình Đình gật đầu, xem như cùng Dã Lang đã quen biết. Dã Lang này cũng không phải loại người thích cùng người khác nói chuyện, hắn cùng Bạch Tình Đình giống nhau, đều gật đầu một cái.

Khi Bạch Tình Đình chuẩn bị lại múc cho Diệp Lăng Phi uống yến sào, Diệp Lăng Phi đột nhiên đứng lên. Tay phải ôm bụng, bộ dáng thoạt nhìn rất cấp bách nói:

- Lão bà, em chờ anh một chút, anh đi vào phòng vệ sinh.

Diệp Lăng Phi vừa nói liền gọi Dã Lang cùng Dã Thú:

- Các ngươi mau tới đỡ ta đi phòng vệ sinh.

Dã Lang cùng Dã Thú không rõ đang êm đẹp thế này, sao đột nhiên Diệp Lăng Phi muốn đi phòng vệ sinh. Hai người bọn họ cũng không chậm trễ, vội vàng dìu Diệp Lăng Phi ra cửa phòng bệnh. Vừa đi ra phòng bệnh, Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn Bạch Tình Đình còn đang ngồi trong phòng bệnh một chút, nhỏ giọng nói:

- Chúng ta rời khỏi bệnh viện.

- Đi đâu?

Dã Thú cả kinh, thanh âm không khỏi có chút lớn, bị Diệp Lăng Phi bịt miệng lại, nói:

- Ngươi làm gì lớn tiếng như vậy. Ngươi muốn cho ta chết tại bệnh viện sao, nhanh đi chuẩn bị xe, đừng ở chỗ này nói lung tung, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.

Dã Thú không dám nhiều lời, gật đầu.

Bạch Tình Đình ở trong phòng bệnh trái chờ mà Diệp Lăng Phi không trở về, phải chờ cũng không có trở về, nàng có chút ngồi không yên, đứng lên ở trong phòng bệnh đi qua đi lại, thỉnh thoảng đi ra cửa phòng hướng hành lang nhìn quanh, muốn nhìn xem Diệp Lăng Phi có trở về hay không.

Đột nhiên. Trong hành lang bệnh viện cạnh phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân, Bạch Tình Đình tưởng Diệp Lăng Phi trở về. Đang định oán giận Diệp Lăng Phi vào phòng vệ sinh cũng lâu như vậy, nhưng lại nhìn thấy là Chu Hân Mính mang theo người của đội cảnh sát tới đây.

Chu Hân Mính đẩy cửa, nhìn thấy trong phòng bệnh chỉ có một mình Bạch Tình Đình, không thấy tung tích Diệp Lăng Phi. Nàng cho đám người Tiểu Triệu ở bên ngoài chờ, sau khi đi vào phòng bệnh, trở tay đem cửa phòng bệnh đóng lại.

- Tình Đình, Diệp Lăng Phi đâu rồi?

Chu Hân Mính ngồi ở trên ghế cạnh giường bệnh, vắt chéo hai chân, hỏi.

- Đi phòng vệ sinh rồi.

Bạch Tình Đình tâm tình không tốt. Hữu khí vô lực trả lời.

- Nhìn bộ dáng này của bạn tựa hồ có chuyện gì không vui. Có phải Diệp Lăng Phi bắt nạt bạn hay không, nếu như thật sự là như vậy. Mình sẽ đem người này mang về cục cảnh sát, quản gì hắn bị thương hay không bị thương chứ.

Chu Hân Mính cố ý nói. Quả nhiên dựa theo Chu Hân Mính đoán trước, liền thấy Bạch Tình Đình khẩn trương nói:

- Hân Mính, mình không có việc gì, hắn cũng không có bắt nạt mình.


Chu Hân Mính cười, nàng đã lường trước Bạch Tình Đình bây giờ đã không nỡ làm thế với Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính biểu hiện là mỉm cười, nhưng trong lòng lại có cảm giác một có một tia chua chát. Nàng rất hy vọng mình có thể không cần băn khoăn tới Diệp Lăng Phi, không cần lén lút như bây giờ vậy, như là đi ăn trộm vậy. Nhưng Chu Hân Mính cũng biết một khi chuyện của mình cùng Diệp Lăng Phi phơi bày ra ánh sáng, Bạch Tình Đình nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với mình. Nói như thế nào nàng cùng Bạch Tình Đình đã là bạn bè tốt bao nhiêu năm, phần tình bạn này không phải nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ, ít nhất Chu Hân Mính không muốn cùng Bạch Tình Đình đoạn tuyệt quan hệ. Chu Hân Mính hy vọng nhất chính là mình và Bạch Tình Đình có thể cùng nhau chia xẻ Diệp Lăng Phi, dù là Bạch Tình Đình ngầm đồng ý cũng được, nhưng Chu Hân Mính cũng không dám đem loại ý nghĩ này nói ra.

Bạch Tình Đình nào đâu biết rằng trong lòng Chu Hân Mính lại có loại ý nghĩ phức tạp này, nàng thật sự nghĩ rằng Chu Hân Mính muốn vì nàng báo thù. Bạch Tình Đình vội vã giải thích nói:

- Mới vừa rồi mình mang yến sào cho Diệp Lăng Phi ăn, Diệp Lăng Phi mới vừa ăn một miếng, lại đột nhiên muốn đến phòng vệ sinh, chờ cả nửa ngày, Diệp Lăng Phi cũng không trở về, mình đợi thật là nhàm chán.

Chu Hân Mính nghe xong Bạch Tình Đình nói, nàng cười nói:

- Trách không được thoạt nhìn bạn không vui vẻ chút nào, thì ra là như vậy.

Vừa nói, Chu Hân Mính đem ánh mắt hướng tới bát yến sào bị Diệp Lăng Phi đặt ở trên bàn kia, vừa cười vừa nói:

- Tình Đình, đừng nói với mình là bạn vì Diệp Lăng Phi mà tự mình nấu yến sào cho hắn đấy.

Gò má Bạch Tình Đình trở thành một mảnh đỏ ửng, nàng ngượng ngùng gật đầu, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhẹ giọng nói:

- Hân Mính, khi bạn yêu một người nam nhân, bạn mới có thể hiểu được, bạn có thể vì hắn làm bất cứ chuyện gì. Mình trước đây căn bản không nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày như vậy.

Chu Hân Mính trong lòng động đậy, mặc dù miệng nàng chưa nói, nhưng trong lòng lại nói:

- Tình Đình, mình sớm đã có loại cảm giác này. Ở trước mặt Diệp Lăng Phi, mình có thể không để ý đến tất cả mọi thứ, thậm chí còn làm ra một số chuyện đi ngược lại nguyên tắc của mình. Có một số việc, mình rõ ràng biết không thể làm, nhưng lại không nhịn được, tỉ như nói mình không nên cùng Diệp Lăng Phi có bất cứ quan hệ gì.

Đương nhiên, Chu Hân Mính không thể đem mấy lời này nói cho Bạch Tình Đình nghe, nàng cười ghé mũi vào bát yến sào, cười ha ha nói:

- Vừa nhìn yến sào này đã muốn ăn, đáng tiếc, người bạn tốt như mình đây lại không thể nếm thử kĩ thuật của Tình Đình, thật sự là tiếc nuối.

- Chuyện này có cái gì khó.

Bạch Tình Đình vừa nghe Chu Hân Mính nói muốn nếm thử sào này như thế nào, liền đưa ra một chiếc thìa mới, đưa cho Chu Hân Mính nói:

- Mình đã sớm có chuẩn bị, đến nếm thử đi.

Chu Hân Mính cũng không khách khí, cầm thìa múc một miếng, mới vừa ngậm vào trong miệng, lông mày Chu Hân Mính đã nhăn lại, kì quái hỏi:

- Tình Đình, bạn thả cái gì vào trong này?

- Đường thôi, như vậy uống không phải càng ngọt chút sao?

Bạch Tình Đình hơi đắc ý nói,

- Nhưng là mình cho rất nhiều, cảm giác không tồi chứ!

- Mình nghĩ bạn nêm lầm rồi, bạn cho muối vào.

Chu Hân Mính đem miếng yến sào trong miệng nhổ ra, liền nói:

- Rất mặn, rất mặn.

- Chẳng lẽ mình nhầm rồi?

Bạch Tình Đình lẩm bẩm,

- Nhưng là Diệp Lăng Phi lại không nói…

Lời này mới nói đến đây, Bạch Tình Đình cùng Chu Hân Mính đều ngẩn người, Bạch Tình Đình như người trong mộng mới tỉnh. Bạch Tình Đình vừa nghĩ đến mình dĩ nhiên ngu ngốc đợi cả nửa ngày, đột nhiên hét to lên:

- Diệp Lăng Phi, anh là đồ bại hoại, thì ra anh len lén chạy, đừng để em gặp anh, em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui