Đô Thị Tàng Kiều

Trương Vân chần chừ nhìn nhà bếp vắng tanh. Nói đến nấu cơm, trước hết phải chuẩn bị thức ăn và gạo nhưng trong nhà bếp của Diệp Lăng Phi, ngoại trừ một đống bát đĩa chưa rửa thì cái gì cũng không có. Tục ngữ có câu “xảo phụ nan vi mễ chi khuy”, dù Trương Vân có chút tay nghề cũng không có cơ hội thi thố.

Diệp Lăng Phi cười cười, lấy từ trong áo khoác ra một trăm tệ tiền đưa cho Trương Vân nói.

- Dưới nhà có một siêu thị, vào đó mà đồ về nấu.

Một trăm tệ này, Trương Vân không muốn nhận, tiền lần trước Diệp Lăng Phi đưa nàng tiêu chưa hết, giờ lại cầm tiền của hắn thì với bản tính thuần phác của nàng, nàng không cho phép mình làm như vậy. Nàng vội vàng dứt khoát nói:

- Tiền ngài đưa tôi vẫn còn chưa tiêu hết, tôi đi mua đồ ăn đây.

Nói xong vội vã mở cửa phòng đi ra ngoài

Diệp Lăng Phi quay lại phòng ngủ, “đừng chọc ta” đã offline, Diệp Lăng Phi liền đóng MSN rồi lướt web.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Diệp Lăng Phi ra mở thì thấy Trương Vân mua về một túi thức ăn lớn, bên trong ngoài thức ăn còn có cả gạo. Trương Vân đưa thức ăn vào nhà bếp. Vừa lấy vừa nói:

- Diệp tiên sinh, tôi cũng không biết ngài thích ăn gì nên tự mình quyết định mua một chút cải trắng, hành, … thịt. Trong thành phố thức ăn tươi thật quý giá, hồi xưa tôi ăn cơm căn bản không cần phải đi mua, thịt heo cũng có sẵn.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Sống ở thành phố, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi. Cô xem đi mua đồ ăn cũng cần tiền, ra khỏi cửa là tốn tiền.


- Đúng vậy, thành phố là nơi để tiêu tiền.

Trương Vân đầy cảm xúc mà nói.

Diệp Lăng Phi cũng không ở trong nhà bếp nấu ăn với Trương Vân, đó là việc của Trương Vân. Diệp Lăng Phi chỉ muốn biết tay nghề của nàng thế nào, hắn lại quay về phòng ngủ lên mạng giết thời gian.

Trong nhà bếp, Trương Vân bận bịu không ngưng, nàng vừa xem bảng hướng dẫn vừa làm, những dụng cụ trong nhà bếp này nàng chưa từng dùng qua. Tuy rằng Trương Vân chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở, nhưng nàng rất thông minh, cái gì nhìn qua một lần là hiểu. Nàng rất nhanh học xong thao tác với nồi cơm điện, bếp ga. Vì vậy, tại trong nhà bếp bắt đầu sử dụng để nấu ăn.

Nấu cơm đối với nàng mà nói rất đơn giản, tại nhà chồng, mọi chuyện cơm nước đều do nàng phụ trách. Bà mẹ chồng chỉ biết chửi bới và ăn mà không biết làm. Dù là cắt,xào đều vô cùng thuần thục. Chỉ trong chốc lat, một bàn ăn với ba món đầy hương vị đã được dọn lên.

Diệp Lăng Phi nghe mùi thơm bay vào trong phòng ngủ, vừa nhìn ba món ăn ngào ngạt ở trên bàn ăn thì chảy nước miếng. Món thứ nhất là khoai tây chiên, chỉ là một món đơn giản nhưng trong tay Trương Vân lại biến thành món ngon. Món thứ hai là thịt viên chiên, xung quanh bố trí rau xanh cẩn thận làm hòa quyện hương sắc. Món thứ ba là cải trắng, củ cải ở giữa còn khắc thành hình con thỏ. Tuy rằng chỉ là thức ăn chay nhưng hương vị thơm phức. Diệp Lăng Phi hận lúc này không có đôi đũa mà ăn. Trương Vân từ trong nhà bếp đi ra, mang theo một tô canh rau trứng đặt giữa bàn.

- Diệp tiên sinh, ngài thử nếm thức ăn tôi nấu xem có hợp với khẩu vị của ngài không?

Trương Vân khoanh tay đứng bên bàn, hai tay vân vê góc áo, thần tình bất an nhìn Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi gắp một miếng rau xanh, nhai ngồm ngoàm rồi giơ ngón tay cái lên nói

- Rất ngon, vị rất vừa miệng

- Ngài ăn nhiều một chút

Thấy Diệp Lăng Phi khen ngợi mình, Trương Vân mới thở phào nhẹ nhỏm, nàng vội vàng đi vào nhà bếp lấy cho Diệp Lăng Phi một bát cơm trắng. Diệp Lăng Phi liền ăn như điên, càn quét khắp các món ăn. Ăn xong nửa bát cơm mới nhớ đến Trương Vân, thấy Trương Vân vẫn khoanh tay đứng bên cạnh bàn

- Ngồi xuống ăn cùng đi, tôi nghĩ buổi trưa cô cũng chưa ăn cơm đâu, ăn chung đi.

Diệp Lăng Phi nói với Trương Vân, chỉ thấy Trương Vân liên tục xua tay nói

- Tôi không đói.

- Không đói cũng phải ăn, làm gì có chuyện tôi ăn cơm còn người giúp việc đứng nhìn chứ.

Diệp Lăng Phi phì cười nói:

- Người giúp việc.


Trương Vân sửng sốt, nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi với ánh mắt chưa hiểu.

Diệp Lăng Phi cười ha ha nóiL:

- Tôi đối với tài nghệ nấu ăn của cô vô cùng thỏa mãn, cho nên tôi quyết định chính thức mời cô làm người giúp việc cho tôi. Về phần tiền lương, đầu tiên một tháng trả cô tám trăm tệ. Sau ba tháng nếu như tôi thỏa mãn với công việc của cô, tôi sẽ tăng lương cho cô lên một ngàn rưỡi.

Trương Vân vừa nghe đã choáng váng, nàng còn chưa bao giờ cầm nhiều tiền như vậy. Vội vàng đáp ứng liền sợ Diệp Lăng Phi đổi ý.

- À còn nữa, nếu như cô chưa có chỗ ở thì ở đây. Dù sao ở đây còn có phòng trống, là người giúp việc của ta đương nhiên có thể ở đó.

Diệp Lăng Phi mồm đầy cơm và thức ăn, vừa nuốt một miếng lớn vừa nói.

- Đợi ăn cơm xong, cô coi như chính thức đi làm. Trước tiên tôi sẽ trả cho ô một tháng lương, cô nhanh chóng mua một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày. Tiền cơm mỗi tháng, tôi cũng sẽ đưa cho cô vào cuối tháng. Nhớ nhắc ta nhé, con người tôi rất dễ quên.

Trương Vân cảm kích không nói nên lời, nàng đột nhiên quỳ xuống, dập đầu trước Diệp Lăng Phi kích động nói.

- Cảm ơn, cảm ơn.

Có người giúp việc rồi, Diệp Lăng Phi cũng không phải lo lắng đến chuyện cơm nước và dọn dẹp nhà cửa nữa, càng không phải chấm công theo thời gian. Trương Vân vô cùng chịu khó, làm việc không ngừng, liên tục dọn dẹp. Nàng dọn dẹp lau chùi cả nhà không có một hạt bụi, ngay cả bụi bên trong hệ thống sưởi cũng dùng khăn lau sạch sẽ.

Có người giúp việc đúng là có khác, Diệp Lăng Phi cảm thấy vô cùng ngăn nắp, sạch sẽ. Hắn rất thư thái ngồi trong phòng khách, vừa uống trà vừa xem TV, còn Trương Vân thì cầm miếng khăn lau sàn nhà.

- Trương Vân, không càn dọn dẹp nhiều như vậy, nên nghỉ ngơi một chút.

Diệp Lăng Phi nhắc nhở.


- Tôi không phải là ông chủ nghiêm khắc đâu.

- Không, tôi không mệt

Trương Vân đứng thẳng dậy, tay phải gạt tóc che ở bên mắt, vẻ mặt tươi cười.

Diệp Lăng Phi cười không nói nữa.

Trương Vân lau chùi đến hơn mười giờ mới đi nghỉ. Nàng về phòng của mình, căn phòng bố trí đơn giản, chỉ có một cái giường, trên giường có một tấm chăn mỏng. Tuy vậy, Trương Vân cũng cảm giác trong lòng ngập tràn sung sướng. Nàng đóng cửa phòng, cởi quần áo, chỉ mặc đồ lót lên giường đi ngủ.

Nàng nhớ lại chuyện tình của ngày hôm nay, phảng phất như đang ở trong mộng. Nàng không thể tin được ngày hôm qua còn ăn xin ngoài đường, hôm nay lại có thể nằm trên giường để ngủ. Nàng chưa bao giờ ngủ trên một cái giường thư thái như vậy, chỉ trong chốc lát đã tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng, nàng thấy Diệp Lăng Phi mỉm cười đầy thiện ý, từ người Diệp Lăng Phi tỏa ra khí tức nam tình. Đột nhiên, Trương Vân tỉnh lại, ở phía dưới hạ thân đã có chút ẩm ướt.

- Ta làm sao vậy?

Trương Vân trong lòng kỳ quái tự hỏi

- Vì sao ta lại nghĩ đến hắn?

Trương Vân tay phải đặt lên ngực, cố sức xoa bóp, dùng phương pháp này để an ủi nội tâm tịch mịch của nàng. Mấy năm nay nàng bị mẹ chồng công kích, chưa bao giờ gặp một người tốt với nàng, quan tâm đến nàng. Từ khi Diệp Lăng Phi xuất hiện trước mặt nàng, cho nàng tất cả những gì nàng muốn, Trương Vân tự nhiên sinh ra tình cảm ái mộ. Nhưng nàng hiểu rằng, nàng không có khả năng cùng với Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi chỉ là một nam nhân hoàn mỹ, dùng để an ủi tâm hồn tịch mịch của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui