Hạ xong con chuột, Lữ Hàn vội vã chạy tới chỗ Nguyệt Nhi, nâng đầu cô dậy, lay gọi.
Một lúc sau Nguyệt Nhi tỉnh lại, mở đôi mắt to tròn bằng cái bát nhìn hắn, hắn mừng rỡ khoe với cô: “May quá, cô tỉnh lại rồi, con chuột chết rồi, tôi đã dùng cây trâm của cô hạ được nó rồi.”
Nguyệt Nhi nhìn con chuột một lúc rồi cô dùng đuôi chỉ về phía ngược lại.
Hắn nhìn theo hướng cô chỉ, thì ra cô chỉ cái áo choàng tắm đang nằm trên mặt đất, hẳn hiểu ra, Nguyệt Nhi muốn biến lại thành người.
Hắn vội vàng chạy tới lấy áo đưa lại cho cô, lần này đã cẩn thận kiểm tra kỹ để không sót thứ gì.
Nguyệt Nhi ngậm lấy cái áo rồi trườn tới khuất sau lưng xác con chuột.
Lát sau, Nguyệt Nhi đã bước ra với hình người như cũ, dáng đi có vẻ lảo đảo, Lữ Hàn vội chạy tới đỡ lấy cô, thuật lại vắn tắt chuyện xảy ra vừa rồi.
Sau khoảng mười lăm phút, cô và hắn đã leo ra khỏi bệ thờ ban đầu, bước ra khỏi ngôi miếu, bước chân vào thảm cỏ lạnh bên ngoài.
Nguyệt Nhi muốn khuỵu người xuống, hắn vội giữ chặt lấy, hỏi giọng lo lắng: “Cô sao vậy?”
Nguyệt Nhi thều thào: “Tôi đã dùng cạn yêu lực, anh cõng tôi về nhà đi.”
Hắn vội ngồi xuống, quay lưng lại, Nguyệt Nhi đổ ập người lên lưng hắn.
Hắn đợi cho cổ ổn định tư thế mới đứng lên, bước chậm từng bước hướng về phía tòa nhà.
Mặt cô đặt lên vai hắn, cô nhắm nghiền mắt, ngửi được mùi máu tỏa ra từ vết thương trên vai hắn, hắn cũng bị thương không ít khi giao chiến với con chuột.
Mùi máu của hắn rất quen thuộc, đúng là mùi của giọt máu cất trong mặt dây chuyền hình giọt nước mà cô đang đeo trên cổ.
Quả nhiên có duyên thì biển rộng cũng hóa sông gần, cô vì gặp nạn mà chạy đến tòa nhà, vừa hay lại ngửi được mùi quen thuộc của Lữ Hàn đi tới, bây giờ ngửi được trực tiếp mùi máu của hắn, chính thức xác nhận là đúng người.
Một trong hai chị em cô dựa theo lời hẹn ước của cha mà sẽ lấy hắn, trải qua chuyện đêm nay, nếu em gái của cô không chịu thì cô lấy hắn cũng được, có vẻ hắn không đến nỗi tệ.
Nhưng cũng phải để cho em gái gặp hắn đã, trước đây hai chị em cô đã thỏa thuận, cả hai sẽ đều gặp hắn, ai ưng thì chủ động tiến tới.
Ngược lại nếu hắn không chọn ai trong hai chị em cô thì sẽ báo với cha xóa bỏ hôn ước.
Trong lòng hai chị em vốn có chút ấm ức, kiểu như bị hạ thấp bản thân, tùy thuộc vào việc hắn có chọn ai trong hai chị em hay không.
Nhưng nay ấm ức này có thể tạm thời được xóa bỏ, trong lòng cô bắt đầu có chút cảm giác với hắn.
Cứ thế, hắn cõng cô về tới tòa nhà, chọn lối cầu thang thoát hiểm khi nãy cho kín đáo, leo thang bộ ngược lên trên.
Về nhà, hắn đỡ Nguyệt Nhi vào nhà tắm để cô tắm lại lần nữa, hắn cũng tranh thủ về phòng mình tắm rửa cho bản thân.
Đợi cô tắm xong, hắn lấy thuốc sát trùng và bông băng xử lý ba vết cào chạy dài ngang lưng cô, hắn lo lắng: “Có cần tới bệnh viện xử lý vết thương không?”
Nguyệt Nhi lắc đầu: “Không cần, vết thương của tôi sẽ lành rất nhanh, qua tới ngày mai nó sẽ liền miệng thôi, tạm băng lại vậy là được rồi.”
Hắn đỡ cô về phòng ngủ nhỏ, sắp xếp chăn gối cẩn thận rồi mới về phòng mình.
Nằm lên giường trằn trọc một lúc rồi hắn cũng ngủ được.
Dù trải qua một đềm đầy biến cố nhưng sáng hôm sau, hắn vẫn phải dậy đi làm, trước khi đi hắn hé cửa phòng của Nguyệt Nhi xem, thấy cô vẫn đang ngủ, nhìn hơi thở đều đặn của cô, hắn yên tâm bước ra khỏi nhà.
Một lúc sau Lữ Hàn đã đến công ty.
Công ty của hắn nằm trong một tòa cao ốc chuyên dùng cho thuê văn phòng,
Tòa cao ốc này xây tường chủ yếu bằng vách kính, ánh sáng tự nhiên chiếu tỏa khắp mọi ngóc ngách của văn phòng.
Hắn thích tầm nhìn ra ngoài rất thoáng đãng ở đây, hắn vào nhà bếp pha một tách cà phê bằng máy pha cà phê tự động, rồi bưng tách cà phê bốc khói, thơm lừng ra bàn làm việc, cảm giác như đang ngồi ở một quán cà phê sân thượng sang trọng vậy.
Công ty của hắn là một công ty bảo hiểm, hắn làm ở bộ phận nghiệp vụ đặc biệt, chuyên tiếp nhận và xử lý những trường hợp bất thường liên quan tới khách hàng.
Vị trí công việc của hắn không được nhiều người biết tới.
Bình thường, bất cứ một công ty bảo hiểm nào cũng phải có bộ phận nghiệp vụ để giải quyết về yếu tố chuyên môn của bảo hiểm, nghĩa là thẩm định về tình trạng sức khỏe của khách hàng lúc khách hàng bắt đầu mua một hợp đồng bảo hiểm và khi có đơn yêu cầu giải quyết quyền lợi lúc xảy ra sự cố.
Nhưng CEO của các công ty bảo hiểm lớn trên thế giới nhận ra, càng ngày càng có nhiều vụ việc rất bất thường liên quan tới yêu cầu giải quyết quyền lợi.
Những vụ án cố ý tự gây tổn thương để đòi tiền bảo hiểm chỉ là một phần nhỏ, còn phần lớn là những tình huống không thể giải thích được bằng các lý giải thông thường, và bộ phận nghiệp vụ đặc biệt được thành lập để xử lý những tình huống đó.
Đây là điểm khác biệt so với những công ty bảo hiểm cách đây vài thập kỷ.
Có thể hiểu nôm na rằng bộ phận nghiệp vụ đặc biệt của hắn tương đương với bộ phận điều tra các vụ án siêu nhiên của ngành cảnh sát.
Đang giải quyết qua loa những việc hằng ngày thì hắn nhận được một email được gửi tới từ bộ phận nghiệp vụ thông thường, nội dung của email thông báo cho hắn tiếp nhận một trường hợp tử vong vô cùng kỳ lạ.
Trường hợp này tuy khách hàng chưa gửi đơn đề nghị giải quyết quyền lợi bảo hiểm, nhưng do liên kết giữa công ty bảo hiểm với bệnh viện và cảnh sát nên phía công ty đã được thông báo về trường hợp này ngay lập tức, trước cả khi khách hàng gửi đơn đề nghị đến công ty.
Lữ Hàn bấm vào email tải về máy tất cả các tài liệu rồi xem xét.
Theo giấy tờ từ phía bệnh viện tiếp nhận cấp cứu thì người khách hàng này tử vong với nguyên nhân là “Không rõ nguyên nhân”, còn thời điểm tử vong là “Trước khi nhập viện”.
Còn theo giấy tờ từ phía Pháp Y phân tích nguyên nhân tử vong là do tất cả các mạch vành đều co thắt tối đa.
Lữ Hàn lên mạng tìm kiếm thông tin về mạch vành, mất vài tiếng đồng hồ tìm hiểu, hắn có thể tóm gọn lại một vài thông tin như sau:
“Mạch vành là mạch máu chỉ chuyên cấp máu nuôi cho cơ tim.
Bản thân quả tim là cơ quan làm nhiệm vụ bơm máu đi nuôi toàn cơ thể, nhưng chính quả tim cũng cần phải có máu nuôi cho riêng bản thân nó.
Vì vậy, ngay từ điểm xuất phát của gốc động mạch chủ từ trong quả tim đi ra, có ba nhánh mạch máu tách riêng ra từ động mạch chủ, chạy đi cấp máu nuôi cho riêng quả tim.
Do vị trí và đường đi bao phủ ở phía bên ngoài của quả tim nên được đặt tên là mạch vành.
“Như kiểu đường vành đai vậy.” Hắn nghĩ thầm.
Từ ba nhánh mạch vành ban đầu, chúng tiếp tục phân chia nhỏ hơn như hình cành cây để nuôi dưỡng cho toàn bộ cơ tim.
Thường những bệnh nhân lớn tuổi, kèm những yếu tố nguy cơ như hút thuốc lá, bị bệnh tiểu đường, bệnh tăng huyết áp, sẽ dễ có những mảng xơ vữa đóng trên vách các nhánh mạch vành, khiến cho lòng mạch vành bị hẹp lại, gây nên những cơn đau tim mà từ chuyên môn gọi là Cơn đau thắt ngực.
Khi những mảng xơ vữa này bị tróc ra, chúng bị cuốn trôi theo dòng máu như những mảng lục bình trôi dạt trên sông.
Khi trôi đến những nhánh mạch máu với đường kính nhỏ hơn, các mảng xơ vữa bị tắc lại ở đó, gây tắc nghẽn toàn bộ dòng máu nuôi đi tiếp.
Vùng cơ tim đột ngột bị ngắt nguồn máu nuôi dưỡng như vậy sẽ bắt đầu hoại tử, gây ra cơn đau ngực kinh hoàng cho bệnh nhân, gọi là Nhồi máu cơ tim.
Nó sẽ mau chóng khiến bệnh nhân tử vong nếu không được đưa vào bệnh viện để xử lý mảng xơ vữa tắc nghẽn đó, tái thông máu nuôi dưỡng kịp thời cho khối cơ tim bị hoại tử.
Cũng có trường hợp cơn đau ngực không phải do mảng xơ vữa tắc nghẽn mà do một số nhánh mạch vành nào đó tự nhiên co thắt, nó được gọi là Cơn đau ngực Prinzmetal.
Nhưng cơn đau ngực kiểu này chỉ xảy ra với một số nhánh mạch vành nào đó thôi.”
Còn trường hợp tử vong kỳ lạ này thì Pháp Y đã kết luận là do co thắt toàn bộ tất cả các nhánh mạch vành không hồi phục, khiến toàn bộ cơ tim ngừng hoạt động đột ngột do bị ngắt nguồn máu nuôi dưỡng.
Trong khi tất cả lòng mạch vành của khách hàng trẻ tuổi này hoàn toàn không có mảng xơ vữa.
Bản báo cáo pháp y còn ghi chú thêm, nguyên nhân khiến tất cả các nhánh mạch vành đều co thắt như vậy là “không thể xác định được”.
Trên một góc nhỏ của báo cáo, còn có một số chữ viết tay của Bác sỹ pháp y khi lưu ý về trường hợp tử vong của khách hàng này.
Dòng chữ đó có năm từ:
“Cực kỳ vô cùng hiếm”
Chính vì trường hợp tử vong bất thường này mà bộ phận nghiệp vụ đặc biệt của hắn phải tiếp nhận xử lý.
Sau khi nghiên cứu kỹ tất cả các tài liệu có trong tay và trên mạng thì cũng đã gần hết giờ làm việc, hắn gọi điện thoại cho người nhà của khách hàng lưu trong phần thông tin hợp đồng nhưng không có ai nghe máy.
Hắn ghi lại địa chỉ nhà của khách hàng, dự tính sẽ ghé qua xem sao.
Rồi hắn gọi điện thoại cho Nguyệt Nhi, cũng may tối qua hắn đã kịp lưu lại số của cô.
May mắn là Nguyệt Nhi có nghe máy, hắn hẹn cô đợi hắn về tới nhà thì đưa cô đi ăn tối, cô đồng ý.
Sáu giờ chiều, Lữ Hàn và Nguyệt Nhi đã ngồi trong một quán ăn nổi tiếng về ẩm thực, chất lượng món ăn ngon và giá cả vừa phải.
Hắn biết tối qua cô đã mất rất nhiều yêu lực nên hôm nay muốn tẩm bổ cho cô một chút, hắn hào phóng gọi mấy món như vịt quay Bắc Kinh, đậu phụ Tứ Xuyên, thịt heo xào chua ngọt, thêm một chai rượu vang nữa.
“Thế nào, mấy món đó có vừa ý cô không?” Lữ Hàn hỏi.
Nguyệt Nhi gật đầu: “Vậy là tốt rồi, tôi ăn uống cũng đạm bạc lắm.”
Lữ Hàn cảm giác trong lòng mình như nở hoa, một cô gái xinh xắn, dịu dàng, không quá khó tính, có nghề nghiệp ổn định, lại có sức mạnh có thể tự bảo vệ bản thân, hắn đi đâu trên đời để tìm gặp một người như thế nữa cơ chứ!
“Anh thấy trong người khỏe chưa?” Nguyệt Nhi mỉm cười hỏi hắn.
“Tôi thì đâu có gì, lo là lo cho cô ấy chứ, tối qua, cô là người vất vả nhất.” Hắn xua tay, khen ngợi cô thật lòng.
Nguyệt Nhi có chút đỏ mặt: “Phải, từ trước tới giờ, tối qua là lần đầu tiên tôi dùng cạn kiệt yêu lực của mình như vậy, còn bị đập một cú chí mạng nữa chứ.” Rồi cô đưa tay xoa xoa một bên thái dương.
Lữ Hàn cũng vô thức đưa tay tới, chạm vào bàn tay cô đang đặt bên thái dương đó, lo lắng: “Bây giờ cô thấy thế nào, có đau đầu không, có cần đi bệnh viện kiểm tra không?”
Nguyệt Nhi lắc đầu: “Không cần đâu, dù sao tôi hồi phục cũng nhanh lắm, nghỉ ngơi vài bữa là khỏe thôi.”
Lữ Hàn chợt nhớ ra: “Phải rồi, còn mấy vết thương trên lưng cô nữa?”
Nguyệt Nhi lại đỏ mặt, nhớ lại cảnh tối qua hắn ngồi đối diện với tấm lưng trần của cô để xử lý vết thương: “Chiều nay mấy vết thương đã khép miệng rồi, đối với vết thương hở thì tôi hồi phục rất nhanh.”
Lữ Hàn chép miệng: “Không ngờ con chuột đó lại mạnh như vậy, mà tối qua lúc đánh nhau với nó, sao cô không cắn cho nó một phát, không phải những cú cắn là vũ khí mạnh nhất của cô sao?”
Nguyệt Nhi hơi ngập ngừng: “Tôi… ngại bẩn, anh xem cái con chuột đó, tôi mà ngậm những thứ như nó vào miệng, chắc sẽ bỏ ăn ba ngày ba đêm mất.”
Ha, hóa ra cô là người rất sạch sẽ! Hắn nghĩ thầm rồi tiếp tục câu chuyện: “Phút cuối con chuột còn nâng cấp màu sắc nữa chứ, nhưng sao tự dưng nó lại nâng cấp được nhỉ?”
Nguyệt Nhi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Theo như những gì anh kể thì có lẽ là nhờ nó ăn được con chuột kia nên mới nâng cấp được.”
“Con chuột đó thì đâu có gì đặc biệt?”
“Có đấy, nó có một điều rất đặc biệt.”
“Là điều gì?”
“Nó đã ăn thịt người.”
“Ăn thịt người?”
“Phải, tôi suy đoán lại cả quá trình sẽ như thế này: ban đầu con chuột bị phong ấn bởi sợi xích dưới đó không cách nào thoát ra được, rồi không hiểu bằng cách nào nó gọi lũ chuột đến cho nó ăn thịt, đồng thời trữ được cái hồ máu cạn đó làm huyết trì.”
“Nó ăn thịt cả đồng loại ư?” Lữ Hàn kinh ngạc.
“Phải, ăn thịt đồng loại cũng là một cách để tu luyện tà đạo mà.” Nhìn ánh mắt Lữ Hàn có chút ngơ ngẩn, Nguyệt Nhi hỏi hắn: “Anh sao vậy?”
“Nghe cô nói tôi mới nhớ, dường như tôi đã từng đọc được đâu đó tài liệu ghi chép về những giáo phái bí ẩn, tu luyện bằng cách bắt người khác ăn thịt.
Thì ra giờ mới hiểu phương pháp tu luyện đó chính là ăn thịt đồng loại.”
Nguyệt Nhi gật đầu, cô nói tiếp: “Nhờ vậy, theo thời gian, nó mới nâng cấp lên được tới tam sắc và thoát khỏi phong ấn, nhưng có thể do cơ thể quá to lớn hoặc vì nguyên nhân nào khác không rõ mà nó vẫn ở dưới đó.
Khi đánh hơi thấy chúng ta, nó cố ý tạo ra tiếng động để dụ chúng ta xuống dưới đó rồi chặn mất đường thoát.
Đến lúc cuối, khi bị anh dồn đến đường cùng, nó ăn được con chuột đã ăn thịt người nên nâng cấp lên được tứ sắc, may mà cuối cùng anh vẫn hạ được nó.”
“Thực ra, đó cũng là lần đầu tiên tôi trải nghiệm qua một hiểm cảnh như vậy đấy, đối với tôi mà nói cũng là một lần nâng cấp, tôi cảm giác mình có một chút gì đó khác hơn, trước đây chỉ toàn dùng ám khí ném vào mấy cái bia tập luyện, đây là lần đầu dùng ám khí tiêu diệt một thứ tà vật nguy hiểm, cảm giác này thực sự rất khác.”
Nguyệt Nhi mỉm cười: “Vậy thì chúc mừng anh, xem ra anh và con chuột cũng là có duyên, nó vì anh và anh cũng vì nó mà cùng nhau nâng cấp được cho bản thân, tuy là đi hai con đường khác nhau, nhưng xem ra cũng là duyên phận.”
Lữ Hàn xúc động không biết nói gì, may mà nhà hàng bưng đồ ăn ra giải cứu cho hắn, hắn bảo cô: “Chúng ta cùng ăn tối đi.”
“Được, chúng ta cùng ăn.”
Đến giữa bữa, khi đã lưng chừng bụng, Nguyệt Nhi hỏi: “À, mà anh làm công việc gì vậy?”
Thế là hắn kể sơ qua cho cô nghe công việc của mình, đồng thời kể cho cô nghe trường hợp hắn vừa tiếp nhận hôm nay, cũng rủ cô chút nữa cùng hắn đi ngang qua nhà khách hàng kia kiểm tra xem thế nào, cô đồng ý.
Kể xong chuyện cũng là vừa xong bữa ăn, hắn chở cô đi tìm nhà khách hàng theo địa chỉ đã ghi lại, đến nơi, hắn dừng xe trước cổng, thấp thoáng thấy trong nhà có bóng người, hắn mừng rỡ nói với cô: “Trong nhà có người, cô vào quán uống nước đợi tôi nhé.”
Rồi hắn rà xe đi tiếp chầm chậm, ngó quanh, may thay cheo chéo phía đối diện có một quán trà.
Đây là quán trà kiểu thanh toán trước tại quầy nên hắn chọn món cho cô và thanh toán luôn.
Hắn kiếm một cái bàn gần cửa sổ, đợi cô ngồi xuống ngay ngắn, hắn mới bước ra khỏi quán, đi bộ một đoạn tới nhà khách hàng.
Nguyệt Nhi ngồi trong quán, nhìn qua cửa sổ bằng kính ra ngoài, vô tình cô nhìn về phía ngôi nhà mà Lữ Hàn đang đi tới, bỗng nhiên cô phát hiện ra một điều, những ngôi nhà xung quanh đều sáng đèn, chỉ riêng ngôi nhà đó là không có, vậy sao lúc nãy lại thấy có bóng người trong nhà nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...