Đổ Thạch Sư



Edward buông Cheshire ra, xoay người dưới chân dùng sức một cái, rất nhanh chạy đến giữa sân, cùng Vincent xa xa đứng đối mặt. Vincent giương mắt, đạm mạc nhìn hắn, chỉ nói: “Song phương không dùng hình dạng thú, ngươi có dị nghị gì không?”

Edward ngẩn ra, sau đó trầm mặc gật đầu, chỉ dùng hình người, điều này đối với hắn mà nói thì có lợi hơn, thú tính của bọn họ sẽ làm lý trí giảm xuống, hung tính bộc phát, đổ máu đã là nhẹ, huống chi, hình thú của bọn họ răng nanh, móng vuốt rất dễ dàng đả thương người. Thú triều tháng sắp tới, hắn không thể để bị thương.

Vincent buông cánh tay xuống, con ngươi màu đen bỗng nhiên sắc bén như đao, để thân thể hơi nghiêng về phía trước, cả người như cao sơn hiểm lĩnh sừng sững giữa thiên địa, một cỗ khí thế hung tàn phá đất trồi lên. Con ngươi Edward co rút lại, toàn thân da thịt căng thẳng, y phục dán tại trên nhìn cường tráng vô cùng, hắn cẩn thận tìm kiếm sơ hở của Vincent, thanh niên trẻ tuổi đã có khí thế kinh dị như vậy vì sao ở Maca thành lại chưa từng nghe nói qua.

Hai người không nhúc nhích, chỉ khoảng đất giằng co, trên khán đài đã có không ít bóng người, bầu không khí giữa sân trở nên nguy hiểm hơn, trên khán đài không khí cũng nóng lên, tiếng gào thét thật to sôi trào: “Lên! Xông lên!” “Nhanh lên! Mạnh vào! Xé nát hắn!”

Nhưng mặc cho người chung quanh cổ vũ thế nào, trong sân thi đấu hai người vẫn bất vi sở động, ánh mắt sắc bén bám chặt đối phương, không khí trong tình trạng này tựa hồ đều ngưng kết lại.

Bạch Tử Thạch đứng ở sát bên đấu trường, bị không khí đó tác động đến, cơ thể toàn thân bất tri bất giác cứng ngắc, gần như không thể động đậy, cậu mở to hai mắt nhìn, nắm tay siết chặt, trái tim giống như bị cự thạch nặng nề hung hăng đè ép, huyết dịch toàn thân kêu gào dâng trào, gương mặt trắng nõn của cậu quỷ dị nổi lên hai luồng đỏ ửng.

Bích Khê lập tức phát hiện cậu không đúng, nhanh chóng đưa Bạch Tử Thạch ra, có lẽ phải dùng là tha đi, đem cậu từ ven đấu trường kéo đến chỗ cao trên khán đài. Cách xa bầu không khí hung lệ kia, sắc mặt Bạch Tử Thạch mới dần dần tốt hơn, sắc đỏ quỷ dị trên mặt từ từ thối lui, cả người sắc mặt lại trở nên tái nhợt vô cùng, tựa vào người Bích Khê, toàn thân không khống chế được run rẩy, cảnh tượng như này cậu chưa từng trải qua, giống như tử vong ngay tại bên cạnh, rõ ràng nó cách ngươi một khoảng nhưng thủy chung không chịu rời đi.


“Tại sao lại như vậy. . .” Bạch Tử Thạch lẩm bẩm thì thầm, hai mắt cậu gần như vô thần nhìn giữa sân, đúng vào lúc này, Edward tựa hồ đã không nhẫn nhịn được, hai chân đột nhiên phát lực, toàn thân giống như lợi kiếm hướng về Vincent lao tới, hai chân mỗi lần đạp lên mặt đất sẽ lưu lại dấu vết nặng nề.

” Hống ——” Edward cả người giống như đạn pháo lao vào người Vincent, khi tất cả mọi người đều cho là Vincent sẽ bị xung kích lớn đó đánh văng ra ngoài, hắn đột nhiên lại xuất thủ rất nhanh, vững vàng bắt được tay phải của Edward đang đánh tới, đồng thời vai trái lui về phía sau, một cái hơi lay động, đã gỡ bỏ phần lớn lực đạo va chạm của Edward, sau đó bả vai đột nhiên phát lực, thật mạnh đánh vào ***g ngực Edward.

Vincent hai chân vững vàng đáp trên mặt đất rồi bị trợt đi hơn mười thước, mới dần dần ngừng lại. Edward một kích không trúng, nhanh chóng lay động cổ tay, khéo léo thoát khỏi giam cầm của Vincent, thay đổi quyền thành chưởng, hướng về phía cổ Vincent hung hăng chém xuống, một nhát này nếu thật chém trúng, xương cổ gãy nứt cũng không phải không có khả năng.

Bạch Tử Thạch vừa vặn thấy một màn này, gần như không khống chế nổi sợ hãi mà kêu lên, may mà Vincent linh hoạt lui một bước về bên trái, sượt qua bàn tay chém xuống của hắn ta, đồng thời chân phải ngoan lệ móc lên, đá thẳng đến gáy Edward. Cái loại khinh miêu đạm tả dạo chơi giữa sinh tử này, làm Bạch Tử Thạch thấy kinh hãi không dứt.

Đây rốt cuộc là một thế giới như thế nào!

Tay phải Bạch Tử Thạch nắm thật chặt cánh tay Bích Khê, cái thế giới trần trui này tại lúc cậu còn chưa hiểu rõ được thì sự khác biệt cứ như thế hiện ra trước mắt cậu, đánh nát tất cả các ám thị tâm lý lúc trước cậu làm, cậu chưa từng thấu hiểu mãnh liệt nhường vậy, bản thân căn bản chưa từng tưởng tượng có thể dễ dàng dung nhập vào thế giới này, mặc dù cậu rất cố gắng học tập ngôn ngữ nơi này, tiếp thu đồ ăn nơi này, tranh phục nơi này. . . nhưng sự khác biệt này không chỉ ở trên phương diện sinh hoạt và tư tưởng, còn là sự khác biệt khắc sâu trong linh hồn.

Đổ thạch chiến, luận võ. Bạch Tử Thạch thậm chí ngay cả ý nghĩa đích thực của loại chiến đấu này cũng không hiểu rõ, cậu lớn lên trên địa cầu, ở thời đại chiến tranh đã rời xa, vận động kịch liệt nhất mà cậu có thể nghĩ đến cũng chính là quyền anh. Luận võ, từ ngữ này đối với một người Thiên triều mà nói cũng không xa lạ, nhưng ấn tượng của cậu đối với cái từ này chỉ là hai cái võ giả gặp gỡ, hai bên ôm quyền, sau đó quyền cước giao lưu, cảnh tượng này hẳn là tràn đầy anh hùng khí khái, tràn đầy tinh tinh tương tích. ( những người cùng hoản cảnh thì bảo vệ, thông cảm, chia sẻ vs nhau)

Đến tột cùng tại sao cậu phải ở chỗ này? ! Tại sao lại là cậu tới một cái tinh cầu như này? Bạch Tử Thạch sắc mặt trắng bệch, nhìn Vincent tránh thoát một cước của Edward, sau đó bỗng nhiên kéo áo Bích Khê: “Có thể dừng lại hay không? ! Có thể để bọn họ dừng lại hay không? !”


“Cái gì? !” Bích Khê đang xem rất chăm chú, bỗng nhiên nghe Bạch Tử Thạch vội vàng nói, giật mình hỏi.

“Ta nói, dừng lại! Để cho bọn họ dừng lại! Có thể hay không!” Bạch Tử Thạch gần như là hét lên.

Bích Khê mặc dù không hiểu chiến đấu đặc sắc như thế, Bạch Tử Thạch tại sao muốn dừng lại, nhưng thấy gương mặt tiểu á thú nhân trắng bệch cùng lo lắng, chỉ đành nhanh chóng nói cho cậu: “Chỉ cần một phía nhận thua, là có thể.”

Bạch Tử Thạch không nói hai lời chạy xuống khán đài, Owen đứng ngay tại hàng đầu của khán đài, Bạch Tử Thạch chưa từng bao giờ cố gắng chạy nhanh như vậy, cậu lảo đảo nghiêng ngả dọc theo bậc thang chạy xuống, lúc đến bên cạnh Owen, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, song cậu không ngã, hơi lảo đảo một cái, ổn định thân thể, hai ba bước đã đến bên cạnh Owen, lớn tiếng hô: “Owen, ta bỏ cuộc. Hãy để bọn họ dừng lại!”

Owen nghiêng thân, nhìn tiểu á thú nhân thở hồng hộc này, nhíu mày hỏi: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Bạch Tử Thạch gật đầu rất nhanh.

Owen nhìn cậu một chút, sau đó đứng lên, lấy ra một cái búa màu bạc, gõ mạnh một cái lên chiếc vòng tròn kim loại ở bên cạnh, nghe được tiếng vang này, Vincent cùng Edward ngừng động tác, nhưng vẫn nhìn chằm chằm đối phương, ngoan lệ trong mắt dần dần thối lui, đổi thành nghi ngờ, nghiêng người nhìn về phía Owen.


“Bạch Tử Thạch đơn phương bỏ cuộc nhận thua. Bên thắng là Cheshire.”

Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, tiếng thảo luận ong ong dần dần vang lên, người trên khán đài ghé tai thì thầm với nhau, xa xa nhìn Bạch Tử Thạch chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không minh bạch rõ ràng Vincent không có một chút bại thế, sao Bạch Tử Thạch lại muốn bỏ cuộc nhận thua.

Vincent lông mày nhíu lại, hắn nhấc chân đi về phía Bạch Tử Thạch, nhưng vào lúc này Bạch Tử Thạch lại xông ra ngoài, cậu chạy không nhanh, ở trong mắt Vincent quả thực chậm vô cùng, thậm chí còn mang theo chút cảm giác lảo đảo, song cậu cứ như vậy lo lắng mà chạy đến, ở trước mặt mình đứng lại, kéo tay mình tỉ mỉ đánh giá trên dưới, liên tục lặp lại những lời hỏi thăm, nghe rất mềm mại và êm tai: “Vincent, ngươi có bị thương không? Có không?”

Những lời nói định chất vấn cậu cứ như vậy nghẹn lại cổ họng, biến thành một tiếng thở dài nuốt xuống, Vincent kéo bàn tay đang sờ soạng của cậu, thanh âm nhu hòa trầm thấp: “Ta không sao.”

Bạch Tử Thạch theo bản năng thở dài một hơi, thân thể mới vừa chịu đả kích giờ mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào, Vincent kinh hãi, đưa tay đỡ lấy, đem cả người cậu ôm chặt trong ngực, thân thể mềm nhũn dán lên ***g ngực hắn trong nháy mắt đó, Vincent gần như rất ngạc nhiên —- cậu thật sự là quá nhỏ, cũng quá mềm mại !

Bích Khê ở trên khán đài xa xa nhìn tiểu á thú nhân kia, khóe miệng hơi cong lên, xem ra Bạch đã có một người canh gác rất tốt.

“Ta nói tiểu oa nhi này tại sao lại bỏ cuộc, tình cảm đúng là không chịu nổi đối với người ta lo lắng a. . . Cậu bé còn nhỏ như vậy đã biết đau lòng bầu bạn của mình, Ava nhà ta, còn chả biết cái gì cơ!”

“Tiểu oa nhi không có kiến thức, này mà đã không chịu nổi, nhớ năm đó, nhà chúng ta còn bị vẽ một lỗ thủng to thế này trên bụng, ta còn chả lo cơ!”


“Nhắc mới nhớ, tiểu oa nhi nhỏ như vậy đã có người canh gác rồi sao? Không biết còn phải cho người ta đợi bao lâu. Bất quá, cậu ấy lớn lên thật đúng là khả ái a, trưởng thành nhất định rất đẹp, không trách được nhỏ như vậy đã có người canh gác rồi.”

Vincent nhìn Bạch Tử Thạch sắc mặt tái nhợt hiện lên sắc đỏ lúng túng, nhịn không được khẽ cong khóe miệng, con mắt màu đen tạo thành một độ cung ôn nhu. Bạch Tử Thạch cơ hồ ngây ngốc một chút, lẩm bẩm nói: “Người này nếu đặt ở Địa cầu, không chừng tai họa bao nhiêu cô gái.”

Buông lỏng một chút lực đạo ôm Bạch Tử Thạch, Vincent đang tính cẩn thận ôm Bạch Tử Thạch ra lối ra, nhưng, phía sau có người gọi hắn lại, Vincent xoay người lại, đã nhìn thấy Edward kéo Cheshire đi qua bên này, nam nhân này tướng mạo cũng coi như tuấn lãng, mặt mày cương nghị, hắn nhìn Vincent lớn tiếng nói: “Người khác không biết, nhưng ta thật sự hiểu rõ, ta Edward không bằng ngươi.” Nói xong cũng bất kể phản ứng của người khác, yêu thương vuốt vuốt tóc bạn lữ bên cạnh, kêu lên, “Cheshire. . .”

Cái á thú nhân gọi là Cheshire đi lên phía trước một bước, ánh mắt Vincent lãnh đạm xuống, Cheshire cắn cắn môi, nhìn Bạch Tử Thạch nói: “Thật xin lỗi, đưa ra yêu cầu bốc đồng như vậy. Là lỗi của ta.”

Bạch Tử Thạch bây giờ tựa hồ có chút hiểu rõ nguyên nhân Cheshire làm như vậy, cậu bây giờ cũng không nói được đối với Cheshire rốt cuộc là cảm giác gì, lúc mới bắt đầu, cậu thật sự rất tức giận, nếu như cậu không có năng lực đặc biệt, thật sự chỉ là một thái điểu mới vừa vào đổ thạch giới, lẻ loi chẳng qua là bằng vào vận khí đổ trướng một khối phỉ thúy, cách làm như thế của Cheshire không khác gì cường thủ hào đoạt. Nhưng nhìn thấy hai người kia luận võ, Bạch Tử Thạch đã hiểu lo lắng và sốt ruột của Cheshire, đây chỉ là luận võ cũng đã hung ác cùng tàn khốc như vậy, vậy thì khi thú triều tháng, thời khắc sinh tử sẽ ra sao? Thế nhưng, hiểu là một chuyện, tán thành là một chuyện khác, nếu như chuyện này không phải phát sinh ở trên người mình, mà phát sinh trên người một á thú nhân khác cũng cần phỉ thúy, vậy thì nên làm gì bây giờ? Nhưng nếu như không có Cheshire, cậu có thể còn đắm chìm trong những thứ mình tự cho là đúng, một cái rào cản của thế giới nào có dễ dàng bị phá vỡ như vậy?

Cuối cùng, Bạch Tử Thạch chỉ có thể nói: “Tỷ thí kết thúc, nguyện thua cuộc.” Cheshire cắn cắn môi dưới, không lên tiếng nữa, Edward thật sâu thở dài một hơi.

Vincent hướng về phía Edward gật đầu, ôm Bạch Tử Thạch đi ra khỏi đấu trường.

Bạch Tử Thạch không nói gì, chẳng qua là cúi đầu tựa hồ đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Vincent cũng chỉ ôm cậu đi, thật ra cũng không có mục đích gì, chẳng qua không biết tại sao cảm thấy không muốn thả ra mà thôi.

Bỗng nhiên một giọng nói nho nhỏ từ trong lòng ngực của hắn truyền tới: “Vincent, chân chính săn thú là như thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui