Bất kể ở nơi đâu, thì buổi tối ngày kết hôn sẽ phải là đêm động phòng hoa chúc. Chờ bảy năm, cuối cùng cũng triệt để bắt được người ta tất nhiên khỏi phải nói Vincent hưng phấn đến mức nào. Các trưởng bối đều có việc của mình, kết khế ước xong, mỗi người đều rời đi. Ở lại đều là mấy người trẻ tuổi mà Bạch Tử Thạch và Vincent quen biết, hiếm có cơ hội trêu chọc Bác Gia Garcia, tất nhiên sẽ không bỏ qua, đương nhiên đến khi trời vừa mới tối, những người này liền phi thường tự giác ‘bị bắt’ đi hết.
——- Mặc dù hôm nay là ngày tốt các ngươi chính thức kết khế ước, nhưng! Vincent, ngươi có thấy sự tồn tại của chúng ta không hả? Xem thử ánh mắt ngươi nhìn tiểu Bạch nhà người ta xem, hiện lục quang rồi kìa *gào rít*!!!
Thực tế thì, Vincent đúng là không hề quan tâm đến cái đám gây rối nãy giờ kia, tâm hồn hắn đã sớm chạy đến mấy cảnh tràn ngập quyến rũ kích tình của tình yêu nhà mình. Huống chi…
Vincent xoa xoa một bình dược nhỏ để trong túi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mong đợi —-
‘Nghe nói Bác Gia muốn cùng Nhã Gia Bạch Tử Thạch chính thức kết hợp. Xem như lễ vật đi, tặng ngài cái này. Uống xong có thể làm thú hình của ngài thu nhỏ đến mức < bình thường >, có tác dụng trong thời gian hạn định là bốn giờ, ta nghĩ chắc cũng đủ rồi.’ Khóe miệng mật y cười vừa mập mờ lại tràn đầy chúc phúc, ‘Chúc ngài có một đêm vui vẻ.’
Bốn giờ sao. . . tầm mắt Vincent lượn quanh trên người Bạch Tử Thạch, cuối cùng dừng lại trên cặp mông cong của cậu. Đúng lúc đó Bạch Tử Thạch cũng quay lại bắt gặp tầm mắt hắn, tức thì lông tóc suýt dựng đứng hết lên, thật giống như bị một con dã thú để mắt tới, thong thả quyết định nên ăn từ chỗ nào. Còn Vincent nhìn người yêu vì uống chút rượu mà lộ ra cặp mắt đen ngập nước, nhếch lên một nụ cười nguy hiểm mà khiêu gợi, ngón tay thon dài chầm chậm ma sát dọc theo lưng ghế sô pha.
Cái kiểu ám hiệu kín đáo lại tình sắc này làm cho Bạch Tử Thạch nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, lại vừa nhịn không được nổi lên lửa nóng trong đáy lòng, hai người bọn họ ở phương diện này trước nay coi như đều phối hợp ăn ý, ngoại trừ thể lực không bằng, những mặt khác tương đối phù hợp. Thỏa thích say sưa yêu yêu Bạch Tử Thạch cũng rất hưởng thụ.
Ngay khi mặt trời xuống núi, Vincent đứng lên, hàm ý sâu xa nói: “Mặt trời xuống núi rồi a.” Những lời này hiệu quả tương đối mạnh mẽ, ở đây làm gì có ai nghe không hiểu đó là lệnh trục khách? Mặc dù rất muốn càn rỡ đùa giỡn cô dâu chú rể một phen, song, uy thế xây dựng nhiều năm của tên thú nhân nào đó, lãnh khí không phải người bình thường có thể chịu được. Cho nên sau mấy phút, người trong đại sảnh đã đi hết không sót một ai.
Khi cửa chính phát ra tiếng khóa răng rắc, Vincent nhìn Bạch Tử Thạch, trong vòng một giây, đã xông tới —- ôm lấy — đạp cửa —- ném lên giường — cởi quần áo, hoàn thành một chuỗi hành động phức tạp. Lúc Bạch Tử Thạch hoàn hồn, liền phát hiện mình đã toàn thân trần truồng nằm trên ra giường đen tuyền.
Thân thể trắng nõn cùng ra giường đen tuyền tạo thành sự đối lập rõ ràng, tạo ra một cảnh tượng cực kỳ dụ hoặc, nhất là Bạch Tử Thạch uống không ít rượu, dù nồng độ không cao, cũng làm toàn thân cậu hơi phiếm hồng.
Bị nhanh chóng ném lên giường, đầu Bạch Tử Thạch bị làm cho choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, hai tay đã bị Vincent giữ chặt, cổ tay bị ***g vào một mảnh vải mềm mại, sau đó chính là tiếng xích lách cách. Môi lưỡi nóng bỏng rơi xuống như cuồng phong bạo vũ, Bạch Tử Thạch gian nan né tránh những nụ hôn của người yêu, ngửa đầu nhìn thấy còng tay trên cổ tay, hai bên là vải chất liệu đặc biệt chế thành, ở giữa là một sợi dây xích buộc ở giữa giường lớn.
Giật giật dây xích, tiếng lách cách lách cách vang lên, Bạch Tử Thạch bất mãn cau mày: “Vincent, đây là cái gì?”
Thú nhân ngẩng đầu lên từ ngực người yêu, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào khóa sắt lạnh băng, mỉm cười: “Ta đã sớm muốn làm thế này, thật đẹp.” Sau đó không đợi Bạch Tử Thạch nói gì, đã lấp kín môi Bạch Tử Thạch, ngậm lấy đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng liếm cắn, hàm hồ nói, “Bạch, chỉ hôm nay thôi được không, chỉ hôm nay thôi. Ngươi biết ta muốn đem ngươi khóa lại đến mức nào mà.”
Bạch Tử Thạch nổi giận, trong con ngươi đen phiếm ánh nước lấp lánh lửa giận, trừng mắt nhìn người yêu, khiến cả người cậu như tràn đầy sức sống cùng lực công kích sắc bén, toàn thân Vincent run lên, cảm giác hưng phấn xông lên từ dưới bụng, cơ hồ mãnh liệt đến mức không thể ngăn chặn.
“Thật là hỏng bét. . .” Hắn tự lẩm bẩm, ánh mắt thế này làm sao người ta nhẫn được, hắn nhanh chóng rút một mảnh vải đen ở bên cạnh ra, Bạch Tử Thạch hoàn toàn đoán được hắn muốn làm gì, bỗng trừng to mắt, “Vincent, ngươi. . .” Nhưng một giây sau cậu không thể nói ra lời nào, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ từ cổ họng dưới bàn tay đang trêu đùa chỗ nhô lên nào đó. Trước mắt đã là một mảnh tối đen, hai mắt bị bịt kín, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng ánh đèn. Đầu lưỡi bị ngậm, nước bọt không kịp nuốt xuống vương trên khóe miệng, lộ ra ánh nước *** mỹ.
Tay kia của thú nhân dọc theo lưng Bạch Tử Thạch khẩn thiết mà tinh tế vuốt ve một hồi, rồi mới lần xuống cặp mông của cậu ra sức vuốt ve đùa bỡn, sau đó là bắp đùi, cẳng chân, thậm chí cả bàn chân mịn màng. Mỗi một chỗ đều bị Vincent cẩn thận chơi đùa qua, giống như đang chăm chú vuốt ve tuyệt thế chân bảo nào đó.
Môi lưỡi tay đều sử dụng, Vincent tận tình tìm tòi dò xét khối thân thể thuộc về hắn này, vũ khí hạng nặng phía dưới đã sớm sẵn sàng chờ phát động, như có như không đỉnh đỉnh tiểu Bạch Bạch. Hai mắt Bạch Tử Thạch đã sớm mơ màng không rõ, trong bóng tối không nhìn thấy gì khiến cho phản xạ toàn thân cậu càng mẫn cảm, cảm giác bàn tay thô ráp của Vincent ma sát trên da thịt, khoái cảm bị vũ khí hạng nặng cứng rắn của đối phương va chạm ma sát với tiểu đông tây đầy sức sống của bản thân, cùng với tiếng nước đối phương liếm mút da thịt mình, đều làm cậu khó kiềm chế mà nóng lên. Loại tư vị thân thể hoàn toàn bị người ta khống chế này lúc đầu cũng không dễ chịu, nhưng dần dần, Bạch Tử Thạch lại cảm thấy một chút tư vị khác, khó nắm bắt động thái của đối phương làm lòng cậu ẩn ẩn có chút kích thích và chờ mong. Có lẽ sâu trong nội tâm mỗi người đều có ẩn tính M (thích ngược đãi), chẳng qua là ít hay nhiều mà thôi.
Toàn bộ thân thể bị xoay sang chỗ khác, nằm sấp trên giường, thân thể nóng hừng hực trực tiếp phủ lên, hai tay dọc theo xương bả vai ma sát xuống, dọc theo bên sườn trượt xuống, sau đó dừng lại trên thắt lưng tinh tế vuốt ve âu yếm, một tay khác hướng đến phía đằng trước, đầu lưỡi trơn mịn dán lên cần cổ trắng noãn, Bạch Tử Thạch nhịn không được đem mặt vùi vào trong ra giường.
Tiểu đệ đệ của người yêu kích động nằm trong tay Vincent, tay kia thì thử tham dò sờ đến khe mông, Bạch Tử Thạch không kìm được mà phát ra tiếng thở dốc kịch liệt, thân thể kéo căng, sau đó tiết ra trên tay Vincent.
Không sai biệt lắm. . . Vincent nghĩ, do dự một chút, cúi đầu xuống bên tai Bạch Tử Thạch dùng thanh âm khàn khàn nói: “Ta muốn dùng thú hình. . .”
“Cái gì? Không được!” Bạch Tử Thạch kịch liệt thở dốc một tiếng, “Không thể, Vincent!”
Thú nhân dùng đầu lưỡi liếm lỗ tai người yêu, âm sắc cực trầm thấp phiếm chút cầu xin: “Bạch, ta muốn, xin ngươi. . . xin ngươi. . . sẽ không làm ngươi bị thương đâu, thật đó, ta có thuốc.”
Căn bản không chờ Bạch trả lời, Vincent đã ngửa uống hết thuốc biến thành một dã thú màu đen dài khoảng 1m67, một khắc khi bộ lông mềm mại như nhung chạm đến cơ thể Bạch Tử Thạch, Bạch Tử Thạch liền giãy dụa kịch liệt: “Không được! Vincent, không muốn thú hình!”
“Bạch. . . xin ngươi. . .” Vincent giữ chặt người đang giãy dụa dưới thân, đầu lưỡi dài hơn so với hình người liếm láp thân thể cậu, đầu lưỡi thô ráp đem lại cho thân thể vừa mới tiết xong của Bạch Tử Thạch một loại kích thích khác. Cái đuôi linh hoạt của dã thú vươn đến trước ngực Bạch Tử Thạch, quét qua điểm nhô lên đã bị hắn đùa bỡn đến sưng đỏ, đầu lưỡi dọc theo sống lưng liếm đến chỗ lõm ngang eo, rồi trượt vào khe đùi, Bạch Tử Thạch phát ra một tiếng hổn hển kinh sợ không chịu nổi: “Không được, Vincent!”
Vincent không để ý tới cậu, đầu lưỡi dài dài liếm láp khe hở, một lúc sau, nhịn không được nhợt nhạt đâm vào rút ra thăm dò, Bạch Tử Thạch giãy dụa thân thể, không ngừng muốn bò dậy, nhưng thủy chung bị chân trước của dã thú gắt gao đè lại, thân thể tuyết trắng lật qua lật lại, càng thêm kích thích Vincent, đầu lưỡi dài dài càng duỗi thêm vào bên trong, Bạch Tử Thạch nhất thời cứng đờ, trong cặp mắt kim sắc của dã thú lộ ra một chút ý cười, đầu lưỡi nhân cơ hội thăm dò liếm láp bốn phía, tưa lưỡi thô ráp càng thêm kích thích nội bích. Ngay khi đầu lưỡi chạm vào một điểm chí mạng, Bạch Tử Thạch liền không nhịn được mà giãy dụa thắt lưng, không biết là đang trốn tránh hay là càng dốc sức dâng bản thân lên, thanh âm không đè nén được cũng không ngừng bật khỏi yết hầu, càng thêm kích thích thần kinh dã tính của Vincent.
Hắn rút đầu lưỡi ra, phía sau Bạch Tử Thạch đã là một mảnh *** thủy, bị dục vọng khống chế Bạch mất đi thứ kích thích cuồn cuộn không ngừng ở phía sau, trong miệng nhất thời phát ra một tiếng hừ bất mãn. Vincent híp híp mắt, liếm lỗ tai Bạch Tử Thạch, thu lại cái đuôi, nhợt nhạt luồn vào phía sau cậu khuấy động.
Cái đuôi xù lông đem lại cho cậu một loại cảm xúc bất đồng, so với đầu lưỡi càng thô ráp hơn, lại thêm một loại ngứa ngáy phát ra từ nội tâm, Bạch Tử Thạch nhịn không được lại rên rỉ.
Hô hấp nặng nề của Vincent đã căng đến cực hạn: “Ta sắp đến đây, Bạch.” Cái đuôi đùa giỡn đối phương rút ra, vươn đến bụng người yêu, dựng người cậu dậy, thành hình quỳ sấp, thứ cứng rắn nóng hổi để phía sau Bạch Tử Thạch, thắt lưng đột nhiên dùng sức. Phía trong mịn màng ẩm ướt ấm áp nháy mắt bao bọc lấy Vincent, khiến hắn không khỏi phát ra một tiếng thở dài sảng khoái.
Bạch Tử Thạch toàn thân vô lực quỳ sấp xuống, miệng không ngừng phát ra rên rỉ khàn khàn, xích sắt trên cổ tay thuận theo va đập ào ào vang vọng, phía sau bị lấp đầy, khoái cảm mãnh liệt làm cho hai người quên hết tất thảy. Một lúc lâu sau, cổ họng Vincent phát ra một trận gầm nhẹ, tiết ra, biến về hình người ôm lấy người yêu khóe mắt phiếm lệ hôn hôn.
Phiên ngoại 2 Hai ba chuyện của bánh bao
Đối với Bạch Tử Thạch mà nói, đến tột cùng chuyện gì xảy ra, cậu cũng khá mơ hồ, bởi vì hiện tại đầu óc cậu trống rỗng. Thực tế cậu cũng chỉ có chút đau bụng mà thôi, không bình thường lắm chính là cậu đau nguyên một tuần, không phải tiêu chảy cũng không phải bị lạnh, trướng trướng đau. Mà hiện giờ thầy thuốc nói gì ——
“Chúc mừng hai vị, hai người sắp làm a ba a cha rồi.”
Vị lão á thú nhân này dáng dấp hiền hậu, trên mặt là nụ cười cao hứng vì đối phương. Nhưng, cái bản mặt này đối với Bạch Tử Thạch mà nói quả thực hoàn toàn chính là cái bản mặt đòi nợ, kỳ thực ngươi khám nhầm rồi đi! Ngươi thực sự khám nhầm rồi đi!! Ngươi nhất định là khám nhầm rồi đi!!!
Bị tin tức này làm cho sợ ngây người còn có một chuẩn ba ba khác. Thú nhân nào đó từ lúc bác sĩ nói ra câu kia cũng không duy trì nổi vẻ mặt lạnh lùng nữa, con ngươi màu đen trợn tròn, vừa mừng như điên vừa không dám tin, do do dự dự hỏi một câu trái ngược với lòng: “Người khám nhầm rồi đi?” Bạch sớm đã bị chẩn đoán không thể có bảo bảo mà.
Lão á thú nhân có thể xưng là uy quyền về phương diện sinh sản của á thú nhân vừa nghe thấy câu này lập tức trở mặt, chỉ cửa: “Phố đông còn có một bệnh viện, mời.”
Phu phu hai người như được khai sáng đầu óc, không nói hai lời, cám ơn rồi chạy thẳng tới phố đông, sau đó lại chuyển sang phố bắc. . . đi hết bốn cái bệnh viện, Bạch Tử Thạch không thể không tiếp thu sự thật mình đã mang thai.
Sau đó ánh mắt cậu liền duy trì ở một trạng thái tương đối khó hình dung, không dám tin? Quá đơn giản. Khó có thể tiếp thu? Hình như. . . cũng không hoàn toàn vậy. Sét đánh giữa trời quang? Quá nghiêm trọng rồi. Lừa đảo? Ừm, lừa đảo. Cái tình cảnh này có chút lớn, cậu hold không nổi. Một nam nhân mang thai! Đặc biệt người nam nhân đó là —— mình. Trên Bác Nhã đại lục loại chuyện này cậu gặp nhiều lần rồi, tiếp thu là hoàn toàn có thể, nhưng điều này cũng không đại biểu đến phiên mình cậu có thể bình tĩnh a!! Không phải đã nói không mang được không mang được sao!!! Vừa kết hôn mới hai năm a!! Hai năm!!!
Bạch Tử Thạch sâu sắc cảm thấy mình phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại, cứ nghĩ rằng dù thế nào cũng không mang thai, nên cái khoản iu iu kia hai người đều khá hưởng thụ, bây giờ…
Vincent, ngươi sau này phải cấm dục!!!
Song, bất kể nói thế nào, mang thai chính là mang thai. Rầu sao cũng không đến mức đem bỏ hài tử đâu nhỉ? Bạch Tử Thạch cũng chỉ than thở mấy câu rồi lại chuẩn bị kỹ lưỡng để làm a cha mẫu mực, chịu đựng vô điều kiện 24 giờ Vincent bám người bám lòng phục vụ.
Sáu tháng sau, Bạch Tử Thạch thành công sinh hạ một tiểu thú nhân. Lúc tiểu thú nhân ra từ bụng a cha là thú hình, nhưng sau khi sinh một giờ, hài tử sẽ biến thành một đứa bé hình người, hơn nữa sẽ biến đổi thất thường giữa hình người và hình thú. Tóm lại. . .
Ấu tể tiểu thú nhân là manh vật!
Về tri thức nuôi con, Bạch Tử Thạch đã sớm học thuộc làu. Có lẽ là phụ tử thiên tính, rõ ràng lúc mang thai Bạch Tử Thạch còn có chút không vội gặp hài tử, nhưng từ lúc sinh xong, đó chính là thịt trong lòng cậu, Vincent cũng phải xếp hàng sau. Nhất là tiểu bảo bảo trắng trắng mũm mĩm, hai má phúng phính thịt, mở mắt ra là một cặp mắt đen láy vừa to lại vừa đen, trong suốt như một mặt hồ lặng sóng, nhìn thoáng qua là có thể thấy đáy, lông mi giống như một cái quạt nhỏ, vừa dày vừa đen. Bàn tay nhỏ, bàn chân nhỏ, cánh tay nhỏ, cẳng chân nhỏ, cái gì cũng nho nhỏ, nhẹ nhàng chọt một cái mềm cực luôn! Nhất là bảo bảo còn kế thừa làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh của a cha cùng tướng mạo xinh đẹp tuấn mỹ của a ba, quả thực người gặp người thích!
Tên của bảo bảo là Heinsily Karen Garcia. Tiểu Hein là một đứa bé rất ngoan, cũng không hoạt bát lắm, mỗi ngày đều yên lặng, lúc nào không thoải mái mới khóc. Có lẽ vì nguyên nhân này, nên từ khi bảo bảo sinh ra rồi hóa thành hình người xong chưa từng biến lại thành hình thú. Điều này làm cho Bạch Tử Thạch chưa thấy được bộ dạng lúc mới ra đời của hài tử nhà mình rất tiếc nuối.
Mà tiếc nuối này, vào hôm nay đã được bù đắp.
Có lẽ là do trên Bác Nhã đại lục thú hình của thú nhân đều nằm sấp ngủ, nên thú hình ấu tể lúc nhỏ cũng thích nằm sấp ngủ, Hein cũng như vậy. Mỗi ngày Bạch Tử Thạch mở mắt ra, chuyện đầu tiên làm chính là nhìn ngắm nhi tử trong chiếc nôi đặt bên cạnh, tiểu bảo bảo nghiêng mặt nằm úp sấp, khuôn mặt lúc ngủ ngây thơ, dễ thương muốn chết, cậu nhịn không được dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc hai má phúng phính của nhi tử, bảo bảo nhíu mày, giơ giơ bàn tay nhỏ bé, sau đó nhi tử không thấy! Thay vào đó là một con vật nhỏ màu đen với cái tai bé xíu còn chưa dựng được lên, Bạch Tử Thạch ngạc nhiên nhìn, sau đó không thể không thừa nhận nhi tử nhà mình vẫn giống ba nó nhiều hơn một chút, bộ dạng này cơ bản chính là phiên bản thú hình của Vincent, chỉ nhỏ hơn một chút thôi.
Chóp mũi là màu hồng nhạt nộn nộn, miệng nhọn nhọn, mắt nhắm tịt, cái tai nhỏ nằm úp sấp trên đầu, bộ lông toàn thân thoạt nhìn bông bông, vừa mềm vừa dày, thân thể nho nhỏ, tứ chi giang đều ra úp sấp trên giường, muốn bao nhiêu khả ái có bấy nhiêu khả ái!! Bạch Tử Thạch nhịn không được hôn một phát lên đầu nhi tử.
Heinsily bị hôn tỉnh, gian nan ngẩng đầu lên, cặp mắt kim sắc mơ ngủ nhìn a cha, phát ra tiếng kêu non nớt, rất là vô tội ủy khuất. Bạch Tử Thạch bị manh kinh khủng, ôm lấy nhi tử, đặt trên khuỷu tay, vuốt lông nhi tử, tiểu Hein phi thường thích cảm giác này. Ngón tay a cha mềm mại, ấm áp, động tác nhẹ nhàng rất thoải mái! Tiểu đông tây nhịn không được dùng đầu làm nũng cọ cọ tay Bạch Tử Thạch, lè lưỡi làm nũng liếm liếm ngón trỏ a cha. Bạch Tử Thạch nhìn nhi tử trong ngực, lòng tràn đầy yêu thương.
Sau đó, bảo bảo sẽ thường xuyên biến thành thú hình để nhận vuốt ve của a cha. Sớm tối đều một lần, đôi phụ tử ôm nhau ngươi sờ sờ ta, ta cọ cọ ngươi làm Vincent vừa ấm áp lại vừa ăn dấm —— từ khi sinh con Bạch còn chưa cho phép hắn tiến vào một lần đâu!!!
Heinsily dần dần lớn lên, bé lớn lên rất nhanh, ngũ quan so với Vincent càng thêm tinh xảo, kết hợp gien ưu tú của a ba a cha, hiện giờ quả thực đẹp đến quá phận. Nhưng, làm cho Bạch Tử Thạch không hài lòng lắm là, tính cách Heinsily càng ngày càng thể hiện giống Vincent!
Biểu hiện trên mặt không nhiều lắm, nhất là khi ngẩng khuôn mặt không cười không nói nhìn người khác, rất là lãnh đạm. Bạch Tử Thạch vì làm cho nhi tử hoạt bát hơn, không biết tốn mất bao nhiêu tế bào não. Kỳ thực tiểu Hein trừ trời sinh tâm tình ít dao động, thì cũng là một ấu tể rất bình thường, giai đoạn trẻ con đối với cái gì cũng tò mò, bé cũng có. Nhìn thấy sự vật mới lạ cũng sẽ hỏi, mười vạn câu hỏi tại sao chính là để hình dung thời kỳ này của tiểu hài tử.
Bạch Tử Thạch đối xử với nhi tử, kiên nhẫn mười phần, những vấn đề của Heinsily cậu đều nghiêm túc trả lời, nếu mình không hiểu, liền trực tiếp nói với nhi tử —— con chờ một chút, a cha đi tra sách. Đây là giáo dục của Bạch Tử Thạch, tự mình truyền dạy cho nhi tử rằng có gì không hiểu có thể tự đi tra sách tìm kiếm đáp án.
Heinsily rất thông minh hiếu học, khi thấy a cha có thể tìm được đáp án rất nhiều thứ trong sách, liền thập phần thích xem sách. Bạch Tử Thạch mua rất rất nhiều sách báo nhi đồng phổ cập khoa học cho Heinsily thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bé.
Bất quá, phải biết rằng luôn có một vài đề tài không thích hợp cho trẻ con tò mò. Nhất là khi loại tò mò này chuyển sang vấn đề người lớn. Có một hôm Heinsily không cẩn thận thấy a ba và a cha yêu yêu, hai kẻ phu phu đắm chìm trong dục vọng không hề phát hiện ra N30 (giống 18+, đây là 30+) bị người chưa thành niên thăm quan từ đầu đến cuối.
Sau đó, Heinsily tò mò. Đó là đang làm gì vậy nhỉ? Tiểu Hein sáu tuổi đã biết rất nhiều chữ, hài tử thông minh có thói quen tốt đầu tiên tự đi xem sách nếu vẫn không hiểu mới đi hỏi, cho nên lạch bạch lạch bạch chạy đi xem sách. Đương nhiên, trong sách báo nhi đồng của bé không có đáp án. Thế nên tiểu Hein bật máy tính lên, đăng nhập vào một trang web trả lời câu hỏi trực tuyến tên là ‘Có hỏi tất đáp’ của a cha—— đây là công cụ học tập gần đây Bạch Tử Thạch dạy bé dùng, dùng cánh tay mũm mĩm ngắn ngủn gõ vào mấy chữ thế này ——
Hỏi: tại sao a ba a cha không mặc quần áo ôm nhau kêu ân ân a a?
Mười phút sau, bé con refresh trang web, có đáp án rồi —— đây là một loại phương pháp biểu đạt yêu thích khi gặp phải người mình cực kỳ thích. Đề nghị chờ lớn lên rồi tò mò vấn đề này sau.
Lớn lên? Tiểu Hein cau mũi, rất bất mãn cái từ này, tại sao người lớn cứ thích nói cái câu ‘Ngươi lớn lên sẽ hiểu’ này?! Rõ ràng ta hiểu rất nhiều.
Từ phương diện nào đó mà nói, tiểu Hein là một bé con kiêu ngạo, vốn trong đám trẻ cùng tuổi bé đã nổi trội hơn nhiều —— bé luôn có thể trả lời những vấn đề ly kỳ cổ quái của các tiểu bằng hữu khác. Vị a cha tốt bụng nào đó đưa ra câu trả lời này có chút kích thích lòng tự tôn non nớt của tiểu Hein, nên giờ phút này bé có một loại dục vọng cấp bách muốn chứng minh bản thân!
Chờ đôi phu phu kia yêu yêu xong, phát hiện vấn đề hình như có chút nghiêm trọng, không thấy bảo bảo. Đã sắp tối rồi! Nơi mỗi lần tiểu Hein ra ngoài chơi đều cố định, Bạch Tử Thạch cũng không quá gấp, khi đi tới khu vui chơi cho ấu tể, quả nhiên thấy được tiểu Hein.
Vừa thở dài một hơi Bạch Tử Thạch cất bước đi về phía nhi tử, song một màn khiến cậu trợn mắt há mồm đã xảy ra —— con cậu phi thường dũng mãnh đem một thú nhân bảo bảo mặt mũi dễ thương đẩy ngã xuống đất, sau đó. . . sau đó tự mình đè lên!
Con cậu cư nhiên đang khi dễ người ah!! Bạch Tử Thạch quả thực không biết nói gì cho phải!
Thú nhân bảo bảo kia bẹt miệng dường như muốn khóc, tiểu Hein với khuôn mặt lãnh đạm nhỏ nhắn nói gì đó, bảo bảo kia liền chớp chớp mắt thu lại nước mắt, nghiêng đầu có vẻ rất tò mò.
Bạch Tử Thạch thở phào một hơi, trông có vẻ không phải khi dễ.
Song, một giây sau, a cha nào đó hóa đá. Cậu nhìn thấy bé con nhà cậu cúi đầu bẹp một cái hôn lên miệng bảo bảo nhà người ta, sau đó hai cái tay mũm mĩn nhanh chóng lột áo bảo bảo, sau đó bắt đầu kéo quần người ta.
Tiểu bảo bảo bị áp đảo rất là giật mình, sau đó mếu máo gắt gao níu quần, cuối cùng dưới tinh thần bền bỉ của Heinsily oa oa khóc lớn.
Tiếng khóc này cũng khóc tỉnh Bạch Tử Thạch, vội vàng chạy tới, đem nhi tử từ trên người người ta ôm lên. A cha bé kia lúc này cũng tới, thấy vai nhi tử trống trơn, sắc mặt liền khó coi.
Bạch Tử Thạch nổi giận: “Heinsily Garcia! Tại sao con cởi quần áo của người ta?!”
Tiểu Hein có chút không rõ tại sao a cha tức giận, chớp chớp mắt, đáp: “Con thích bạn ấy.” Bạch Tử Thạch ngẩn ra, Hein thấy a cha dường như vẫn không hiểu, nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi giải thích, “A ba thích a cha, không mặc quần áo ân ân a a, con thích bạn ấy, cũng muốn. . .”
Bạch Tử Thạch lập tức bịt kín miệng nhi tử, đối diện với vẻ mặt nhịn cười của a cha bảo bảo làm cậu cũng vô cùng xấu hổ, hắng giọng một cái, cũng không giải thích với nhi tử đó là chuyện hiện giờ bé không thể làm, loại chuyện này căn bản không thể nói rõ ràng với trẻ con, trừ phi ngươi bằng lòng cho con cái sớm theo học một khóa giáo dục X, cậu chỉ chỉ vào bảo bảo được a cha ôm rất lâu những vẫn thút thít khóc: “Nhưng, con có nghĩ xem người ta có thích con làm như vậy không hả?”
Tiểu Hein sửng sốt, nhìn tiểu bảo bảo đối diện khóc rất đáng thương, bé chầm chậm chớp chớp mắt: “Thật xin lỗi, con sai rồi.”
Bạch Tử Thạch cười: “Con nên nhận lỗi với người ta đi.” Hein gật đầu, Bạch Tử Thạch để bé xuống, a cha đối diện cười cười với cậu, sau đó thú nhân bảo bảo cũng được đặt xuống đất.
Hein đi tới trước mặt đối phương, chọc chọc hai má phúng phính thịt của người ta, khiến đối phương chú ý rồi bỗng nhiên biến thành thú hình, sinh vật màu đen xinh đẹp đi tới trước mặt bảo bảo nhà người ta dùng đuôi quét quét tay người ta. Tiểu bảo bảo ngừng khóc, tò mò nhìn bé. Động vật nhỏ ngẩng đầu, cắn y phục của người ta kéo xuống, thú nhân bảo bảo ngồi xổm xuống, hai móng vuốt của tiểu Hein đặt lên đầu gối người ta, vươn đầu lưỡi liếm liếm má đối phương, thú nhân bảo bảo liền khanh khách cười.
Bạch Tử Thạch yên lặng che mặt —— cũng là học a ba nó a!!!
Phiên ngoại 3 Những chuyện của Sousa x Allan
Năm ấy Sousa tám tuổi, Allan hai tuổi. Bởi vì đệ đệ Vincent mới ra đời không lâu của Sousa bị bệnh, nên a cha hắn mang tiểu Vincent đi bệnh viện, Sousa bị để ở nhà một mình. Hắn rất nhàm chán, quyết định tự đi chơi.
Đến lúc a cha hắn về nhà, thì Sousa đang ôm một bé sói con chơi vui vẻ. Toàn thân bé sói con trắng bạc, mắt là màu xanh, rất ngoan ngoãn rúc trong lòng Sousa, thỉnh thoảng dùng răng sữa cắn cắn ngón tay Sousa, cảm giác ngứa ngứa chọc cho thú nhân cười khanh khách.
Nhân tiện nói một chút, bé sói con là một ấu tể thú nhân mới chào đời không lâu —— Sousa nhặt được.
Đương nhiên, kỳ thật cũng có thể coi là hắn cuỗm về, a cha tiểu thú nhân đang nói chuyện với người khác, vừa quay đầu lại đã không thấy nhi tử đang ngoan ngoãn chơi nhà mình đâu. Lập tức cuống lên, hài tử có thể chạy đi đâu chứ?
Sousa bị a ba hắn đánh một trận, hai phu phu đưa bé sói con về nhà, dẫn cả Sousa đi xin lỗi. Nhờ dịp này, hai nhà quen nhau, nhà Taylor cũng là gia tộc không nhỏ trong Á Thành, tất nhiên biết nhà Karen, thế nên cũng coi như độ lượng, xem như chuyện nhỏ của trẻ con, nhất thời cũng cảm thấy có chút buồn cười, tìm nửa ngày như lâm đại địch, hóa ra là do tên nhóc này!
Sousa cảm thấy mình rất vô tội, kỳ thực hắn cũng chỉ nhìn thấy tiểu sói con dễ thương nên chơi cùng nó một lát thôi, lúc về nhà là tiểu sói con tự mình nện bốn chân ngắn ngủn đi theo hắn về nhà mà, cũng không phải hắn ôm về! Sờ sờ cục u lớn trên đầu, đau nhe răng trợn mắt, Sousa vô cùng ưu thương.
Tiểu sói con tựa hồ rất thích Sousa, bị a cha ôm trong ngực vẫn cứ xông về phía Sousa ô ô oa oa kêu, thấy đối phương không định để ý đến mình, liền cuống lên, nháy mắt liền biến thành một bảo bảo khả ái, quẫy chân duỗi tay về phía Sousa, ngay cả a cha cũng không cần.
Sousa chớp chớp mắt, cục u trên đầu còn rất đau đó, vì thế lẳng lặng quay đi không để ý đến nó, bảo bảo gặp phải lạnh nhạt trước nay chưa từng có, vươn tay oa oa khóc.
Đầu lại bị a ba bụp một cái, Sousa ngẩng đầu căm tức nhìn a ba, bị lão ba nhà mình trừng mắt một cái ——dỗ đi. Sousa tám tuổi bẹp miệng bất đắc dĩ đỡ lấy bảo bảo mũm mĩm kia, toàn thân tiểu bảo bảo đều mềm mềm, cũng nhẹ, ôm cũng thật thoải mái, tâm tình Sousa tốt lên một chút.
Thế là tiểu sói con tên là Allan này liền theo đuôi Sousa.
Dần dần, khi bọn họ trưởng thành hơn, Sousa phải đi trường học, mỗi ngày sớm đi tối về, Allan không có cách nào quấn quít lấy Sousa nữa, tiểu sói con buồn rầu mất một thời gian, nhưng rốt cuộc vẫn là trẻ con, rất nhanh đã tìm được bạn chơi mới ——tiểu bằng hữu Vincent cùng tuổi.
Không lâu sau, Sousa đồng học phát hiện ra địa vị của mình trong lòng tiểu sói con bị giảm xuống —— hắn không tung tăng hớn hở chạy theo mình nữa, không còn từ thật xa gọi tên mình nữa, không còn dính lấy mình chơi trò chiến đấu nữa, ngược lại lại thường xuyên nghe thấy giọng nói tràn đầy sức sống của hắn gọi tên Vincent.
Sousa mất một lúc lâu để hấp thu tin tức này, sau đó sờ sờ chỗ đầu bị đánh năm đó, trong lòng có chút không thoải mái —— ta còn vì ngươi mà bị đánh một trận đó! Nhưng Sousa năm mười sáu tuổi đó có chút ủy khuất, rồi quyết tâm không để ý tới Allan nữa.
Đương nhiên, thực tế thì hắn rất để ý. Đối với Allan lãnh đạm có thừa nhưng luôn luôn quan sát vẻ mặt hắn, thấy hắn có chút buồn rầu thì trong lòng ngầm vui sướng thật lâu, thấy hắn lập tức đã quên chuyện này đi tìm Vincent chơi đùa vui vẻ, thì cắn răng tức đến nội thương. Allan lớn lên biến thành kẻ thật đáng ghét!
Thời gian dần dần trôi qua, đứa bé mập mạp trước đây thân mình như nhành cây đâm trồi mà lớn, gương mặt tuấn lãng cũng dần dần hiện ra, thân thể trẻ trung, tay chân thon dài, đuôi tóc màu nâu khẽ lay động, cả người tràn đầy sức sống khó diễn tả, tựa như ánh mặt trời ban mai.
Sousa yên lặng nhìn chăm chú đối phương, chợt phát hiện hình như trong nháy mắt Allan đã trưởng thành, chói mắt đến mức có hơi khó nhận ra, dư quang nơi khóe mắt lướt nhìn dung mạo tươi cười sáng lạng của hắn, sờ sờ ngực, mới rồi nơi này hình như đập nhanh hơn một chút.
Sau đó Sousa phát hiện, chuyện có chút hỏng bét —— tiểu tử kia luôn dễ dàng bắt lấy tầm mắt của mình, dễ dàng gợn lên cảm xúc của mình mà không hề hay biết, dễ dàng làm cho mình một giây trước còn vui vẻ một giây sau đã tức giận. . .
Thật sự hỏng bét. . .
Sousa phát hiện mình bắt đầu ghen tỵ, ghen tỵ với đệ đệ ruột của mình! Allan luôn để ý Vincent hơn, đã sớm quên mất lúc mới bắt đầu, người hắn thích nhất là mình! Cuối cùng có một lần, hắn không chịu được bị ghen tỵ trong nội tâm cám dỗ, châm chọc khiêu khích thân đệ đệ của mình một phen. Lúc Allan nhảy ra mắng hắn hai hàng lông mày cũng lộ vẻ tức giận, làm hối hận vừa mới dâng lên trong Sousa bị Allan quậy đến không sót tý gì.
Hắn không chú ý tới trong mắt Allan đầy vẻ không dám tin cùng thương tâm thất vọng. Allan đối với Sousa càng lạnh nhạt hơn, ngược lại càng thân với Vincent hơn. Khát vọng trong nội tâm của Sousa đối với Allan càng ngày càng khó áp chế, hắn càng thích Allan, thì càng khó ức chế ghen tỵ và dục vọng đáng ghê tởm trong nội tâm. Tuần hoàn ác tính, Allan không còn muốn tới gần hắn nữa.
Sousa thay đổi, dần dần bất cần đời, ngũ quan tuấn mỹ bị nhiễm một cỗ tà khí yêu dị, không chỉ á thú nhân, mà rất nhiều thú nhân cũng len lén chú ý hắn, thậm chí trắng trợn thổ lộ. Trên tinh cầu số lượng á thú nhân ít hơn thú nhân nhiều, nên cũng không ít các thú nhân trở thành bạn lữ.
Sousa cười hững hờ, lúc tâm trạng tốt thì cự tuyệt không lưu tình, lúc tâm trạng không tốt thì chả thèm để ý. Mà bất kể hắn làm gì, ánh mắt Allan cũng không ở trên người hắn.
Sousa cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi. Bạn bè cùng khóa mời hắn đi uống rượu, có lẽ là khát vọng nội tâm không áp chế nổi nữa, Sousa kéo Allan từ trong nhà ra ngoài, đặt ở trên cây hôn lên.
Cái loại hôn cuồng bạo mà cấp thiết này cơ hồ muốn nuốt trọn cả Allan vào, tay luồn vào qua vạt áo đối phương, lưu lại trên eo đối phương, rồi hướng về điểm nhô lên trước ngực hắn nắn bóp. Allan sợ hết hồn, sau đó giãy dụa kịch liệt, lúc đó Sousa cũng không thể áp chế hoàn toàn Allan, bị hắn bạo phát đấm một quyền, đẩy ra. Ngã ngồi dưới đất, Sousa cười to, dung nhan yêu dị nét cười tùy ý làm Allan nhìn không chuyển mắt thở hổn hển: “Rõ ràng là ngươi trêu chọc ta trước, muốn dễ dàng bứt ra ư, không dễ thế đâu!”
Allan nhảy dựng lên bỏ chạy, rất xa vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cười của Sousa, nó ngấm thẳng vào đáy lòng người.
Allan bắt đầu trốn tránh Sousa, nhưng, Sousa luôn có cách tìm được hắn, ưu thế lớn hơn hắn vài tuổi lúc này liền lộ ra —— hai tay hắn bị bẻ quặt ra sau lưng, rồi bị đè xuống đất, Sousa chậm rãi vuốt ve mông hắn, khuất nhục như vậy khiến cho toàn bộ khuôn mặt Allan trướng đến đỏ bừng, liều mạng giãy dụa nhưng không làm nên chuyện gì, lỗ tai bị ngậm liếm mút, quần bị kéo ra, Sousa cầm tiểu huynh đệ của hắn tinh tế thưởng thức, nắm giữ giác quan của hắn.
Để thoát khỏi loại tình trạng nghẹn khuất này, Allan bắt đầu liều mạng tu hành. Thiên phú của Sousa kém hơn Allan, nên bị đuổi kịp từng chút từng chút một, hắn cũng không để người kia tùy tiện áp chế rồi làm bậy nữa.
Đối với chuyện Allan dần dần có sức phản kháng, kỳ thực lòng Sousa lại thở phào một hơi, hắn biết rõ cách làm của mình rất ti tiện, nhưng mỗi khi thấy Allan, hắn luôn không đè nén được khát vọng nội tâm, muốn đem hắn ấy ôm vào lòng tùy ý hôn, thậm chí làm chuyện quá phận hơn nữa. Hắn sợ sẽ có một ngày hắn thật sự làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, quả thực cái loại cảm giác bị người khác đuổi theo thế này cũng không tốt.
Sousa cảm thấy mình nên rời đi. Ở chỗ này, hắn không thể tập trung toàn bộ lực chú ý để đề cao bản thân, thực lực, nhất định phải đề cao thực lực của mình! Ngày ra đi Sousa tìm đến Allan, dùng hết bản lĩnh toàn thân chế trụ hắn, nhưng cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng cho hắn một cái ôm thật lâu, sau đó không từ mà biệt.
Rất lâu sau Allan mới biết Sousa đã rời đi, khi đó hắn thở phào một hơi đồng thời nội tâm cũng không khỏi run rẩy, đối với Sousa, Allan cảm thấy mình rất phức tạp, chán ghét hắn. . . cũng không hoàn toàn đúng, quả thật cách làm của Sousa khiến cho người ta rất chán ghét, nhưng mỗi lần thấy trong cặp mắt kia lộ ra giãy dụa thống khổ, điên cuồng vì cầu mà không được, cùng với ánh mắt chuyên chú nhìn mình, cái loại chuyên chú đến mức khiến lòng người rung động đó, Allan cũng có thể cảm thấy mình được Sousa toàn tâm toàn ý yêu thương.
Một khoảng thời gian rất dài sau khi Sousa rời đi Allan tương đối trầm mặc, ngay cả Vincent cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn. Sau khi bị nhiều người thẳng thắn hoặc ám chỉ là ‘Ngươi gần đây có vấn đề’, Allan không thể không thừa nhận, kỳ thực Sousa đã thành công đảo loạn tâm hắn. Khi Vincent hỏi hắn có muốn cùng đi khắp nơi không, Allan đáp ứng không chút do dự.
Bọn họ cũng không tốn nhiều thời gian, tìm được Bạch Tử Thạch cách ngày ước định còn ba năm nữa, trở về Á thành, vẫn không có tin tức gì của Sousa, Allan cũng không rõ trong lòng là cảm thụ gì —— có một chút lo lắng cho hắn.
Bặt vô âm tín, Allan dùng sức nện vào cây một cái, lá cây xào xạc rơi xuống, hắn chán nản thở dài, Sousa đúng là một quỷ đáng ghét! Muốn hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, nhưng bản thân cứ luôn lơ đãng nhớ đến, ngoại trừ động chân động tay ra Sousa đối với hắn rất tốt, thật sự tốt.
Bốn năm, Allan đã quen với hình bóng cái tên thú nhân tuấn mỹ đến yêu dị kia thỉnh thoảng lại lướt qua trong đầu hắn, đến khi người thật sự trở về, hắn cư nhiên lại hoảng hốt, Sousa sao có thể bỏ lỡ cơ hội, chỉ nhớ mong mà không chạm được vào người yêu, trở về tất nhiên là phải khao bản thân mình một phen rồi.
Sấn đến hôn, thỏa thích đem nhớ thương và khao khát tích lũy mấy năm nay trút hết ra. Nếu không phải người khác tới quấy rối, không chừng còn có thể làm đến cuối cùng, ánh mắt Sousa lướt qua người Bạch Tử Thạch, tiếc nuối chép chép miệng.
Con mẹ nó! Lật thuyền trong mương! Sousa đỡ thắt lưng, nằm bẹp trên giường, chỗ phía sau đau làm hắn cắn răng nhíu mày, trên gương mặt tuấn mỹ sinh ra chút suy yếu, Allan trêu chọc *** thú, trúng *** độc thần chí mơ hồ, nên động tác cũng không thể chỉ dùng thô bạo để hình dung. Nhìn khuôn mặt lúng túng của người yêu đứng ở bên giường, trong lòng hắn coi như dễ chịu một chút, trong mắt Allan tâm tình gì cũng có, nhưng không có hối hận và chán ghét…
Có cơ hội! Nợ luôn có mượn có trả thì mượn tiếp cũng không khó đúng không. Sousa cong lên một nụ cười, Allan cư nhiên nhìn đến ngây người.
“Sousa!! Ngươi là tên khốn kiếp! Ban đầu lão tử không nên đáp ứng điều kiện kia của ngươi!!!” Allan bị Sousa lột sạch sẽ, nằm ngửa trên giường một chân bị nâng lên gác lên vai đối phương, tức giận quát, lúc trước nói là trả nợ, thế nào nợ càng ngày càng nhiều!
Sousa nghiêng mặt hôn lên bắp chân Allan, eo hổ đỉnh một cái, vọt vào, không để Allan thích ứng, đã ba ba ba nhanh chóng va đập, âm thanh sảng khoái không ngừng phát ra từ cổ họng, con ngươi đen chăm chú nhìn Allan, trong mắt chứa vô hạn nhu tình: “Allan, ta yêu ngươi.”
Thân thể Allan ngừng một chút, trên mặt hiện ra chút hậm hực, dứt khoát vươn tay ôm cổ đối phương, đầu rướn lên —— Chặn miệng ngươi lại, ai bảo ngươi nói mấy câu đảo loạn lòng người!
Toàn văn hoàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...