Rất tốt?
Rốt cuộc tốt ở chỗ nào.
Sở Thanh Y nhìn nữ nhân trước mắt, trêи gương mặt thanh lệ hiện lên vô cùng nhạt ý cười, trong lòng bắt đầu không khỏi có chút thấp thỏm bất an.
Nếu như một người cổ đại đột nhiên đi tới hiện đại, dựa theo lẽ thường, một người như vậy, sẽ vì hắn thiếu hụt nhận biết đối với xã hội hiện đại mà phải cảm thấy cực độ không thích ứng, thậm chí kinh hoảng thất thố mới đúng.
Nhưng là biểu hiện của Lạc Thần hoàn toàn khác biệt.
Sở Thanh Y nhấp mím môi, an tĩnh quan sát Lạc Thần.
Hai tròng mắt Lạc Thần giống như là đêm tối, cũng như vậy an tĩnh cùng Sở Thanh Y nhìn thẳng vào mắt nhau, bên môi câu lên một nụ cười như có như không.
Đối với Sở Thanh Y mà nói, trình độ tinh thần cường đại của nữ nhân trước mắt này, đơn giản đã mạnh đến phạm vi phát triển sự vật của một loại quy luật khách quan.
Mới vừa rồi ngắn ngủn mấy phút nói chuyện với nhau trêи bàn ăn, Lạc Thần cũng đã nắm giữ đầy đủ quyền chủ động, ngay cả một ít tin tức của mình, Sở Thanh Y cũng bị nàng dễ dàng hỏi đi ra.
Cái này cũng chưa tính, nếu như Sở Thanh Y thật đáp ứng điều kiện của nàng, bắt đầu cùng nàng hợp tác, như vậy Sở Thanh Y muốn càng nhiều tài liệu khảo cổ thì phải đem ra càng nhiều tư liệu cá nhân để làm điều kiện trao đổi.
Đối phương giống như là một thợ săn xuất sắc đang ẩn giấu chờ đợi con mồi xuất hiện, bất kể hư cảnh chung quanh biến hóa như thế nào, nàng cũng có thể nhanh chóng thích ứng tốt nhất, đồng thời chờ đợi một khắc kia chân chính xuất thủ.
Sở Thanh Y cảm thấy hoảng hốt, mình chính là con mồi bị Lạc Thần để mắt tới.
Nàng rốt cuộc là đem một nhân vật như thế nào dẫn về nhà.
Tại sao phải phát sinh chuyện như vậy.
Đáy lòng rất nhiều nhiệt tình cùng hứng thú trước kia, đang bị từ từ biến mất, chuyển đổi thành suy nghĩ lý trí hơn.
Sau đó Sở Thanh Y mới hiểu được, ngay trước mặt mình bây giờ có rất nhiều vấn đề khó giải quyết.
Cái hố này là chính nàng đào a, nàng cần từ từ đem nó lấp lại thỏa đáng.
Rốt cục, Sở Thanh Y đem tầm mắt từ trêи người Lạc Thần dời đi, ngược lại lặng lẽ nhìn ly nước trêи bàn ăn, mi nhíu lại, ngón tay bắt chéo, đang xem vào nhau.
"Ngươi đây là muốn cái gì, Sở cô nương? "
Nghe được âm thanh dịu dàng bên tai, Sở Thanh Y lung lay môi dưới, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói "Không muốn cái gì."
Lạc Thần nhìn Sở Thanh Y, thanh âm trở nên có chút trong trẻo lạnh lùng: "Ta nhớ trước đó khi ngươi thấy ta, cùng ta trò chuyện với nhau, lá gan rất lớn, cũng không không được tự nhiên, tại sao hiện tại ngươi giống như có chút sợ ta? Ta đây là người của 638 năm trước, hù được ngươi sao."
Cho dù bên trong phòng mở ra máy điều hòa không khí, nhiệt độ đã sớm rớt xuống đến trình độ mát mẻ thích ý, lòng bàn tay Sở Thanh Y vẫn như cũ toát ra một tầng mồ hôi "Lạc tiểu thư, tôi với cô bây giờ là quan hệ hợp tác, tôi làm sao sẽ sợ cô đây."
Đối phương liếc mắt nàng một cái nói "Ngươi ở đây sợ ta.
Ngươi ra rất nhiều mồ hôi."
Sở Thanh Y hơi cúi đầu, lộ ra cổ trắng nõn xinh đẹp, không nói gì.
"Ta không ăn người." Ánh mắt Lạc Thần hơi động "Sẽ không ăn ngươi, ngươi yên tâm.
"
Sở Thanh Y không dấu vết xoa bóp lòng bàn tay, để làm tiêu tán không được tự nhiên vào giờ phút này "Không có, cô hiểu lầm, tôi mới vừa rồi chẳng qua là đang suy nghĩ một chuyện, cho nên mới ngẩn người."
Nàng hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, bắt đầu cố gắng đem đề tài dẫn vào chánh quỹ: "Lạc tiểu thư, cô phải hiểu, cô thân là người của Minh Triều, nếu như muốn đặt chân ở xã hội hiện đại sáu trăm ba mươi tám năm sau này, là cần giải quyết rất nhiều vấn đề mà trước mắt cơ bản nhất cũng là điểm quan trọng nhất, đó chính là phải làm tốt thẻ căn cước của cô."
"Thẻ căn cước? "
Lạc Thần học phát âm của Sở Thanh Y, lập lại một lần, sắc mặt bắt đầu nghiêm túc, rốt cục không còn là vẻ mặt làm Sở Thanh Y không nắm lấy được.
Sở Thanh Y ở đáy lòng thở phào nhẹ nhỏm, ngoài miệng nói: "Đúng, thẻ căn cước, cô phải có thẻ căn cước của xã hội này, thân phận được xác nhận, xã hội này mới có thể thừa nhận cô, có cô một chỗ ngồi.
Nếu không, cô là được hắc hộ khẩu."
Nàng nói xong, đi tới thư phòng thật nhanh, cầm bút máy cùng cuốn sổ đi ra, để vào trêи bàn ăn, mở ra cuốn sổ, viết xuống ba chữ: "Thẻ căn cước".
Ba chữ "thẻ căn cước" trêи cuốn sổ, Sở Thanh Y đặc biệt sử dụng chữ phồn thể để viết ra.
Lúc Minh Triều lưu thông chữ viết vì ʍôиɠ Cổ văn cùng hán văn kết hợp với nhau, quý tộc ʍôиɠ Cổ sử dụng ngu dốt văn, người Hán còn lại là sử dụng hán văn phồn thể, khi đó chữ viết đã sớm thành hình, cùng hiện đại phồn thể thông dụng cũng không bất đồng giống Minh triều, đều là sử dụng chữ phồn thể.
Lạc Thần vì là người Minh Triều, khoảng cách đến hiện đại coi như tương đối gần, ngôn ngữ cùng chữ viết phồn thể cũng thông tục dễ hiểu, điểm này, dựa vào cổ bạch thoại văn tiểu thuyết lưu hành liền có thể nhìn ra được.
Nếu như là sách viết phồn thể, Lạc Thần mặc dù không biết là cái khái niệm gì, nhưng là bỏ đi phần tự thể để xem, nàng cũng là biết được nhất thanh nhị sở.
(Mấy cái chữ Trung Quốc này mình cũng ko rành lắm.)
Mà học sinh khảo cổ chuyên nghiệp, cần đối với chữ viết ngôn ngữ phong tục các thời kỳ cổ đại lưu hành phải hiểu rõ toàn diện hệ thống, đây là kỷ xảo cơ bản nhất.
Chỉ có nhìn hiểu chữ viết biến thiên của từng thời đại, mới có thể cầm bóp đến các loại văn vật tinh túy ở trong quá trình khảo cổ, phá giải ảo diệu trong đó.
Lúc Sở Thanh Y đang học đại học, vốn chính là thiên tài ngôn ngữ chữ viết chuyên nghiệp.
Nàng đối với các loại chữ viết khác nhau của từng triều đại hết sức tinh thông, tự thể tương tự giáp cốt văn, kim văn, đồng hồ đỉnh văn, đại triện, tiểu triện, lối chữ Lệ nàng cũng vô cùng quen thuộc, thậm chí rất nhiều chữ viết trong cổ của thư sinh nàng đều có nhất định thiệp liệp, những thứ chữ viết kia tựa như là lạc ấn khắc ở trong máu của nàng, khi nào dùng thì lấy ra.
Vì điểm này, mà giáo sư duẫn thanh của nàng một mực vô cùng coi trọng nàng, đem nàng coi là môn sinh đắc ý.
Như thế, ở phương diện thứ nhất ngôn ngữ cùng chữ viết, Sở Thanh Y cùng Lạc Thần giao lưu với nhau trêи thực tế cũng không có chướng ngại.
Ánh mắt Lạc Thần rơi vào trêи cuốn sổ, đem hủy đi phân ý tứ tổ hợp, lại đem lời nói mới rồi của Sở Thanh Y liên hệ, ở trong lòng nghĩ ngợi, nhìn rất lâu, mới nói "Loại này gọi 'thẻ căn cước', có phải hay không tương tự như các loại món đồ' theo thân thϊế͙p͙ 'hoặc là' nha bài '?"
("Theo thân thϊế͙p͙, nha bài là một loại tấm bài gỗ được khắc tên tuổi quê quán của mình lên đó, tấm bài này do nha môn quản lý mà hồi cổ đại mỗi người đều phải có.
Bình thường thì họ ko dùng đến, họ chỉ dùng khi đi từ thành này qua thành khác, sử dụng như thẻ thông hành vậy")
Sở Thanh Y sửng sốt "Đúng a~, Lạc tiểu thư, cô hiểu vô cùng chính xác."
Nữ nhân này, thật sự là thông minh hơi quá.
Đối với Sở Thanh Y mà nói, không biết đây là có phải là chuyện tốt hay không.
Lạc Thần nói "theo thân thϊế͙p͙" cùng "nha bài", trêи thực tế là hình thức thẻ căn cước lúc đầu ở cổ đại.
Thẻ căn cước loại khái niệm này, cũng không phải là hiện đại mới có, nó bắt đầu vô cùng lâu trong lịch sử, sớm nhất có thể truy tố đến thời kỳ chiến quốc.
lúc chiến quốc thẻ căn cước bị gọi là "theo thân thϊế͙p͙", từ quan phủ phát ra, dáng vẻ đại khái là một khối tiểu trúc bản hoặc là tiểu trúc phiến (miếng gỗ trúc), phía trêи khắc thông tin cùng quê quán của người.
Sau khi triều đại biến thiên (thay đổi), thẻ căn cước cũng bắt đầu từ từ diễn biến, đến Tống triều, từ từ biến thành "nha bài".
Nha bài là xương thu giống như mãnh kim loại tạo thàn, căn cứ theo người có thân phận giàu nghèo, chất liệu dùng chọn sẽ bất đồng phẩm cấp.
Vào thời Minh triều, nha bài đã vô cùng phổ biến.
Lạc Thần nói: "Ta muốn hỏi Sở Cô Nương, nha bài của các người nơi đây, cũng chính là chứng minh thân phận, có cần ta phải đến nha môn nhận lấy hay không?"
Sở Thanh Y ngoài kinh ngạc, lại đột nhiên có chút buồn cười "Bây giờ đã không có nha môn, chỉ có cục công an, trước đó tôi đã nói với cô."
Lạc Thần mặt không thay đổi buồn buồn nói: "Ta chỉ chính là 'cục công an' kia, ngươi cho rằng trí nhớ ta không tốt sao."
Không biết tính sao, Sở Thanh Y nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Lạc Thần, tâm tình buông lỏng xuống, buồn cười lại không dám cười "Đúng vậy, là phải đi cục công an làm.
Chẳng qua là các người khi đó đi nha môn làm nha bài, không phải là cưỡng chế sao? lúc Minh triều nha bài mặc dù bắt đầu thông dụng, nhưng là rất ít khi dùng tới?"
Lạc Thần hời hợt nói "Nha bài cũng như một miếng thiết bỏ mà thôi, không đi nhận lấy cũng có thể.
Có cầm nha bài, đại số đều là đạt quan quý nhân, dùng để chiêu kỳ thân phận, bình dân cũng không cần."
Sở Thanh Y gật đầu một cái, từ trong bao tiền lấy ra chứng minh thân phận (CMND) của mình cho Lạc Thần xem: "Lạc tiểu thư, cô nhìn, đây chính là thẻ căn cước của chúng tôi ở đây, bên trong được khắc chữ, tất cả tin tức thân phận, đều được ghi vào internet bảo lưu trong kho tài liệu, nếu như không có những tin tức này nhập kho, cô người này, tương đương với không tồn tại ở nơi xã hội này, rất nhiều quyền lợi không được hưởng thụ, đối với cuộc sống của cô tạo thành bất tiện rất lớn, thậm chí cô sẽ còn bị mời đi cục công an uống trà.
"
Lạc Thần "......"
Sở Thanh Y vội vàng nói: "Không phải thật là uống trà, cục trong không có trà ngon cho cô uống.
"
Như vậy trao đổi, thật không thành vấn đề sao?
Thỉnh thoảng sẽ phải ra xóa tử.
Sở Thanh Y ở trong bụng phúc phỉ, lại tiếp theo giải thích: "Phía trêи cần ngày sinh, địa chỉ của cô, mà làm thẻ căn cước, còn cần có hộ khẩu gốc, cô cái bộ dáng này, căn bản là không có hộ khẩu gốc, cho nên tôi cần giúp cô làm một cái"
"Ngươi muốn tạo hàng giả sao?" Lạc Thần ngồi ngay ngắn nhìn nàng hỏi: "Nghe ra ý của Sở cô nương, ngươi là muốn thay ta tạo một 'thẻ căn cước' cùng 'hộ khẩu gốc' hàng giả."
Sở Thanh Y lúng túng nói: "Lạc tiểu thư, không cần phải nói lời khó nghe như vậy.
tôi là một công dân lương thiện."
Lạc Thần nhàn nhạt gật đầu: "Ân, Sở cô nương là công dân lương thiện."
Sở Thanh Y "......"
Lại bị nữ nhân này trào phúng.
Sở Thanh Y khắc chế quẫn bách trong lòng, nói: "Tôi bây giờ là đang giúp cô bận rộn, đó cũng không phải làm hàng giả, không phải là làm giả, tôi ngày sau đưa cho cô, sẽ là thẻ căn cước thứ thiệt, là sẽ ghi vào hệ thống, có thể bình thường sử dụng.
Nhưng là từ khách quan quy luật nào đó đến xem, điều này cũng có thể coi là làm làm giả, nhưng đây là vạn bất đắc dĩ, một người cổ đại như cô, đi đâu lấy hộ khẩu gốc? Tôi gọi điện thoại, cô chờ một chút là tốt rồi."
Nói xong, nàng đứng lên, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
Qua không lâu, điện thoại mới bị tiếp thông, một thanh âm hùng hậu mà trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Uy, A Thanh, tại sao có thể có thời gian rãnh rỗi gọi điện thoại cho chú.
"
Sở Thanh Y khẽ cười thăm hỏi: "Chú Tiêu, gần nhất thân thể được không? Chú có phải hay không đang họp, bây giờ không quấy chứ?"
Bên đầu điện thoại kia Tiêu Chinh Minh lãng thanh cười nói: "Hôm nay chú nghỉ ngơi, hội nghị ở đâu ra? A Thanh, cháu rất lâu chưa gọi điện thoại cho chú, nhìn dáng dấp so với chú còn bận rộn, có phải hay không gần nhất đang vội vàng cùng bạn trai nói yêu thương."
"Tôi lấy đâu ra bạn trai, một bóng cũng không có a.
"Không phải là cháu không có bạn trai, là cháu không muốn có, chuyện trước kia của cháu, lúc chú uống trà cũng nghe Dạ Nhiên nói, mỗi một người con trai theo đuổi cháu, cháu đều cự tuyệt, bộ dáng như vậy không thể được.
Cháu bây giờ cũng hai mươi bảy tuổi, cháu xem một chút, cháu gái hai mươi bảy tuổi còn không có nói qua yêu, làm sao được a?"
Nghe được hai chữ "Dạ Nhiên", Sở Thanh Y biểu lộ liền trở nên lạnh, bất quá nàng còn là an tĩnh nghe Tiêu Chinh Minh nói rõ.
Tiêu Chinh Minh cùng Sở gia là thế giao, ngoài sáng trong tối lui tới vô cùng mật thiết, quan hệ liên lụy trong này vô cùng phức tạp, không phải mấy câu nói là có thể nói rõ ràng.
Dĩ nhiên, cái mạng lưới liên lạc này cũng là thuộc về Sở Dạ Nhiên, Sở Thanh Y có thể cùng Tiêu Chinh Minh quen như vậy, tất cả đều là nhờ phúc của Sở Dạ Nhiên.
Mặc dù rất lâu Sở Thanh Y không thích Sở Dạ Nhiên có dính dấp những thứ kia mạng lưới liên lạc mờ ám, nhưng là bây giờ, nàng có chút may mắn, cái này mạng lưới liên lạc, đối với nàng mà nói vẫn còn có chút chỗ dùng.
Dù sao Tiêu Chinh Minh ở cơ quan quốc gia, cũng là người tương đối có mặt mũi.
Chuyện lần này Sở Thanh Y tính toán muốn nhờ cậy hắn làm, hắn làm đơn giản dễ dàng.
Tiêu Chinh Minh nói tiếp: "Chú Tiêu bên này rất nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai, đến lúc đó giới thiệu cho cháu, nói không chừng có người nào đó lọt vào mắt xanh của cháu thì sao.
"
Sở Thanh Y bắt đầu cùng nam nhân trong điện thoại khách sáo hàn huyên, cười nói "Được, tôi tin tưởng ánh mắt của chú, chú Tiêu."
Nàng tà tà dựa vào bàn ăn, một tay cầm điện thoại di động, dính vào bên tai.
Bên kia cửa sổ, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua chiếu ở trêи áo sơ mi màu cà phê của nàng, làm cho trêи gương mặt thanh tú nàng câu lên nhạt nhạn dương quang, lộ ra tĩnh mật mà ôn nhu.
Lạc Thần lẳng lặng nhìn nàng, mâu quang trong mắt thâm thúy mà phù động.
Sở Thanh Y mình cũng không biết, thật ra thì ở trong mắt nữ nhân này, nhất cử nhất động của nàng, so với ánh sáng còn sáng hơn.
Nói xong nhàn thoại, hàn huyên đủ rồi, Sở Thanh Y bấm đúng thời cơ nói: "Chú Tiêu, tôi có việc muốn nhờ chú giúp một tay."
Trong điện thoại nam nhân ha ha cười to: "Chú cũng biết, cháu mỗi lần gọi điện thoại tìm chú, chính xác không có chuyện tốt.
Được, chuyện gì, cháu nói một chút, chỉ cần là bên trong phạm vi năng lực của chú, chú Tiêu giúp cháu giải quyết.
"
Sở Thanh Y nghiêng mặt sang bên, liếc Lạc Thần một cái, suy tư một hồi, mới nói: "Chuyện cũng không phải đặc biệt gì khó làm, giúp tôi một cái nhân tình là được rồi.
Chú Tiêu, chuyện là như vầy, tôi có một chị họ, khi còn bé bị bọn buôn người bắt cóc, bán đi Quý Châu sâu trong bên kia núi làm cô dâu trẻ, khó khăn lắm mới thoát ra được.
Chú cũng biết, đây không phải là người mất tích bình thường, bên kia không cho làm thẻ căn cước, chị ấy bây giờ chính là không hộ khẩu, cha mẹ chết, quê quán bên kia cũng không có tin tức, chị ấy một thân một mình, bây giờ cần làm thẻ căn cước cùng hộ khẩu lần nữa, nhưng là tình huống như thế, không tốt làm.
Chú Tiêu, chú là bí thư bộ công an, có chú giúp một tay, xem trong cục công an, luôn có mấy người là biết được? Chú xem một chút có thể giúp tôi chuyện này hay không, nhanh chóng làm một cái chứng minh thư cùng hộ khẩu.
"
"Nga, đây là một vấn đề nhỏ.
Không có sao, đến lúc đó chú gọi điện thoại cho Vương Cục phó, cháu dẫn chị họ cháu đi tìm cậu ta, cậu ta sẽ giúp cháu làm xong." Tiêu Chinh Minh nói rõ xong, lại hỏi câu: "Chú nói A Thanh, cháu khì nào thì có chị họ vậy? Dạ Nhiên cũng không nói với chú a."
"Là chị họ hàng xa, cái loại cực xa, trước kia cũng không liên lạc, chú cũng sẽ không biết."
Lại cùng Tiêu Chinh Minh nói hồi lâu, điện thoại mới kể xong, Sở Thanh Y thở phào nhẹ nhõm, đưa điện thoại di động thu hồi, ngồi xuống, đối với Lạc Thần đang một mực trầm mặc nói: "Lạc tiểu thư, chuyện tình của thẻ căn cước, tôi giúp cô làm xong, chờ cô an ổn một chút, tôi sẽ dẫn cô đi cục công an chụp hình, làm thủ tục tương quan."
Lạc Thần ngước mắt, chậm rãi nói: "Biểu muội, ngươi mới vừa nói, ai là cô dâu trẻ?"
Sở Thanh Y mặt đỏ lên "......!Tôi loạn biên lý do, cô đừng để ý.
"
~o0o~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...