Hai người đi đến ngoài cửa cửa đại điện, lúc này mới dừng lại, đứng đợi ở tại chỗ.
Ngư Thiển, Trạc Xuyên bước nhanh theo sau, Triệu Giác nhìn hoàng điện tràn ngập khói đặc, cũng xoay người đi ra ngoài.
Ba người đi tới cửa, cũng không biết vừa rồi Sư Thanh Y cùng Lạc Thần viết chữ trong lòng bàn tay để trao đổi với nhau, đối với sự đăm chiêu của hai người các nàng càng hoàn toàn không biết gì cả.
Ngư Thiển mặt có ưu sắc, nhìn Trạc Xuyên nói: “Lúc này hoàng điện bị cháy, dược phòng Sư Sư xây dựng bên trong tạm thời không thể sử dụng, nghe Sư Sư nói Mặc Quỷ Trường Tán này phải nhanh chóng xử lý, vậy nên làm thế nào?”
Nàng dọc đường nhìn A Xuyên che chở Mặc Quỷ Trường Tán vô cùng cẩn thận, không khỏi bối rối.
A Xuyên không có tiền, bây giờ khó được một vật bảo bối như vậy, nàng không muốn A Xuyên thất vọng.
Trạc Xuyên cúi đầu nhìn Mặc Quỷ Trường Tán, như có điều suy nghĩ.
Triệu Giác ở bên cạnh nói: “Ngư Cơ đại nhân không cần lo lắng, Triệu Mạch có dược phường, cũng có thể xử lý Mặc Quỷ Trường Tán, chỉ cần đem Mặc Quỷ Trường Tán về Triệu Mạch là được rồi.”
Ngư Thiển lúc này mới vui mừng: “Vậy là được rồi, đa tạ ngươi.”
Triệu Giác ngữ khí ôn nhuận, nói: “Ngư Cơ đại nhân khách khí rồi, đây chỉ là việc nhỏ.
Ngư Cơ đại nhân cùng Trạc đại nhân nguyện đến Triệu Mạch tương trợ, ta thật sự là vô cùng cảm kích.”
Ngư Thiển lần thứ hai quay đầu nhìn Trạc Xuyên, hỏi nàng: “A Xuyên, kỳ thực ta còn không biết Mặc Quỷ Trường Tán sau khi chế thành dược, có công hiệu gì, ngươi nói cho ta biết đi.”
Trạc Xuyên thần sắc ôn nhu nhìn nàng, mỗi lần Ngư Thiển hỏi nàng vấn đề, vô luận là chính kinh hay là hoang đường, Ngư Thiển đều hỏi rất chăm chú, mà nàng cũng sẽ kiên trì giải thích cho Ngư Thiển.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đang chờ thần quan mang Cự Khuyết đến, ở bên cạnh yên lặng lắng nghe.
Trạc Xuyên nói: “Mặc Quỷ Trường Tán là một loại dược liệu cực kỳ quan trọng trong quá tình điều chế Định Yêu Hương.
Trong rương tróc yêu của ta có một tầng cấu dấu dược vật, bên trong chính là Định Yêu Hương, có nó quỷ vật bị nhốt trong rương sẽ yên tĩnh, sẽ không náo loạn, thuận lợi chờ đến lúc xử lý chúng.”
Ngư Thiển bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách.
Nhớ khi đó ta ở bên bờ sông gặp gỡ ngươi, ngươi câu được ta, thần sắc đại biến, lập tức ấn lấy ta nhét vào trong rương, ta ở bên trong ngửi thấy một mùi hương rất thơm, thì ra đó là Định Yêu Hương.”
Trạc Xuyên thấy nàng nhắc đến lần đầu gặp mặt, đỏ mặt cúi đầu, hổ thẹn nói: “Ngư, xin lỗi, khi đó ta thấy ngươi thân có đuôi vảy, nghĩ đến ngươi là quỷ vật.
Đều là ta không tốt.”
Ngư Thiển cũng lơ đểnh, ngược lại cười nói: “Chuyện này cũng không có gì, trong rương còn rất thú vị.
Ta thích ở trong rương, bởi vì ngươi sẽ cõng ta đi khắp nơi, ta thích ngươi cõng ta.”
Trạc Xuyên hai má càng đỏ, đôi mắt ánh lên vẻ hoan hỉ, thần sắc cũng không giấu được vui mừng.
Ngư Thiển nói: “Bất quá cũng chỉ có một lần trong rương có hương khí, về sau mỗi lần ta ở trong rương cũng chưa từng ngửi thấy được.”
Trạc Xuyên cúi đầu, nói: “Lúc trước Định Yêu Hương của ta mặc dù cũng không có Mặc Quỷ Trường Tán, nhưng tốt xấu gì cũng là thượng phẩm, quỷ vật ngửi thấy hương khí, thân thể sẽ suy yếu.
Định Yêu Hương cũng sẽ sản sinh ảnh hưởng đối với ngươi, ta sợ ngươi chịu không nổi liền đóng cơ quan chứa Định Yêu Hương lại, hương khí sẽ không phóng xuất ra ngoài.”
” Khó trách ngươi trước kia chưa bao giờ nhắc đến Định Yêu Hương với ta, là sợ ta chịu không nổi?” Ngư Thiển lại cười nói: “Hương khí kia đối với ta không có tác dụng, ta làm sao chịu không nổi, bình thường đều là ngươi chịu không nổi mới đúng.”
Trạc Xuyên: “…”
Sư Thanh Y nghiêng đầu, đối diện ánh mắt của Lạc Thần: “…”
Lạc Thần chăm chú nhìn nàng, giữ kín như bưng.
Sư Thanh Y quay mặt đi, thấy Triệu Giác đứng ở bên cạnh, nàng nghĩ thầm Triệu Giác ở đây nghe những lời này vô cùng bất tiện, liền nói với Triệu Giác: “Ngươi vào bên trong xem một chút, tại sao Cự Khuyết cùng rương tróc yêu còn chưa đưa đến?”
“Vâng, điện hạ.” Triệu Giác trả lời một tiếng, đi vào hoàng điện.
Trạc Xuyên nhìn ra Sư Thanh Y đang giúp nàng, trong lúc quẫn bách lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Triệu Giác đi xa, nàng mới nói: “Ngươi nói Định Yêu Hương không có ảnh hưởng đối với ngươi? Tại sao, khi đó ta mở rương ra, ngươi rõ ràng đã hôn mê.”
Ngư Thiển nói: “Đó là ta giả vờ bất tỉnh.”
Trạc Xuyên: “…..”
Ánh mắt Ngư Thiển tinh thuần, rồi lại cất giấu giảo hoạt, nhìn Trạc Xuyên cười khẽ.
Trạc Xuyên thở dài, chỉ đành nhận thua: “Được rồi.
Cũng phải, khi đó ngươi rõ ràng có thể hóa thành nhân dạng bất cứ lúc nào, đi lại xung quanh, lại nhất định lừa gạt ta nói ngươi chỉ có đuôi, không thể đi lại.
Giả vờ bất tỉnh để gạt ta, ngược lại cũng không có gì ngoài ý muốn.”
Ngư Thiển chắp hai tay ở sau người, thân thể nghiêng về phía trước, vô cùng đắc ý nhìn Trạc Xuyên, nói: “Nếu ta không lừa ngươi nói ta chỉ có đuôi, lúc trước ngươi làm sao có thể ngày ngày cõng ta? Bất quá ta cũng chỉ lúc hiện sơ lân, mới có thể tự do biến hóa đôi chân, nếu sơ rời khỏi thân thể, ta liền chỉ có thể ở trong nước.”
Trạc Xuyên thành khẩn nói: “Khi đó nếu ngươi nói hy vọng ta cõng ngươi, cho dù ngươi có chân, ta cũng sẽ ngày ngày cõng ngươi.”
“Thật sao?” Ngư Thiển mở to mắt.
” Thực sự.” Trạc Xuyên nói: “Ta sẽ không lừa ngươi.”
Ngư Thiển vui vẻ nói: “Trước đó Sư Sư từng nói ngươi là một người thành thật, không giống Lạc Thần nhà nàng lòng dạ đen tối, là tổ tông chuyên lừa gạt người khác, ta dĩ nhiên tin tưởng ngươi sẽ không gạt ta.”
Sư Thanh Y không phòng bị, những lời này đột nhiên ném vào người nàng, nàng càng không ngờ Ngư Thiển cái gì cũng dám nói ra miệng, nhất thời vô cùng co quắp: “Ta… Ta không….”
Lạc Thần nhàn nhạt quan sát nàng: “Huh?”
Sư Thanh Y: “…”
Nàng ấp úng nói với Lạc Thần: “Ta chưa từng nói sai, ngươi vốn là tổ tông chuyên lừa gạt, ta chỉ là ăn ngay nói thật.”
Lạc Thần cười như không cười nói: “Ngươi còn nói những gì với Ngư Thiển?”
Sư Thanh Y mím môi, nâng mắt nhìn Lạc Thần, nhất thời không hé răng.
“Ngược lại cũng không nói bao nhiêu.” Ngư Thiển nói với Lạc Thần: “Chỉ là lần đó ta muốn học trù nghệ làm vài món cho A Xuyên nếm thử, liền đến nhờ Sư Sư dạy ta, nhưng ta đối với nhà bếp dốt đặc cán mai, gây ra rất nhiều việc buồn cười.
Sư Sư nói ngươi trước kia cũng phải học trù nghệ rất lâu, trong lúc học, mỗi lần đều khiến nhà bếp chướng khí mù mịt, còn gây ra nhiều việc buồn cười hơn ta.”
Sư Thanh Y vội vàng giải thích: “Ta là sợ Ngư Thiển nản lòng đối với trù nghệ, liền lấy ngươi làm ví dụ cổ vũ nàng, ngươi đều có thể học được, nàng cũng có thể.”
Lạc Thần buồn bực nói: “Cái gì gọi là ta cũng có thể hỏi được? Ta học nấu nướng, đối với ngươi mà nói là một việc kỳ hoặc sao.”
Nếu như là ngày thường chỉ có hai người các nàng, Sư Thanh Y tất nhiên phải dỗ dành Lạc Thần, nhưng lúc này ở bên ngoài, nàng không tiện làm nũng với Lạc Thần, chỉ đành lặng lẽ đưa tay vào tay áo hồ cừu ngân sắc của Lạc Thần, nắm một góc tay áo, khẽ lay động, ngoài miệng nói: “Không kỳ hoặc, ngươi hiếu học như vậy, học được đương nhiên là hợp tình hợp lý.”
Lạc Thần chuyển sang nắm lấy cổ tay của Sư Thanh Y.
Đang nói chuyện, Triệu Giác cùng thần quan từ trong điện ra ngoài, Triệu Giác đang cầm Cự Khuyết, thần quan kia thì cõng cái rương lớn của Trạc Xuyên, hai người tiến lên nói: “Điện hạ, đều mang đến rồi.”
Lạc Thần tiếp nhận Cự Khuyết, Trạc Xuyên cũng thu hồi rương tróc yêu, Sư Thanh Y thấy mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng, nói: “Triệu Giác, nhích người đến Triệu Mạch.”
Triệu Giác cúi đầu đáp: “Vâng.”
Sư Thanh Y lại phân phó thần quan kia đi điều tra chuyện tả điện bị cháy, sau đó nhóm người không hề chậm trễ, tức khắc đón gió tuyết, đến Triệu Mạch.
Người ở hoàng đô nói đến thần mạch, thật tế là có hai hàm ý.
Tỷ như Triệu Mạch, một loại là mạch chủ phủ đệ tu kiến ở Triệu Mạch, một loại khác chính là ám chỉ mạch khí liên quan đến những thần quan thuộc dòng họ Triệu ẩn giấu dưới lòng đất, cũng chính là khởi nguồn của Triệu Mạch.
Bốn người theo Triệu Giác đến phủ đệ Triệu gia.
Triệu Tông là một người thanh nhã, phủ đệ của hắn hoa cỏ trùng điệp, là một nơi tốt để thưởng thức phong cảnh.
Tuyết càng rơi càng lớn, đình đài nhã xá ẩn giữa phong tuyết, mái hên đều bị tuyết trắng bao phủ, ẩn hiện đường nét trong suốt.
Quanh phủ đệ có trúc lâm, không ít thân trúc bị tuyết áp cong, tuyết trắng không tỳ vết phối hợp với màu xanh của trúc diệp, giữa tuyết trắng có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Nếu chỉ nhìn cảnh trí nơi này một cách đơn thuần, sợ là sẽ cho rằng nơi này là chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng ánh mắt dừng trên mặt tuyết, nơi nơi đều là dấu chân mất trật tự, giữa một mảnh yên tĩnh mang theo vài phần hỗn độn gấp gáp, xem ra Triệu Mạch quả thật là không yên ổn.
Dọc đường gặp phải không ít thần quan của Triệu Mạch đến bái kiến.
Sư Thanh Y lại phát giác những thần quan này cùng thần quan trước đó gặp trên đường đến hoàng điện vô cùng bất đồng, rõ ràng có sinh khí hơn rất nhiều.
Từ ngữ khí lúc chào hỏi, thần sắc, động tác, đều có thể rõ ràng nhìn ra bọn họ tính cách bất đồng, rất nhiều người cách chào hỏi cũng không tương đồng.
Sư Thanh Y bình tĩnh hỏi một ít vấn đề, mỗi người đều đối đáp trôi chảy, có bộc lộ tâm tình rõ ràng, có một số người hoặc thần sắc ngưng trọng, hoặc kích động, khẩn cầu Sư Thanh Y cứu giúp Triệu Mạch.
Sư Thanh Y chỉ đành trấn an bọn họ: “Ta nếu đã đến, tất sẽ tìm ra nguyên nhân mạch tỉnh dị biến, cứ yên tâm.”
Các thần quan mỗi người đều cảm kích không ngớt.
Bốn người theo Triệu Giác, đến trước phòng Triệu Tông, chỉ thấy Triệu Nghiễn một mình đứng trước cửa, bị gió lạnh thổi đến rụt cổ.
Triệu Nghiễn nhìn thấy mấy người các nàng, lập tức tiến lên lần lượt vấn an, cuối cùng hắn mới nói với Triệu Giác: “Huynh trưởng.”
Triệu Giác gật đầu: “Sao lại đứng ngoài cửa chịu lạnh, cũng không vào trong?”
Triệu Nghiễn thần sắc do dự: “Sợ phụ thân nhìn thấy ta sẽ tức giận.”
Lúc Triệu Giác nói chuyện với Triệu Nghiễn, vô cùng ôn hòa: “Ngươi theo ta cùng vào trong đi.
Điện hạ đến rồi, phụ thân sẽ không nói gì ngươi, ngươi chỉ cần đứng ở một bên là được rồi.”
“Vâng, đa tạ đại ca.” Triệu Nghiễn nhìn Triệu Giác một cái, thần sắc cực kỳ phức tạp.
Sư Thanh Y bắt được thần sắc chợt lóe mà qua của Triệu Nghiễn, lại nhìn không ra rốt cuộc là hàm nghĩa gì.
Vào phòng, trong phòng đốt than, vô cùng ấm áp, một gã nam tử đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, bên giường đứng hai thần quan.
Nam tử khuôn mặt cực kỳ trẻ tuổi, cùng Triệu Nghiễn, Triệu Giác đều tương đương, dáng vẻ bất quá hai mươi tuổi.
Triệu Giác bước chân thả rất nhẹ, đi đến bên giường, thấp giọng nói: “Phụ thân, điện hạ tới.”
Trên giường Triệu Tông nghe thấy được, mở mắt ra, vội vã xốc chăn lên, mặc trung y, lo sợ không yên mà xuống giường, hành lễ với Sư Thanh Y: “Thần hạ vừa rồi đang ngủ, thật sự là thất lễ, bái kiến bệ hạ.”
Sư Thanh Y: “…”
Triệu Tông lại hành lễ với Lạc Thần: “Vương hậu.”
Lạc Thần: “…”
Sư Thanh Y bị hắn xưng hô như vậy, vô cùng không quen, Lạc Thần càng cứng nhắc, không biết làm sao đáp lại.
Triệu Tông sắc mặt tái nhợt, trên mặt không chút huyết sắc, rất tiều tụy, nói: “Thần hạ vừa dậy, chưa thay y phục, cực kỳ xấu hổ.
Xin bệ hạ cùng vương hậu thứ tội, để thần hạ thay y phục trước.”
Thời tiết lạnh, Sư Thanh Y cũng không đành lòng để hắn bị lạnh, chỉ đành tạm thời không tính toán cách xưng hô hồ đồ của hắn, nói: “Ngươi đi trước đi.”
“Đa tạ bệ hạ.” Triệu Tông xem cũng không xem Triệu Nghiễn, chỉ là nói khẽ với Triệu Giác: “Sao lại trực tiếp dẫn bệ hạ cùng vương hậu đến đây, quá thất lễ rồi, mau mời các nàng đến chủ thính, chuẩn bị trà nước chiêu đãi.”
“Vâng, phụ thân, trách ta quá nóng lòng, nhất thời đều đã quên.” Triệu Giác vội đáp.
Bốn người theo Triệu Giác đến chủ thính, Triệu Nghiễn chỉ là yên lặng theo sát ở phía sau.
Triệu Giác cùng thần quan đưa trà cùng điểm tâm đến, Sư Thanh Y nói với Triệu Giác: “Triệu Tông xem ra rất không giống với ngày thường, trước kia hắn đều gọi ta là điện hạ, lần này sao lại thay đổi xưng hô?”
Triệu Giác thở dài, nói: “Sau khi gia phụ bị thương nặng, liền có chút trì độn, trước đó còn phát sốt, nói không ít lời mê sảng.”
Sư Thanh Y ngưng mi cẩn thận suy nghĩ.
Triệu Giác lại nói: “Bất quá điện hạ cũng không cần cảm thấy kỳ lạ, người trong hoàng đô từ lâu đều xem điện hạ là thần hoàng vương, Lạc đại nhân là thê tử của ngươi, đương nhiên là vương hậu của tộc chúng ta, có lẽ đây cũng chỉ là lời trong lòng gia phụ, bình thường không bày tỏ, bây giờ hắn mới nói ra.”
Sư Thanh Y nghe cách xưng hô như thế, vô cùng câu nệ, Lạc Thần quay mặt sang một bên, ngồi nghiêm chỉnh.
Không bao lâu, Triệu Tông thay y phục xong, vội vã đến nói: “Thần hạ thất lễ, để bệ hạ và vương hậu đợi lâu.”
Sư Thanh Y cảm thấy Lạc Thần ở bên cạnh đưa tay đến, ở trong lòng bàn tay của nàng, yên lặng viết vài chữ: “Bảo hắn đừng gọi ta như vậy nữa, rất kỳ quái.”
Thần sắc của Lạc Thần có chút không được tự nhiên, Sư Thanh Y ghé mắt nhìn nàng, cảm thụ từng chữ nàng viết vào tay mình, trong lòng mang theo vài phần quẫn bách tương tự như nàng, rồi lại có chút buồn cười.
Dù sao nàng rất ít khi thấy Lạc Thần như vậy, liền bỡn cợt viết lại: “Ngươi tự mình nói với hắn, vương hậu.”
Lạc Thần: “…”
Sư Thanh Y âm thầm trêu đùa nàng, ngoài mặt vẫn chính kinh nhìn Triệu Tông, nói: “Đừng xưng hô như vậy, liền giống như trước kia gọi ta điện hạ, gọi nàng Lạc đại nhân là được rồi.
Ta cũng không phải là thần hoàng vương, xưng hô như vậy, còn thể thống gì.”
Triệu Tông lại nói: “Ngươi là huyết mạch duy nhất của tiên hoàng Thương Phách, trên đời này thần hạ chỉ thừa nhận người mới có tư cách ngồi lên hoàng ngai.
Ngươi không phải thần hoàng vương, vậy còn có thể là ai?”
Sư Thanh Y không đoán được Triệu Tông sẽ trả lời nàng như thế.
Nàng biết rõ cách đối nhân xử thế của Triệu Tông, trước kia nàng nói cái gì, Triệu Tông cũng không ngỗ nghịch, nếu như là trước kia Sư Thanh Y bảo hắn đừng gọi như vậy, Triệu Tông nhất định sẽ nghe theo.
Nhưng lần này không biết vì sao, Triệu Tông lại bướng bỉnh đến mức này, dường như lần này không nói, lần tới liền không có cơ hội nói nữa.
Sư Thanh Y nói: “Nếu ngươi không sửa miệng, ta liền đi.”
Triệu Tông lúc này mới lộ vẻ khó xử: “Chuyện này….”
Sư Thanh Y quan sát hắn.
Triệu Tông bị nàng nhìn chằm chằm, chỉ đành sửa lại xưng hô, nhưng vẫn nói: “Điện hạ mặc dù chưa kế nhiệm, nhưng tộc nhân từ lâu đã nhận định ngươi chính là thần hoàng vương.
Năm đó điện hạ ở hoàng đô tổ chức đại hôn cùng Lạc đại nhân, tuyên cáo toàn tộc, lễ chế so với tiên hoàng đón tiên vương hậu còn long trọng hơn, tất cả tộc nhân đều nhìn trong mắt, trong lòng tộc nhân đều xem Lạc đại nhân là vương hậu của tộc ta, đây là lời thật lòng của thần hạ!”
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, bưng tách trà, cũng không uống, chỉ là nhìn làn hơi nước phiêu miểu.
Sư Thanh Y chỉ cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ nói: “Nhiều năm như vậy cũng không có thần hoàng vương, có cô cô ở đây, không phải vẫn tốt sao?”
Triệu Tông nói: “Khi đó điện hạ lưu lạc bên ngoài, vẫn không tìm thấy tung tích, tộc nhân cũng không có biện pháp.
Bây giờ ngươi đã trở về mấy trăm năm, vì sao vẫn không muốn đăng cơ kế thừa hoàng vị.”
Sư Thanh Y nói: “Ta ở bên ngoài nhàn tản quen rồi, có thể nào đảm nhận trọng trách lớn như vậy.
Cô cô quản lý hoàng đô ngay ngắn trật tự, mà ta chưa hề vì hoàng đô làm được chuyện gì, làm sao có thể đăng cơ kế thừa hoàng vị.”
” Điện hạ hà tất khiêm tốn, mấy năm nay ngươi mặc dù quanh năm ở bên ngoài, nhưng mỗi lần trở về, đều sẽ vì hoàng đô làm không ít việc.
Ảo trận ngoại vị hoàng đô thiên biến vạn hóa, ngươi lại ở trong đó thiết trí thêm nhiều lá chắn, củng cố ngoại vi hoàng đô, để những kẻ có lòng tham không có nửa điểm cơ hội.
Bằng vào điểm này, đó là người khác không làm được.”
Sư Thanh Y bất đắc dĩ, uyển chuyển nhắc nhở: “Lần này ta đến, là vì Triệu Mạch dị biến.”
Triệu Tông nghe đến đây, thần sắc có chút cứng nhắc: “Thần hạ lần này bị thương rất nặng, sợ rằng bản thân có gì bất trắc, chỉ hy vọng đem những lời trong lòng, đều nói cùng điện hạ.
Lại chưa hề cân nhắc đến cảm thụ của điện hạ cùng Lạc đại nhân, mong điện hạ cùng Lạc đại nhân thứ tội.”
Sư Thanh Y hiểu được cảm thụ của hắn, trấn an nói: “Không cần bi quan như vậy, ngươi chỉ là bị thương vũ dực* mà thôi, điều dưỡng một thời gian là được rồi.”
*Vũ dực: cánh chim
Triệu Tông run giọng nói: “Thần hạ lúc ở mạch tỉnh sáu cánh gãy hết, đã không còn khả năng xoay chuyển nữa rồi.”
Sư Thanh Y giật mình, từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt Triệu Tông, tỉ mỉ nhìn hắn, nói: “Gãy hết?”
Người trong hoàng đô cho dù thân thể chết đi, vũ dực cũng sẽ không tiêu tán, nhị bá phụ Tĩnh Viêm cùng nhị bá mẫu Chiết Chi của nàng, năm đó bị người hãm hại, di thể đặt trong mộ công chúa Đại Chu, vũ dực vẫn còn phát sáng.
Nàng không giải thích được, trên đời này có cái gì có thể khiến Triệu Tông bị thương nặng đến mức này, thậm chí cả sáu vũ dực đều biến mất?
Triệu Tông tâm như tro tàn, nói: “…Đúng vậy.
Điện hạ, thần hạ bây giờ đã là một phế nhân.”
Sư Thanh Y vội hỏi: “Sao có thể như vậy? Ngươi ở mạch tỉnh của Triệu Mạch đã gặp phải chuyện gì?
Quân Đaọ ghi chú: Ngư khi đó ở Thần Chi Hải, ban đầu không thể đi lại, không có chân, sau khi lấy lại sơ lân mới biến hóa đôi chân, mà lúc ở Minh triều, có một đường phân cách, ban đầu Sư Sư thấy A Xuyên cõng cái rương, trong rương chứa Ngư, nhưng sau đó ở thị tập, Ngư lại có thể tự do đi lại, rất nhiều người không rõ vì sao, chưng này ta cho ra đáp án.
Lúc ở thị tập thời Minh, kỳ thực đã mịt mờ ám chỉ trước đó Ngư lừa gạt A Xuyên, luôn bắt A Xuyên cõng nàng, sau khi nói cho A Xuyên biết nàng có chân, mới đi dạo thị tập, cho nên mới có cảnh tượng Sư Sư nhìn thấy.
Sau đó nàng đem sơ lân cho A Xuyên ( lúc đó nàng dùng sơ lân bảo hộ A Xuyên), cho nên lúc ở Thần Chi Hải, Ngư chỉ có đuôi, chỉ có thể bị cõng đi, hiện tại mọi người đã hiểu rồi chứ.
Thứ hai, đại hôn ở hoàng đô của Sư Sư và Lạc Thần nằm trong cổ đại thiên, là ở sau khi Lạc Thần trở về, cổ đại không viết xong, ta bây giờ còn đang tiếp tục viết, sau đó mới có thể viết đến, sau này mọi người sẽ đọc được chi tiết, điểm vào chuyên mục của ta, có thể tiếp tục xem chương mới của cổ đại thiên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...