Chương 21: Chụp lén
Cuối năm là luôn thời điểm các công ty bận rộn nhất, tập đoàn Vinh Quang cũng không ngoại lệ. Vì để có thể an tâm đón một cái Tết yên ấm, mỗi phòng ban đều phải tăng ca.
Mà Vu Vãn thân là tổng giám đốc tập đoàn, trong khoảng thời gian này tăng ca đã trở thành chuyện bình thường.
Là một trợ lý Tổng giám đốc như Lục Thời Dập tất nhiên cũng phải chăm chỉ tăng ca. Đêm đó sau khi cùng Vu Vãn trở về từ công viên trò chơi, Vu Vãn cũng không tiếp tục tránh né anh nữa, nếu có việc phải ra ngoài cũng sẽ giống như trước mang anh cùng đi.
Quan hệ hai người tuy rằng không thể tiến thêm bước nữa nhưng cũng không hề tệ đi. Điều này trước mắt đã đủ khiến Lục Thời Dập thoả mãn.
Lưu Nhất Minh thấy gần đây Lục Thời Dập năng nổ hơn hẳn, lại còn được Vu Vãn trọng dụng lại thì trong lòng cảm thấy khó chịu. Anh ta cũng chăm chỉ cố gắng, mỗi ngày còn đi làm sớm hơn Lục Thời Dập, tan làm muộn hơn Lục Thời Dập. Dường như chỉ riêng những điều đó đã có thể chứng minh anh ta so với Lục Thời Dập còn ưu tú hơn, nỗ lực hơn.
Lục Thời Dập thấy anh ta ngày nào cũng mang cặp mắt gấu trúc đi làm, lo lắng nếu anh ta còn tiếp tục liều mạng như vậy có khả năng sẽ chết vì làm việc nên đã tốt bụng nhắc nhở: “Làm việc là phải có hiệu quả, không phải cứ tăng ca là đạt được thành quả đâu. Hơn nữa anh đây ưu tú như vậy, người thường làm sao có thể so sánh được.”
“…” Lưu Nhất Minh nghiến răng không phản bác được.
Anh ta rất muốn đấm cho tên gia hoả này nằm bẹp dí.
-
Ở một nơi khác vào những ngày cuối này, Lâm gia cũng chuẩn bị nghênh đón một ngày vô cùng trọng đại - sinh nhật Lâm Thiếu Dương.
Đây không chỉ là ngày Lâm Thiếu Dương tròn mười tám tuổi, mà còn là ngày quan trọng để Lâm gia đòi cổ phần từ tay Vu Vãn.
Tập đoàn Vinh Quang hiện đang nằm trong tay Vu Vãn, chuyện chuyển nhượng cổ phần tất nhiên phải qua tay của cô. Lư Xuân Hoa biết mỗi lần gặp mặt Vu Vãn đều có kết cục không thoải mái, muốn lấy cổ phần từ trong tay của cô rất khó, nhưng mà bà ta không cam tâm từ bỏ dễ dàng như vậy.
Mấy ngày này, ngày nào Lư Xuân Hoa cũng ra cửa, mà mỗi lần trở về đều ôm theo một bụng tức giận.
Bà ta chạy tới Vinh Quang không dưới mười lần nhưng lần nào cũng bị bảo vệ ngăn lại, ngay cả đại sảnh của công ty cũng không thể bước vào. Không cần phải nói cũng biết nhất định là do con tiện nhân kia ỷ vào việc là bà chủ mà nói với bảo vệ ngăn bà ta lại. Còn ở căn biệt thự bên kia, dường như cũng là con tiện nhân đó đặc biệt dặn dò với bảo vệ của tiểu khu không cho người bà nội là bà ta đi vào.
“Muốn gặp mặt con tiện nhân kia một lần đúng là còn khó hơn lên trời.” Trước hôm sinh nhật của Lâm Thiếu Dương một ngày, Lư Xuân Hoa lại một lần nữa thở phì phì trở về Lâm gia.
Thạch Thiến dùng giọng điệu dịu dàng trấn an: “Mẹ, gặp Vu Vãn là chuyện nhỏ, mẹ đừng tức giận mà hại thân, không đáng đâu.”
Bà ta đi tới bên cạnh Lư Xuân Hoa, một bên bưng trà rót nước, một bên xoa vai bóp chân, hầu hạ bà ta, bộ dạng giống như người con dâu hiếu thuận nhất thế gian.
“Ngày mai chính là sinh nhật của Thiếu Dương, mà ngay cả mặt cháu ruột mẹ cũng không thể nhìn thấy, con cảm thấy căn bản nó không muốn nhận người em trai là Thiếu Dương, cũng không muốn nhận người bà nội là mẹ. Chuyện cổ phần con thấy hay là thôi đi.”
“Thôi là thôi thế nào?” Lư Xuân Hoa nặng nề đặt chén trà xuống mặt bàn, vẻ mặt tức giận: “Thạch Thiến à, vì con quá lương thiện nên mới để cho con tiện nhân Vu Mẫn Tri kia trèo lên đầu con! Việc này nếu bỏ qua, thì con sẽ phải ngậm bồ hòn cả đời!”
Thạch Thiến nhìn vào mắt Lư lão thái thái, ra vẻ thở dài: “Mẹ, chúng ta thấp cổ bé họng, không thể đấu lại Vu gia, càng không thể đấu lại Vu Vãn. Chỉ là đáng thương cho hai đứa con của con, vốn dĩ nửa đời sau có thể không lo cơm áo, nhưng lại gặp phải bố mẹ vô dụng như bọn con, chỉ có thể mang mệnh nghèo khổ.”
Nói xong, Thạch Thiến lại thở dài nặng nề, về mặt như nản lòng thoái chí: “Chúng ta muốn đòi cổ phần của Vu Vãn như vậy ở trong mắt người ngoài chính là danh bất chính ngôn bất thuận, còn nói chung ta tham lam nữa. Mẹ, hay là... chúng ta bỏ đi.”
Lư Xuân Hoa làm sao có thể đồng ý, nắm chặt tay Thạch Thiến, còn an ủi ngược lại bà ta: “Chúng ta tham chỗ nào hỏi. Vốn dĩ chúng ta chỉ lấy về thứ thuộc về chúng ta. Năm đó con tiện nhân Vu Mẫn Tri cố ý cãi nhau với Khải Minh để ly hôn, khiến cho con cùng hai đứa bé phải chịu ánh mắt coi thường của người khác nhiều năm như vậy. Sau đó khi ly hôn với Khải Minh, cô ta còn cố ý giấu diếm bệnh tình của chính mình, một hai đòi lấy đi 10% cổ phần của Vinh Quang trong tay Khải Minh mới bằng lòng làm thủ tục ly hôn...”
Vừa nhắc tới chuyện này Lư lão thái thái lập tức bực bội: “Rõ ràng là con tiện nhân Vu Mẫn Tri kia giở trờ, tính kế Khải Minh, tính kế cả Lâm gia chúng ta!”
Lư Xuân Hoa và Thạch Thiến nhớ thương cổ phần Vinh Quang như thế, bên cạnh việc phát triển lớn mạnh trong mấy năm gần đây của Vinh Quang mang đến khoản lãi khổng lồ khiến người ta đỏ mắt. Còn bởi vì bọn họ cho rằng năm năm trước Vu Mẫn Tri biết rõ bản thân sẽ chết, nếu như không ly hôn thì sau khi bà chết Lâm Khải Minh sẽ danh chính ngôn thuận cưới Thạch Thiến vào cửa. Hơn thế nữa, bọn họ cũng sẽ không mất đi cổ phần.”
10% cổ phần Vinh Quang là bao nhiêu tiền chứ?
Đủ cho con cháu của Lâm gia đời này tiêu xài hưởng thụ, thậm chí nhiều đời sau có thể an hưởng vinh hoa phú quý.
“Ngày mai trong sinh nhật Thiếu Dương nếu con tiểu tiện nhân kia không lấy ra cổ phần, mẹ sẽ liều cái mạng già này nháo với nó!”
“Mẹ...”? Thạch Thiến khẽ nhíu mày ra vẻ lo lắng nói: “Đối với Lâm gia ra chúng ta mà nói, tiền không phải quan trọng nhất, mẹ mới là người quan trọng nhất. Mẹ ngàn lần vạn lần đừng vì bọn nhỏ mà làm chuyện ngốc nghếch.”
Chỉ cần ở trước mặt Lư Xuân Hoa, Thạch Thiến sẽ tỏ ra càng nhu nhược, càng đáng thương, càng để ý người mẹ chồng này, Lư Xuân Hoa sẽ vì thế ra mặt thay cho bà ta.
Quả nhiên, Lư Xuân Hoa không hề nghĩ ngợi nói: “Chỉ cần mẹ còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để cho con tiểu tiện nhân kia độc chiếm cổ phần! Thạch Thiến, con yên tâm, mẹ sẽ có chừng mực!
-
Ngày sinh nhật Lâm Thiếu Dương, Vu Vãn bận tối tăm mặt mũi, cuộc họp này nối tiếp cuộc họp kia, cho đến khi trời đất tối mịt ngay cả cơm cô cũng không có thời gian để ăn. Chưa nói đến việc cô không hề nhớ rõ chuyện này, cho dù có nhớ, chuyện cổ phần tuyệt đối không thể.
Người Lâm gia đợi cả một ngày, ngay cả tiếng gió về chuyện cổ phần cũng không có. Mà chị em Vu gia kia lại giống như có hẹn trước, đừng nói lộ diện, ngay cả một món quà sinh nhật cũng không đưa cho Lâm Thiếu Dương.
“Hai đứa súc sinh này, quả thực không đem người Lâm gia chúng ta để vào mắt!” Lư Xuân Hoa bị chọc cho phát cáu.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng Lư Xuân Hoa đã mặc một chiếc áo lông chồn vội vàng hấp tấp đến Vinh Quang. Bà ta không tin mình tới sớm như vậy còn không gặp được Vu Vãn.
Nhưng mà buổi sáng hôm nay Vu Vãn lại không tới công ty.
Ngày hôm qua mở nhiều cuộc họp như vậy là bởi vì Vu Vãn muốn ra nước ngoài công tác một tuần, lúc này cô đã đi đến sân bay.
Lục Thời Dập đã sớm biết kế hoạch ra nước ngoài lần này của cô, sau khi anh năn nỉ ỉ ôi một hồi, Vu Vãn cuối cùng cũng đồng ý mang anh cùng đi công tác.
Trong phòng chờ VIP.
Lục Thời Dập đã chờ ở đây từ sớm, anh ta đợi khoảng hai mươi phút thì Vu Vãn tới. Thấy người tới anh lập tức bảo cô ngồi xuống. Cho dù là đi công tác, anh cũng không quên mang bữa sáng từ nhà tới.
Vu Vãn nhìn thấy Lục Thời Dập quen đường quen lối mở cái túi ở bên cạnh lấy ra hộp giữ nhiệt màu bạc, sau đó đem bữa sáng đẹp mắt từng cái từng cái đặt trên chiếc bàn nhỏ ở trước mặt cô. Anh cẩn thận lau khô thìa và đũa còn đọng hơi nước rồi mới đưa tới trước mặt cô.
Một loạt động tác này anh làm vừa thành thạo vừa nhanh nhẹn.
Giống như sáng nào anh cũng mang bữa sáng đến văn phòng cô rồi chuẩn bị cho cô như vậy.
Lục Thời Dập chờ cô trong phòng chờ sân bay lại còn chuẩn bị cho cô những thứ này khiến cho lòng Vu Vãn đột nhiên nảy ra một cảm giác khác thường: “Đi công tác còn phải mang theo bữa sáng, vướng chân vướng tay.”
“Mẹ em bảo em mang đến đấy. Bà nói là cơm trên máy bay không ăn được, ra bên ngoài cũng phải chú ý dạ dày của mình một chút. Ăn no rồi thì lên máy bay mới có thể ngủ một giấc ngon lành.” Lục Thời Dập giấu nhẹm chuyện bữa sáng chuẩn bị cho cô mỗi ngày đều là vào đêm trước đó anh cố ý dặn dò người trong nhà làm.
“Ăn nhanh đi, để lâu sẽ lạnh ăn không ngon.”
“Cảm ơn.” Vu Vãn cũng không khách khí, ngồi đối diện anh yên lặng dùng cơm.
Sau lần trước phải nằm viện vì bị ngộ độc rượu, dạ dày của Vu Vãn vẫn không tốt lắm. Tuy nhiên sau nhiều ngày bị Lục Thời Dập giám sát chuyện ăn uống, lâu rồi cô không còn bị bệnh liên quan đến dạ dày.
Trong khoảng thời gian này, mọi khía cạnh cuộc sống của cô được Lục Thời Dập chiếu cố vô cùng chu đáo. Chuyện này thường xuyên khiến cho Vu Vãn quên rằng bản thân mới là người nên chiếu cố anh...
Đột nhiên Vu Vãn nghĩ đến chuyện gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Tư liệu bảo cậu mang đến cậu có cầm theo không?”
“Sếp cứ yên tâm, mọi chuyện đều chuẩn bị tốt rồi. Chị an tâm ăn sáng đi!” Lục Thời Dập chống cằm nhìn Vu Vãn ăn bữa sáng. Cứ nhìn như vậy, bất giác đôi mắt đào hoa kia tản ra tia sáng nhu tình.
Tuy rằng lần công tác nước ngoài này có tới mấy người đi, nhưng phần lớn đều đã bay vào tối qua, vậy nên chuyến bay sáng nay chỉ có hai người là anh và Vu Vãn. Loại cảm giác này không giống như là đang đi công tác, mà giống như hai người đang đi du lịch hơn, càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn.
Chuyến bay sẽ cất cánh lúc 9 giờ 30 phút.
Khi chuẩn bị vào check-in, Lục Thời Dập nhận được cuộc gọi từ bộ phận an ninh của công ty. Đối phương sốt ruột hỏi dò anh rằng Vu Vãn có ở cạnh hay không.
“Tìm Vu tổng có chuyện gì?”
Đối phương đang rất lo lắng, mặc dù lời nói không mạch lạc nhưng Lục Thời Dập vẫn hiểu bên kia xảy ra chuyện gì.
Vu Vãn thấy sắc mặt Lục Thời Dập dần trở nên nghiêm túc, cô buông đũa xuống, hỏi: “Công ty xảy ra chuyện gì thế?”
Lục Thời Dập cúp điện thoại, hít sâu một hơi rồi đem nội dung vừa nghe được nói tóm tắt lại: “Vừa rồi giám đốc bộ phận an ninh gọi điện tới, anh ta nói rằng Lư lão thái thái đã xảy ra chuyện ở công ty...”
Sáng sớm Lư Xuân Hoa đã chạy đến chắn trước cửa công ty, một hai làm loạn muốn gặp Vu Vãn. Bảo vệ nói với bà ta rằng hôm nay Vu tổng không tới công ty nhưng bà ta không tin, còn lấy một con dao gọt hoa quả từ trong túi ra uy hiếp bảo vệ, nếu không cho bà ta vào thì bà ta sẽ chết trước mặt bọn họ...
Trong lúc tranh chấp với bảo vệ, Lư lão thái thái ngã từ trên thềm đá xuống đất. Mà trùng hợp con dao gọt hoa quả bà ta đang cầm trong tay lại cắm vào bụng bà ta, chảy rất nhiều máu, ngất ngay tại chỗ...
Nghe xong, sắc mặt Vu Vãn cũng trầm xuống: “Bảo vệ đẩy ngã bà ta à?”
“Không phải, là bà ta tự mình ngã xuống, trong phòng giám sát có camera có thể chứng minh.”
“Bà ta bây giờ đang ở đâu?”
“Bảo vệ đã gọi 120, xe cứu thương đã mang bà ta đi rồi. Tình huống trước mắt thế nào thì chưa rõ lắm.” Lục Thời Dập một năm một mười đáp lại.
Người xảy ra chuyện hôm nay là bà nội của Vu tổng, sự việc lại xảy ra ở ngay trước cửa tập đoàn vì vậy đã có rất nhiều người vây xem. Bộ phận an ninh rối loạn không biết giải quyết ra sao, lúc này chỉ có thể gọi điện tìm Vu tổng để xin chỉ thị.
Vu Vãn mượn điện thoại của Lực Thời Dập, đứng dậy đi ra ngoài hành lang gọi điện cho giám đốc bộ phận an ninh.
Năm phút sau Vu Vãn quay trở lại, Lục Thời Dập lo lắng nhìn cô: “Có cần em đổi lại chuyến bay không?”
“Không cần, không chết được đâu, chúng ta đi check-in đi.” Vu Vãn không biểu lộ cảm xúc lúc này, cầm lấy túi đang đặt trên ghế, lập tức rời khỏi phòng chờ.
-
Một bệnh viện nào đó.
Lư Xuân Hoa mạng lớn, một dao kia không đâm trúng chỗ quan trọng. Tuy rằng mạng được bảo vệ nhưng lại ngã gãy chân, ít nhất phải nằm trên giường một hai tháng mới có thể hồi phục.
Giám đốc bộ phận an ninh của Vinh Quang sau khi nhận được chỉ thị của Vu Vãn thì vẫn luôn cùng vài người nữa canh trước cửa phòng bệnh.
Sau khi Lư Xuân Hoa tỉnh lại, biết chân mình đã bị gãy thiếu chút nữa lại ngất tiếp. Bà ta kích động vừa khóc lại vừa nháo, liên tục làm ầm lên muốn gặp Vu Vãn. Nói rằng bởi vì Vu Vãn nên bà ta mới thành ra như vậy...
“Ta sắp chết rồi, mấy người mau gọi Vu Vãn đến đây cho ta.”
“Ôi trời ơi! Sao tôi lại có đứa cháu gái bất hiếu như nó chứ! Mệnh tôi khổ quá mà!”
“Ta sắp chết rồi! Mau gọi con tiểu tiện nhân kia đến đây nhìn mặt ta lần cuối đi!”
Bất luận Lư Xuân Hoa mắng to thế nào thì thì toàn bộ nhân viên an ninh đều không đáp lời bà ta.
“Ta chính là bà nội của chủ tịch tập đoàn Vinh Quang, là các người đã đánh ta, đâm ta bị thương, còn giam lỏng ta! Ta muốn báo cảnh sát đem mấy kẻ xấu có người bắt hết lại!!” Mặc kệ Lư Xuân Hoa uy hiếp ra sao, những người đứng bên ngoài trước sau đều không phản ứng.
Cảm xúc bà ta không ổn định cộng thêm kích thích làm động đến vết thương làm miệng vết thương rách ra khiến Lư Xuân Hoa đau đớn kêu to “ôi ôi ôi”. Ồn ào mãi cho đến lúc không còn sức lực mới ngừng một chút.
Mãi đến buổi chiều Thạch Thiến mới khoan thai tới đây.
Thấy bên ngoài phòng bệnh có vài người đàn ông mặc đồng phục, dáng người cường tráng đang đứng thì bà ta cảnh giác nhìn thêm vài lần mới đi vào.
“Ôi Thạch Thiến, sao bây giờ con mới đến? Con còn không tới, mẹ sẽ bị con tiểu tiện nhân kia hại chết rồi!” Gương mặt Lư Xuân Hoa vừa đau đớn vừa suy yếu. Trông thấy Thạch Thiến tới thì giống như tìm được chỗ dựa tinh thần, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Thạch Thiến liên tục nói xin lỗi, nói rằng bà ta phải ở nhà hầm canh bổ cho nên mới tới muộn.
Thạch Thiến ngồi cạnh mép giường, đút canh cho Lư lão thái thái, nói mấy câu đau lòng bà ta, chỉ được một lát đã dỗ dành bà ta thoải mái. Thạch Thiến đưa mắt nhìn ra bên ngoài, sáp đến bên tai Lư Xuân Hoa thấp giọng hỏi: “Mẹ, trên đường tới đây con đã hỏi thăm, hôm nay Vu Vãn đã ra nước ngoài công tác, hình như đi hơn một tuần.”
Lư lão thái thái “A” một tiếng: “Hóa ra nó không có ở công ty thật à? Thế chẳng phải ta náo loạn vô ích hay sao?”
“Mẹ, con còn nghe nói, chuyện mẹ bị thương ở công ty người của nó đã thông báo với nó, lúc ấy nó còn chưa lên máy bay đâu. Nhưng mà nó biết cũng không tính trở về để xem mẹ mà bay đi luôn rồi. Sống chết của mẹ nó căn bản không muốn quan tâm…”
Lời này khiến Lư Xuân Hoa nổi cơn thịnh nộ đối với Vu Vãn. Lửa giận nháy mắt đã lên tới đỉnh đầu, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Vu Vãn: “Tiểu tiện nhân chó nuôi chó dưỡng, so với mẹ nó còn máu lạnh vô tình hơn!”
“Mẹ, mẹ đừng kích động, cẩn thận rách miệng vết thương!“ Vẻ mặt Thạch Thiến quan tâm nói.
“Mẹ có thể không kích động sao. Mẹ là bà nội của nó, thiếu chút nữa đã chết ở công ty của nó, thế mà nó còn thờ ơ, mẹ phải làm thế nào bây giờ?”
Sáng nay Lư Xuân Hoa làm loạn ở Vinh Quang, vốn chỉ nghĩ rằng cầm dao để dọa mấy người bảo vệ, không nghĩ tới chân lại dẫm hụt rồi ngã xuống cầu thang. Ngã thì cũng thôi nhưng đây lại còn làm bị thương chính bản thân mình… Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Vu Vãn có thể tuyệt tình như vậy, bây giờ Lư lão thái thái không biết phải dùng thủ đoạn gì để đối phó với cô.
“Mẹ, con sẽ không để mẹ bị thương vô ích đâu, con sẽ đau lòng lắm. Cho nên con đã tìm được một người, nếu không đòi được cổ phần vinh quang, thì cô ta cũng có thể giúp mẹ xả được cục tức này.”
Lư Xuân Hoa lập tức hứng thú: “Xả thế nào?”
Thạch Thiến nhỏ giọng thì thầm bên tai bà ta: “Đến lúc đấy mẹ chỉ cần làm theo làm được.”
Lư Xuân Hoa liên tục gật đầu.
-
Trên trời cao vạn dặm.
Máy bay xuyên qua tầng mây, vững vàng bay lượn trên bầu trời.
Vu Vãn nhìn những đám mây óng ánh bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt trắng nõn quyến rũ nhưng mang theo nét lạnh nhạt, thờ ơ. Từ sau khi lên máy bay, cô chưa từng mở miệng nói câu nào.
Lục Thời Dập biết, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Vu Vãn đều có thói quen một mình gánh vác tất cả. Chỉ sợ cho dù trời có sụp xuống cô cũng sẽ giống như Ironman một mình chống đỡ.
Tuy rằng không biết Vu Vãn sẽ xử lí chuyện Lư Xuân Hoa thế nào, nhưng anh cũng có thể đoán được cô sẽ xử lý giống như sự vụ trong công ty, mạnh mẽ dứt khoát.
Lúc nào cô ấy cũng giống như một nữ chiến binh máu lạnh bất khả chiến bại
Lục Thời Dập nhiều người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta, anh ta có thể cảm nhận được, Vu Vãn không hề tuyệt tình lạnh nhạt giống như những gì cô biểu hiện bên ngoài. Từ lúc biết chuyện của Lư lão thái thái, cô vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng.
Cô ấy đang khẩn trương và bất an sao?
Trên mắt Vu Vãn xuất hiện quầng thâm, hiển nhiên tối qua sau khi trở về nhà cô lại bận tới khuya, có lẽ đã một đêm không ngủ rồi.
Lục Thời Dập đau lòng cô. Giờ phút này, anh thực sự muốn thay cô gánh vác những áp lực cũng phiền não này.
……
Bàn tay lớn lộ rõ khớp xương duỗi ra đem cửa sổ máy bay đóng lại. Sau khi ánh sáng chói mắt bên ngoài bị ngăn lại, Vu Vãn quay đầu lại, Lục Thời Dập nhếch môi nói với cô: “Chị đã nhìn lâu lắm rồi, cẩn thận hỏng mắt.”
Anh lại nói: “Còn phải bay mười mấy tiếng nữa, bây giờ chị đừng nghĩ gì cả, nhắm mắt lại ngủ một lát đi.”
“Chị không ngủ được.” Vu Vãn đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương.
“Ngủ không được thì em có cách này!” Lục Thời Dập móc di động ra, sau khi kết nối với tai nghe thì đưa tới trước mặt Vu Vãn: “Mau đeo vào.”
“Chị không có hứng nghe nhạc.” Vu Vãn trực tiếp từ chối. Hiện tại cô rất phiền, không thích mấy thứ âm nhạc ồn ào đó.
“Yên tâm không phải nhạc đâu. Chỉ cần chị đeo tai nghe vào thì nhất định sẽ khiến cả cơ thể và tinh thần của chị thư giãn, không tới mười phút là có thể tiến vào mộng đẹp, ngủ một giấc tời thằng Paris.” Lục Thời Dập nói liến thoắng, giống như đang quảng cáo sản phẩm.
Anh đeo tai vào cho Vu Vãn, lại nâng cằm cô lên: “Mau nhắm mắt lại hưởng thụ đi.”
Thần kì như vậy sao? Vu Vãn vô cùng hoài nghi, vẻ mặt bất lực như bị vướng vào ổ đa cấp.
Mười phút sau.
Lục Thời Dập nói với tiếp viên hàng không muốn lấy một chiếc chăn, sau đó nhẹ nhàng đắp lên người Vu Vãn. Lúc này đôi mày vốn dĩ nhíu chặt của cô đã giãn ra, hô hấp ổn định, xinh tươi ngủ rồi.
Lục Thời Dập vừa lòng cong cong khóe môi.
Thứ mà anh vừa mới cho Vu Vãn nghe là ASMR, là loại âm thanh có thể khiến cho đầu óc thả lỏng . Thực ra nó cũng không thần kỳ những gì anh vừa nói. Nhưng bởi vì gần đây Vu Vãn quá mệt mỏi, thường xuyên phải thức đêm tăng ca, cho nên khi nghe một chút âm thanh thư giãn sẽ vào giấc rất nhanh.
Vu Vãn ngủ rất sâu, một giấc này cô ngủ gần mười tiếng. Mà bả vai Lục Thời Dập cũng đã để cô tựa gần mười tiếng.
Khi máy chuẩn bị hạ cánh, Lục Thời Dập thấy Vu Vãn vẫn còn ngủ thì lấy di động ra, lặng lẽ chụp rất nhiều hình Vu Vãn dựa vào vai anh ta mà ngủ.
Tâm trộm càng chụp càng lớn, đầu Lục Thời Dập dựa gần vào đầu Vu Vãn, lén chụp thêm vài tấm ảnh chung của hai người.
Vẫn cảm thấy chưa đủ.
Cuối cùng, anh ta chu miệng lên để sát vào trán Vu Vãn, tay trái giơ di động chuẩn bị chụp một anh ta hôn trán cô.
“3, 2…”
Đúng lúc máy ảnh chuẩn bị nháy, ảnh chuẩn bị được ra lò thì Vu Vãn đột nhiên mở mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Lục Thời Dập sợ tới mức đánh rơi điện thoại nghe “bộp” một tiếng.
Cái mỏ đang chu lên kia giờ phút này không biết đặt vào đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...