Viết bởi Tồ Đảm Đang
Giang Tử Trình cùng ba mình mang theo "mồi nhắm" đến nhà chú Triệu chơi, thành thật mà nói thì tuy nhà cửa của Triệu Nhạc Sơ trông có vẻ lụp xụp chật hẹp thật, nhưng bù lại khung cảnh xung quanh rất xinh đẹp thoáng mát.
Chú Triệu có trồng trọt thêm hoa cỏ trang trí cùng rau củ cây trái xung quanh nhà, có loại đã đơm hoa kết quả, có loại chỉ mới chớm nở vài cành non, hoặc có loại đã có thể cống hiến cho bóng mát trong sân nên đã làm giảm bớt đi phần nào cảnh tượng "tàn tạ" của nơi đây.
Cửa nhà cha con họ Triệu đã lâu lắm rồi không tiếp đón khách đến thường xuyên như thế này.
Mỗi lần thấy Giang Tử Trình đến cùng chú Giang, nếu Triệu Nhạc Sơ có ở nhà thì chú sẽ gọi cậu ra chơi với Giang Tử Trình, dù gì cũng đều là con trai, lại cùng trang lứa nên kết thêm một người bạn nữa cũng là một điều tốt, chú luôn mong Triệu Nhạc Sơ có thể có nhiều bạn bè hơn, luôn luôn là như vậy.
"Tiểu Sơ, ra chơi với bạn đi con." – Chú Triệu quay đầu vào nhà cất giọng gọi Triệu Nhạc Sơ.
Cả Giang Tử Trình và chú Giang cũng nhìn vào trong nhà theo phản xạ, một lúc sau mới thấy Triệu Nhạc Sơ đi ra ngoài.
Cậu chào chú Giang sau đó gật đầu với Giang Tử Trình.
Lúc đó Giang Tử Trình vẫn chưa có hứng thú gì với người bạn mới này cả, hắn đến là để đi vòng vòng khám phá ngôi làng này chơi mà thôi.
Hiếm khi có dịp về đến đây, Giang Tử Trình muốn đi thăm thú phong cảnh và những thứ mới lạ ở vùng đất này hơn.
Mà đúng lúc ngày hôm nay Triệu Nhạc Sơ đi ra bìa rừng nhặt cây khô, thay vì Giang Tử Trình phải tự đi la cà đây đó thì hắn đi cùng với Triệu Nhạc Sơ, và có cả Tiểu Hắc nữa.
Có lẽ vì trong rừng nhiều cây cối và cũng đã quen đường nên Tiểu Hắc không bị buộc dây lại nữa, có lúc nó chạy phía trước dẫn đường, có lúc thì bị tụt lại ở phía sau.
Giang Tử Trình đúng kiểu một thiếu gia đi trải nghiệm cuộc sống, hắn vừa đi theo phía sau Triệu Nhạc Sơ vừa ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra chụp hình.
Lối đi ở ven bìa rừng là lối đi chung của người dân đi rừng nơi đây, đường được mở ra rất dễ đi và thông thoáng.
Triệu Nhạc Sơ đi men theo con đường đó khoảng vài phút, cả đường đi hai người không hề nói chuyện với nhau một câu nào, cũng chẳng ai có ý định giao tiếp với nhau.
Giang Tử Trình nhìn Triệu Nhạc Sơ xem cậu sẽ định làm gì tiếp theo.
Triệu Nhạc Sơ cầm cây đập vào những bụi cỏ gần đó trước rồi rà mũi cây dưới lớp lá rụng dưới mặt đất, một lúc sau không có động tĩnh gì thì cậu mới bước vào trong khom người nhặt những nhánh cây khô hoặc cây chết lôi ra ngoài để cùng lại với nhau.
Triệu Nhạc Sơ cầm theo một con dao to, róc hết những nhánh cây chìa ra ngoài, sau đó chặt cây thành độ dài vừa phải tương tự nhau rồi chất thành đống trên một sợi dây dài đã trải ngang sẵn dưới đất.
Động tác của Triệu Nhạc Sơ dứt khoát nhanh nhạy, giống như đây là những công việc đã được tôi luyện qua năm tháng nên nó đã nhuẫn nhuyễn ở một mức độ nhất định.
Đôi cánh tay gầy gò thanh mảnh tưởng chừng như yếu ớt kia trở nên rất thuần thục.
Tiểu Hắc tự tìm cho mình một chỗ thoải mái để nằm rồi "canh gác" cho Triệu Nhạc Sơ.
Lần đầu tiên trong đời Giang Tử Trình trải nghiệm việc gom củi là như thế nào.
Là một người có tố chất thông minh nhạy bén, chỉ cần quan sát động tác của Triệu Nhạc Sơ một lúc là Giang Tử Trình học được ngay.
Thế là hai cậu con trai bắt đầu hì hục cùng nhau gom củi lại thành một đống chất ngay ngắn dưới đất, không ai nói gì đến ai.
Mấy bó củi to đùng dưới đất xếp hàng nhau chờ đợi Triệu Nhạc Sơ vác về.
"A Sơ!"
Lúc Triệu Nhạc Sơ đang ngồi làm dây đeo vai thì có người gọi cậu.
Đó là một người con trai chắc cũng trạc tuổi hai người bọn họ, dáng người khỏe khoắn da ngăm đen, để đầu đinh trông hơi ngố, lúc cười toét miệng còn lộ ra một chiếc răng khểnh.
Nhìn có vẻ như một người khá thân thiện.
"A Sơ! Tôi mới đi rừng bẫy chuột với mấy anh, vui vãi, cho cậu này." – Chàng trai dúi con chuột to bằng bắp tay cho Triệu Nhạc Sơ.
"Cảm ơn." – Triệu Nhạc Sơ mỉm cười.
Lần đầu tiên Giang Tử Trình nhìn thấy Triệu Nhạc Sơ cười, nói thật là hắn chưa bao giờ để ý đến vẻ ngoài của người khác, nhất là với một đứa con trai không nổi bật như Triệu Nhạc Sơ đây lại càng khó mà thu hút đến sự chú ý của hắn.
Ngày nào cũng xụ mặt xuống, tính cách chắc cũng chẳng ra làm sao, đi cùng nhau cũng vài lần rồi mà hắn cũng chưa biết được rốt cuộc con người cậu là như thế nào.
Giang Tử Trình chỉ biết là kỹ năng giao tiếp của tên này quá tệ mà thôi.
Cho đến khi Đầu Đinh xuất hiện, Triệu Nhạc Sơ mới trông có vẻ như một người có khả năng giao tiếp bình thường như bao người khác thôi.
À, hóa ra là do không quen biết gì nên người ta không thèm nói chuyện đây mà.
Giang Tử Trình cũng chẳng để ý mấy, hắn và Đầu Đinh nhìn nhau chẳng biết có nên chào hay không vì Triệu Nhạc Sơ cũng không chịu giới thiệu.
Mãi về sau này suy nghĩ lại Giang Tử Trình mới thấy hợp lý, với tình trạng lúc đó của Triệu Nhạc Sơ thì việc "giao tiếp" là một thứ gì đó rất xa xỉ.
Đầu Đinh lao vào phụ giúp một tay một cách rất tự nhiên, Triệu Nhạc Sơ cũng chủ động nhường chỗ cho Đầu Đinh giúp mình.
Chọn lấy bó củi to nhất đeo lên vai, sau đó khom người cầm thêm một bó củi to khác cầm bên hông rồi bắt đầu gọi Triệu Nhạc Sơ về.
Giang Tử Trình nhìn bó củi cuối cùng và Triệu Nhạc Sơ, bỗng nhiên cảm thấy nếu mình không chủ động vác giúp Triệu Nhạc Sơ về thì mình không đáng mặt đàn ông.
Mà tại sao Giang Tử Trình lại nghĩ vậy thì hắn không biết, có lẽ là do dáng người của Triệu Nhạc Sơ quá gầy yếu, nếu một phái mạnh như hắn không chịu đứng ra giúp đỡ thì thật là coi không được.
Giang Tử Trình cũng khom người đeo củi lên lưng, Triệu Nhạc Sơ bảo không cần để cậu tự vác.
Nhưng lúc đó Giang Tử Trình đã lạnh lùng giật lấy bó củi khỏi tay cậu rồi nhanh nhẹn đeo lên người rồi.
Triệu Nhạc Sơ cũng không nói gì, bế Tiểu Hắc lên đi theo phía sau.
Đầu Đinh đi phía trước nâng cao giọng để nói chuyện với Triệu Nhạc Sơ đang đi sau cùng:
"Năm nay chúng ta cùng lớp đấy, cậu lên thị trấn xem thử danh sách lớp chưa?"
"Chưa." –Triệu Nhạc Sơ thấp giọng trả lời.
"Hình như lớp mình có ai đó mới chuyển về đấy, hôm đi xem thấy tên lạ hoắc, hình như họ Giang gì đấy quên mất rồi."
Giang Tử Trình: "..."
"Ừm." – Triệu Nhạc Sơ trả lời cho có lệ.
Chắc hẳn Triệu Nhạc Sơ cũng đã đoán được "Giang gì đó" là ai rồi nhỉ.
Vì tỉnh A là một tỉnh nhỏ, trường học các cấp tập trung hết lại ở trong thị trấn, từ cấp một lên cấp hai rồi đến cấp ba, số lượng học sinh tăng lên không nhiều.
Ngược lại càng lên cao thì càng có chiều hướng giảm đi vì có nhiều học sinh chuyển đến trường tốt hơn để học, nếu như không thể qua nổi kỳ thi chuyển cấp họ sẽ chuyển sang trường nghề hoặc dứt khoát thôi học luôn.
Cách đây không lâu Triệu Nhạc Sơ tỏ ý với ba mình chuyện cậu không muốn đến trường nữa.
Hoàn cảnh gia đình của cậu khó khăn như thế nào không cần nói cũng biết, nhưng chỉ có mỗi lý do đó thôi sao?
Chú Triệu buồn bã không trả lời, chú hoàn toàn không muốn cuộc đời của Triệu Nhạc Sơ giống mình, cứ bị chôn vùi mãi trong cái nghèo cái khổ, ăn được bữa nay không biết bữa mai.
Chú Triệu cố gắng vừa nuôi con vừa trả nợ, Triệu Nhạc Sơ ở nhà không ngừng cố gắng làm một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện để chú bớt vất vả.
Hai cha con đều nguyện ý bước lên cái đà cố gắng để thoát khỏi cái nghèo cái khổ, tuy nhiên thực tế chứng minh rằng không phải cứ cố gắng là sẽ được, nhiều lúc cố gắng chỉ là để không khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
Đuôi mắt đầy nếp nhăn vất vả của chú Triệu ươn ướt, nghĩ mà thương con, nhưng không biết phải giúp nó như thế nào.
Cũng chỉ vì một người cha bất tài vô dụng mới khiến cho cuộc đời con mình nó khổ theo như vậy.
Cuối cùng chú Triệu cũng không chịu nổi mà bật khóc thành tiếng, Triệu Nhạc Sơ ngồi bên cạnh cũng lặng lẽ rơi nước mắt, hai ngón tay cái của cậu bấm sâu vào trong da thịt các ngón tay còn lại như đang giải tỏa phát tiết nỗi khổ sở trong lòng mình.
Đôi mắt cậu mở trừng trừng nhìn vào một điểm nào đó dưới đất như đang muốn chọc thủng nó, phẫn uất và tức giận hóa thành nước mắt nóng hổi chảy ra từng dòng.
"Con trai của ba cố gắng nhé, ba xin lỗi, ba biết con rất đau khổ, nhưng ba không muốn sau này con phải sống như ba bây giờ."
Như ba bây giờ thì có làm sao đâu chứ, Triệu Nhạc Sơ nghĩ.
Chỉ có học thức mới khiến con người ta thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này mà thôi.
Chú Triệu vươn tay ra đặt lên vai Triệu Nhạc Sơ, kéo cậu vào lòng không ngừng nói xin lỗi, an ủi dỗ dành cậu.
"Ba cho tiền con đi cắt tóc nhé." - Chú Triệu đau lòng nói.
"Con không sao." – Cậu đã chịu được bấy nhiêu đó thời gian, thêm ba năm nữa, bảy năm nữa cũng chẳng sao đâu.
Chỉ cần quen rồi là được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...