Định Kiến

Cúp điện thoại xong Hứa Khiêm nhắm mắt lại tựa vào đầu giường, thở phào nhẹ nhõm.

Nghiêm Mạc không phải là kẻ ngốc, từ cuộc đối thoại ban nãy cũng nghe được đôi chút, ngón tay hắn bện chặt lại, do dự nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hứa Khiêm, đột nhiên nhớ tới lời tỏ tỉnh tối hôm qua, vẻ mặt ửng đỏ lên.

Tuy ở trên giường không thể tin, nhưng thái độ của Hứa Khiêm lúc đó lại không giống như là giả, từ sau khi tỉnh dậy Nghiêm Mạc vẫn suy nghĩ làm thế nào để... từ chối.

Hắn và Hứa Khiêm bắt đầu từ quan hệ bạn giường người tình ta nguyện, hôm nay Nghiêm Mạc cảm thấy mình vẫn chưa thể hoàn toàn buông xuống Văn Bân, mà với phần tình cảm này của Hứa Khiêm, hắn không có cách nào có thể toàn tâm toàn trí trao ra nên cũng không cần thiết tiếp nhận... Coi như là hắn tự mình đa tình cũng được, nhưng có một số việc nhất định phải giải thích rõ ràng, Nghiêm Mạc nghĩ như vậy, giống như cuối cùng phải hạ quyết tâm. Hắn tằng hắng giọng, mang theo chút tâm trạng buồn bã mở miệng: "Tối hôm qua..."

Hứa Khiêm như đã sớm có dự cảm, nhanh chóng cắt ngang lời hắn: "Hôm qua tôi không đem chìa khoá, về nhà nhấn chuông cửa không ai mở nên phải đi ra... quán bar gần đó, ngồi một lát."

Nghiêm Mạc đợi cả buổi không nghe thấy đoạn tiếp theo, không nhịn được nói tiếp: "Sau đó?"

"... Sau đó gặp một kẻ trước đây không hợp nhau, cuối cùng là như hôm qua cậu đã thấy." Hứa Khiêm nhớ tới những thứ lộn xộn đã trải qua liền thấy ghê tởm, đơn giản lướt qua. "Nhưng di động và hành lý của tôi không thấy đâu, nơi này quá hẻo lánh, không gọi được xe... Tình huống lúc đó của tôi lại không thể nào nhờ người khác đến chỉ có thể gọi cho cậu."

Y nói xong lời cuối cùng, nặng nề chậc một tiếng, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: "Thế nào, đêm qua khá thoải mái chứ?"

Nghiêm Mạc nhìn y, lông mày nhíu lại thật sâu: "Anh có còn nhớ... nhớ chuyện xảy ra tối qua không?"

Hứa Khiêm nhún vai: "Tôi chỉ là bị hạ độc, cũng không phải là tên ngốc."


"Vậy anh..."

"Nói đi, khá thoải mái chứ, có phải nóng hơn so với bình thường? Mà còn ẩm ướt nữa?"

Nghiêm Mạc bị chặn đến á khẩu không trả lời được, thật lâu sau mới nặn ra một chữ từ trong cổ họng: "... Ừ."

Hứa Khiêm lại nở nụ cười, dáng tươi cười đã trở nên tự nhiên hơn nhiều, y ngáp một cái, kéo chăn đắp lên người. "Cậu về nhà đem hai bộ quần áo đến đây giúp tôi, vừa rồi cậu không có ở đây, tôi đã gọi điện để nhân viên phục vụ chạy đi mua... quê mùa chết được."

Nghiêm Mạc đành nói "được."

Theo tiếng đóng cửa vang lên, từ dưới chăn Hứa Khiêm nhô đầu ra, y chăm chú liếc nhìn bóng lưng đang rời đi của đối phương, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Từng ký ức nóng bỏng nhất hiện lên, y còn nhớ cổ khô nóng khó nhịn kia, nụ hôn kịch liệt đầy sảng khoái và sắc tình, y còn nhớ lúc mình lên đến cao trào đã không khống chế được, cũng nhớ rõ hết lần này đến lần khác... tỏ tình như thế nào.

Vốn cũng không ôm hy vọng gì với câu trả lời, nhưng nói từ đây phải tách ra, Hứa Khiêm lại không cam lòng —— y không muốn thừa nhận mình đã thua, y tự phụ nghĩ rằng nếu trong nháy mắt đó Nghiêm Mạc vẫn chưa mở miệng từ chối trước mặt y thì như vậy vẫn còn cơ hội.

Y không muốn tin rằng Nghiêm Mạc không hề động tâm một chút xíu nào đối với mình, y cắt ngang lời Nghiêm Mạc muốn nói ra, dùng cách thức lưu manh và cưỡng ép mà nói sang chuyện khác, mặt mỉm cười tiễn người đi nhưng mình lại núp trong chăn trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Thật sự rất sợ hãi, đời này trừ Văn Bân ra thì Hứa Khiêm chưa từng như thế... Y có thể không so đo rất nhiều chuyện, y thậm chí có thể dung túng cho người nọ đang lúc thao y mà gọi tên người khác, nhưng duy chỉ không chịu nổi Nghiêm Mạc từ chối y —— như vậy càng tổn thương lòng tự tôn của y hơn so với việc bị xử nam làm đến tè ra quần, Hứa Khiêm không thể tiếp nhận việc này, cho nên cuối cùng lựa chọn trốn tránh.

Nghĩ tới nghĩ lui, chóp mũi y muốn cay cay, đối với chuyện yêu đương thì bản thân tuyệt đối không thể dùng lợi và hại để tính, cho dù lúc này y có lý trí mà thoát ra buông tay xuống thì sau này cũng chưa chắc sẽ cam lòng.

Đã như vậy, không bằng được ăn cả ngã về không, đem hết toàn bộ của mình... đều bỏ vào hết.

Thắng thì đủ kiểu vui sướng, thua... cũng sẽ không thiệt hại cái gì, chỉ sẽ hơi đau lòng một chút, khổ sở một chút, tóm lại rồi sẽ qua thôi.

Giống như Văn Bân vậy.

...

Hôm sau là cuối tuần, Hứa Khiêm mơ mơ màng mảng ngủ thì một mùi thơm từ trong bếp bay tới làm y tỉnh dậy. Y dụi mắt bò dậy đánh răng rửa mặt, Nghiêm Mạc nhô đầu từ trong bếp ra: "Dậy rồi? Uống nước đi, đợi lát nữa ăn cơm."


Nghiêm Mạc trời sinh đã đẹp mắt, khuôn mặt tuấn tú giống như bức hoạ, lúc này hắn mang tạp dề, mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, chân trần giẫm trong đôi dép bông màu trắng, cầm trong tay muỗng canh theo thói quen nắm bút vẽ, ngón tay thon dài trắng nõn, ưu nhã lại thoải mái.

Tim của Hứa Khiêm đập rộn thình thịch, y nở nụ cười, từa phía sau ôm lấy eo của đối phương, đầu chôn ở trên lưng nhẹ nhàng cọ xát: "Nấu gì?"

"Canh thịt dê với củ khởi(1)." Nghiêm Mạc hơi mất tự nhiên nghiêng đầu đi, rũ mắt xuống. "Buông ra, tôi muốn nêm vị."

Hứa Khiêm ngoan ngoãn làm theo, cũng không vội vã ra ngoài, cợt nhã tới gần: "Tôi cũng muốn ăn."

Nghiêm Mạc nâng muỗng lên, mùi thơm lừng toả ra, hắn dùng cái thìa lật ít nguyên liệu nấu ăn, nước canh màu trắng sữa sôi sùng sục, vị ngọt của rau thấm vào trong canh, thịt hầm đến mềm lụi, vừa vào miệng đã tan đi.

Nghiêm Mạc múc một ít canh thổi nguội đi rồi đưa tới bên miệng y.

Hứa Khiêm cúi đầu nếm thử một miếng, mùi vị tươi ngon đậm đà, húp cực kì ngon.

Y khen mấy câu, còn muốn nói thêm gì nữa đã bị Nghiêm Mạc đẩy ra khỏi phòng bếp. Một lát sau, người nọ bưng dọn bữa cơm phong phú ra, "Ăn đi."

Mí mắt Hứa Khiêm giật một cái, có một loại dự cảm xấu.

Nhưng y không trực tiếp biểu hiện ra ngoài, chỉ múc canh cho hai người, vừa thổi hơi nóng bên trên, tỏ vẻ như thờ ơ mở miệng.

"Xế chiều hôm nay chúng ta ra ngoài một chuyến đi."


Nghiêm Mạc nhíu mày, như có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Kết quả hắn tuyệt đối không ngờ rằng Hứa Khiêm lại dẫn hắn tới một buổi đấu giá.

Khí trời dần dần chuyển lạnh, hai người đều mặc áo gió thật dày, chỉ Hứa Khiêm mang khăn quàng cổ để che dấu vết hôn chói mắt nơi cổ. Thân thể y còn hơi yếu, sắc mặt trắng bệch, tay đông lạnh đến đỏ bừng đút ở trong túi, ít nói hiếm thấy.

Chờ vào hội trường, quy trình cứ diễn ra như bình thường, Hứa Khiêm và Nghiêm Mạc ngồi ở chỗ ngồi hạng nhất, nhìn từng vật đấu giá rực rỡ muôn màu ở trước mặt, lúc đến nửa buổi thì cuối cùng Nghiêm Mạc đã không nhịn nổi nữa, quay đầu muốn hỏi Hứa Khiêm rốt cuộc tính làm gì, lại bị đối phương chìa tay ra ngăn cản.

Dưới ánh đèn sáng ngời, Hứa Khiêm nhìn hắn, cặp mắt đào hoa có phần mệt mỏi kia hơi cong lên, ôn nhu đến lạ lùng.

Cùng lúc đó, người chủ trì hưng phấn giới thiệu món đấu giá tiếp theo: "Đây là khối gỗ tử đàn hảo hạng, nặng đến 50kg, chỗ đường kính dài nhất hơn một thước, khuôn hình vuông, ruột đặc..."

Một khối gỗ thô như vậy là đồ tốt, giá bắt đầu đã trên trời, chỉ có mấy ông chủ đất thông thạo cạnh tranh với nhau, giá càng ngày càng tăng vọt, cuối cùng dừng lại ở một vị trí khiến người ta đỏ mắt.

Ông chủ ra giá sau cùng đắc ý ưỡn ngực, yên lặng chờ ba tiếng gõ xuống để bỏ món bảo vật này vào trong túi...

Mà Hứa Khiêm, cũng ra tay đúng vào lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui