Định Kiến

Hôm sau lúc Nghiêm Mạc mở mắt, Hứa Khiêm đã rời khỏi từ lâu, lúc gần đi còn không quên đóng kỹ cửa sổ, lại lấy chăn từ phòng ngủ đắp lên cho hắn, về phần bức hoạ trong phòng, càng được đặt nguyên xi ở vị trí cũ, được vải vẽ tranh sơn dầu che phủ.

Nghiêm Mạc ngáp một cái, nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua. Khi hắn cởi áo khoác âu phục dúm dó xuống, phát hiện trong túi có thêm một chìa khoá, dù sao vẫn nhớ mục đích thật sự hai người gặp mặt đêm qua, khẽ cười một tiếng, không để ý lắm đặt ở trên bệ rửa mặt.

Trong khoảng thời gian Hứa Khiêm rời đi này, hắn tổng cộng đi qua nhà ba lần, so với trước đây không lâu, trong nhà đã trống hơn nhiều, xem ra đang định chuyển nhà. Mỗi khi hắn trở lại phần lớn là để tìm linh cảm, hôm nay chủ nhân không có ở đây, cũng không sợ lúng túng, liền trực tiếp ngồi ở phòng khách cả buổi chiều. Phác hoạ giản lược bản vẽ một chút, tóm lại vẫn cảm thấy còn sai cái gì đó, chính là một chút gì đó, hắn xoắn xuýt đến chết đi sống lại, đi tới đi lui ở trong phòng.

Cũng không lâu lắm, cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên ngoài, Nghiêm Mạc đi tới vừa nhìn thấy, là tiểu trợ lý tên Giang Thành Vọng kia đang đứng ở cổng, trong tay ôm một xấp đồ, khi thấy Nghiêm Mạc sợ hết hồn, cánh tay run lên, liền làm rớt toàn bộ xuống đất.

“Xin, xin lỗi, là Hứa tổng bảo tôi tới…” Hắn khẩn trương cúi đầu, giày cũng không kịp cởi, liền bắt đầu thu dọn giấy đầy đất. Nghiêm Mạc hiển nhiên không thể chỉ nhìn không, bỗng nhiên phát hiện một vài bản vẽ, phần lớn là loại luyện tập căn bản vẽ phác hoạ vật thực, cũng đủ sắc thái. Nghiêm Mạc lướt mắt nhìn qua, không nhận xét quá nhiều, mãi đến lúc hắn thấy tên ký ở trong góc.

Nghiêm Mạc hỏi Giang Thành Vọng: “Là ông chủ của mấy cậu vẽ?”

Người kia ngẩn người, tựa hồ có hơi lúng túng: “Cái này, anh cứ làm như không nhìn thấy… Những thứ này đều là Hứa tổng lén luyện tập, hai ngày trước bảo tôi đưa qua, kết quả tôi có vài việc kéo dài một tí, giữ đến hôm nay.”


Nghiêm Mạc ừ một tiếng: “Ông chủ của mấy cậu đi công tác, cậu không đi theo?”

“Công ty có một cô gái trẻ mới tới, miệng vô cùng ngọt, lần này ông chủ mang cô ấy đi.” Giang Thành Vọng đáp: “Hơn nữa tôi còn có chuyện ở đây, đưa xong đồ tôi liền đi.”

Chờ dọn dẹp bản vẽ xong, Giang Thành Vọng bỏ vào trong phòng ngủ của Hứa Khiêm, lên tiếng chào Nghiêm Mạc rồi cáo từ. Người kia đóng kín cửa, lần nữa trở lại phòng khách, khi lần nữa cầm bút lên, trong lòng cũng sinh ra chút gì đó, lại không được quá tự nhiên.

Hắn nhanh chóng hoàn thành mấy bản nháp, thu hồi đồ vật rời khỏi nhà của Hứa Khiêm, đang suy nghĩ tối ăn gì, liền nhận được điện thoại của Văn Bân.

Đối phương gọi hỏi chuyện tối ngày hôm qua, vừa nhắc tới, làm cho Nghiêm Mạc có chút ngượng ngùng, ấp úng bày tỏ mình không có chuyện gì lớn.

Tiếp theo Văn Bân lại hẹn hắn ra ngoài ăn cơm, Nghiêm Mạc không có cách nào từ chối, hơn nữa cũng đã nhiều ngày không nhìn thấy đối phương, âm thầm điểu chỉnh lại tâm tình, gật đầu đáp ứng.

Trước kia lúc đi học, hết giờ hai người thường đi bộ đến một quán bán sủi cảo ở gần trường học, trong nháy mắt nhiều năm đã trôi qua, cửa tiệm kia vẫn mở, không chỉ vậy, bên trong bên ngoài đều được trùng tu lại một trận, mặt tiền cửa hàng cũng lớn hơn nhiều. Đã lâu Nghiêm Mạc chưa tới, khi vào cửa còn hơi giật mình, kết quả vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Văn Bân ngồi ở trong góc, đang cười vẫy tay về phía hắn.

“Thói quen cũ, giúp anh gọi một phần sủi cảo tam tiên (1), chờ một chút sẽ có.” Văn Bân đưa bình giấm qua: “Nào.”

Nghiêm Mạc nhận lấy đồ gia vị, không ngờ tương ớt đã được trộn ở trong chén rồi, rút ra một đôi đũa gỗ từ trong ống trúc.

“Lâu lắm rồi không tới.” Hắn cảm thán, trong mắt tràn đầy hoài niệm.

“Chỗ anh ở cách nơi này khá xa mà, ít tới là bình thường.” Văn Bân nói: “Nhưng bảy tám năm đã trôi qua, buôn bán của bà chủ thật là càng ngày càng tốt, anh xem đã được trùng tu, cũng có khí thế hơn nhiều so với thời chúng ta lúc đó.”

Nghiêm Mạc cũng cười theo, bởi vì hắn nhớ rõ ràng lần đầu bọn họ trốn học ra ngoài, ở đây còn là một nhà hàng nhỏ không tới 20 mét vuông, trưng bày bàn ghế có hơi chật chội, nhưng sạch sẽ, hơn nữa mùi vị và giá cả thật sự không tồi, cũng gần trường học, thỉnh thoảng ngấy ăn ở căn tin, đi tới đây cải thiện bữa ăn.


Một bữa ăn sủi cảo bình thường ngày hôm nay có thể không tính là gì, nhưng đặt vào khi đó, cũng là không có gì sánh kịp thời thanh xuân.

“Đã nhiều năm như vậy, khẩu vị của cậu vẫn không thay đổi.”

“Em thích ăn ngọt thôi, trong hạt bắp có chút vị ngọt.” Văn Bân cười hì hì hai tiếng, nhét một miếng sủi cảo vào trong miệng: “Gần đây thế nào?”

Câu này làm Nghiêm Mạc đến nghẹn, trong lòng hắn đắng nghét kinh khủng, trên mặt vẫn phải gượng cười cười: “Thì… như thế thôi.”

Văn Bân trừng mắt nhìn, cũng không biết có nhìn thấu chút gì hay không, lại nói: “Gần đây quan hệ của anh và Hứa ca không tệ hả? Trước đây hai người gặp nhau liền tranh cãi, làm cho em vô cùng ngại…”

Nghiêm Mạc vội vàng giải thích: “Y muốn chuyển nhà, trợ lý thay y tìm người thiết kế, không ngờ tìm đến trên đầu anh.”

“Đây cũng là một loại duyên số ah, kỳ thật Hứa ca người này thật không tệ, có trách nhiệm với anh em, nhưng mà ăn nói rất thẳng thắn.” Văn Bân thăm dò vài câu, thấy Nghiêm Mạc không có phản ứng gì, lại thở dài: “Hôm qua lúc anh ấy gọi điện tới hỏi em địa chỉ nhà anh làm em cũng sợ hết hồn, các anh không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không đâu, hôm qua bọn anh trò chuyện về công việc, bất giác uống hơi nhiều.” Nghiêm Mạc thật không muốn nhắc tới cái tên đó, liền nói: “Kể từ khi cậu kết hôn, bọn anh cũng đã lâu không gặp, anh biết gần đây có một triển lãm tranh không tồi lắm, không bằng chúng chúng ta cùng nhau…”


“Không được rồi, em dự tính làm xong tháng này, cùng Tư Song đi hưởng tuần trăng mật ở trong nước.” Văn Bân thở dài: “Vốn dự định đi ra nước ngoài, nhưng bây giờ bụng em ấy càng ngày càng lớn, đi lại rất bất tiện… Aiz, cũng là em có lỗi với em ấy, trước kia do dự hơi lâu, nên cưới em ấy về sớm hơn một chút.”

Đầu này cậu đang áy náy, hoàn toàn không biết lục phủ ngũ tạng của Nghiêm Mạc đã xoắn thành một cục, ngay cả sủi cảo vừa bưng lên cũng có vị như nhai sáp, hắn ăn vài miếng liền không ăn được nữa, cứng đờ ngồi một chỗ, ánh mắt ngẩn ngơ.

Văn Bân cảm thấy hắn bất thường, ân cần hỏi có phải thân thể của hắn khó chịu hay không.

Nào chỉ là khó chịu, Nghiêm Mạc nghĩ, quả thật là không khác gì cực hình.

Bỗng nhiên hắn hối hận, hối hận đã xung động mà đáp ứng lần gặp mặt này.

Đối với hắn mà nói, Văn Bân là một bức hoạ xúc động không thể hoàn thành.

Hắn đứng ở ngoài bức tranh mà ruột gan đứt từng khúc, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn người nọ ôm ấp vợ yêu ở trong tranh, con đàn cháu đống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui