Tòa nhà Huyện ủy huyện Thụy Nguyên đối diện quảng trường Dân Tâm.
Trời đã tối, trên quảng trường Dân Tâm chỉ có mấy chiếc đèn đường mờ vàng đang đong đưa trước gió.
Trên đường phố trước quảng trường, dòng người hỗn loạn vừa mới tan ca cũng đã dần thưa thớt, ngẫu nhiên có hai, ba người đi đường lướt qua chiếc đèn đường, để lại chiếc bóng chạy dài. Trên quảng trường, trên những gian trưng bày triển lãm phát ra tiếng kêu lách cách trong gió xuân. Chỉ có trong năm, sáu gian triển lãm, nhân viên trực ban đang dùng điện thoại và máy vi tính trong cảnh mờ tối.
Chính lúc này, mấy chiếc đèn ha-lô-gen độ sáng cao trên quảng trường bỗng nhiên bật sáng, khiến cho cả quảng trường Dân Tâm, đặc biệt là chỗ triển lãm sáng như ban ngày.
Lần này đã kinh động tới nhân viên trực ban trong gian triển lãm của ba công ty giống cây trồng nước ngoài lớn và bốn công ty vật tư nông nghiệp liên doanh, cổ phần nước ngoài lớn. Mọi người lần lượt đứng dậy, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bật đèn lên như vậy?
Lúc này, năm chiếc xe buýt và ba chiếc xe tải lớn bỗng từ từ chạy tới ven đường quảng trường Dân Tâm. Chiếc xe buýt dừng lại, cửa xe mở ra, mỗi xe buýt đều có hơn 30 người bước xuống. Lúc này, hai vị Phó tổ trưởng của tổ trù bị triển lãm nông nghiệp Trình Chính Mậu cũng từ trên xe bước xuống. Phía sau ông ta có ba nhân viên văn phòng Huyện ủy được điều động tới. Phía sau họ là Lưu Tiểu Bàn vẻ mặt tươi cười bước xuống.
Sau khi những người này bước xuống xe, Trình Chính Mậu mỉm cười nói với Lưu Tiểu Bàn:
– Lưu Tổng à, các vị Giám đốc, bên này chính là Hội chợ triển lãm nông sản, vị trí chúng tôi đã giữ lại cho mọi người rồi. Hai hàng này là để lại cho mọi người, tổng cộng là 38 gian. Nếu mọi người thấy có chỗ nào chưa thỏa đáng có thể trực tiếp nói với tôi, hôm nay tôi sẽ cắm chốt ở hiện trường, đích thân phục vụ mọi người. Ngoài ra, ký túc xá của mọi người cũng đã được bố trí ổn thỏa rồi, chính là ở khách sạn Thụy Nguyên ngay bên cạnh quảng trường, cách chỗ này chưa tới 300m. Mọi người có thể tự do bố trí nghỉ ngơi và nhân viên trực ban. Nếu mọi người tin tưởng chúng tôi, cũng có thể nghỉ ngơi hoàn toàn, chúng tôi đã bố trí 20 cảnh sát ở gần hiện trường phụ trách trông coi tất cả sản phẩm của các vị đặt trong gian hàng. Đương nhiên, đồ vật quý hiếm mọi người có thể mang theo bên mình, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi Lưu Tiểu Bàn nghe xong sự sắp đặt của Trình Chính Mậu, hài lòng gật đầu, cười nói:
– Tốt lắm, Phó Chủ tịch huyện Trình vất vả rồi. Trước tiên chúng tôi sẽ để vật tư trong gian hàng, cứ ba công ty một tổ, hàng ngày mỗi tổ để lại một nhân viên trực ban, ba ngày tới sẽ thay phiên nhau trực ở đây, chờ sau khi sắp xếp ổn thỏa thì tất cả những người khác đều trở về nghỉ ngơi, mọi người thấy thế nào?
– Được, không vấn đề gì, chúng tôi nghe theo sự sắp đặt của Lưu Tổng và Phó Chủ tịch huyện Trình.
Các vị lãnh đạo của mấy chục công ty lần lượt bày tỏ thái độ.
Lúc này, Phó tổng giám đốc thị trường tập toàn Di Hải phụ trách trực hiện trường Thôi Vân Sơn thấy bỗng nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, khi đó cũng có chút ngây người ra. Tuy nhiên, gã đã nhanh chóng phản ứng kịp thời, lập tức chạy ra phía con đường nhỏ, tới bên cạnh Trình Chính Mậu, vui mừng nói:
– Phó chủ tịch huyện Trình, những người này đều làm gì thế? Sao bỗng nhiên lại tới nhiều như vậy?
Trình Chính Mậu cười nói:
– Những người này đều là tới tham gia Hội chợ nông sản lần này.
– Tham gia Hội chợ nông sản, nhiều vậy sao?
Thôi Vân Sơn bỗng trợn trừng mắt lên nhìn, lộ rõ vẻ khiếp sợ và nghi ngờ.
Trình Chính Mậu cười nói:
– Chuyện này có gì mà ngạc nhiên thế? Tổ trù bị của chúng tôi không muốn ăn cơm, không muốn sống nữa sao?
Nói xong, Trình Chính Mậu không nói gì với Thôi Vân Sơn nữa, bắt đầu phối hợp với những ông chủ của những công ty này đi tìm vị trí gian hàng của mình. Các loại giống cây trồng và vật tư nông nghiệp trên các xe tải đều được tháo xuống, bày biện trong gian hàng. Không ít công ty còn đặt màn hình ti vi lớn ở hiện trường, tranh tuyên truyền các đồ vật này, sắp xếp gian hàng của mình theo yêu cầu của gian hàng cấp cao.
Gần như chưa tới một giờ đồng hồ, toàn bộ khu triển lãm đã biến thành một diện mạo khác.
Lúc này, so với một đám các công ty tham gia triển lãm chạy tới này, Thôi Vân Sơn bỗng thấy bây giờ dường như gian hàng triển lãm của mình bố trí quá đơn giản, quá mộc mạc, ngoài các loại hạt giống bày đầy trên gian hàng ra, các tài liệu tuyên truyền khác về cơ bản rất ít.
Ban đầu, gã nghĩ rằng Hội chợ lần này, ngoài ba công ty công ty giống cây trồng có vốn nước ngoài ra, cơ bản không còn công ty giống cây trồng khác tham dự triển lãm lần này, không ngờ lần này bỗng xuất hiện một nhóm người. Chỉ riêng công ty hạt giống cây trồng thôi cũng đã hơn 18 công ty rồi. Ngoài ra, hầu như mọi người đều chuẩn bị màn hình ti vi lớn, tranh tuyên truyền, phim quảng cáo, áp phích tuyên truyền, nhìn là biết lần này đã phải đầu tư khoản kinh phí lớn rồi, chắc chắn không phải là công ty nhỏ bình thường có thể làm được.
Điều khiến Thôi Vân Sơn cảm thấy kinh ngạc nhất vẫn là các loại giống cây trồng mà những công ty đó mang tới. Nhìn hàng hóa mà họ tháo xuống, dường như hạt giống của mỗi công ty giống cây trồng đều không nhiều như bên mình, nhưng những người này lại cộng số lượng lại với nhau, chắc chắn hơn nhiều so với ba công ty của mình. Nếu cứ như vậy, họ đang định chiếm lĩnh toàn bộ lượng tiêu thụ trong thời gian triển lãm lần này, những người này cũng có ý nghĩ kỳ lạ đấy.
Nghĩ tới đây, dù Thôi Vân Sơn vẫn thấy coi thường những công ty này, song vẫn rút điện thoại ra gọi cho Chủ tịch Phạm Kim Hoa.
Lúc này, Phạm Kim Hoa đang uống rượu cùng đám người Ngụy Hoành Lâm, ngợp trong men rượu thuốc.
Nhận điện thoại của Thôi Vân Sơn, Phạm Kim Hoa có chút không vui lắm nói:
– Tiểu Thôi à, muộn thế này còn gọi điện có chuyện gì thế?
Thôi Vân Sơn có chút lo lắng nói:
– Phạm Tổng, hình như là có chuyện rồi, quảng trường Dân Tâm bỗng xuất hiện rất nhiều công ty tham gia triển lãm, cũng không biết những người này từ đâu tới. Tất cả ngồi trên năm chiếc xe buýt, còn mang tới ba xe tải hàng, khu vực triển lãm bây giờ đã có khoảng một nửa đều đã kín rồi.
Nghe Thôi Vân Sơn nói xong, Phạm Kim Hoa bỗng giật mình, liền nghi ngờ hỏi:
– Không thể chứ, sao muộn thế này còn có người tới tham gia triển lãm cơ chứ?
Thôi Vân Sơn liền nói:
– Phạm Tổng, sao tôi dám lừa Sếp chứ? Hay là Sếp mau tới xem sao, những người này đang mở rộng gian triển lãm này, xem ra lòng tham của những người này rất lớn đấy! Gian hàng của chúng ta đã bị những người này bao quanh rồi.
Sau khi nghe Thôi Vân Sơn nói như vậy, Phạm Kim Hoa cũng không ngồi yên được nữa, liền đặt đũa xuống nghiêm mặt nhìn Ngụy Hoành Lâm nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy à, huyện Thụy Nguyên các ngài rốt cục đang làm cái gì vậy? Sao bỗng nhiên lại có nhiều người tới tham dự triển lãm thế? Rốt cục là đang xảy ra chuyện gì thế?
Ngụy Hoành Lâm cũng ngẩn người ra, nói:
– Nhiều người tới tham gia triển lãm, chuyện này sao có thể chứ? Phạm Tổng, không phải anh nói không thể có các công ty khác tới tham gia triển lãm của huyện Thụy Nguyên chúng ta chứ? Chuyện này không phải anh phụ trách sao?
Phạm Kim Hoa vỗ trán, liền cầm điện thoại ra gọi cho các ông chủ của công ty giống cây trồng loại lớn của tỉnh Bạch Vân, hỏi thăm tình hình cụ thể của họ, kết quả theo như câu trả lời của bọn họ, họ không cử người tới tham gia. Phạm Kim Hoa liền gọi thêm mười mấy cuộc điện thoại nữa để xác nhận, kết quả cho thấy, những người này đều không phải là người của tỉnh Bạch Vân. Lần này, Phạm Kim Hoa bỗng thấy kỳ lạ, những người tham dự triển lãm lần này không phải đến từ tỉnh Bạch Vân, vậy họ từ đâu tới?
Trong lòng đầy nghi ngờ, Phạm Kim Hoa liền tới quảng trường Dân Tâm, Ngụy Hoành Lâm cũng tới. Ngụy Hoành Lâm cũng muốn biết những người tham dự Hội chợ này rốt cuộc là từ đâu tới?
Phạm Kim Hoa tới hiện trường, các khu vực triển lãm mới được sắp xếp bắt đầu được dựng lên. Những nhân viên của các gian triển lãm đều rất bận rộn, cho nên cũng không ai chú ý gì đến gã.
Phạm Kim Hoa đi một vòng, sắc mặt khi ấy trầm xuống.
Sau khi đi một vòng, Phạm Kim Hoa đã thấy, những người tham dự triển lãm lần này là công ty giống cây trồng và nông tư của thành phố Yến Kinh, đứng đầu là tập đoàn Hoa An. Những công ty này nhiều năm nay cắm rễ ở thành phố Yến Kinh, tỏa khắp cả nước, đại bộ phận đều đã trở thành công ty giống cây trồng và nông nghiệp quy mô không nhỏ. Đặc biệt là đằng sau các công ty này dựa vào các Viện nghiên cứu khoa nông nghiệp và đại học của thành phố Yến Kinh, thực lực khoa học đều rất tốt, cho nên kinh doanh cũng rất tốt. Quan trọng nhất là, những công ty này rõ ràng đều có kỹ năng thị trường vô cùng thuẩn thục, điểm này có thể nhìn thấy được qua cách bố trí gian hàng của họ.
Sau khi đi hết một vòng này, sắc mặt Phạm Kim Hoa hoàn toàn xanh mét lên. Gã tìm Ngụy Hoành Lâm âm trầm nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, chẳng phải các ông nói Hội chợ lần này chỉ nhằm vào tỉnh Bạch Vân chúng ta thôi sao? Sao người của thành phố Yến Kinh cũng được mời tới?
Ngụy Hoành Lâm cũng buồn bực, bởi vì quả thực trước đây y đã nghe Liễu Kình Vũ nói Hội chợ lần này chủ yếu mời các công ty giống cây trồng của tỉnh Bạch Vân tới tham dự. Nhưng y lại không ngờ công ty của thành phố Yến Kinh bỗng nhiên tới nhiều như vậy, y liền rút điện thoại ra gọi cho Liễu Kình Vũ, trầm giọng hỏi:
– Bí thư Liễu, trên quảng trường Dân Tâm tôi thấy rất nhiều doanh nghiệp tham dự Hội chợ triển lãm đến từ thành phố Yến Kinh, chuyện này là thế nào? Chẳng phải trước đây anh nói triển lãm lần này chỉ mời các công ty giống cây trồng và nông cụ trong tỉnh Bạch Vân thôi sao? Anh làm thế này hình như là vi phạm ước nguyện ban đầu của cuộc triển lãm lần này rồi đấy.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe lời Ngụy Hoành Lâm nói chỉ cười, nói:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, quả thực tôi đã nói muốn mời các công ty giống cây trồng và nông tư tỉnh Bạch Vân chúng ta, nhưng tôi nghĩ Chủ tịch huyện Ngụy có lẽ cũng không quên, tôi không nói là sẽ không mời các doanh nghiệp của tỉnh khác chứ. Hơn nữa lần này vì nhân tố ảnh hưởng của một số người, nên nhiều công ty giống cây trồng của tỉnh Bạch Vân chúng ta đều không dám tới tham gia triển lãm lần này. Dù những người này không tới, sao tôi lại không mời một số công ty giống cây trồng bên ngoài khác tới được chứ? Chủ tịch huyện Ngụy, có lẽ ông đang ở hiện trường đúng không? Tôi xem chừng bây giờ những doanh nghiệp của thành phố Yến Kinh đang bố trí gian hàng rồi, phiền ông và Phó Chủ tịch huyện Trình phối hợp xử lý tình hình hiện trường chút nhé. Tôi sẽ lập tức đưa các doanh nghiệp tham gia triển lãm khác tới.
Sau khi nghe những lời của Liễu Kình Vũ, Ngụy Hoành Lâm tức đến mức suýt hộc máu ra. Liễu Kình Vũ lại muốn mình đi phối hợp hiện trường, thật là hài hước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...