Nghe được lời nói của Thiệu Kiếm Phong, Liễu Kình Vũ sắc mặt trầm xuống:
– Đồng chí Thiệu Kiếm Phong, chẳng lẽ không có khoản tài chính riêng thì Phòng giao thông các vị không thể làm việc à?
Thiệu Kiếm Phong nói:
– Bí thư Liễu, không có tiền sao làm việc được?
Liễu Kình Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiệu Kiếm Phong. Trong lòng hắn đã thấy vô cùng thất vọng với vị Trưởng phòng giao thông này. Vị Trưởng phòng này quả thực rất bảo thủ, rất không được việc, lúc nào cũng chỉ muốn mò lợi ích. Người như vậy sao có thể dẫn dắt Phòng giao thông được.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ hôm nay cũng không có ý muốn trừng trị gã, dù sao gã cũng không phạm sai lầm gì.
Liễu Kình Vũ chỉ có điều lạnh lùng nhìn Thiệu Kiếm Phong một cái, sau đó nói với Ngụy Hoành Lâm:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, theo ông thì làm thế nào?
Ngụy Hoành Lâm nói:
– Bí thư Liễu, tiền bạc của Phòng giao thông đúng thực đều là tiền nào việc nấy, rất khó mượn tạm, điều này không phải bàn cãi. Còn về vấn đề dải phân cách bảo vệ, tôi cho là chúng ta cũng vẫn phải nhanh chóng bắt tay vào. Tuy nhiên về tài chính, huyện Thụy Nguyên chúng ta khẳng định là không lo nổi. Nếu không chúng ta nghĩ biện pháp xin thành phố đi.
Liễu Kình Vũ trực tiếp hỏi:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, ông có thể xin bao nhiêu từ thành phố?
Ngụy Hoành Lâm cười khổ nói:
– Tôi không dám nói chắc, nhưng khẳng định là không thể nhiều được.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Không được, mặc dù là chúng ta lên thành phố, thành phố cũng không chắc sẽ rót xuống cho chúng ta. Dù sao việc nhỏ như vậy, thành phố căn bản là không cần nhúng tay. Hơn nữa đây là công tác của huyện Thụy Nguyên chúng ta, nếu quả thật phải nhờ thành phố giúp đỡ, lãnh đạo thành phố sẽ nghĩ chúng ta như thế nào.
Ngụy Hoành Lâm cũng đang nghĩ đúng như vậy. Chuyện này chính mình không thể đi được, bằng không mà nói, nhất đính ẽ bị lãnh đạo thành phố xem thường.
Lúc này, ánh mắt của Liễu Kình Vũ dừng ở trên người của Tôn Húc Dương:
– Phó bí thư Dương, chuyện này ông cho rằng nên giải quyết thế nào?
Tôn Húc Dương con mắt đi lòng vòng, cười nói:
– Bí thư Liễu à, tôi không có biện pháp gì hay, nhưng tôi cho rằng ngài nhất định là có dự tính trước rồi. Ngài cũng đừng có thừa nước đục thả câu, nói thẳng ra đi.
Liễu Kình Vũ nhìn Tôn Húc Dương. Chỉ một câu vô cùng đơn giản này của y, nhưng hắn đã ý thức được Tôn Húc Dương này không phải một nhân vật đơn giản. Tuy rằng trong Hội nghị thường vụ rất ít khi thấy y tỏ ra phản đối, nhưng người này thật đúng là không thể bỏ qua.
Sau đó, Liễu Kình Vũ lại hỏi những người khác có biện pháp nào không, những người khác lúc này tự nhiên không dám phát biểu loạn, đều tỏ vẻ không có cách nào.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Được, nếu tất cả mọi người đều không có cách nào, tôi đây liền mạnh dạn nói ý kiến của mình. Kỳ thật, việc xây dựng dải phân cách bảo hộ cũng không phải là công trình to tát gì, nhưng nếu toàn bộ giao cho Phòng giao thông huyện, tôi thấy bọn họ nhất định là làm không xong. Dù sao không bột đố gột nên hồ, điều này tôi cũng hiểu. Nhưng việc xây dựng dải phân cách bảo vệ lại liên quan đến việc cải thiện tình hình giao thông của huyện Thụy Nguyên chúng ta, chúng ta không thể chần chừ được, nhất định phải mau chóng hành động.
Hoa Hạ chúng ta không phải có một câu ngạn ngữ: “Mọi người kiếm củi đốt ngọn lửa cao”. Nếu Phòng giao thông huyện mà đến công tác của mình cũng làm không được, vậy chúng ta chỉ có thể thay bọn họ làm một lần. Chúng ta hãy giống như lúc trước dọn sạch rác rưởi, phân khu cho từng lãnh đạo. Khu vực nhận thầu của từng lãnh đạo sẽ giống như lần trước. Điểm này mọi người có ý kiến gì không?
Đối với phân công của Liễu Kình Vũ, các vị lãnh đạo tự nhiên không có ý kiến. Dù sao lần trước khi dọn sạch rác thải, lượng công việc ở khu vực của Liễu Kình Vũ là lớn nhất. Hiện tại xây dựng dải phân cách, trách nhiệm của Liễu Kình Vũ vẫn là nặng nề nhất. Mấu chốt chính là xem các vị lãnh đạo khác, trong phạm vi được phân công của mình sẽ thao tác như thế nào.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nói tiếp:
– Sau đây tôi nói tiếp biện pháp phân chia nhiệm vụ. Các cơ quan đơn vị của Huyện, trong phạm vi 200m tính từ cửa chính của đơn vị mình, sẽ phụ trách xây dựng dải phân cách bảo vệ. Nếu hai đơn vị có khu vực trùng nhau thì sẽ tiến hành di dời đến khu vực tiếp theo. Phải đảm bảo mỗi đơn vị đều phụ trách ít nhất 200m dải phân cách. Mặc khác, tất cả dải phân cách đều phải dùng tiêu chuẩn thống nhất, màu sắc thống nhất. Tiêu chuẩn cụ thể thế nào, sau khi tan họp tôi sẽ bảo Chủ nhiệm Tống Hiểu Quân phát cho các vị. Cuối cùng, sẽ có một tổ liên hợp của Huyện ủy và UBND huyện xuống nghiệm thu. Nếu đơn vị nào không đạt yêu cầu, chất lượng kém thì sẽ tự gánh trách nhiệm.
Đương nhiên, trước khi tổ liên hợp tiến hành nghiệm thu, tôi đề nghị các vị Ủy viên tốt nhất là nên nghiệm thu trước một lần dựa theo các tiêu chuẩn liên quan, tránh xảy ra vấn đề, đến lúc đó mọi người lại mất mặt. Kết quả nghiệm thu sẽ được Đài truyền hình Huyện, thậm chí là Thành phố đưa tin công khai. Nếu khu vực của vị Ủy viên thường vụ nào xảy ra vấn đề về chất lượng, vậy thì người đó sẽ được lên TV và lên báo đấy. Lúc đó đừng trách Liễu Kình Vũ tôi thẳng tay. Tôi hy vọng tất cả mọi người có thể nỗ lực làm tốt công trình dân sinh này.
Liễu Kình Vũ nói xong, các vị Ủy viên thường vụ tại hiện trường tất cả đều trợn tròn mắt, bao gồm cả Tôn Húc Dương và Ngụy Hoành Lâm, hai người trên mặt đều lộ rõ vẻ buồn bực. Bọn họ xem như đã phát hiện, Liễu Kình Vũ không ngờ lại tiếp tục áp dụng phương thức phân chia nhiệm vụ. Nhưng thân là Ủy viên thường vụ huyện ủy, giải quyết vấn đề dân sinh là nhiệm vụ của họ, họ thật không thể chối từ.
Cho nên, mặc dù là trong lòng không muốn, mọi người vẫn phải nhận nhiệm vụ.
Tuy nhiên cứ như vậy, trong lòng mọi người lại càng hận Trưởng và Phó phòng giao thông.
Phải biết rằng, chuyện này vốn là công việc của Phòng giao thông bọn họ. Hiện tại Phòng giao thông làm không được, lại rơi trúng đầu các vị Ủy viên thường vụ, cho nên ai cũng không có hảo cảm đối với bọn họ. Cùng lúc đó, tất cả mọi người lại hoài nghi năng lực làm việc của hai vị lãnh đạo Phòng giao thông này.
Tuy rằng các vị ủy viên thường vụ cũng không nói gì, nhưng trong lòng mọi người đều tựa như gương sáng đấy. Phải biết rằng, tài chính rót cho Phòng giao thông hàng năm đều nhiều nhất, nhì trong số các Phòng ban của Huyện. Bọn họ hàng năm đều lấy nhiều tiền như vậy, cũng không có nhìn thấy bọn họ làm việc gì ra hồn. Số tiền kia đã đi nơi nào rồi?
Làm đến Ủy viên thường vụ cấp bậc này, ai trong lòng cũng có tính toán nhất định.
Sau khi tan họp, các vị Ủy viên thường vụ đều hành động.
Lúc này đây, các vị Ủy viên thường vụ cũng không chây ì như lần thu dọn rác thải trước kia. Bởi vì thông qua lần đó, tất cả mọi người đã ý thức được, Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ tuy rằng trẻ tuổi, đến huyện Thụy Nguyên lẻ loi một mình, nhưng vị Bí thư huyện ủy này tính cách vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ. Nếu cứ hành động như lần trước, anh bạn này lại còn muốn tường thuật trực tiếp lên toàn Tỉnh, nếu như mình chưa hoàn thành nhiệm vụ, trở thành đối tượng bị Liễu Kình Vũ phê bình, thật đúng là không biết giấu mặt đi đâu.
Đối với cán bộ mà nói, nhất là đối với cán bộ cấp Ủy viên thường vụ huyện ủy trở lên, năng lực của bọn họ đều là tương đối mạnh. Công tác làm tốt hay không cũng không phải do khả năng mạnh yếu, mà là do bọn họ có thật sự muốn làm hay không. Chỉ cần việc gì bọn họ nguyện ý làm, rất ít khi không thành công.
Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của toàn thể Ủy viên thường vụ huyện Thụy Nguyên, các cơ quan đơn vị vô cùng lo lắng hành động. Trong thời gian hai ngày hai đêm, gần như trên tất cả các tuyến phố chủ yếu của huyện thành, đột nhiên xuất hiện những dải phân cách màu trắng phát quang.
Có dải phân cách bảo vệ, những hành vi đã thành thói quen như chạy sai làn, tùy ý rẽ, tùy ý qua đường đã ít đi rất nhiều. Bởi vì trên hàng rào phân cách, nhiều chỗ nước sơn vẫn chưa khô, nếu ai vượt qua thì có thể bị bẩn toàn thân. Hơn nữa có hàng rào phân cách, muốn rẽ ngang rẽ dọc cũng không thể nào.
Gần như sau hai ngày hai đêm, tình hình giao thông hỗn loạn của huyện Thụy Nguyên đã giảm đi nhiều. Nhất là ở đầu đường, đội cảnh sát giao thông huyện đã gia tăng cảnh lực tiến hành chỉ huy tại hiện trường. Tình hình giao thông trong nội thành có sự thay đổi tốt hơn.
Lúc tan làm, Ngụy Hoành Lâm, Tôn Húc Dương và các Ủy viên thường vụ khác nhìn thấy tình trạng trật tự trên đường phố, trong lòng đột nhiên cũng thoải mái hơn nhiều. Thân là lãnh đạo Huyện ủy, không ai muốn ở nơi mình chủ quản, khắp nơi đều là một đống lộn xộn. Nhìn tình hình trật tự như hiện nay vẫn là thoải mái hơn, thuận mắt hơn.
Lão bách tính huyện Thụy Nguyên tự nhiên cũng phát hiện ra tình hình này. Mọi người thông qua một vài con đường, biết được việc này là do Bí thư Huyện ủy Liễu Kình Vũ thúc đẩy, sự khâm phục đối với Liễu Kình Vũ càng tăng cao.
Cái gì mới là công trình dân sinh chân chính? Chỉ khi mang đến cho dân chúng lợi ích thiết thực thì mới được xem là công trình dân sinh.
Công trình dân sinh không phân biệt lớn nhỏ, cũng không phải cứ đầu tư món tiền khổng lồ mới được xem là công trình dân sinh. Chỉ cần có thể khiến dân chúng được lợi, khiến cuộc sống của dân chúng thoải mái dễ dàng hơn, công trình như vậy chính là công trình dân sinh. Ánh mắt của nhân dân vẫn sáng như sao đấy.
Sau sự kiện dải phân cách bảo vệ, Trưởng phòng giao thông Thiệu Kiếm Phong và Phó phòng giao thông Cố Vân Tường đều tâm tình không yên. Bọn họ biết rằng, trải qua chuyện này, Liễu Kình Vũ nhất định là rất bất mãn với họ rồi, bọn họ sợ bị Liễu Kình Vũ miễn chức. Tuy nhiên, làm cho bọn họ khá vui mừng chính là sau đó Liễu Kình Vũ không gây sự với bọn họ. Điều này làm cho tâm tình của bọn họ được buông lỏng rất nhiều, không còn quá sợ hãi nữa.
Kỳ thật, không phải Liễu Kình Vũ không có ý định xử lý bọn họ, mà là hiện tại Liễu Kình Vũ không có tâm tư và thời gian để quan tâm đến bọn họ.
Bởi vì Liễu Kình Vũ gần đây thật sự là bận quá rồi.
Sau khi tan họp Hội nghị thường vụ, Liễu Kình Vũ vừa mới trở lại phòng làm việc liền nhận được rất nhiều điện thoại của dân chúng gọi tới.
Ở trong điện thoại, gần như người dân nào cũng oán trách với Liễu Kình Vũ rằng giá hạt giống nông nghiệp năm nay đắt đỏ khác thường. Căn cứ lão bách tính phản ánh, hơn mười ngày nữa là gieo trồng vụ xuân rồi, nhưng ngô giống, lúa mì giống, thóc giống đều đắt lên gấp đôi, thuốc trừ sâu, phân bón cũng lên gấp rưỡi. Dân chúng đều cho rằng nếu cứ theo giá cả này thì căn bản là không thể lãi lời gì được, chi bằng không gieo trồng cho xong.
Liễu Kình Vũ vừa nghe đã tức giận rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...