Ngưu Chấn Tùng phát biểu rất nhanh đã kết thúc, đến lượt Liễu Kình Vũ phát biểu.
Ánh mắt của mọi người tại hội trường đều tập trung vào Liễu Kình Vũ, tất cả mọi người muốn biết, vị Bí thư huyện ủy mới tới này quan điểm cầm quyền của hắn sẽ như thế nào. Rất nhiều người trong quan trường đối với lời phát biểu đầu tiên của vị cán bộ mới nhậm chức đều rất quan trọng, bởi vì nhiều khi, mọi người có thể thông qua lần phát biểu đầu tiên của người này có thể nhìn ra người này rốt cuộc là kiểu người thế nào.
Hoàng Lập Hải đối với lời phát biểu của Liễu Kình Vũ như thế nào cũng vô cùng chú ý.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Liễu Kình Vũ kéo lấy chiếc micro nói:
– Rất cảm ơn tổ chức đã tín nhiệm, để tôi tới đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên. Tôi là Liễu Kình Vũ, xin mọi người ghi nhớ tên của tôi, nhớ kỹ gương mặt này của tôi, sau này tôi sẽ cùng mọi người cộng tác, nếu các vị râu ông nọ cắm cằm bà kia, vậy tôi sẽ rất buồn đấy. Lời tôi muốn nói đã xong rồi.
Liễu Kình Vũ nói xong, hội trường vang lên một tràng pháo tay, mọi người cũng không nghĩ rằng vị Bí thư huyện ủy mới tới này thật hài hước. Hai câu nói đơn giản, chủ đề rất nhẹ nhàng, lại khiến cho một số người có nhiều thiện cảm với vị Bí thư huyện ủy mới, cũng làm cho một số người có chút coi thường đối với Liễu Kình Vũ.
Nhưng, Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương lại đang sững sờ, bởi vì ban đầu họ rất chú ý tới Liễu Kình Vũ, đã từng nghiên cứu kỹ lưỡng sơ yếu lý lịch của hắn, từ trên mạng đến thực tế đều đã điều tra. Bọn họ cũng biết Liễu Kình Vũ là người vô cùng mạnh mẽ, hầu như tại mỗi lần nhậm chức, cảm thấy cũng sẽ lựa chọn những từ ngữ vô cùng cứng rắn để phát biểu, mở màn cho một phong thái rất mạnh mẽ xuất hiện tại nơi nhậm chức. Nhưng hôm nay, Liễu kÌnh Vũ lại không làm như vậy, phát biểu ngắn gọn, nhưng trong giọng nói không có thái độ mạnh mẽ, trong lòng hai người bắt đầu hoài nghi: “Liễu Kình Vũ chơi một chiêu như vậy, rốt cuộc là muốn thế nào đây?”
Cũng nghi ngờ còn có Hoàng Lập Hải và Ngưu Chấn Tùng, bọn họ thân là cán bộ cấp cao của thành phố Nam Hoa, đương nhiên với tình hình của Liễu Kình Vũ nắm tương đối nhiều, biết rõ hắn tuyệt đối không phải là người yếu đuối, nhưng biểu hiện của hắn so với tưởng tượng của bọn họ khác nhau một trời một vực.
Lúc mọi người đang ở trong sự hoài nghi và tiếng cười vang, nghi lễ đón tiếp đã nhanh chóng kết thúc, sau đó là bữa tiệc chào đón buổi trưa.
Yến tiệc lần này, Liễu Kình Vũ lại được lãnh giáo cái gọi là giọng khách át giọng chủ.
Bữa tiệc buổi trưa, Liễu Kình Vũ đang ngồi ở bên tay phải của Hoàng Lập Hải, nhưng, trong cả buổi tiệc, hầu như phần lớn người ta đều tập trung mời rượu Hoàng Lập Hải và Ngưu Chấn Tùng, sau đó mới mang chút tôn kính tới chỗ Liễu Kình Vũ. Mà khi mời Ngưu Chấn Tùng và Hoàng Lập Hải, những người này hầu như là chén đều thấy đáy, nhưng lúc mời Liễu Kình Vũ thì phần lớn đều nhấp một ngụm nhỏ, vài người thậm chí còn ra vẻ, dường như đã sớm bàn bạc với nhau rồi.
Quá đáng nhất là Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm, lão già này hình như uống hơi nhiều rồi, bưng chén rượu mời nói với Hoàng Lập Hải:
– Chủ tịch Hoàng, không có ngài huyện Thụy Nguyên chúng tôi không có ngày hôm nay, không có ngài, sẽ không có phần lớn các cán bộ huyện Thụy Nguyên chúng tôi hôm nay. Sau này, trong cuộc họp các cán bộ huyện Thụy Nguyên chúng tôi, tuân theo chỉ thị của ngài, nhanh chóng phát triển về phía trước, tuyệt đối không phụ lòng ngài kỳ vọng đối với huyện Thụy Nguyên chúng tôi. Chén này tôi uống cạn, ngài tùy ý.
Nói xong, Ngụy Hoành Lâm uống một hơi cạn sạch.
Hoàng Lập Hải đối với lời nói này của Ngụy Hoành Lâm hết sức hài lòng, giơ chén rượu lên nói:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm đúng là một đồng chí tốt, hy vọng các đồng chí của huyện Thụy Nguyên sẽ học tập đồng chí, chúng ta làm người không thể quên gốc nhỉ, một đồng chí tốt, tôi cũng cạn rồi.
Nói xong, Hoàng Lập Hải uống cạn chén rượu.
Mọi người nghe được lời cổ vũ này của Hoàng Lập hải, lập tức trong lòng kích động, rất nhiều người lại tới mời rượu, hầu như tất cả đều hướng về phía Hoàng Lập Hải tỏ ý trung thành, hành động này khiến Ngưu Chấn Tùng và Liễu Kình Vũ cảm thấy vô cùng khó xử.
Ngưu Chấn Tùng là người của Bí thư Thành ủy Đới Giai Minh, Liễu Kình Vũ là Bí thư huyện ủy mới nhậm chức, các cán bộ huyện Thụy Nguyên này lại hết lần này tới lần khác ngay trước mặt bọn họ thể hiện lòng trung thành với Hoàng Lập Hải, như vậy chẳng khác nào làm đánh thẳng vào mặt.
Ngưu Chấn Tùng một mặt ứng phó với cuộc rượu, một mặt âm thầm quan sát nét mặt của Liễu Kình Vũ. Khi ông ta nghĩ, Liễu Kình Vũ đối mặt với tình huống như vậy nhất định trong lòng sẽ nảy sinh sự bất mãn, dù sao những người huyện Thụy Nguyên và Hoàng Lập hải cũng có chút quá đáng.
Nhưng, nằm ngoài dự đoán của Ngưu Chấn Tùng chính là, Liễu Kình Vũ từ đầu tới cuối vẫn một vẻ mặt mỉm cười, đối với mỗi người tìm đến chỗ hắn mời rượu đều đối xử như nhau, chỉ nhấp một ngụm nhỏ, đối với người tới mời rượu Hoàng Lập Hải cũng không tỏ thái độ bất mãn.
Hoàng Lập Hải thật ra cũng đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Liễu Kình Vũ, khi ông ta thấy Liễu Kình Vũ tỏ thái độ thờ ơ trước hành động của mình, trong lòng vốn hưng phấn đều biến mất, thay vào đó là sự kiêng kị sâu sắc.
Hoàng Lập Hải là một kẻ lõi đời chìm nổi nhiều năm trong chốn quan trường, ông ta rất rõ, cán bộ bình thường trẻ tuổi Liễu Kình Vũ mạnh mẽ như vậy, dưới thủ đoạn khinh người như thế, rất khó giữ được nét mặt bình tĩnh, vậy mà Liễu Kình Vũ này lại không rung động. Như vậy chỉ có hai khả năng, một là anh bạn này bản tính không thích hợp làm quan, bởi vì hắn thiếu tính nhạy cảm chính trị cơ bản.
Loại thứ hai thì Hoàng Lập Hải hết sức kiêng kỵ, đó chính là lòng dạ Liễu Kình Vũ rất sâu sắc, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng đã có bản lĩnh vui buồn không hiện, người như vậy một khi làm chủ huyện Thụy Nguyên, phương pháp đấu tranh của hắn nhất định không tầm thường. Chuyện này đối với việc tiếp tục khống chế cục diện huyện Thụy Nguyên sau này có thể sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhất là hiện tại Đới Giai Minh đang mượn hơi của Liễu Kình Vũ không nhỏ, nếu tên bí thư huyện ủy này chúi đầu vào ngực của Đới Giai Minh thật, cái này đối với mình lại càng là một thách thức lớn.
Nghĩ đến đây, Hoàng Lập Hải lại nhìn Liễu Kình Vũ, lúc này, Liễu Kình Vũ cũng đã phát hiện thấy ánh mắt của Hoàng Lập Hải đang nhìn về phía mình, hắn hướng về phía Hoàng Lập Hải thản nhiên cười, giơ chén rượu lên nói:
– Chủ tịch Hoàng, tôi mời ngài một ly, cảm ơn ngài không quản ngàn dặm tự hạ thấp địa vị đến mừng tôi nhậm chức. Ngài quan tâm tới Liễu Kình Vũ tôi như vậy suốt đời tôi không quên, Liễu Kình Vũ tôi là một người ân oán phân minh, có ân tất báo, có thù oán không bỏ qua, ngài đối đãi với tôi chân thành như vậy, tôi nhất định nhiệt tình báo đáp, sau này ngài hãy xem biểu hiện của tôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, sau khi nghe được lời này của Liễu Kình Vũ, Hoàng Lập Hải trong lòng cũng chấn động.
Lời nói này của Liễu Kình Vũ ngoài mặt nghe bóng bẩy, tràn đầy sự cảm kích và khen tặng, nhưng Hoàng Lập Hải lại nghe ra trong lời nói của Liễu Kình Vũ có ẩn chứa thâm ý.
Ngưu Chấn Tùng ngồi ở bên cạnh nghe được lời này của Liễu Kình Vũ cũng thấy rùng mình, ông ta cũng từ lời nói này của Liễu Kình Vũ được một phen cảm thụ, thầm nghĩ trong lòng: “Hoàng Lập Hải à Hoàng Lập Hải, lần này lão già ông e rằng muốn ăn trộm gà nhưng không thành còn mất nắm gạo rồi. Ông muốn mượn dịp Liễu Kình Vũ nhậm chức để hạ mã uy, để hắn ở huyện Thụy Nguyên thành thật một chút, nhưng ông tuyệt đối không nghĩ đến, tiểu tử Liễu Kình Vũ này cho tới bây giờ không phải là một người an phận. Lời nói vừa rồi của hắn rõ ràng đã biểu đạt có ân tất báo, có thù không buông tha, nói cách khác, ông đối đãi với hắn thế nào, hắn sẽ trả lại cho ông gấp bội. Thật hy vọng nhanh chóng chứng kiến Liễu Kình Vũ phản kích, cảm giác ngồi nhìn hổ đấu nhau vẫn thật tốt. Hoàng Lập Hải, ông sẽ đối phó thế nào đây”.
Hoàng Lập Hải nghe Liễu Kình Vũ nói xong, trên mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, ông ta thản nhiên nói:
– Ừ, đồng chí Liễu Kình Vũ rất có suy nghĩ, hy vọng anh có thể đem chức vụ của mình ở huyện Thụy Nguyên làm tốt, nhất là công tác đầu tư, các lãnh đạo thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Nam Hoa đều đang đợi tin chiến thắng của anh đấy.
Trong lời nói êm dịu của Hoàng Lập Hải mang chút cứng rắn, nhân tiện trả đòn lại Liễu Kình Vũ. Là ý nói, Liễu Kình Vũ anh có thể có ý nghĩ, nhưng anh muốn đạt được tán thành, nhất định phải thu hút đầu tư xây dựng mới được. Mà lời của ông ta cũng ngầm ám chỉ, chỉ cần Liễu Kình Vũ anh có thể lôi kéo đầu tư, như vậy có thể mang lại lợi ích cho huyện Thụy Nguyên, còn sau cùng ai có thể hưởng lợi, đến lúc đó chưa chắc là Liễu Kình Vũ anh có thể định đoạt. Còn nếu Liễu Kình Vũ không thể thu hút đầu tư xây dựng, vậy đủ để chứng minh năng lực của Liễu Kình Vũ anh quá tệ, đến lúc đó thành phố Nam Hoa có đủ lý do để tiễn Liễu Kình Vũ anh đi.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong lời Hoàng Lập Hải, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi.
Liễu Kình Vũ đã nhịn bọn người Hoàng Lập Hải và Ngụy Hoành Lâm lâu rồi, hai lão già này từ lúc mình tới vẫn muốn dùng bài thu hút đầu tư, đưa mình vào trong cái bẫy thu hút đàu tư, giống như nếu mình không thể thu hút đầu tư xây dựng thì thẹn với hương thân phụ lão huyện Thụy Nguyên. Nếu Bí thư huyện ủy như mình tập trung tất cả tinh lực để thu hút đầu tư, như vậy huyện Thụy Nguyên thật có thể phát triển sao.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ khẽ đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu lên một chút nhìn mọi người, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên mặt của Hoàng Lập Hải, trầm giọng nói:
– Chủ tịch Hoàng, nếu như ngài và đồng chí Ngụy Hoành Lâm vẫn nhắc tới chuyện thu hút đầu tư này, vậy thì tôi xin bày tỏ một chút cái nhìn của tôi. Tôi cho rằng, thu hút đầu tư cũng không phải là động lực phát triển kinh tế chủ yếu, chưa chắc có thể phát triển thật nhanh. Tôi cho rằng, nếu muốn phát triển kinh tế của một huyện, nhất định phải vận dụng sao cho phù hợp từng nơi, cân nhắc nhiều nhân tố cuối cùng làm ra quyết sách chính xác nhất.
Nếu cần thu hút đầu tư, tôi tự nhiên sẽ dẫn đầu cán bộ toàn huyện cố gắng làm tốt công tác mặt này. Nếu thời cơ thu hút đầu tư chưa đến, tôi đương nhiên sẽ không lãng phí tinh lực. Tôi cho rằng hiện tại chúng ta cần để ý tới tình huống huyện Thụy nguyên một chút, dốc sức làm tốt nhiệm vụ, sau này mới suy nghĩ chuyện phát triển huyện Thụy Nguyên thế nào. Chủ tịch Hoàng, ngài nói đúng không?
Liễu Kình Vũ nói xong lời này, yến tiệc lập tức lặng xuống, cho dù người bàn bên cũng đã hiểu, lời này Liễu Kình Vũ nói ra tuyệt đối là đang bất mãn với Hoàng Lập Hải, thậm chí còn có vị khiêu chiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...