Lúc này, ai cũng không muốn làm chim đầu đàn, càng sẽ không ngốc đến mức ở trước mặt Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thừa nhận chính mình có cổ phần kinh doanh mỏ than.
Liễu Kình Vũ thấy mọi người không nói lời nào, cũng không có ai giơ tay, sắc mặt vài phần khó coi, lạnh lùng nói:
– Tốt, tốt, xem ra quan viên của Thị trấn Hắc Môi đều là trong sạch như nước, thậm chí ngay cả cổ phần ở một mỏ than cũng đều không có. Như vậy tôi muốn hỏi mọi người, ai từng tham gia vào việc phê duyệt hoặc vận chuyển hoặc tiêu thụ than đá lậu?
Nói xong những lời này, đám quan viên Hắc Môi càng thêm trầm mặc.
Nói đùa, lúc này, Liễu Kình Vũ đã dùng đến từ “than đá lậu”, ai sẽ chủ động thừa nhận, đây không phải là chờ bị khởi tố sao?
Liễu Kình Vũ trầm mặc một hồi, ánh mắt quét qua một lượt rất nhiều người ngồi đó, những người này lần lượt cúi thấp đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ đột nhiên hung hăng đập bàn:
– Được, hay cho việc im lặng không nói gì, hay cho việc im lặng đối phó, nếu không có ai chủ động thừa nhận, vậy đừng trách Liễu Kình Vũ tôi ra tay tuyệt tình, trực tiếp nhổ tận gốc.
Liễu Kình Vũ ra lệnh một tiếng, lập tức ngoại trừ Trịnh Bác Phương thì tất cả nhân viên công tác ở Ủy ban kỷ luật đều đứng dậy, từ túi xách lấy ra một tập văn kiện.
Liễu Kình Vũ căn bản không có lấy ra bất kỳ văn kiện gì, chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhìn Chủ tịch thị trấn Chu Đông Hoa nói:
– Ở Thị trấn Hắc Môi , có một người được xưng là “Thánh than”, người này thông qua rất nhiều phương thức như lợi dụng chức quyền, mua quan bán chức…,nhập cổ phần trong tất cả 128 mỏ than lớn nhỏ ở Hắc Môi, tổng số tiền chia hoa hồng hàng năm vượt quá 80 triệu. Vị quan chức này còn có bản lĩnh sáng lập ra chế độ quản lý “tam phiếu”, nắm trong tay quyền sinh sát hết thảy mỏ than của cả trấn Hắc Môi.
Thông qua chế độ tam phiếu này, Hắc Môi hàng năm sinh ra một dạng kinh tế đen lợi ích cao tới hơn 2 tỷ NDT, những điều này so với Hắc Môi mỗi năm chỉ có thu nhập tài chính 1 triệu NDT đã hiển nhiên hình thành sự đối lập. Thế nhưng, làm cho người ta không ngờ tới nhất là chế độ tam phiếu cư nhiên được xác lập, nhưng cuối cùng tất cả nguồn thu lại không được nộp vào bất cứ một ban ngành nào của Thị trấn Hắc Môi, mà hết thảy đều biến mất trong hư không rồi.
Nói tới đây, ánh mắt của Liễu Kình Vũ dừng trên mặt của Chu Đông Hoa:
– Đồng chí Chu Đông Hoa, tôi muốn hỏi ông, ông có biết ở thị trấn Hắc Môi, “Thánh than” rốt cục là ai không? Người này tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, các Chủ nhiệm Phòng giám sát Ủy ban kỷ luật chúng tôi sớm đã muốn cùng với vị thiên tài này gặp mặt rồi.
Chu Đông Hoa nghe được Liễu Kình Vũ nói những lời này, lập tức bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi cuồn cuộn chảy, cả người đều run rẩy lên.
Phải biết rằng “Thánh than” là một biệt danh, tuyệt đối không phải người bình thường có thể biết được, mà mình cũng chỉ là một cái biệt danh trong cả tập đoàn lợi ích mà thôi, cái biệt hiệu này chỉ có nội bộ người trong tập đoàn mới biết, hơn nữa còn phải là người có cấp bậc mới biết, người bình thường chỉ biết “Thánh than”, nhưng lại không biết “Thánh than” rốt cục là ai, mà Liễu Kình Vũ lại nhìn mình chằm chằm như vậy, lẽ nào hắn ta hoài nghi mình sao?
Chu Đông Hoa tuy rằng cả người run rẩy, nhưng trên mặt lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh, y cố gắng không chế thanh âm của mình nói:
– Chủ nhiệm Liễu, ai lại nghĩ ra cái ngoại hiệu “Thánh than” đó , thật không dễ nghe.
Chu Đông Hoa trực tiếp phủ nhận.
Nhưng mà vừa lúc đó, hai nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật đi đến trước mặt Chu Đông Hoa, trực tiếp đưa ra một tập văn kiện trước mặt Chu ĐôngHoa, một người nói:
– Đồng Chí Chu Đông Hoa, bởi vì ông bị tình nghi lợi dụng chức quyền, ở Thị trấn Hắc Môi tiến hành phê duyệt, tiêu thụ, vận chuyển than đá trái phép, lấy việc công để tư lợi, mua quan bán chức, đã có chứng cứ xác thực, “Thánh than” Chu Đông Hoa, mời ông ký tên trên trên văn kiện khởi tố.
Tiếng nói vừa xong, tất cả các Ủy viên Thường vụ của Hắc Môi ở hiện trường đều biến sắc.
Nhưng mà lúc này, Chu Đông Hoa ngược lại đã khắc chế được tâm lý sợ hãi lúc trước, lạnh nhạt hướng Liễu Kình Vũ nói:
– Liễu Kình Vũ, Ủy ban Kỷ luật các anh dựa vào cái gì nói tôi là “thánh than”? Dựa vào cái gì nói tôi tham ô hối lộ, các người có chứng cứ không? Mời lấy chứng cứ ra đây, nếu không thì tôi sẽ trực tiếp tố cáo lên Ủy ban Kỷ luật Thành phố Liêu Nguyên rằng các anh vô cớ bắt người.
Liễu Kình Vũ lạnh giọng nói:
– Chu Đông Hoa, ông chủ mỏ than Hinh Đạt Chu Hinh Đạt ông chắc không lạ gì chứ? Tiền hoa hồng hàng năm ông nhận được từ ông ta là 18 triệu NDT, sự việc này chắc không có giả chứ? Tam phiếu của tập đoàn Hinh Đạt bọn họ đều là chữ ký của ông, cái này chắc cũng không phải giả chứ? Chu Hinh Đạt đã thừa nhận rồi, ông còn muốn tiếp tục ngụy biện sao? Còn cần tôi nói tiếp không?
Chu Đông Hoa vẫn cố chấp nói:
– Liễu Kình Vũ, anh nói hươu nói vượn, Ủy ban Kỷ luật các anh làm sao có thể lấy được lời khai của Chu Hinh Đạt, các anh ngay cả bản thân ông ta căn bản cũng không tìm thấy.
Chu Đông Hoa biết được, Vu Khánh Sinh sớm đã bố trí xong, những ông chủ mỏ than kia đã sớm đi trốn rồi, Liễu Kình Vũ cùng Ủy ban Kỷ luật bọn họ chính là muốn tìm người đều không tìm được.
Liễu Kình Vũ lại cười lạnh ha hả:
– Chu Đông Hoa, có điểm ông nói không sai, Chu Hinh Đạt đúng là đã được giấu đi, nhưng mà đáng tiếc là chỗ ẩn náu của ông ta không tốt, người đã rơi vào tay chúng tôi, nếu không thì tôi làm sao lại biết được những tài liệu của ông đây. Đồng chí Chu Đông Hoa, hãy ký tên xác nhận đi, hết thảy những chứng cứ mà ông cần, chờ đến địa điểm khởi tố, Ủy ban kỷ luật chúng tôi sẽ từng cái đưa cho ông xem. Tội lỗi của ông dù là chặt hết tre cũng không ghi hết đâu.
Liễu Kình Vũ nói xong, Chu Đông Hoa liền ngã xụi lơ trên ghế, khi Liễu Kình Vũ nhắc đến cái tên Chu Hinh Đạt này, y đã ý thức được có lẽ tình hình nguy hiểm rồi. Khi Liễu Kình Vũ nói đến phía sau, y liền biết, bản thân hoàn toàn bại rồi.
Bất quá lúc này, Chu Đông Hoa trong lòng vẫn có sự hoài nghi. Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang sao lại dám xuống tay với mình? Phải biết rằng, số tài sản mà tập đoàn lợi ích nắm trong tay trị giá tới mấy chục tỷ, một khi Ủy ban kỷ luật ra tay với thị trấn Hắc Môi, như vậy số tài sản đó rất có thể sẽ được lưu ở nước ngoài, không thể lấy lại được nữa. Lúc trước, sở dĩ bọn họ không dám manh động cũng chính bởi vì lý do này, cho nên Tỉnh không dám hành động thiếu suy nghĩ với thị trấn Hắc Môi. Liễu Kình Vũ đây không phải là ép tập đoàn lợi ích của thị trấn Hắc Môi phải nổi bão sao?
Tuy nhiên lúc này, dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật, Chu Đông Hoa đành phải ký vào văn kiện khởi tố, ấn xuống dấu tay, trực tiếp bị mang đi. Nhưng hoài nghi trong lòng của y vẫn chưa được rõ ràng, bởi vì y biết, số tiền lớn kia tuyệt đối là lợi thế khi đàm phán song phương cuối cùng. Chỉ cần có khoản tiền kia tồn tại, ai cũng không thể làm gì được nhân vật quan trọng trong tập đoàn lợi ích. Hơn nữa, tập đoàn lợi ích là sau lưng có núi lớn để dựa đấy.
Đến lúc này, Chu Đông Hoa ngược lại đã hoàn toàn bình tĩnh.
Lúc này, ánh mắt Liễu Kình Vũ lại nhìn về phía Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Lưu Diệp nói:
– Tại Thị trấn Hắc Môi, không chỉ có “Thánh than”, tuy rằng “thánh than” sáng lập ra chế độ “tam phiếu”, nhưng người thi hành cụ thể lại chia ra do ba người phụ trách, hơn nữa ba người này nằm trong Ủy ban Thường vụ của thị trấn Hắc Môi các anh, phân biệt được gọi là Thẩm tổng, Lộ tổng, Triệu Tổng. Trong tay của ba vị này nắm quyền sinh sát phần đông các xí nghiệp than đá tại Thị trấn Hắc Môi, tham lam vô độ. Các vị hàng năm thu nhập cũng khoảng mấy chục triệu. Ba vị, các vị tự thân đứng lên hay để tôi phải điểm danh từng người đây?
Liễu Kình Vũ nói xong, tất cả mọi người trong hội nghị trong lòng đều hung hăng co rút lại một chút. Khi vừa mở đầu hội nghị, phần đông đều cho rằng Liễu Kình Vũ lần này vẫn giống lần trước, đến thì ngẩng cao đầu mà về thì cúi thấp đầu, hù dọa mọi người một chút thì thôi. Mặc dù mọi người có chút lo lắng, nhưng cũng không thật sự sợ hãi. Dù sao, vấn đề của Thị trấn Hắc Môi đã không phải là vấn đề ba hay năm năm, đã nhiều năm như vậy, một chuyện nhỏ cũng không từng xảy ra. Bọn họ không tin Liễu Kình Vũ vị Tân Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này thời gian nhậm chức chưa đến một năm lại dám động đến người của Thị trấn Hắc Môi. Dẫu sao, Liễu Kình Vũ hiện tại ở Đông Giang trong Ủy ban Thường vụ cũng chỉ có hai lá phiếu, cả Ủy ban thường vụ Thị ủy vẫn là nằm trong sự khống chế của Tôn Ngọc Long, Liễu Kình Vũ có làm thế nào cũng không đảo ngược nổi thiên hạ.
Nhưng mà, sau khi Chủ tịch thị trấn Chu Đông Hoa trực tiếp bị khởi tố, trong lòng mọi người chính là rùng mình. Lúc này, nghe thấy Liễu Kình Vũ lại lần nữa nhắc đến ba vị lão Tổng, không chỉ có người trong Ủy ban thường vụ đang ngồi kia sợ hãi, ngay cả các cấp ngành cùng thủ hạ bên dưới cũng toàn bộ đều chấn kinh rồi.
Nhất là ba vị lão Tổng kia, lúc này bọn họ tuy rằng thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, nhưng kỳ thực nội tâm đang sóng cả cuộn trào, đùi ở dưới mặt bàn phát run cầm cập, bọn họ trong lòng đều cầu nguyện, Bí thư Tôn Ngọc Long, Bí thư Vu Khánh Sinh các vị nhanh nhanh đến cứu chúng tôi đi.
Giờ khắc này, Tôn Ngọc Long muốn cứu cũng không thể cứu.
Bởi vì ngay giờ phút này, Thị ủy Đông Giang cũng đang họp hội nghị Ủy ban Thường vụ Thị ủy, mà trong lần hội nghị này, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Đằng Kiến Hoa cũng xuất hiện. Theo cùng ông ta còn có 12 nhân viên công tác của Ủy Ban Kỷ luật tỉnh.
Cùng lúc đó, tại Ủy ban Thường vụ Thành phố Liêu Nguyên, hội nghị cũng đang được cử hành. Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu đích thân có mặt tại hiện trường hội nghị.
Giờ phút này, duy nhất Bí thư thị trấn Hắc Môi Vu Khánh Sinh đang liều mạng chạy về. Y một bên xem đồng hồ một bên giục thư ký nói:
– Nhanh nhanh lên một chút. Tôi cảm giác Liễu Kình Vũ lần này đến là không có gì tốt đẹp, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về thị trấn Hắc Môi đi.
Vừa lúc đó, Vu Khánh Sinh nhận được dòng tin nhắn thứ nhất:
– Bí thư Vu, Chu Đông Hoa bị người của Ủy ban Kỷ luật đưa lên xe rồi, Liễu Kình Vũ vẫn lưu lại ở trong hội nghị, thoạt nhìn giống như muốn làm to chuyện rồi.
Nhìn đến tin nhắn này, Vu Khánh Sinh càng sốt ruột, mồ hôi trên ót như hạt đầu bùm bùm đổ xuống, lập tức lại lần nữa thúc giục:
– Nhanh, tăng tốc độ lên, dùng tốc độ nhanh nhất quay về, Thị trấn Hắc Môi lần này xảy ra việc lớn rồi. Con bà nó, Liễu Kình Vũ, mày cứ đợi đấy, lần này tao sẽ cho mày chết hoàn toàn, muốn động đến Thị trấn Hắc Môi của tao, trước tiên phải hỏi Vu Khánh Sinh tao có đồng ý hay không. Lần này tao phải khiến thằng nhãi mày một đi không về.
Theo sau, Vu Khánh Sinh lập tức gọi mấy cuộc điện thoại, vẻ mặt hiện rõ sự hung ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...