Cô tiếp viên hàng không mỹ miều thấy cảnh này thì sửng sốt vô cùng. Nét mặt Trình Thiên Hoành thì trùng xuống. Y chỉ vào chỗ nước cam phía dưới mà lạnh lùng:
- Cô gái, cô gây chuyện rồi, chuyện lớn rồi. Cô có biết tôi mua bộ này mất bao nhiêu không? Nói ra chắc cô sợ chết khiếp mất. Tám trăm tám tám ngàn tám trăm tám tám tệ. Chỉ cái quần này thôi cũng đủ để cô sống vài năm. Cô nói xem giờ cô định đền tôi thế nào đây?
Vừa nói, ánh mắt Trình Thiên Hoành vừa lộ ra một tia nhìn trêu tức. Y dám làm vậy bởi như y thấy, máy bay đã tới đất Đông Giang – cũng là địa bàn của y. Y muốn hô mưa gọi gió gì chẳng được, huống hồ là trêu đùa một cô tiếp viên hàng không, có há gì.
Cô tiếp viên cũng không phải một nàng ngốc. Khi nãy cô đưa đồ cho Trình Thiên Hoành chắc chắn không có sai sót gì. Động tác ấy cô đã luyện tập hàng chục ngàn lần, Trình Thiên Hoành vừa rồi rõ ràng là cố ý.
Nhưng vì là trên máy bay, công ty cũng có quy định, nên cô đành phải mỉm cười và tỏ vẻ hối lỗi nói:
- Xin lỗi quý khách. Tôi có ý này: đợi máy bay hạ cánh, quý khách có thể thay một chiếc quần khác, tôi sẽ tìm tiệm giặt là và giặt sạch nước cam cho quý khách.
Trình Thiên Hoành lạnh lùng nói:
- Giặt? Cô định mang cái quần giá hơn tám trăm tám mươi ngàn tệ của tôi đi giặt? Đầu óc cô có vấn đề à? Tuyệt đối không được.
Nữ tiếp viên hàng không vẫn mỉm cười:
- Vậy thưa quý khách, quý khách muốn giải quyết như thế nào?
Trình Thiên Hoành cười thản nhiên:
- Thực ra tuy cái quần của tôi rất đắt tiền nhưng cũng không phải không có cách giải quyết. Chỉ cần cô liếm sạch chỗ nước cam trên quần tôi là được rồi.
Sắc mặt nữ tiếp viên tối sầm, đôi mày chau lại. Nhưng cô vẫn cố nhịn:
- Xin quý khách đừng nói hồ đồ. Chuyện chiếc quần của quý khách lát nữa máy bay hạ cánh sẽ có công ty hàng không phụ trách xử lý. Tôi xin phép mang đồ ăn cho những hành khách khác.
Nói đoạn, cô đứng dậy bước đi.
Thấy vậy, sắc mặt Trình Thiên Hoành trầm xuống:
- Thế là thế nào? Làm bẩn quần áo tôi rồi nói đi là đi? Cô xem tôi là cái gì? Cậy công ty lớn ăn hiếp khách hàng phải không?
Vừa nói, Trình Thiên Hoành vừa nắm lấy bàn tay ngọc ngà của cô tiếp viên hàng không, kéo vào lòng, khiến cô ngồi gọn trong lòng y. Y chồm tay ôm lấy ngực cô, tay sờ miệng nói:
- Hừ, hôm nay không làm sạch cái quần này của tôi, cô đừng hòng đi đâu cả.
Vừa lúc đó, một cảnh vệ hàng không đi qua, nhìn thấy Trình Thiên Hoành liền nói:
- Ông kia…
Vừa nói tới đây, mặt anh ta biến sắc vì trước mặt anh ta chính là Trình Thiên Hoành. Anh ta biết y là ông chủ công ty xây dựng Thiên Hoành, vả lại thế lực sau lưng y cũng vô cùng lớn mạnh. Lần trước y đi máy bay cũng đã trêu chọc một cô tiếp viên hàng không khác một trận ra trò. Lần đó, một đồng nghiệp phụ trách nhiệm vụ của anh ta đã tố cáo Trình Thiên Hoành. Kết cục, vừa xuống máy bay, chỉ một cuộc điện thoại của Trình Thiên Hoành, vậy là người đồng nghiệp ấy mất việc.
Nữ tiếp viên thấy cảnh vệ hàng không tới, lập tức hạ giọng:
- Tiểu Lý, giúp tôi với.
Thực ra Tiểu Lý rất có thiện cảm với cô nàng tiếp viên hàng không xinh đẹp này, nhưng anh ta cũng kiêng kị gã Trình Thiên Hoành này vô cùng. Anh ta chỉ có thể cười gượng với cô tiếp viên hàng không mà nói:
- Tiểu Tôn, tôi nghĩ cô nên xử lý một chút chiếc quần của quý khách đây. Nếu không ông ấy muốn kiện chúng ta thì sẽ phiền lắm đấy.
Cô tiếp viên sững sờ. Cô không ngờ Tiểu Lý lại có thái độ ấy. Điều này không khỏi khiến tim cô chùng xuống. Nhưng khiến cô thất vọng hơn cả chính là việc sau khi Tiểu Lý nói xong, anh ta liền quay mặt bước đi.
Thấy vậy, Trình Thiên Hoành không giấu nổi vẻ đắc ý, vươn tay chuẩn bị “tấn công”, cô tiếp viên hàng không gắng sức giãy giụa.
Chính tại lúc này, Liễu Kình Vũ nãy giờ ngồi thờ ơ quan sát đã không thể chịu nổi nữa. Hắn vốn nghĩ cảnh vệ hàng không sẽ giải quyết chuyện này. Ai ngờ vị cảnh vệ này lại hèn nhát đến thế. Hắn lạnh lùng nhìn Trình Thiên Hoành:
- Bỏ cái tay chó của mày ra. Buông cô gái này ra.
Trình Thiên Hoành lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ một lượt, vẻ mặt khinh khỉnh:
- Mày là thằng nào? Nói cho mày biết đừng có quản chuyện bao đồng, nếu không, hậu quả mày gánh không nổi đâu.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng:
- Nếu tao cứ muốn quản thì sao?
Ánh mắt của Trình Thiên Hoành sắc lạnh:
- Tao có thể cho mày đi thẳng từ sân bay về đồn công an đấy.
Liễu Kình Vũ cười, rồi gương mặt lại lạnh ngắt. Nghe cách nói của Trình Thiên Hoành, hắn biết y rất có chỗ đứng trong quan trường, nếu không y đã chẳng dám kiêu ngạo đến thế.
Liễu Kình Vũ đã tháo dây an toàn, đứng dậy đến bên cạnh Trình Thiên Hoành. Một tay hắn nắm lấy cổ y, tay còn lại giữ lấy một tay y. Hắn chỉ hơi dùng lực, Trình Thiên Hoành đã thấy khó thở, chân tay đau nhức. Y vội vã buông lỏng hai tay đang giữ nữ tiếp viên. Cô vội vã đứng dậy, đôi mắt hàm ơn nhìn Liễu Kình Vũ, rồi tiếp tục đẩy xe đồ ăn về phía trước.
Liễu Kình Vũ lúc này mới thả lỏng tay giữ Trình Thiên Hoành, rồi ngồi lại vị trí của mình, thắt dây an toàn như không có chuyện gì xảy ra.
Trình Thiên Hoàn hằn học oán giận nhìn Liễu Kình Vũ, nghiến răng nói:
- Mày cứ đợi đấy. Máy bay hạ cánh xem tao xử mày thế nào.
Liễu Kình Vũ cười khinh khỉnh, hoàn toàn không thèm để ý đến.
Sau khi xảy ra chút khúc mắc ấy, cả chuyến bay đều rất thuận lợi, một mạch tới sân bay Liêu Nguyên.
Sau khi máy bay hạ cánh hẳn, hành khách nối đuôi nhau đi ra.
Trình Thiên Hoành đi phía sau, vừa đi theo đoàn người nối đuôi nhau ra ngoài. Chờ xuống khỏi máy bay, Trình Thiên Hoành ngáng đường tiến của Liễu Kình Vũ, giọng lạnh lùng:
- Tên nhãi kia, nói cho mày biết, tỉnh Bạch Vân này là địa bàn của tao. Lần này mày chết chắc rồi. Có dám xưng tên mày không?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc nhìn Trình Thiên Hoành:
- Loại anh mà xứng biết tên tôi à?
Trình Thiên Hoành khinh thường nói:
- Xem ra mày cũng chỉ là loại nhát chết. Đến tên mình cũng không dám nói.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Dám cho tôi biết tên tuổi thân phận của anh không? Nếu anh dám, tôi cũng chẳng e gì.
Trình Thiên Hoành lập tức tỏ vẻ kiêu ngạo:
- Nói cho mày biết cũng chẳng có vấn đề gì. Nghe cho rõ đây. Tao là Trình Thiên Hoành – Chủ tịch hội đồng quản trị công ty xây dựng Thiên Hoành tỉnh Bạch Vân. Nhãi ranh, dám nói tên tuổi thân phận mày ra không?
Liễu Kình Vũ nghe Trình Thiên Hoành xưng danh xong thì vô cùng sửng sốt. Hắn không ngờ, ông chủ tập đoàn xây dựng Thiên Hoành mà hắn lâu nay luôn âm thầm tìm cách thu phục giờ đang đứng ngay trước mặt hắn. Nhìn biểu hiện của Trình Thiên Hoành, Liễu Kình Vũ đã biết y là người thế nào rồi. Vậy là đủ hiểu, tại sao đoạn đường cao tốc 10km do công ty xây dựng Thiên Hoành phụ trách lại trở thành đồ bỏ đi. Chính bởi loại ông chủ coi thường pháp luật và đạo đức, không từ mánh lới thủ đoạn như Trình Thiên Hoành này đây.
Liễu Kình Vũ cười nhạt:
- Tôi là Liễu Kình Vũ, một viên chức quèn ở Đông Giang. Anh muốn báo thù thì cứ đến Đông Giang tìm tôi.
Khi Liễu Kình Vũ nói, cô tiếp viên hàng không khi nãy đã xuống khỏi máy bay và đứng cạnh Liễu Kình Vũ, vừa kịp nghe hết những lời hắn nói.
Trình Thiên Hoành nghe thấy tên “Liễu Kình Vũ” thì giật mình sửng sốt, trợn tròn hai mắt khiếp sợ:
- Liễu Kình Vũ? Anh chính là Liễu Kình Vũ - Chủ nhiệm ủy ban Kỉ luật thị trấn Đông Giang?
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Không sai. Chính là tôi đây.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ đảo mắt rồi tiếp:
- Sếp Trình phải không? Như tôi được biết, công ty xây dựng Thiên Hành các anh đang đấu thầu dự án xây dựng lại đoạn đường cao tốc kém chất lượng. Không biết các anh đã giành được dự án ấy chưa?
Trình Thiên Hoành mặt mũi sa sầm lạnh ngắt, lạnh lùng nói:
- Nhờ phúc của Chủ nhiệm Liễu, dự án này đến giờ vẫn trong trạng thái đình trệ.
Nói tới đây, đột nhiên Trình Thiên Hoành hạ giọng:
- Liễu Kình Vũ, anh nghe cho rõ đây. Dự án này công ty xây dựng Thiên Hoành của tôi chắc chắn phải giành được. Anh tốt nhất đừng có giở trò gì hết, nếu không, e là anh hối cũng chẳng kịp đâu. Trước anh, cũng có người nghi ngờ công ty xây dựng Thiên Hoành, nhưng ngặt nỗi, tên đó giờ không chết cũng đang ngồi trong nhà tù rồi.
Liễu Kình Vũ cười nhạt:
- Ồ vậy sao? Nhưng tôi lại là loại người không biết đối nhân xử thế vậy đấy. Dự án này chắc chắn tôi sẽ lo, tuyệt đối không để cho những doanh nghiệp không đủ tư cách, có vấn đề về uy tín có được dự án này.
Trình Thiên Hoành cười nhạt:
- Vậy chúng ta cứ chờ xem, rồi mèo nào cắn mỉu nào.
Nói xong, Trình Thiên Hoành quay người bước đi.
Lúc đó, cô tiếp viên hàng không đột nhiên nói:
- Trình Thiên Hoành, ông đứng lại đã.
Trình Thiên Hoành sững sờ, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cô tiếp viên xinh đẹp khi nãy.
Chỉ thấy cô tiếp viên xinh đẹp tươi cười với Liễu Kình Vũ - một nụ cười chân thành từ tận đáy lòng:
- Liễu Kình Vũ, cảm ơn anh đã giúp đỡ trên máy bay. Tôi là Tôn Khởi Mộng.
Nói rồi, cô tiếp viên xinh đẹp Tôn Khởi Mộng chủ động đưa tay ra nắm lấy tay Liễu Kình Vũ. Sau đó, Tôn Khởi Mộng quay về phía Trình Thiên Hoành, cô giơ tay, tát thẳng một cái vào mặt Trình Thiên Hoành, nói giọng đanh quánh:
- Trình Thiên Hoành, nghe cho rõ đây. Bà cô đây tên Tôn Khởi Mộng. Bà cô này không phải dạng dễ bắt nạt đâu.
Lúc nói mấy lời này, khuôn mặt khi nãy còn rực rỡ tươi cười như hoa xuân đua nở của Tôn Khởi Mộng giờ đã lạnh lùng băng giá, diễm lệ tuyệt tình, tựa một nữ vương cao quý kiêu kỳ. Đôi mắt cô đầy sự khinh miệt nhìn Trình Thiên Hoành.
Lần này thì cả Liễu Kình Vũ và Trình Thiên Hoành đều kinh ngạc đến sững sờ.
Ai mà ngờ được, cô tiếp viên xinh đẹp dịu dàng khi nãy giờ lại quyết đoán, lạnh lùng và sắc sảo đến thế.
Trình Thiên Hoành nổi giận đùng đùng. Đường đường là ông chủ công ty xây dựng Thiên Hoành giờ lại bị một đứa con gái tát. Y định giơ tay về phía Tôn Khởi Mộng thì bị Liễu Kình Vũ một tay giữ chặt:
- Sếp Trình, là đàn ông, giữ thể diện một chút thì hơn. Vùi hoa dập liễu đâu phải chuyện đàn ông nên làm.
Trình Thiên Hoành biết mình đánh không lại Liễu Kình Vũ, hai mắt đầy căm tức nhìn Liễu Kình Vũ rồi lại chỉ vào Tôn Khởi Mộng mà nói:
- Tôn Khởi Mộng, cô cứ chờ đấy. Sớm muộn gì tôi cũng chiếm được cô.
Nói đoạn, y lại chỉ vào Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, sớm muộn gì mày cũng chết với tao.
Nói xong, Trình Thiên Hoành bỏ đi một cách thảm hại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...