Đợi đối phương nói xong, Liễu Kình Vũ lúc này mới nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy, việc này là do tôi làm.
Tên người nước ngoài vẻ mặt lo âu lập tức nói:
- Cậu tại sao lại có thể làm như thế? Cậu làm như thế là không công bằng với tập đoàn PELE nước Pháp chúng tôi, cậu đây là đang trả thù.
Liễu Kình Vũ mỉm cười:
- Không công bằng? Người Pháp các người có tư cách nói đến hai chữ công bằng sao? Nhớ năm đó, lúc nước Pháp các người cùng với các nước Mỹ, Anh gộp lại kết thành liên quân tám nước xâm chiếm Trung Quốc, các người có nói đến hai chữ công bằng không? Lúc các nước Mỹ Âu Nhật các người liên minh với nhau sử dụng vũ khí cấm dùng với Trung Quốc, các người có nói đến hai chữ công bằng không? Lúc các nước Mỹ Nhật Âu các người liên minh với nhau đưa ra các loại điều tra chống phá giá đối với Trung Quốc đồng thời lại không ngừng tiến hành các loại bán phá giá đối với Trung Quốc, các người đã từng nhắc đến hai chữ công bằng chưa?
Ngay vừa rồi, anh còn luôn miệng nói với tôi cái gì mà sản phẩm của các người mở ra chỉ nhằm vào người có tiền, người có quyền, người ngoại quốc, các người đã từng nhắc đến hai chữ công bằng chưa? Sản phẩm của các người là do nhà máy Trung Quốc chúng tôi sản xuất, giá thành phẩm của mỗi một bộ không quá 100 Nhân dân tệ, sản phẩm của các người ở các nước Âu Mỹ chỉ bán vài trăm Nhân dân tệ lại ở Trung Quốc bán đến 60 đến 80 nghìn thậm chí là 150 nghìn Nhân dân tệ. Lợi nhuận gấp cả trăm lần, các người đã từng nhắc đến hai chữ công bằng chưa?
Cùng tôi nói đến công bằng, anh có đủ tư cách không? Tôi nói rõ cho anh biết, tôi đây chính là trả đũa, tôi chính là muốn trừng trị các anh. Hiện tại các người cứ tận hưởng đi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cười nói với Mộ Dung Thiện Tuyết:
- Mộ Dung Thiện Tuyết, hiện tại chúng ta có thể đi rồi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ bước đi ra ngoài, Mộ Dung Thiện Tuyết yên lặng đi theo sau lưng Liễu Kình Vũ.
Hai người mới vừa đi ra khỏi cửa hàng này, tên người nước ngoài đó vừa thấy thế liền có chút sợ hãi. Hắn vô cùng hiểu rõ, một khi để cho Tổng công ty biết được nhãn hiệu PELE sở dĩ xảy ra việc như vậy là do cửa hàng bên này của mình gây ra phiền phức, bản thân không những sẽ bị khai trừ, mà e rằng còn bị kiện ra tòa, phải ngồi tù, vì vậy vội vàng chạy ra ngoài, giơ tay giữ chặt cánh tay của Liễu Kình Vũ nói:
- Anh bạn, đừng đi, cầu xin anh, cho tôi chút sĩ diện, đừng làm như thế nữa, tôi phục rồi.
Liễu Kình Vũ gạt cánh tay đối phương ra, nhìn đến bộ dạng giận dữ nhưng lại không thể làm gì của tên người nước ngoài, cười nhạt nói:
- Xin lỗi, chuyện này tôi đã phân phó làm rồi, anh hiện tại xin lỗi tôi thì đã muộn rồi. Anh đừng có dây dưa nữa, nếu không tôi không dám đảm bảo có xuống tay với anh không.
Trong lúc nói chuyện, trong ánh mắt của Liễu Kình Vũ tràn đầy hàn ý.
Tên người nước ngoài hoảng sợ, vội vàng lùi ra sau hai bước, nghĩ đến kết cục của mình, lại kiên trì tiến lên nửa bước, quỳ phịch xuống đất, vẻ mặt cầu xin nói:
- Anh bạn, cầu xin anh, ngàn vạn lần đừng làm như vậy, nếu không tôi sẽ phải ngồi tù. Tôi nói thật với anh, đây là Tổng giám đốc tòa cao ốc này gọi điện cho tôi, bảo cửa hàng chúng tôi phải làm như vậy. Ông ta hứa chỉ cần chúng tôi làm nhục anh cùng cô gái kia một chút, ông ta sẽ ưu đãi giảm một nửa tiền thuê cả năm cho chúng tôi. Tôi nhất thời bị ma xui quỷ ám mới đáp ứng ông ta. Anh bạn, cầu xin anh, ngàn vạn lần đừng làm như vậy.
Sau khi tên người nước ngoài nói xong, Liễu Kình Vũ sửng sốt. Hắn thật không ngờ, sự tình lại là như vậy. Thậm chí có người muốn nhằm vào mình và Mộ Dung Thiện Tuyết. Vậy người đằng sau này rốt cuộc là ai. Mình ở thành phố Yến Kinh vô cùng ít xuất hiện, hơn nữa mình hôm nay mới đến thành phố Yến Kinh, nên sẽ không đắc tội với ai.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm số của Lưu Tiểu Bàn:
- Lưu Tiểu Bàn, điều tra cho tôi một chút về bối cảnh cao ốc Long Thiên, đặc biệt là bối cảnh và thân phận của Tổng giám đốc cao ốc Long Thiên
- Được rồi, em lập tức đi điều tra.
Năm phút sau, điện thoại của Lưu Tiểu Bàn gọi đến:
- Đại ca, điều tra ra rồi, cao ốc Long Thiên này là sản nghiệp của Đàm gia.
- Đàm gia?
Liễu Kình Vũ sửng sốt, hắn thực sự không có ấn tượng gì với Đàm gia.
Lưu Tiểu Bàn gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là Đàm gia. Đại ca không hiểu rõ lắm gia tộc này cũng rất bình thường. Đàm gia là gia tộc mới nổi trong những năm gần đây. Gia tộc này lấy nông dược làm chính, ngành kinh doanh chủ yếu là thuốc trừ sâu, giống cây trồng, phân hóa học. Trong gia tộc có người trong quan trường và thương trường. Gia tộc này mặc dù không lớn, nhưng lại có một mạng lưới quan hệ lớn, tuy nhiên thế hệ đắc thế tương đối khiêm tốn, song thế hệ trẻ của gia tộc bọn họ lại vô cùng kiêu ngạo. Đại ca, không phải là bọn chúng cùng anh xảy ra mâu thuẫn xung đột chứ?
Liễu Kình Vũ sau khi nghe Lưu Tiểu Bàn nói xong, thoáng nhớ lại một lần, gật gật đầu nói:
- Hình như buổi trưa hôm nay có cùng với một người trẻ tuổi tên Đàm Kiệt xung đột một chút.
Lưu Tiểu Bàn gật gật đầu nói:
- Đúng rồi, Đàm Kiệt là một tên kiêu ngạo nhất của Đàm gia, trong đám con ông cháu cha cũng vô cùng kiêu ngạo. Tuy nhiên gã ở trong đám đấy thứ bậc tương đối thấp. Đại ca, có muốn hay không để em ra tay đối phó với gã?
Liễu Kình Vũ khoát tay nói:
- Thôi bỏ đi, tôi hiện tại đang ở trong quan trường, làm việc vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt. Lần này tôi không chấp nhặt với gã.
Lưu Tiểu Bàn vốn dĩ còn muốn nói điều gì, nhưng nghe thấy đại ca nói như vậy, liền không nói gì nữa.
Thật ra, đối với Liễu Kình Vũ mà nói, Đàm Kiệt có kiêu ngạo nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một tên ma cà bông mà thôi. Hơn nữa hiện tại Cha mình cũng đã bắt đầu tiến vào thời khắc mấu chốt nhất trên con đường làm quan, lúc này, bản thân vẫn là nên khiêm tốn mới tốt. Suy cho cùng trong quan trường, một vấn đề rất nhỏ nếu bị phóng đại lên, đều có thể trở thành một cọng rơm cuối cùng áp đảo con lạc đà. Hơn nữa, Đàm Kiệt trong cái nhìn của Liễu Kình Vũ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ hư chưa trưởng thành mà thôi, căn bản không có đặt gã trong mắt.
Hơn nữa Liễu Kình Vũ tin tưởng, nếu Đàm Kiệt đủ thông minh, mình đã ra tay dạy dỗ tập đoàn PELE của Pháp, gã phải biết mình là không dễ chọc vào, cũng phải nhớ điều đó. Hơn nữa tập đoàn PELE của Pháp bị mình trực tiếp đuổi khỏi đa số các trung tâm thương mại cao cấp ở thành phố Yến Kinh, tổn thất của nó cũng đủ thê thảm và nghiêm trọng. Mà người khởi xướng sự việc lại là Tổng giám đốc của cao ốc Long Thiên, chắc chắn rằng tập đoàn PELE nhất định sẽ cùng Đàm gia nói chuyện, về phần kết quả thì Liễu Kình Vũ không quan tâm.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Liễu Kình Vũ cùng Mộ Dung Thiện Tuyết cất bước đi ra ngoài, tên người nước ngoài kia nhìn thấy Liễu Kình Vũ sắp đi, lập tức nôn nóng:
- Anh bạn, anh không thể làm như thế, tôi cái gì cũng nói rồi, anh tha cho tôi đi.
Liễu Kình Vũ cười nhạt:
- Xin lỗi, tôi từ trước đến giờ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình. Anh vẫn là nên tìm người của cao ốc Long Thiên nói chuyện đi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ không chút do dự xoay người rời đi.
Ra khỏi cao ốc Long Thiên, đi vào trong chỗ để xe, đi đến trước xe của mình, lông mày Liễu Kình Vũ lập tức nhíu chặt lại, sắc mặt có vẻ vô cùng âm trầm.
Mộ Dung Thiện Tuyết nhìn thấy xe của Liễu Kình Vũ thê thảm như vậy, đôi mày thanh tú cũng khẽ chau lại.
Xe của Liễu Kình Vũ đã bị đập đến vô cùng thê thảm: kính của cửa xe hoàn toàn vỡ vụn, lốp xe đều bị xịt lốp, đèn pha của xe đều bị vỡ, trên thân xe khắp nơi đều lồi lõm, trên thân xe còn dùng sơn phun viết một dòng chữ: “Cháu trai, mày nhất định phải chết”.
Liễu Kình Vũ mỉm cười, chẳng qua nụ cười lúc này của hắn có chút lạnh.
Liễu Kình Vũ không cần nghĩ cũng biết chuyện này rốt cuộc là do ai làm.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ lúc này cũng không có nổi giận, mà nhìn đến Mộ Dung Thiện Tuyết nói:
- Mộ Dung Thiện Tuyết, tôi trước đưa cô trở về trường học.
Mộ Dung Thiện Tuyết gật gật đầu.
Liễu Kình Vũ chặn một chiếc taxi đưa Mộ Dung Thiện Tuyết một mạch đến cổng trường Mỹ viện Thanh Hoa, sau khi xuống xe Liễu Kình Vũ cười nói:
- Mộ Dung Thiện Tuyết, tài khoản QQ của cô là gì?
Mộ Dung Thiện Tuyết thoáng do dự một chút, vẫn là nói số QQ của mình cho Liễu Kình Vũ, ngay lập tức xoay người rời đi, không có một tia do dự.
Trở lại ngồi trên xe, nhìn bóng hình Mộ Dung Thiện Tuyết rời đi, trong tim Liễu Kình Vũ vậy mà có một chút không nỡ, trong ánh mắt có hơn một tia lưu luyến.
Mặc dù chỉ mới tiếp xúc hai lần, nhưng Liễu Kình Vũ lại cảm giác được, trên người Mộ Dung Thiện Tuyết toát ra một loại khí chất không tranh giành không tức giận tương đối khiến hắn động tâm. Hắn nhìn qua rất nhiều cô gái thông minh lanh lợi rồi, trong đó không thiếu những người dịu dàng động lòng người, nhiệt tình như lửa, nhưng trên người bọn họ, Liễu Kình Vũ lại có thể nhìn thấu nhất cử nhất động của bọn họ, nhìn ra được đằng sau vẻ thông minh lanh lợi đó của bọn họ ẩn dấu trong đáy lòng của bọn họ là những khát vọng và theo đuổi. Bọn họ cần không chỉ là tình yêu, mà hơn thế lại là danh lợi và địa vị.
Đương nhiên, hai người Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp không ở trong đám này, Liễu Kình Vũ hiểu rõ, hai cô gái này người bọn họ coi trọng là mình. Lấy thân phận và bối cảnh của hai người này, người bình thường rất khó lọt vào trong mắt bọn họ. Mặc dù hai cô gái này có lúc sẽ thông qua một vài chi tiết để cảm động mình, nhưng Liễu Kình Vũ lại trước sau không có loại cảm giác như hôm nay. Đó là một loại cảm giác không nỡ phát ra từ sâu trong tim. Trong khoảnh khắc lái xe chầm chậm rời đi kia, Liễu Kình Vũ cảm thấy bản thân vậy mà có cảm giác cô độc.
Trên đường, dòng xe tấp nập, mà Liễu kình Vũ lại cảm thấy bản thân giống như một linh hồn cô độc, trong cảnh ồn ào huyên náo lại lang thang cô độc, dòng xe khắp nơi giống như không khí, hư vô mờ mịt như vậy.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên, đưa Liễu Kình Vũ từ trong trạng thái bất ngờ xảy ra đó tỉnh lại.
Điện thoại là Lưu Tiểu Bàn gọi tới:
- Đại ca, em vừa mới điều tra ra, xe của anh là bị người của Đàm Kiệt đập. Gã hiện tại đang cùng với một đám bạn bè hư hỏng đánh golf , theo thói quen của bọn chúng, buổi tối sẽ đi đến quán bar Đức Long uống rượu và chơi gái.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Được rồi, cậu phái người theo dõi gã. Buổi tối chúng ta cũng đi đến quán bar kia một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ trực tiếp lái xe chạy đến tập đoàn Hoa An.
Tập đoàn Hoa An là mấy năm trước lúc Liễu Kình Vũ lên đại học, sử dụng phần mềm soạn thảo để kiếm lợi nhuận, bỏ vốn thành lập công ty. Khi đó, do hai người Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn phụ trách kinh doanh, hai người Hắc Tiểu Nhị, Hàn Hương Di đều có cổ phần phân chia hoa hồng. Lúc trước chủ yếu là do hai người Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn quản lý. Về sau sau khi Liễu Kình Vũ tham gia quân đội, công ty này hoàn toàn do Lưu Tiểu Bàn quản lý. Vốn dĩ cha của Lưu Tiểu Bàn là Lưu Ung muốn Lưu Tiểu Bàn theo nghiệp chính trị, nhưng Lưu Tiểu Bàn hứng thú đối với chính trị không lớn, về sau hoàn toàn theo nghiệp kinh doanh, tập trung toàn bộ tinh lực để quản lý Tập đoàn Hoa An. Dưới sự quản lý của Lưu Tiểu Bàn, Tập đoàn Hoa An dần dần phát triển lớn mạnh. Hiện tại đã phát triển thành tập đoàn tài chính tổng hợp lấy nông nghiệp, lâm nghiệp, chăn nuôi, thủy sản và sản xuất thực phẩm làm nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu. Mục tiêu lúc đầu của Liễu Kình Vũ bọn họ là lập trí tạo ra thương hiệu nông nghiệp và thương hiệu thực phẩm thuộc về Trung Quốc mình, bảo đảm an toàn lương thực thực phẩm trong nước.
Nhưng mà, Lưu Tiểu Bàn nào biết đâu rằng, cùng chuyến trở về Yến Kinh của Liễu Kình Vũ lần này, tập đoàn Hoa An của gã lại đối mặt với thử thách sinh tử khốc liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...