Tuy rằng, tất cả mọi người ở đây đều là những nhân vật sừng sỏ ở thành phố Thương Sơn, hô mưa gọi gió trong các lĩnh vực của thành phố Thương Sơn, mặc dù đối với rất nhiều Phó chủ tịch tỉnh thì vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn. Nhưng mọi người, ngay cả Vương Trung Sơn khi đối diện với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu đều không thể không thật cẩn thận. Vì tất cả mọi người đều biết, vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bạch Vân, Hàn Nho Siêu này từng là thuộc hạ của thủ trưởng số Sáu Lưu Phi, từng là mãnh tướng có thực lực dưới tay Lưu Phi. Người này thiết diện vô tư, trung can nghĩa đảm, không dễ dàng ra tay, nhưng chỉ cần ông ta ra tay hoặc lộ diện, tất sẽ có không ít tham quan ô lại ngã ngựa.
Hàn Nho Siêu giống như tên của ông ta, trên người đầy khí chất nho nhã của học giả Nho gia. Nhưng, những người thực sự đã từng chứng kiến uy lực của ông ta, tất cả đều gọi ông ta là sát thủ tham quan.
Lúc này, Hàn Nho Siêu đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều lo sợ bất an trong lòng. Mọi người cũng không biết mục đích Hàn Nho Siêu tới ngày hôm nay là gì, cũng không muốn thấy Hàn Nho Siêu, nhưng lại không thể không tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh.
Vương Trung Sơn đứng dậy, đi về phía Hàn Nho Siêu, chủ động vươn tay nói:
- Chủ nhiệm Hàn, chào mừng ngài đến chỉ đạo công tác.
Hàn Nho Siêu nhẹ nhàng bắt tay Vương Trung Sơn, vẻ mặt vô cùng bình thản:
- Ừ, đồng chí Vương Trung Sơn, quấy rầy cuộc họp của các ông rồi, hy vọng các ông bỏ qua cho.
Vương Trung Sơn vội vàng nói:
- Không sao, không sao, có gì cần thành phố Thương Sơn chúng tôi phối hợp, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp.
Hàn Nho Siêu gật gật đầu, trực tiếp nhìn về phía mọi người nói:
- Các đồng chí ủy viên thường vụ thành phố Thương Sơn, sau đây tôi sẽ tuyên bố một danh sách. Các đồng chí có tên trong danh sách, mời mọi người đi cùng các đồng chí Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng tôi một chuyến. Tôi chuẩn bị lần lượt nhờ các đồng chí trong danh sách một chút. Đương nhiên, nên tự đi theo chúng tôi hay là bị ép đi, tôi hy vọng mọi người tích cực phối hợp với công tác của chúng tôi.
Hàn Nho Siêu nói xong, những người đứng phía sau ông ta lần lượt đứng sang hai bên phòng họp, phía sau mọi người, ánh mắt hừng hực.
Lúc này, sau khi nghe Hàn Nho Siêu nói xong, trong lòng mọi người ở đây sớm đã dậy lên sóng gió động trời, nhất là những người trong lòng có quỷ, đa số đều run rẩy đứng không vững. Hàn Nho Siêu tuy rằng nói năng rất nho nhã, không chút tức giận, nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng, chính là những người hiện có trong danh sách, cũng đã trở thành đối tượng bị khởi tố. Nói đùa, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đang nói đùa có phải không.
Lúc này, rất nhiều người, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng.
Lúc này, ánh mắt của Hàn Nho Siêu nhìn thẳng vào Hàn Minh Huy, trầm giọng nói:
- Người đầu tiên trong danh sách là…
Nói tới đây, Hàn Nho Siêu cố ý kéo dài thanh âm, khiến mọi người thấp thỏm, rất nhiều người, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Mà hai chân của Hàn Minh Huy cũng bắt đầu run, bởi vì y phát hiện ánh mắt của Hàn Nho Siêu đang nhìn thẳng vào y. Lúc này, y thật sự sợ hãi, y bắt đầu có chút hối hận, tại sao mình phải tham tiền như vậy chứ, tại sao lại phóng túng với con mình như vậy chứ.
- Người đầu tiên là đồng chí Hàn Minh Huy. Mong anh không nên chống cự, xin anh phối hợp với công tác của các đồng chí Ủy ban Kỷ luật chúng tôi.
Hàn Nho Siêu nói xong, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Minh Huy.
Hàn Minh Huy vốn đang đứng, khi nghe thấy tên của mình, toàn thân lập tức mềm nhũn sụp xuống ghế, run rẩy không ngừng. Y thật sự không ngờ, mình tung hoành ở thành phố Thương Sơn nhiều năm như vậy, lại bị khởi tố.
Lúc này, một gã nhân viên cầm một phần văn kiện và bút ký tên trong tay đặt trước mặt Hàn Minh Huy, thanh âm lạnh lùng nói:
- Đồng chí Hàn Minh Huy, mời ông ký một chữ lên văn kiện này.
Hàn Minh Huy nhận văn kiện và bút ký tên, tay phải run rẩy cầm bút, xiêu vẹo viết xuống tên của mình, sắc mặt tái mét như tờ giấy, cắt không còn giọt máu, mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Y biết rằng, từ giờ phút này, tiền đồ của y đã hoàn toàn kết thúc. Tiền y gửi ngân hàng, mỹ nữ xinh đẹp của y, tranh chữ của y, báu vật của y đều rời y mà đi, chờ đợi y sẽ là những tháng năm cô tịch đằng sau song sắt kia.
Sau khi Hàn Minh Huy ký xong, liền bị hai nhân viên dẫn ra ngoài.
Lúc này, vẻ mặt Vương Trung Sơn có vẻ nghiêm trọng lạ thường.
Từ lúc nhận được phương án của Liễu Kình Vũ mà Mạnh Vĩ Thành tiết lộ ra, ông ta cũng đã dự kiến được sẽ có ngày hôm nay. Nhưng khi ông ta tận mắt nhìn thấy tình hình trước mắt, ông ta vẫn có chút kích động. Ông ta có chút may mắn, mình tuy rằng say mê quyền lực, say mê con đường làm quan, nhưng chưa từng bị tiền vàng làm cho mờ mắt. Ông ta vẫn lập chí làm một cán bộ hết lòng vì dân chúng.
Lúc này, không bình tĩnh như Vương Trung Sơn, ở đây có rất nhiều người trong lòng đang lo lắng bất an. Bởi vì vừa rồi bọn họ nghe thấy vô cùng rõ ràng, Hàn Nho Siêu mới vừa nói người trong danh sách không phải chỉ có một người. Nói cách khác, lần này người bị khởi tố cũng không chỉ có mình Hàn Minh Huy. Tất cả mọi người đều đang cầu nguyện trong lòng, trong danh sách đừng có mình.
Lúc này, Hàn Nho Siêu lạnh lùng quét ánh mắt nhìn qua mọi người một lượt rồi nói tiếp:
- Người thứ hai trong danh sách là…
Mọi người trong lòng đều run lên, nhất là Lý Đức Lâm, y cảm giác phía sau lưng mình mồ hôi đã đổ ướt đẫm.
Hàn Nho Siêu vẫn như vừa rồi, tiếp tục kéo dài thanh âm, ông ta chính là muốn lợi dùng cách này để tạo ra áp lực tâm lý với các Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Thương Sơn, khiến những người không bị khởi tố cũng đầy lo âu và bất an, làm cho bọn họ về sau khi làm việc, nhất là khi có suy nghĩ muốn tham ô nhận hối lộ, phải suy nghĩ một chút đến cảnh tượng ngày hôm nay, để cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Từ đó đạt tới mục đích chống tệ nạn hữu hiệu một cách bất ngờ.
Đang lúc mọi người lo lắng, bất an, chờ đợi, Hàn Nho Siêu rốt cục cũng nói ra tên người thứ hai:
- Đồng chí Đổng Hạo, xin ông phối hợp một chút với công tác của các đồng chí Ủy ban Kỷ luật chúng tôi.
Rất nhanh chóng, hai gã nhân viên hiện ra sau lưng Đổng Hạo, đưa văn kiện và bút ký tên đặt trước mặt Đổng Hạo.
Đổng Hạo mặt xám như tro tàn, ông ta biết rằng, mình xong rồi. Nhưng ông ta không hiểu, sao lại có tên của mình chứ.
Cho nên, Đổng Hạo cũng không nóng lòng ký tên, mà ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh nhìn Hàn Nho Siêu nói:
- Chủ nhiệm Hàn, có phải ngài đọc sai tên rồi hay không? Đổng Hạo tôi và sự kiện thôn ung thư lần này cũng không liên quan gì đến nhau, tại sao muốn khởi tố tôi?
Hàn Nho Siêu chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Đổng Hạo một cái, nói:
- Hiện tại tôi không muốn giải thích gì với ông, chờ đến khi tới địa điểm Ủy ban Kỷ luật tỉnh khởi tố, tất sẽ có nhân viên trình bày với ông.
Đổng Hạo nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi không phục. Đổng Hạo tôi chưa từng làm bất kỳ chuyện phạm pháp làm loạn kỷ cương gì. Tiền và quà người khác tặng cho tôi, tất cả tôi đều trong sạch minh bạch nộp vào tài khoản của bộ máy chính trị.
Lúc này, Đổng Hạo biết rằng, nếu như mình không liều mạng, một khi bị Ủy ban Kỷ luật dẫn đi, muốn trở về chỉ sợ cũng không được. Ông ta cũng là một người vô cùng thông minh, từ sau chuyện lần trước con trai mình xung đột với Liễu Kình Vũ mà bị bắt giam, ông ta liền biết nguy cơ của mình đang gần. Cho nên sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, phòng ngừa bị khởi tố.
Hàn Nho Siêu nghe đến đó, lạnh lùng cười, nói:
- Được, ông đã nhất quyết nói như vậy, vậy tôi liền đặc biệt nhắc nhở ông một chút. Đồng chí Đổng Hạo, ông thực sự minh bạch nộp vào trong tài khoản của bộ máy chính trị mấy triệu, nhưng theo như chúng tôi điều tra được trong nệm của nhà ông còn giấu 20 triệu tiền mặt, trong ống sưởi ngầm của nhà ông còn giấu vàng thỏi trị giá hơn 30 triệu. Đồng chí Đổng Hạo, tôi không thể không nói, khả năng che giấu của một Bí thư Đảng ủy Công an như ông thật sự rất mạnh, không ngờ ngụy tạo cả ống sưởi ngầm để giấu vàng thỏi trong đó. Ông có từng nghĩ, chỉ với điều này, cũng đủ để khởi tố ông rồi không. Về số tang vật tham ô ông giấu dưới gốc cây đại thụ ở nhà cũ của ông chắc cũng không cần nhắc lại chứ.
Sắc mặt của Đổng Hạo lúc này đột nhiên trắng bệch, ông ta biết rằng, mình thật sự xong đời rồi. Ông ta thực sự không thể ngờ được, mình đã giấu vàng thỏi vào ống sưởi ngầm rồi, vậy mà nhân viên Ủy ban Kỷ luật sao lại có thể phát hiện ra được. Tuy nhiên Đổng Hạo vẫn muốn đánh cược một lần cuối cùng:
- Chủ nhiệm Hàn, ông dựa vào đâu mà điều tra nhà của tôi? Trước khi mấy người điều tra có chứng cớ gì không?
Hàn Nho Siêu lạnh lùng cười:
- Đổng Hạo, vốn tôi không cần giải thích gì với ông, nhưng để ông chết minh bạch, tôi có thể nói cho ông biết, vấn đề chính là con của ông. Căn cứ chính xác của chúng tôi đa số là do anh ta khai ra đó. Dẫn đi!
Nói tới đây, Hàn Nho Siêu vung tay lên, hai gã nhân viên lập tức dẫn Đổng Hạo đi.
Lúc này, nhìn thấy Đổng Hạo bị dẫn đi, Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng đều thở phào một tiếng, bọn họ thấy nhẹ lòng hơn chút. Bọn họ cho rằng bọn họ đã không sao. Bởi vì bình thường, Ủy ban Kỷ luật, khi khởi tố cán bộ cấp Ủy viên thường vụ Thành ủy, để bảo đảm tính ổn định của toàn bộ bộ máy Ủy viên thường vụ, để bảo đảm đại cục của toàn thành phố và bầu không khí dư luận, bình thường chắc sẽ không đồng thời khởi tố quá hai Ủy viên thường vụ Thành ủy, nếu không sẽ dễ gây bất ổn.
Có rất nhiều người có chung tâm lý với Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng, tất cả bọn họ đều thở phào một tiếng, Nhưng lúc này, Hàn Nho Siêu xoay người thoáng nhìn qua cửa phòng họp, thoạt nhìn dường như muốn rời đi. Điều này khiến cho Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng gần như yên lòng.
Nhưng, sau khi Hàn Nho Siêu nhìn cửa phòng mấy lần, mạnh mẽ quay đầu lại, vẻ mặt có chút tức giận nói:
- Thưa các đồng chí thành phố Thương Sơn, nói thật ra, hiện tại tôi thật sự muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này. Bởi vì cho tới bây giờ, đã có hai Ủy viên thường vụ Thành ủy bị khởi tố rồi, điều này chứng tỏ vấn đề của thành phố Thương Sơn các vị vô cùng nghiêm trọng. Nhưng, bây giờ tôi vẫn chưa thể đi, bởi vì lần này Ủy ban Kỷ luật chúng tôi xuất mã đã hạ quyết tâm rất lớn, bởi vì trung ương đã quyết tâm chống tham nhũng, đối với những phần tử xấu, bất kể là ruồi bọ hay là lão hổ cũng phải bắt.
Nói tới đây, Hàn Nho Siêu nhìn nét mặt băn khoăn của Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng:
- Hiện tại, tôi tuyên bố, người thứ ba và người thứ tư trong danh sách lần lượt là đồng chí Trâu Hải Bằng và đồng chí Lý Đức Lâm. Mời hai vị phối hợp với công tác của Ủy ban Kỷ luật chúng tôi.
Lập tức, cả hiện trường lộn xộn cả lên.
ên bị ai đó mở ra. Ngay sau đó, một người đàn ông mặc một bộ trang phục màu xám đi vào, phía sau ông ta, là hơn mười nhân viên mặc Âu phục màu đen.
Nhìn thấy những người đột nhiên xông vào này, mọi người đều thất kinh, lập tức đứng cả dậy, rất nhiều người lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bởi người dẫn đầu là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bạch Vân - Hàn Nho Siêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...