Triệu Đông Lâm nhìn thấy ánh mắt chờ mong của đám đông thì không còn do dự nữa, lập tức nói:
- Tôi cho rằng, nếu muốn giữ Liễu Kình Vũ thì quan trọng có ba điểm. Thứ nhất, hồi phục chức vụ cho Liễu Kình Vũ là điều kiện thấp nhất, nhưng tôi cho rằng, do Liễu Kình Vũ đã từng từ chức rồi, cho nên cho dù có hồi phục chức vụ thì cậu ta cũng không đồng ý quay lại, bởi vì cậu ta đã bị tổn thương quá lớn rồi. Là tôi, tôi cũng không quay lại, không hấp bánh bao giành khẩu khí làm gì.
Nói đến đây, Triệu Đông Lâm có chút bất mãn nhìn Lý Đức Lâm một cái. Bởi vì tất cả cũng do Lý Đức Lâm đưa ra cái phương án phân bố dự án mà ra. Nếu không phải y nhất quyết muốn đoạt trái đào của Liễu Kình Vũ thì sự việc sẽ không phát triển đến mức không thể giải quyết như hôm nay.
Lý Đức Lâm có chút nói không nên lời. Tuy là thấy rõ Triệu Đức Lâm có chút không bằng lòng với y, nhưng cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy, vấn đề của y bây giờ là giải quyết vần đề, cho nên y phải nhẫn nhịn.
Sau một lúc dừng lại, Triệu Đông Lâm nói tiếp:
- Thứ hai, tôi cho rằng người nào buộc chuông thì phải là người tháo chuông, muốn Liễu Kình Vũ trở về quan trường thành phố Thương Sơn chúng ta, nhất định phải là do Chủ tịch Thành phố Lý đích thân thuyết phục Liễu Kình Vũ. Tôi tin rằng, nếu người khác đi cũng không tốt. Có một số chuyện, nhất định phải cho Liễu Kình Vũ một chút thể diện, cũng là để giải phóng oán hận. Nếu không, cho dù là Bí thư Vương đích thân ra mặt Liễu Kình Vũ cũng chưa chắc đã ở lại.
Triệu Đông Lâm nói xong, chân mày Lý Đức Lâm nheo lại, nói:
- Tôi cho rằng hoàn toàn không cần tôi ra mặt, để Khương Tân Vũ ra mặt là được, quan hệ hai người khá tốt, còn không thì để đồng chí Đường Kiến Quốc đi cũng được. Tin rằng với quan hệ giữa hai người họ, thể diện hẳn cũng đủ rồi.
Lý Đức Lâm nhất định không ra mặt. Y biết rằng, nếu bản thân đi thì như vậy là đã nhận sai trong việc phân chia dự án, lại còn mang ý đến xin lỗi Liễu Kình Vũ trước. Như vậy chẳng khác gì là đả kích sự tôn nghiêm của vị Chủ tịch thành phố như y.
Lúc này, Vương Trung Sơn nhẹ lắc đầu nói:
- Đồng chí Lý Đức Lâm, tôi thấy là việc này ông nên đích thân ra mặt mới được. Người gỡ chuông phải là người treo chuông, câu nói này quả không sai. Nếu như ông không ra mặt, e rằng Liễu Kình Vũ có thể sẽ không nể mặt người khác.
Lý Đức Lâm vẫn lắc đầu, y tuyệt đối không muốn đi.
Lúc này, lời nói của Triệu Đông Lâm khiến người ta kinh ngạc:
- Chủ tịch Lý, tôi cho rằng, nếu ông thật sự muốn Liễu Kình Vũ ở lại, không những ông phải đích thân đi. Mà sau khi đi xong, nhất định phải xin lỗi Liễu Kình Vũ về việc phân chia dự án. Nếu không, cho dù ông đi, Liễu Kình Vũ cũng có thể sẽ không ở lại. Việc này tôi tin rằng chỉ cần ông hoán đổi vị trí mà suy nghĩ thì sẽ hiểu. Nếu cả việc này mà ông còn làm không được, thì sau này tôi cũng không còn gì để nói.
Nghe Triệu Đông Lâm nói xong, Lý Đức Lâm xém tí là chửi thề. Rõ ràng, những lời nói hôm nay của Triệu Đông Lâm là nhằm vào mình. Nếu mình không đồng ý thì Triệu Đông Lâm sẽ không nói điểm thứ ba, như vậy trong vòng nửa tiếng muốn đưa ra cách giải quyết cho Tỉnh ủy là việc không thể. Đến khi Tỉnh ủy nhúng tay vào việc này, đến lúc đó, sau khi điều tra biết được kẻ khởi xướng ra là mình, thì coi như con đường phía trước ủa mình sẽ có nguy hiểm. Dù sao Vu Kim Văn tuy chỉ là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nhưng ông ta vẫn là Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy, và còn là thân tín của Bí thư Tỉnh uỷ Tăng Hồng Đào.
Nếu Tăng Hồng Đào và Triệu Đông Lâm muốn đối phó với mình, vậy thì mình sẽ có nguy hiểm. Cho dù mình có người chống lưng, nhưng trên mặt nhân sự, Tăng Hồng Đào nếu nảy sinh ác cảm, khả năng thăng chức của mình sẽ mất đi.
Cho nên, trong lòng nhanh chóng lấy lại cân bằng, Lý Đức Lâm bất đắc dĩ gật đầu:
- Được thôi, vậy tôi sẽ đích thân ra mặt một lần, vì đại cục thành phố Thương Sơn, tôi sẽ gạt đi thể diện bản thân, nghĩ cách giữ Liễu Kình Vũ ở lại.
Đây là cách làm việc sâu cay của lão hồ ly Lý Đức Lâm. Trước mặt nhiều người trực tiếp nói bản thân gạt bỏ thể diện, bảo toàn đại cục, như vậy sau này mọi người sẽ không thể vì chuyện này mà cười nhạo y. Cho dù có cười nhạo cũng không thể cười trực tiếp, dù sao y cũng mang tiếng là vì đại cục thành phố Thương Sơn.
Vào lúc này Vương Trung Sơn sẽ không keo kiệt, vừa lòng gật đầu biểu dương nói:
- Được, Chủ tịch Lý có thể lo cho đại cục như vậy, điều này rất đáng cho chúng ta học tập. Trưởng ban Triệu, anh nói tiếp xem điều thứ ba là gì?
Triệu Đông Lâm trầm giọng nói:
- Điều thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, sau khi Liễu Kình Vũ trở về phải sắp xếp như thế nào. Trong điểm thứ nhất tôi đã có nói rồi. Nếu phục chức cho Liễu Kình Vũ, cho dù có Chủ tịch Lý xin lỗi, Liễu Kình Vũ chưa hẳn sẽ trở lại. Dù sao, mọi người đừng quên rằng, người ta ở thành phố Nam Bình tỉnh Hà Tây, Hồ Hải Ba trực tiếp đưa ra chức Thư ký rồi.
Căn cứ theo suy đoán của tôi, một khi đã qua đó, Liễu Kình Vũ rất có thể sẽ được đề bạt đến chức Cục trưởng, cho dù bây giờ không đề bạt, trong một năm nhất định sẽ có. Hơn nữa để làm Thư ký của một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy thì tiền đồ có thể nói là vô hạn lượng. Cho nên, nếu chúng ta chỉ cho cậu ấy vị trí Phó chủ tịch, e rằng khó để giữ Liễu Kình Vũ lại. Cho nên tôi đề nghị, xét thấy Trịnh Hiểu Thành đã sắp bị miễn chức, có thể để Liễu Kình Vũ thay thế giữ vị trí Quyền Chủ tịch quận Tân Hoa này…
Triệu Đông Lâm vừa mới nói tới đây, lập tức bị Lý Đức Lâm cắt ngang nói:
- Trưởng ban Triệu, anh nên biết, Liễu Kình Vũ vừa mới được đề bạt lên chức Phó chủ tịch quận chưa đến nửa năm, bây giờ lại đề bạt cậu ta có phải là quá gấp không. Như vậy rất dễ khiến bên ngoài đặc biệt là truyền thông và dư luận lên án đấy.
Triệu Đông Lâm thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch Lý, lúc phi thường thì sẽ có người phi thường, thành phố Thương Sơn của chúng ta nhất định phải có việc phi thường. Đầu tiên, tuy là Liễu Kình Vũ vừa được đề bạt không lâu, nhưng đừng quên, Liễu Kình Vũ khi còn ở Cảnh Lâm, thành tích làm việc rất tốt, điều này không cần nghi ngờ. Hơn nữa, tuy lên chức chưa lâu nhưng đã dẫn dắt Đội thu hút đầu tư giành về được khoản đầu tư hơn hai tỷ, vượt mức toàn Quận ủy quận Tân Hoa giành được trong năm năm qua. Từ điểm này mà xem, Liễu Kình Vũ chỉ cần chiêu mộ đội đầu tư nho nhỏ còn hơn cả Chính phủ Quận ủy tiền nhiệm quận Tân Hoa. Đối với người có năng lực như vậy, việc đề bạt cán bộ trẻ tuồi lên cho dù bị truyền thông dư luận lên án thì có làm sao.
Triệu Đông Lâm nói xong, Vương Trung Sơn bày tỏ thái độ đầu tiên:
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Triệu Đông Lâm. Đương nhiên, tuy chúng ta có thể đề bạt Liễu Kình Vũ làm Chủ tịch quận Tân Hoa, nhưng cấp bậc của cậu ấy vẫn tạm thời là cấp Phó cục. Còn thời gian chuyển đổi thì sẽ đồng bộ chính thức với thời gian Liễu Kình Vũ từ Quyền Chủ tịch quận chuyển thành Chủ tịch quận chính thức. Nếu thời gian còn lại Liễu Kình Vũ có biểu hiện suất sắc, thì trong buổi họp chuyển đổi chức vụ không còn gì để nghi ngờ. Còn nếu làm không tốt, thì đến lúc đó điều chỉnh như thế nào chúng ta vẫn có thời gian để xoay sở.
Nghe Vương Trung Sơn nói như vậy, Lý Đức Lâm cũng không biết nói gì nữa. Bởi vì y biết, Vương Trung Sơn vẫn có lưu lại một đường lui, không có nhất định phải lập tức đề bạt Liễu Kình Vũ. Như vậy, có thể chừa lại thời gian cho y hành động. Thể diện và lối lui y đều có hết, về phía Hồ Hải Ba y cũng có thể nói được.
Cho nên, Lý Đức Lâm gật đầu nói:
- Tốt, như vậy thì cứ dựa theo ý kiến Bí thư Vương mà làm. Nhưng đối với việc chuyển chức cho Liễu Kình Vũ nên có một mục tiêu làm chuẩn. Đó là xem cậu ta có thể giữ lại toàn bộ những nhà đầu tư hay không? Nếu như không thể giữ lại toàn bộ số nhà đầu tư đó thì chúng ta căn bản không cần chuyển đổi chức vụ cho cậu ta.
Tuy rằng Lý Đức Lâm lui về sau một bước, nhưng y cũng thiết lập cho Liễu Kình Vũ một cái bẫy. Đồng thời cũng để lại cho bản thân một cái bánh có nhân. Đó là nếu Liễu Kình Vũ có thể giữ lại toàn bộ nhà đầu tư thì y vẫn có chiến tích để lấy. Tuy rằng phân chia dự án bị lên án, nhưng mình cũng đã đích thân mời Liễu Kình Vũ trở về. Mà Liễu Kình Vũ lại giữ được nhà đầu tư, công lao của y không ai có thể xóa bỏ. Cho dù mình xin lỗi Liễu Kình Vũ có chút mất mặt nhưng cuối cùng Liễu Kình Vũ cũng không thể chuyển đổi chức vụ chính thức. Đây cũng là kế hoạch mà y dày công thiết lập gây trở ngại, người khác sẽ không dám xem thường y.
Đây là một nước cờ tiến thoái tự nhiên.
Đối với điều kiện cuối cùng của Lý Đức Lâm, Vương Trung Sơn có chút khinh bỉ, nhưng không thể phản đối, bởi vì trong lòng ông ta cũng có một mục tiêu khác. Dù sao cho dù muốn phá cách đề bạt Liễu Kình Vũ, nhưng nếu như không có nguyên nhân đặc thù thì mình cũng sẽ bị nghi ngờ. Mà Lý Đức Lâm đưa ra điều kiện như vậy lại cho thời gian ông ta xoay chuyển, giảm nhẹ trách nhiệm của ông ta rất nhiều.
Bởi vì các phía Tỉnh ủy rất chú ý tới sự kiện lần này, cho nên sự việc cần nhanh chóng ổn định lại.
Sau đó, Vương Trung Sơn dẫn theo mọi người đến gặp Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vu Kim Văn báo cáo kết quả cuối cùng của cuộc họp. Vu Kim Văn nghe Vương Trung Sơn báo cáo xong liền nói với Lưu Tiểu Phi:
- Tổng giám đốc Lưu, đối với kết quả này, các anh cảm thấy thế nào?
Lưu Tiểu Phi cười nói:
- Chúng tôi không có ý kiến gì cả, chúng tôi có thể ở đây đưa ra lời hứa với các ông, vẫn chỉ là câu đó, Liễu Kình Vũ ở đâu, đầu tư và hạng mục của chúng tôi ở đó. Cái chúng tôi xem trọng là nhân phẩm và sự hấp dẫn cá nhân của Liễu Kình Vũ. Chúng tôi tin rằng dưới sự chỉ đạo của anh ấy, sự nghiệp của chúng tôi sẽ luôn phát triển. Đương nhiên, tôi cũng hy vọng nếu như các hạng mục của chúng tôi tại thành phố Thương Sơn có thể thực hiện, cũng hy vọng Chủ tịch Lý và các vị đừng có ý kiến với chúng tôi, đừng gây trở ngại cho chúng tôi. Nói vậy, chúng tôi sợ rằng sẽ thật sự buồn bực.
Nói thật ra, trong lòng Lý Đức Lâm đang suy nghĩ sau khi Liễu Kình Vũ nhậm chức mới, lúc đó sẽ làm sao nghĩ cách giải quyết sự nghiệp của Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân, khiến họ thật sự hiểu rõ ai mới là người lãnh đạo ở thành phố Thương Sơn. Nhưng sau khi nghe Lưu Tiểu Phi nói xong, nếu y muốn gây khó khăn cho sự nghiệp của họ, e rằng bên phía Vu Kim Văn cũng khó bao biện. Cho nên, trong lòng Lý Đức Lâm thầm chửi Lưu Tiểu Phi gian xảo, đồng thời cười nói:
- Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Trần, xin mọi người yên tâm, thành phố Thương Sơn chúng tôi đối với sự nghiệp của bất kỳ nhà đầu tư nào đầu tư ở đây cũng rất hoan nghênh. Chúng tôi khẳng định sẽ dùng 100% sự nhiệt tình làm tốt công tác phục vụ, khiến cho mọi người như được ở nhà.
Lưu Tiểu Phi cũng cười gật gật đầu:
- Được, hy vọng Chủ tịch thành phố Lý có thể nhớ kỹ lời hứa này của ông.
Sự việc cơ bản giải quyết ổn, nhưng Vu Kim Văn vẫn chưa rời khỏi thành phố Thương Sơn, bởi vì ông ta còn phải đợi kết quả Lý Đức Lâm đến đàm phán với Liễu Kình Vũ. Nếu như Lý Đức Lâm không thể giữ Liễu kình Vũ ở lại thì ông ta sẽ đại diện cho Tỉnh uỷ nhúng tay vào việc này.
Trong lúc mọi người chờ mong, Lý Đức Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ đi tới bệnh viện nơi Liễu Kình Vũ đang trị liệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...