Đỉnh Cao Quyền Lực

Suy nghĩ vấn đề rõ ràng, trên khóe miệng của Trịnh Hiểu Thành lộ ra một tia cười mỹ mãn

Y biết rằng, cuối cùng y cũng có cách dạy dỗ tên thuộc hạ không nghe lời này. Y muốn dùng hành động thực tế cho Liễu Kình Vũ biết rằng: đắc tội với lãnh đạo trực tiếp – nhân vật số một thì hậu quả sẽ như thế nào.

Cùng lúc đó, Lục Chấn Phong lại cười nói:

- Lão Trịnh, ông đã nghĩ thông suốt chưa?

Trịnh Hiểu Thành lập tức cười:

- Đã thông suốt rồi, ông Lục, thật sự tôi phải cảm ơn ông.

- Lão Trịnh, cảm ơn cũng không thể cảm ơn suông được. Dù thế nào cũng phải dùng hành động thực tế. Con người tôi ăn uống cũng không nhiều, ông lấy bừa cho tôi một dự án năm mươi triệu trở lên cho quận Lộ Bắc chúng tôi là được rồi. Chuyện này đối với ông mà nói cũng không phải là chuyện gì khó khăn quá.

Sau khi nghe được lời của Lục Chấn Phong, trong lòng Trịnh Hiểu Thành lập tức mắng: “Con mẹ nó, dự án trên năm mươi triệu mà còn nói không phải là người ăn uống lớn. Trước kia, thành tích một năm của quận Tân Hoa cũng không có dự án nào lớn đến như vậy”.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng y không thể nói ra ngoài. Bởi vì y biết rất rõ, chuyện này không thể thiếu bàn tay của Lục Chấn Phong cũng như sự ủng hộ của Lý Đức Lâm. Cho nên y thực sự không thể hưởng lợi một mình. Y lập tức cười nói:

- Được, không thành vấn đề. Nếu chuyện này tôi có thể thành công, tôi nhất định sẽ không quên công lao của ông.

Lời nói của Trịnh Hiểu Thành hết sức ngắn gọn nhưng cũng không trực tiếp đồng ý yêu cầu của Lục Chấn Phong. Vì y cũng phải nhìn thấy thành tích cuối cùng của đám người Liễu Kình Vũ có được bao nhiêu dự án. Nếu dưới mức năm mươi triệu, y tuyệt đối không thể đưa cho Lục Chấn Phong.

Lục Chấn Phong hiểu rõ ý nghĩ của Trịnh Hiểu Thành nhưng cũng chỉ có thể mắng thầm trong lòng Trịnh Hiểu Thành là một tên cáo già. Kết quả thế nào còn phải đợi bên kia công bố nữa.

Lợi ích thật sự chỉ có thể có được sau khi phân công công việc.

Ngay tại lúc Lục Chấn Phong và Trịnh Hiểu Thành suy nghĩ làm như thế nào để lấy được thành tích, Liễu Kình Vũ cũng gặp phải phiền toái mới.


Sau khi đi họp trở về phòng khách sạn, vừa mới mở cửa, Liễu Kình Vũ lại nhìn thấy ba vị mỹ nữ như hoa như ngọc ngồi bên trong.

Đại mỹ nữ Tần Duệ Tiệp nghiêng người dựa đầu vào phía đông đầu giường của mình, trong tay đang cầm một quyển tạp chí thời thượng.

Thoạt nhìn thuần khiết như nước, trắng nõn như mây trường, Tào Thục Tuệ thì tựa vào đầu giường phía tây, trong tay đang chơi di động. Rất giống tình cảnh của Đông cung và Tây cung.

Mà ở trên ghế salon cách đó không xa, Tiểu ma nữ Hàn Hương Di thì dựa trên ghế, đôi chân trắng mịn, thon dài vắt vẻo trên không trung. Mắt tuy đang nhìn Tv nhưng tiểu ma nữ này mặc váy quá ngắn. Từ góc độ của hắn còn có thể thấy được chiếc quần lót con mèo nhỏ. Loại kích thích này khiến Liễu Kình Vũ lập tức cảm giác trong người có chút khô nóng.

Ba tiểu mỹ nữ đã lớn.

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi vào. Cả ba người đồng loạt ngẩng đầu lên liếc mắt một cái xong lại tự động làm chuyện của mình. Giống như là đang kèn cựa nhau, lại cũng giống như là đang chờ đợi.

Liễu Kình Vũ vừa nhìn thấy tình cảnh này lập tức cảm thấy không ổn. Hắn có thể cảm nhận được tuy rằng biểu hiện của họ giống như là không có chuyện gì xảy ra nhưng giữa ba người tựa như có mùi ghen tuông, đậm đặc thuốc súng.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ lập tức cười nói nhìn về phía ba người:

- Ái chà, tôi đi nhầm phòng, thật xin lỗi, tôi đi ra.

Nói xong hắn vội vàng xoay người rời đi. Hắn quyết định, tối nay chen chúc cùng bọn Triệu Vĩ Kiệt thôi. Nếu không, chỉ cần có ba người đẹp ở đây, tối nay hắn nhất định sẽ không qua được.

Nhưng mà Liễu Kình Vũ vừa mới xoay người, lập tức phía sau vang cùng lúc lên cả ba âm thanh nũng nịu:

- Không được đi.

Lần này, Liễu Kình Vũ thực sự đau đầu.


Cho dù phải đối mặt với trăm tên điên cuồng, kẻ thù độc ác, hắn cũng không hề sợ. Nhưng hiện tại, phải đối mặt với ba vị mỹ nữ vừa lớn này, chân tay hắn rất luống cuống.

Những chỗ có thể ngồi được trong phòng đều bị ba người này chiếm rồi. Chiếc ghế tựa duy nhất cũng bị tiểu ma nữ Hàn Hương Di kê chân lên. Hiện tại hắn chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ngồi trên ghế salon cạnh Hàn Hương Di, hoặc là ngồi giữa Tần Duệ Tiệp và Tào Thục Tuệ. Vấn đề ở chỗ, hai người một trái một phải ngồi như vậy, chỉ cần mình ngồi xa bên nào hơn một chút, chắc chắn sẽ có sấm sét đánh tới.

Làm sao bây giờ?

Đêm nay, đối với Liễu Kình Vũ mà nói quả thực là một đêm rất vất vả.

Đêm nay, đối với Liễu Kình Vũ mà nói là một đêm hạnh phúc lên trời.

Đêm nay, đối với Liễu Kình Vũ mà nói là một đêm không hối hận.

Đêm nay, đối với Liễu Kình Vũ mà nói là một đêm vừa đau đớn vừa sung sướng.

Một đêm này, rốt cuộc bốn người trong phòng đã xảy ra chuyện gì.

Sáng hôm sau, sau khi đi ra, đôi mắt Liễu Kình Vũ đầy quầng thâm. Tinh thần có chút không phấn chấn, bộ dạng cũng không khá hơn.

Tuy nhiên Liễu Kình Vũ vô cùng chuyên nghiệp, tiếp tục ra hiện trường, tiếp tục công việc.

Mà Tào Thục Tuệ và Hàn Hương Di tiếp tục ở lại, bận rộn cả ngày. Hôm nay, đám người Liễu Kình Vũ thu hoạch vẫn rất lớn. Lại ký kết được hai bản hợp đồng dự bị, kim ngạch trị giá gần năm mươi triệu.

Buổi tối hôm đó cùng với đêm hôm trước giống nhau, bốn người đều ở chung một căn phòng.


Sáng sớm ngày tiếp theo, quầng thâm trên mắt Liễu Kình Vũ càng thêm đen. Nhưng cũng may thân thể của hắn tương đối cường tráng, cho nên còn có thể tiếp tục công việc.

Tuy nhiên, do hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, cho nên lượt người so với hôm qua có giảm bớt.

Nhưng, đến xế chiều, Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp vẫn luôn cố thủ ở vị trí làm việc ba ngày nay không thấy đâu, chỉ có Chu Khôn Hoa cùng nhóm người của Phòng Xúc tiến đầu tư bận rộn ở lại.

Giờ phút này, Trịnh Hiểu Thành một thân tây trang, dẫn đầu năm người đi đến chỗ của Liễu Kình Vũ,

Y tìm một vị trí ngồi xuống rồi nhìn chằm chằm vào tình hình bên này của Liễu Kình Vũ. Mục đích của y vô cùng đơn giản. Đợi cho công việc của Liễu Kình Vũ gần kết thúc, y sẽ đứng ra tuyên bố điều chỉnh công việc của Liễu Kình Vũ sau đó thuận tiện sẽ tiếp quản công tác thu hút đầu tư của hắn. Kể từ lúc này, tất cả thành tích Liễu Kình Vũ làm ra đều là của y.

Đây đúng là một nước cờ âm hiểm

Có thể cướp lấy thành tích thành công, coi như y đã rất có bản lĩnh rồi, nên rất sớm đến đây ôm cây đợi thỏ.

Nhưng Trịnh Hiểu Thành thật không ngờ. Sau khi Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp cùng hai người đẹp nữa đi ăn trưa thì không về nữa.

Điều này làm Trịnh Hiểu Thành có chút lo âu.

Tuy thế, y vẫn tạm thời giữ thái độ trấn định. Bởi vì y tin tưởng, bằng tinh thần làm việc chuyên nghiệp của Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp, nhất định bọn họ sẽ tới, cũng sẽ không tới quá muộn.

Song, y đợi đến chừng ba rưỡi chiều, Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp cũng chưa về. Lúc này, Trịnh Hiểu Thành có chút sốt ruột rồi.

Nếu Liễu Kình Vũ không về, mình làm sao có thể tuyên bố điều chỉnh công tác của hắn?

Nghĩ đến đây, Trình Hiểu Thành đi đến vị trí của quận Tân Hoa, trầm mặt hỏi:

- Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp đâu rồi? Triển lãm đã mở cửa lâu như vậy, tại sao bọn họ không đến?

Thấy Trịnh Hiểu Thành đến, Triệu Vĩ Kiệt và đám người Lý Hiểu Hà lập tức xoay người sang chỗ khác, trên khóe miệng lộ ra một tia chán ghét và khinh thường. Đối với những người trẻ tuổi này, họ coi thường loại người dựa vào mình là lãnh đạo, cái gì cũng không hiểu lai đến khoa chân múa tay


Phó phòng Thường trực Chu Khôn Hoa vẫn còn nhìn đến đại cục. Nhìn thấy Trịnh Hiểu Thành bước vào, vẻ mặt tươi cười tiếp đón:

- Chủ tịch Trịnh, Phó Chủ tịch Liễu và Trưởng phòng Tần đến khách sạn tham dự một cuộc họp báo.

- Tham gia họp báo? Thật sự là quá hồ đồ rồi. Ở đó có cái gì mà có thể khiến bọn họ đến đấy?

Trịnh Hiểu Thành giận dữ nói.

Chu Khôn Hoa lắc đầu cười khổ:

- Tôi cũng không biết là họp báo gì? Tuy nhiên Phó Chủ tịch Liễu nói để tôi toàn quyền phụ trách bên này, có lẽ chiều nay bọn họ không có thời gian đến.

- Càn quấy, rất càn quấy rồi.

Trịnh Hiểu Thành hung hăng vỗ bàn một cái, giận dữ nói:

- Cậu gọi điện thoại ngay cho bọn họ, bảo bọn họ về đây.

Chu Khôn Hoa cười khổ nói:

- Chủ tịch Trịnh, Phó Chủ tịch Liễu trước khi đi có đặc biệt dặn: nếu không có gì đặc biệt, tuyệt đối không được gọi điện thoại cho ngài ấy, ngài ấy còn nói mình rất bận.

- Buồn cười, rốt cuộc Liễu Kình Vũ muốn làm gì. Bỏ mặc công việc để tham gia họp báo chó má gì. Loại lãnh đạo này thực sự không xứng với chức vụ, nhất định phải điều chỉnh công tác của hắn.

Vừa nói, Trịnh Hiểu Thành vừa lấy di động ra gọi cho Liễu Kình Vũ.

Thế mà, y bấm đi bấm lại trong điện thoại chỉ truyền ra một giọng nói:

- Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui