Nhìn không ra lối thoát, xin hãy nhanh chóng buông tha. . . Mưa vẫn như trước không ngừng, làm lòng người phiền muộn.
Diểu Đông yên lặng băng bó miệng vết thương cho Lâm Mặc Đình và Lỗ Thanh, Vô Xá vẫn chưa trở về, trong sơn động im ắng không một tiếng người, có thể nghe được một cách rõ ràng tiếng mưa rơi tí tách cùng tiếng củi cháy trong sơn động.
Những vết đao thương trên người Lâm Mặc Đình và Lỗ Thanh dưới ánh lửa chiếu rọi trở nên vô cùng dữ tợn, mùi máu nồng đậm trong không khí như trở nên lắng đọng lại, thật lâu vẫn không thể tan ra. Diểu Đông cúi đầu, che giấu biểu tình không thoải mái của mình.
Có đôi khi không biết vì sao , lại ấp ủ trong lòng có lẽ may mắn phụ hoàng sẽ không hao tổn tâm trí đối phó với mình như vậy.
Diểu Đông nhìn những vết thương trên đầu ngón tay của Lâm Mặc Đình vẫn còn đang chảy máu, kinh ngạc vì ý nghĩ của mình.
Dù sao hiện giờ người nọ đang bận rộn vô cùng, phải thu phục thế lực của Tần Tự Sơn, phải bồi dưỡng vây cánh mới, phải xử lý đủ loại quan viên liên hợp dâng thư thỉnh nguyện phế thái tử, có lẽ sẽ không dành nhiều tâm tư như vậy để đuổi bắt một cái thái tử nghèo túng không có quyền thế. Nhưng cuối cùng vẫn là dòng máu Tần gia chảy trong bản thân đối với đế vương lại quan trọng.
Quan trọng đến một đường một bước cũng không nhân nhượng.
Ngoài sơn động vang lên tiếng bước chân thật nhỏ, ước chừng là Vô Xá sau khi giải quyết mọi chuyện theo kí hiệu lưu lại tìm đến đây.
Diểu Đông quay đầu, thấy thân ảnh Vô Xá mang theo kiếm đứng ở cửa sơn động, nhịn không được thoáng ngẩn ngơ.
“Ổn chứ?” Diểu Đông hỏi.
Vô Xá “Ừ” một tiếng.
“Còn những người đuổi giết chúng ta đâu?”
“Đều đã chết” Vô Xá thản nhiên trả lời.
Ngón tay Diểu Đông đang bôi dược cho Lâm Mặc Đình khẽ run một chút, Lâm Mặc Đình cúi đầu nhìn y một cái, lại nhìn nhìn Vô Xá vẫn còn chìm trong cảnh chém giết vừa rồi, dưới đáy lòng âm thầm thở dài.
Diểu Đông cúi đầu, hai má dưới ánh sáng của lửa làm nổi bất sự nhợt nhạt.
Không phải chưa từng thấy Vô Xá giết người, Diểu Đông sống đến bây giờ trong nơi sóng ngầm dữ dội ở hoàng cung, trên tay cũng không thể không nhiễm một giọt máu tươi.
Nhưng cuộc chém giết kia, Vô Xá quả thực xa lạ đến làm người sợ hãi.
Hai mắt đỏ bừng, nụ cười khát máu giữ ở khóe môi, quanh thân hắn , từng đợt từng đợt tỏa ra sát khí điên cuồng.
Trong màn mưa lạnh giá, kiếm quang chém xuống băng lãnh, Vô Xá vung kiếm điên cuồng tựa như vẫn đang chìm trong cơn ác mộng bị ma quỷ quấn thân, làm cho người ta không khỏi rét run.
Bắt đầu từ khi nào, tất cả mọi người đều thay đổi bộ dáng rồi?
Diểu Đông mờ mịt nghĩ.
Vô Xá, người mà gặp tình huống gì đều không thay đổi lạnh nhạt ứng phó, tựa như ở một lúc không thể nhận thấy, đã bay đến chốn nào. . .
“Ta muốn viết phong thư gửi phụ hoàng.” Trầm tư một lát, Diểu Đông mở miệng nói.
“Cái gì?” Vô Xá đang cởi quần áo ướt sũng đột nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Diểu Đông, “Ngươi nói cái gì?”
Vô Xá trong mắt lóe ánh sáng nghiêm nghị, ngữ điệu trầm thấp có chút dọa người, Diểu Đông dừng một chút, lặp lại lời nói: “Ta muốn viết một phong thư cho phụ hoàng,” y tránh đi ánh mắt của Vô Xá, hơi hơi rũ mi,” Chân chính chứng tỏ lập trường một chút, nói cho phụ hoàng biết ta nguyện ý vứt bỏ thân phận hoàng tử, cùng với thân phận thành viên hoàng thất cùng hết thảy quyền lợi có được.”
Vô Xa nghe vậy ngơ ngác một chút, hắn nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Diểu Đông, thần sắc trở nên phức tạp.
Sau một lúc lâu trầm mặc, hắn nói, “Không được.”
Diểu Đông ôm đầu ngối không nói, Vô Xá thở dài, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nói, “Thuận đế chưa chắc đã tin tưởng, làm như vậy có thể bại lộ hành tung của chúng ta.”
“Vậy phải làm thế nào, phụ hoàng mới có thể tin tưởng đây?” Diểu Đông ngẩng đầu, vẫn không buông nghi vấn trong lòng hỏi.
“. . . Làm cách nào hắn cũng không tin tưởng đâu. . .” Đối với đôi mắt trong suốt của thiếu niên, lúc Vô Xá nói những lời này, hầu kết hơi hơi trượt xuống.
“Không cần lo lắng nhiều như vậy,” hắn nói, “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Ta cũng không muốn quan tâm,” Diểu Đông lại cúi đầu, y nhìn ngọn lửa bập bùng nhảy múa, rọi lên sơn động lúc sáng lúc tối, thản nhiên nói, “Ta chỉ là, không muốn các người chết vì nó.”
Vô Xá cũng tốt, Lỗ Thanh cũng tốt, Lâm Mặc Đình cũng tốt.
Mỗi người bọn họ, dường như đều đối với tương lại ấp ủ bảo nhiêu mong đợi lớn lao, dường như luôn luôn dùng không hết nhiệt huyết, dường như cũng không muốn bỏ mạng nơi xa xăm, đối với cuộc sống này cảm thấy mệt mỏi và phiền chán.
Diểu Đông biết bọn họ làm tất cả đều vì bản thân mình, thế nhưng bản thân lại cảm thấy mệt mỏi và phiền chán.
Vực không nổi tinh thần, giống như đối với tất cả đều mất đi hứng thú.
Nhìn thấy những người đó bất chấp nguy hiểm bảo hộ chính mình, Diểu Đông nói không được lời cự tuyệt. Y thực cảm kích, nhưng cũng vì vậy cảm thấy bọn họ làm như thế không đáng.
Vì một người mệt mỏi chỉ muốn tùy tiện tìm một chỗ nằm xuống lặng lặng chờ chết mà liều mạng, thật sự không đáng.
Diểu Đông không nghĩ đến báo đáp, đành xốc lại tinh thần ngày càng đi xuống, bảo hộ bọn họ giống như bọn họ bảo hộ y .
Ít nhất, khỏng thể để bọn họ vì mình mà chết.
Tuyệt đối không thể.
Vô Xá cẩn thận ôm Diểu Đông đang ngủ vào ngực, để cho y thay đổi một cái tư thế thoải mái hơn.
“Lại ngủ sao?” Lâm Mặc Đình đè thấp âm thanh hỏi, Vô Xá gật gật đầu.
“Ngủ thật nhiều.” Lâm Mặc Đình bĩu môi.
“Y trước kia chung quy ngủ cũng không được tốt lắm, bình thường cả đêm đều mất ngủ,” Vô Xá xuất thần nhìn dung nhan an tĩnh của Diểu Đông lúc ngủ, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, “Từ lúc độc được giải thì trở nên thích ngủ, như là muốn đem mất ngủ trước kia bù vào.”
“Ngủ nhiều như vậy cũng không tốt đâu.” Lâm Mặc Đình nhíu mi, Vô Xá không trả lời, hắn lại hỏi, “Ngươi có phát hiện hay không, nhóm người Hoàng thượng phái tới đối với chúng ta từng chiêu từng chiêu đều muốn giết chết, thế nhưng lại không bao giờ động đến điện hạ?”
Vô Xá nâng mắt, lạnh lùng nhìn Lâm Mặc Đình.
“Loại chuyện này,” hắn sắc mặt âm trầm nói, “Cả đời cũng không thể cho điện hạ biết.”
Lâm Mặc Đình bỗng nhiên bị khí thế phát ra mãnh liệt của hắn làm cho khẽ rùng mình, vội vàng không ngừng gật đầu. Vô Xá nhìn về phía Lỗ Thanh, Lỗ Thanh cũng gật đầu, ý bảo đến chết cũng không nói.
“Còn có chuyện hoàng thượng giấu giếm chuyện thái tử mất tích, cả việc cố gắng áp chế chuyện bầu lại thái tử, cũng không thể cho hắn biết.”
Mái tóc của Diểu Đông cứ như vậy chảy dài trên đất, Vô Xá cẩn thận đem chúng ôm vào lòng, gương mặt không chút biểu tình phân phó những lời này, thế nhưng ánh mắt nhìn Diểu Đông lại tràn đầy nhu tình.
Lâm Mặc Đình ngẩng đầu, xuyên qua ánh lửa đang cháy đối diện với hai người.
Hai người này, một người xinh đẹp tựa như không thuộc phàm trần này, một người thì cẩn cẩn dực dực, si si mê mê, trong tâm trong mắt ngoài trừ thiếu niên trong lòng này, còn những các khác đều không quan tâm.
Trong ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, bọn họ lẳng lặng dựa sát vào nhau, đẹp đẽ đến nỗi làm lòng người khó chịu.
Lúc Vô Xá nhẹ nhàng hôn lên trán Diểu Đông, Lâm Mặc Đình đứng lên, xoay người ra ngoài. Lỗ Thanh thấy bóng lưng của hắn biến mất nơi cửa động, cũng đi theo ra ngoài.
Ngoài sơn động là bóng đêm tĩnh mịch, đè xuống bầu trời âm u , thấp đến nỗi tạo cảm giác vươn tay có thể chạm được.
“Tạnh mưa rồi.” Lâm Mặc Đình nói.
Lỗ Thanh theo tầm mắt cửa hắn nhìn lên bầu trời, ậm ờ đáp: “Đúng vậy. . .”
“Ta lần đầu tiên nhìn thấy điện hạ, trời mưa rất lớn.” Lâm Mặc Đình cười nói.
Lỗ Thanh không trả lời, chỉ yên lặng đứng bên cạnh hắn, chờ đợi đoạn sau.
“Màn đêm hôm đó còn tối hơn hôm nay, trời mưa rất to, ta nằm trong ngõ nhỏ không một bóng người nơi hoàng thành, nghĩ có lẽ mình không đói chết, cũng bị lạnh mà chết.”
Lỗ Thanh rầu rĩ ừ một tiếng, người trong tửu quán ai lại không có một đoạn quá khứ lang bạt chứ? Lời nói của Lâm Mặc Đình làm hắn nhớ tới đoạn ngày cùng đường của mình.
“Lúc điện hạ cầm dù đứng bên cạnh ta, ta còn nghĩ trời đã hết mưa. Mở mắt ra, lại thấy một đứa nhỏ so với ta còn nhỏ hơn.”
“Y đứng trong màn mưa đầy trời, bộ dáng mệt mỏi hình như là đi rất lâu rồi, nhưng đôi giày trắng như tuyết kia, giống như có kì tích lại không dính một chút bùn.”
“Y ngồi xuống hỏi ta, ngươi lạnh không? đói sao? mang ngươi đi tránh mưa được không?, ta không có khí lực trả lời y , y liền quăng luôn dù giấy, hao hết khí lực mà đỡ ta đứng dậy.”
“Thực chật vật a. . .” Lỗ Thanh lẩm bẩm nói.
“Sau đó thì sao?”
“Y sợ ta nửa đường ngủ, một đường nói với ta.” Lâm Mặc Đình khóe miệng khẽ cong, “Nào là y đang học khinh công, sư phụ muốn y mặc áo trắng đi trong mưa, không được dính một giọt nước, y còn nói sự phụ y thực lười biếng, lại tham ăn, còn hay chơi xỏ, sau đó không còn gì nói nữa thế là y cõng ta trên lưng cư nhiên còn niệm bí kíp khinh công, khi đó ta thực sự vì sư phụ của y mà cảm thấy bi ai. . .”
Lỗ Thanh cười lớn: “Đem bí kíp võ công tùy tùy tiện tiện đọc cho người khác nghe, chỉ có điện hạ làm được thôi.”
Lâm Mặc Đình cũng cười, nhưng nụ cười kia, lại ẩn chút chua xót. “Nhiều năm trôi qua như vậy, nhìn điện hạ từng bước từng bước cách xa, lại nhìn Vô Xá dần dần biến thành bộ dạng lo được lo mất hiện nay, ta thực cảm thấy khó chịu,” hắn quay đầu nhìn cửa động u tĩnh cách đó không xa, thở dài, “Ai lại không hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc? Nhưng mà hạnh phúc này. . . Thật sự quá khó khăn đi. . .”
********
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...