Kì thật, cũng không quan trọng
Lưu Quân nói: “Ngươi gạt ta, ” khóe miệng của hắn khẽ giật, lộ ra tươi cười vặn vẹo một cách kì dị, “Ngươi nói dối, ta mới không tin. . .”
“Là thật,” Diểu Đông mở mắt, thản nhiên nói, “Ta cùng Phủ Tử Dục lúc mới hạ sinh đã bị tráo đổi, kì thật hắn mới chính là đứa con của Chu hoàng hậu, còn ta mới là đứa con của Tần quý phi, sự thật chính là như vậy.”
“Ta không tin!” Lưu Quân hô to, “Loại chuyện này sao có thể xảy ra!? Chẳng lẽ hoàng tử bị tráo đổi không bị người nào phát hiện? Chuyện này thật hoang đường!”
“Là chính phụ hoàng tự mình đổi, ” Diểu Đông mím môi, tạm dừng trong chốc lát, còn nói, “Ngươi có thể hỏi phụ hoàng. . . Hoặc là Trang thừa tướng, hắn lúc ấy cũng ở đó.”
Lưu Quân nhìn về phía Thuận đế, chỉ thấy Thuận đế vẫn chằm chằm nhìn Diểu Đông, trong đôi mắt thâm trầm kia cuồn cuộn tình tự khó hiểu, kẻ khác nhìn qua liền sởn gai óc. Lưu Quân lại liếc mắt nhìn Trang Quý , Trang Quý bên kia cũng không có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn như cũ vân đạm phong khinh, đối với ánh mắt của Lưu Quân thì bối rối một chút, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Diểu Đông.
“Ngươi gạt người thôi. . .”
Lưu Quân trước sau vẫn không muốn tin, mà Diểu Đông cũng đã mệt mỏi.
“Ngươi vì che chở cho Phủ Tử Dục mà ngay cả lời nói dối này cũng có thể bày ra. . . Nếu ngươi thực là người Tần thị, sao lại cùng ta hợp tác đối phó Tần Tự Sơn? Nhất định là gạt người. . .”
Gió thổi lá cây tạo nên âm thanh xào xạc, Diểu Đông ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên màn trời tối đen, đột nhiên nở nụ cười.
“Vô Xá?” Hắn kêu, “Ngươi đã đến rồi sao?”
Ánh sáng ảm đạm từ ngọn nến soi xuống cây cối phát ra âm thanh rơi xuống nho nhỏ, tựa như ẩn dấu bóng quỷ lập lòe, Vô Xá từ đó bay ra, ánh trăng lạnh lẽo dát một thân.
“Đi lấy thuốc tẩy trang đến đây.” Diểu Đông nói.
Vô Xá trầm mặc không trả lời , hắn lẳng lặng nhìn Diểu Đông, sâu trong đôi mắt kia tựa như mang chút ưu thương. Yên lặng trong chốc lát, Vô Xá bỗng nhiên xoay người rời đi, tựa như lúc đến, yên lặng không một tiếng động.
Có đôi khi Diểu Đông hoài nghi chính mình thật sự có tồn tại trên thế giới này hay không.
Có lẽ ngày mai thời tiết sẽ rất đẹp, trên bầu trời không biết từ khi nào xuất hiện hai ngôi sao nhỏ, chiếu vào mặt nước thuốc trong suốt đựng trong chậu đồng, phát ra tia sáng nhàn nhạt.
Diểu Đông nhìn thấy chúng nó liền một trận ngơ ngác, sau đó dùng ngón tay khiến vầng sáng màu bạc kia bị khuấy trộn.
“Trước khi Phủ Tử Dục sinh, lúc Thuận đế đăng cơ không lâu, mẫu hậu từng có một đứa con.”
Diểu Đông vừa nói, vừa dùng khăn nhúng nước thuốc rồi lau lớp phấn phủ trên mặt.
“Sau đứa bé kia lại bị quyền thế khuynh thiên của Tần Tự Sơn hại chết, Thuận đế tuy rằng tức giận, nhưng đành chịu.”
Thế nhưng có đôi khi lại nghĩ, trên thế giới này, có thật sự là bản thân mình hay không?
“Sau đó mẫu hậu cùng Tần quý phi đồng thời có thai, dựa trên vết xe đổ, Thuận đế nghĩ ra cách bảo hộ đứa con trai trưởng này.”
Ngữ điệu bình tĩnh kể lại chuyện cũ năm xưa của mình, giống như có tìm thế nào, cũng tìm không được bóng dáng của chính mình.
“Ngươi có biết thụy vân thiên lý, ngân long quấn thân trong truyền thuyết không?
Có đôi khi quay đầu nhìn lại con đường kia.
Có đôi khi trong mơ bừng tỉnh.
Cây cối đình đài lầu các ở cạnh mình đột nhiên trở nên hoàn toàn thay đổi, xa lạ đến mức làm người ta sợ hãi.
Tại nơi kia vội vàng đi qua đám người chưa từng quen biết, phải nhìn đằng trước, ngó đằng sau. Cúi đầu, dựa vào mặt gương của nước trong chậu đồng tìm kiếm, liệu có tìm được gương mặt chân chính của mình?
“Kỳ thật chỉ là một loại hiện tượng thiên văn đặc thù, cũng không giống với lời truyền tụng của bọn họ, là vẩy rồng hạ xuống trên người đứa con cả tượng trưng cho ấn ký bất phàm.”
“Ân ký kia, là vì phụ hoàng muốn che dấu gián điệp, trên vai ta khắc xuống.”
“Phụ hoàng là hận Tần gia, có lẽ vì mất đi đứa con đầu lòng, có lẽ cũng vì cái gì đó, ta không rõ. Trang thừa tướng có hỏi: Vì sao không trực tiếp giết đứa nhỏ này, chấm dứt hậu hoạn?, phụ hoàng trả lời: Trẫm không giết nó , trẫm sẽ để cho Tần gia tự mình giết nó .”
Cõ lẽ sự tồn tại của chính mình đối với thế giới này mà nói, thật ra chỉ là một loại yêu quái.
Nhưng mà ai sẽ sợ hãi? Con người bình thường? Tại sao vẫn không nhìn thấy bóng dáng của mình ? Có người nào có thể trả lời hay không?
Cảm giác tồn tại, chỉ có trong đôi mắt trên khuôn mặt nữ nhân kia mới có thể tìm được, người kia một tiếng gọi “Tử Dương”, giống như ở thế giới kia, khuôn mặt tươi cười thốt ra một tiếng gọi “Diểu Đông”.
“Phủ Tử Dục bị Tần quý phi coi là con thân sinh nuôi nấng, dưới sự bảo vệ của Tần gia có thể bình yên vô sự, ” Diểu Đông buông khăn, ngẩng đầu lên, “Mà ta, đã đáp ứng với mẫu hậu, vì nàng bảo hộ Phủ Tử Dục cả đời bình an.”
Cả đời có thể là bao lâu?
Ngươi có năng lực giúp ta bao lâu?
Mẫu hậu, lưu lại một mình ta trên đời này, có đôi khi ta sợ bị lạc mất mục tiêu nàng đặt cho ta.
Dưới ánh trăng là thiếu niên xinh đẹp đoạt lòng người, nó là sự hòa trộn giữa sự thơ ngây không nhiễm bụi trần cùng diễm lệ dày đặc của sự trưởng thành, một loại khí chất tinh tế.
“Nhìn thấy khuôn mặt này, ngươi hẳn là tin tưởng ta chính là đứa con của Tần quý phi phải không?”
Khuôn mặt tinh xảo kia, có năm phần đường nét xinh đẹp của Tần quý phi, mặc cho ai cũng không thể nhìn lầm. Lưu Quân sắc mặt chỉ một chốc đã trở nên tái nhợt, hắn chết đứng nhìn chằm chằm gương mặt của Diểu Đông, tựa như nhìn chằm chằm một con rắn độc.
“Ngươi gạt ta, ” giọng nói hắn xót xa nói, “Ngươi đã sớm biết hết thảy, nhưng vẫn gạt ta.”
Diểu Đông trầm mặc trong chốc lát, đôi lông mi khẽ rũ, nói: “Ta từng nói qua, có lẽ một ngày nào đó, người sẽ hối hận vì đã biết ta.”
Đó là ngày nào ? Tại lúc nào? Có thể là lúc Diểu Đông nhíu mày nhẹ nhàng băng bó miệng vết thương cho hắn đi, có thể là lúc đó Diểu Đông tâm huyết dâng trào ở bên miệng vết thương hắn thổi nhẹ, trẻ con mà nói: “Đau đớn mau bay đi.” Lưu Quân đột nhiên ôm chặt lấy Diểu Đông, thanh âm run rẩy hỏi: “Ta có thể gọi ngươi là ca ca không?” Sau đó Diểu Đông trầm mặt một lát, cười trả lời: “Ta chỉ sợ có một ngày, ngươi sẽ hối hận .”
“Lúc nói câu kia, trong lòng người thầm cười nhạo ta ngu ngốc đúng không?” Lưu Quân giễu cợt một tiếng, trong mắt không thể không che giấu hận ý, “Nhìn thấy ta vừa nói báo thù, vừa một bên ỷ lại ngươi như vậy, coi ta giống như một con khỉ bị ngươi đùa giỡn xoay quanh, ngươi rất vui vẻ đúng không?”
Vui vẻ sao? Diểu Đông khẽ bừng tỉnh tinh thần.
Lúc được vây trong cái ôm kia, nghe lời nói “Có thể gọi ngươi là ca ca không?”, quả thật có chút vui vẻ, chỉ là lý do này khác với vui vẻ mà Lưu Quân vừa nói, liệu giải thích như vậy, ngươi có tin tưởng không?
“Rõ ràng biết người mà ta muốn giết là chính mình, còn giả mù sa mưa nói cái gì có thể giúp ta đối phó Tần gia, giả mù sa mưa thân cận ta, người có ý đồ gì ?”
“Lưu Quân!” Vô Xá không thể nhịn được nữa hét lớn một tiếng, Lưu Quân lại ngoảnh mặt làm ngơ.
“Ý đồ gì vậy? Đúng vậy, ta chính là đồ đệ của dược vương, ngươi nghĩ muốn lấy trong tay ta viên Duệ thảo phải không? Cái kia dù sao cũng là thánh phẩm. . . Đừng nói ngươi trúng độc cũng là giả? Nhìn ta tân tân khổ khổ chế thuốc cho ngươi, có phải trong ***g cũng cười trộm đi. . .”
Có đôi khi nghĩ rằng, nếu đổi một cuộc sống khác sẽ thể nào nhỉ?
Từng khát khao, từng rung động, từng khát vọng một hạnh phúc.
Nhưng viên Duệ thảo hoàn cuối cùng kia đã đưa cho Phủ Tử Dục, chính mình cũng đã lựa chọn trước một kết cục. Một khi đã như vậy, kỳ thật có tin tưởng hay không cũng không có quan trọng gì, dù sao tương lai, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.
Lúc Vô Xá rút kiếm, Diểu Đông đang trầm mặc không nói đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ta chỉ là muốn tiếp tục sống mà thôi, ” tiếng gào thét của y bị gió lạnh thổi đến tan tác, thanh âm ẩn sự run rẩy, sâu trong đôi mắt hơi hơi phiếm hồng, cất giấu bi ai không ai có thể phát hiện được, “Chỉ muốn sống, chẳng lẽ cũng là sai sao?”
Lúc ấy không ai nói chuyện, trời đất chỉ còn lại âm thanh tiếng tim đập của mình.
Thịnh thịch, thong thả mà nặng nề vang lên, mang đến một chút cảm giác sinh mệnh đang chảy.
“Ngươi nếu hiện tại không muốn giết ta, ” Diểu Đông nhìn thấy Lưu Quân rơi kiếm trên mặt đất vẫn không nhặt lên, trên ngươi mặt tái nhợt mang theo chút mờ mịt, “Ta đây phải về.”
Y chậm rãi đi ra ngoài, lưu lại mọi người tựa hồ bị cái gì bắt lấy hồn, không hề nhúc nhích.
Lúc lướt qua người Thuận đế, người nọ bỗng nhiên bắt lấy tay y , kích động gọi: “Diểu Đông!”
Diểu Đông dừng bước, nhưng không quay đầu.
Y trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: “Tự nhiên nhớ tới chuyện trước đây, sẽ cảm thấy Diểu Đông cùng đại thúc, Tử Dương cùng phụ hoàng, thật sự là có chút mỉa mai.”
Thuận đế mở miệng, muốn nói gì đó, thế nhưng Diểu Đông lại kiên quyết bỏ tay hắn ra, phi thân rời đi.
Vô Xá nhìn thấy thần sắc mọi người đều chật vật giống nhau, dưới đáy lòng lạnh lùng nở nụ cười.
“Trừ khi là đạp lên thi thể của ta,” hắn nhấc kiếm, không có chỉ bất cứ ai cũng không biết nói với ai, “Nếu không đừng mơ tưởng đụng tới một sợi tóc của điện hạ.”
Vô Xá xoay người muốn rời đi, dường như nhìn thấy vật gì đó thật sự nhịn không được quay đầu lại, hướng Lưu Quân đang ngẩn ngơ: “Biết vì sao điện hạ nhận ra ngươi là Tam hoàng tử không?” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Bởi vì bảo bối phật châu ngươi đeo trên tay, là năm đó điện hạ tự tay chọn từng viên, rồi đưa lễ vật này cho Nhất Tuần sư phụ.”
Nhìn thấy khuôn mặt Lưu Quân tràn đầy khiếp sợ, Vô Xá nở nụ cười chế giễu, xoay người biến mất giữa màn đêm.
**********
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...