Tần Trường An bị nó không biết xấu hổ mà chấn kinh, "Chuyện gì xảy ra?!"
Diệu Diệu chần chờ một chút, "Có thể là muốn ngủ cùng chúng ta?"
"Không." Tần Trường An phản ứng lại, vén tay áo, đeo giày đóng cửa đi vào, "Mẹ nó, nó muốn ngủ cùng em!"
Sao không lên trời luôn đi?!
Hắn ôm lấy éo nó kéo ra bên ngoài, mặt đều đen.
Chó săn không dám làm hắn bị thương, hai chân trước cào mặt đất, ngao ô ngao ô cầu cứu nhìn Diệu Diệu.
Diệu Diệu: "........."
Một người một chó từ trong phòng dây dưa đến bên ngoài, Tần Trường An mệt hồng hộc, con chó này cao bằng nửa thân người chắc cũng phải mấy chục cân, cũng không phải đơn giản là có thể kéo đi, mới vừa dừng lại dùng tay lau mồ hôi đã thấy nó nhảy dựng lên nhanh chóng chạy vào trong phòng...
Càng nguy hiểm là lúc nó vừa vào cửa đã thay đổi tư thế, chân sau như bị thương khập khiễng, gian nan đi tới dưới chân Diệu Diệu, liếm liếm lông chân sau, ánh mắt oan uổng nhỏ giọng nức nở.
Diệu Diệu chần chờ một chút, xoa xoa chân sau của nó, "Đau?"
Mới vừa đụng tới, nó ngao ô một tiếng cơ thể giật giật, nhìn là biết đau không chịu được, gian nan đặt đầu trên đùi Diệu Diệu muốn vuốt ve, làm nũng.
Ô ô, đau, tiểu tiên nữ, muốn sờ sờ...
Tần Trường An sợ ngây người, quả thực muốn bùng nổ, con chó này thành tinh à?!
"Mày đứng lên cho tao!" Hắn nổi giận đùng đùng, "Giả vờ cái gì, tao làm gì mày?!"
Con chó to lớn ủy khuất rụt rụt, nước mắt rơi xuống.
Diệu Diệu: "...... Ai, nếu không để nó ngủ ở đây?"
Tần Trường An: "........."
Tần Trường An nổi giận đùng đùng cầm bánh bao trong bát của nó ném vào ổ gà, cho gà ăn cũng không cho mày ăn!
Lão tử mang mày về thế mà mày lại làm thế, mày làm tao quá thất vọng!
Lại biết diễn trò, giả vờ ủy khuất bán manh!
Giả vờ giả vờ giả vờ! To đùng đùng như thế còn không biết xấu hổ làm nũng?!
Chó săn đắc ý lắc lắc cái đuôi:...... Không biết xấu hổ a.
Sau một lúc lâu.
...... Nhưng để nó ngủ cùng tức phụ mình... Thật sự không vui.
Tần Trường An trái lo phải nghĩ, hạ quyết tâm. Thanh âm thấp thấp, "Tức phụ ~ anh không muốn để nó cùng chúng ta, làm nó đi ra ngoài được không nha..."
Hắn có chút cứng đờ, học con chó không có lương tâm kia, đặt đầu trên đùi tức phụ cọ cọ.
Chó săn: ".........???"
Diệu Diệu: "Được được được." Ai nha, bạn lữ đều làm nũng, một con mèo tốt biết sủng bạn lữ như cô sao có thể không đồng ý?!
Tần Trường An thuận khí, cảm thấy mình get được một kỹ năng mới, làm một lần rồi, cảm giác xấu hổ khi làm nũng tức phụ cũng ném, liếc nhìn con chó ngu xuẩn kia, không ngừng cố gắng, "Anh không nghĩ thấy nó ~ em đuổi nó ra ngoài đi ~"
Diệu Diệu nháy mắt cảm thấy bạn lữ của mình quá manh: "Được được được, không thành vấn đề..."
Chó săn ngốc ngốc, không dám tin tưởng mình vừa dạy đồ đệ đói chết sư phụ......
Nó nhìn cửa bị đóng lại, chuyển vòng cắn cái đuôi, con người giảo hoạt!
Ngày hôm sau, Trường An cùng Diệu Diệu tiếp tục đi trấn trên bán măng. Đây là lần thứ hai đi, coi như là quen cửa quen nẻo.
Có thể là những người trong trấn tuyên truyền, hôm nay người tới mua càng nhiều, trên cơ bản hắn mới vừa mở cửa, cũng đã có rất nhiều người vây quanh chỗ này.
Hôm nay bọn họ thu hoạch nhiều hơn ngày hôm qua, được hơn 30 đồng. Hai người dọn quán, xem thời gian còn sớm liền đi dạo xung quanh.
Ngoài dự kiến, thế nhưng ở trong một quầy hàng thấy một người bán trứng gà, trong mười mấy quả còn có trứng gà rừng.
Tần Trường An mày kiếm nhướng lên, "Đồng chí, trứng gà này bán thế nào?"
Lão nông ngẩn người, ngập ngừng hai giây, "Đắt hơn trứng bình thường một phân, ba phân tiền một quả."
Ông sợ hắn ngại đắt, có chút nôn nóng vội vàng nói, "Tiểu tử, cậu đừng ngại đắt, quả này không giống trứng gà bình thường, đây là ta vất vả tìm trên núi, rất có dinh dưỡng, rất tốt cho trẻ nhỏ và phụ nữ mang thai, nếu không phải trong nhà không có tiền, ta tình nguyện để lại cho cháu ăn..."
Trường An gật gật đầu, cũng không trả giá, "Được, ba phân thì ba phân, tôi lấy hết."
Lão nông nháy mắt liền cười tươi, chà xát tay, "Được được, của cậu đây."
Trường An đem trứng gà đặt ở sọt tre, để Diệu Diệu ngồi vững, chạy xe bò còn có vài phần cao hứng, "Vừa lúc, tức phụ, gà mái nhà mình không phải đang ấp trứng sao? Mấy quả này cũng ấp luôn."
Diệu Diệu nghiêng nghiêng đầu, "Đến lúc đó nhà của chúng ta sẽ có thật nhiều gà nhỏ, ăn không hết a."
"Anh thực thích nghe em nói nhà chúng ta..." Trường An ôm cô, vừa nghe liền vui vẻ, "Sao lại ăn không hết, mỗi ngày ăn một con a, không phải em thín ăn thịt sao? Nếu không thì mang đi bán, hiện tại..."
Mang đi bán?
Tần Trường An nói đến một nửa, đột nhiên ngừng, mắt sáng rực lên, gà ba mao một cân, một con gà không sai biệt lắm có thể kiếm hơn một khối, gà lớn nhanh, hai ba tháng là có thể bán... Một con gà nhìn không ra, nếu hắn nuôi nhiều thì sao?
Nếu nuôi một nghìn con sẽ được hơn một nghìn khối a.
Đến nỗi doanh số cũng không cần sầu, trong chợ đang cần thịt ăn, gà cũng sẽ không không có người mua...... Nếu có gà rừng thì càng tốt, loại trứng gà này càng hiếm, hắn có thể nuôi để tăng sự đặc sắc.
Nhưng cần tiền vốn mua gà nhỏ vì bây giờ gà nhỏ tương đối nổi, miễn phí là không được, nhưng tiểu kê không đắt a, hắn bán măng mấy ngày nay, tiền vốn chắc cũng sẽ đủ.
Tần Trường An ở trong đầu suy tư một hồi, đột nhiên ôm Diệu Diệu hôm một cái vào mặt cô, thần thái tươi sáng, "Tức phụ! Em đúng là phúc tinh! Anh nghĩ được cách kiếm tiền rồi!"
Diệu Diệu tò mò a một tiếng.
Tần Trường An khí phách hăng hái, "Đi, về nhà rồi nói."
Xe bò ục ục chạy về nhà.
Tần Trường An nói suy nghĩ của mình cho Diệu Diệu nghe, ôm eo cô, hỏi Diệu Diệu thế nào, nếu lỗ thì làm sao bây giờ.
Diệu Diệu chụt hôn hắn một cáu, ánh mắt sáng lấp lánh, "Trường An giỏi quá! Em ủng hộ anh." Lỗ cũng không sao, còn không phải là không có tiền sao.
"Được! Chúng ta liền làm!"
Trường An bị cô cổ vũ làm cho trong lòng nóng lên, hận không thể hiện tại liền vén tay áo đi làm luôn.
Hắn muốn cho cô có cuộc sống tốt nhất!
Làm tất cả mọi người tới hâm mộ cô!
Buổi chiều lúc mẹ tới chơi, Tần Trường An liền nói cho bà, tạm thời hắn chưa nói muốn mở trại nuôi gà, chỉ nói nhờ bà tìm gà con, càng nhiều càng tốt, hắn phải dùng để kiếm tiền.
Bà rất yêu con trai,, Tần Trường An nói cái gì chính là cái đó, lại vừa nghe là phải để kiếm tiền, lập tức vỗ ngực, "Yên tâm đi con trai, mẹ nhất định làm được."
Đến nỗi có thể bị lỗ hay không, chê cười! Con trai bà thông minh như vậy, sao có thể bị lỗ?!
Bốn người liên tục làm năm sáu ngày, đào hết măng trong rừng trúc, được hơn hai trăm đồng, chính là mệt không ít.
Sau khi kết thúc, Tần Trường An cùng Diệu Diệu thương lượng, đưa cho hai ông bà mỗi người mười đồng, để bọn họ giữ lại mua đồ, làm hai ông bà cảm động nước mắt lưng tròng.
Lúc sau thuận tiện nói để bọn họ thu mua rau xanh trong thôn, một phân tiền một cân.
—— cái này không kiếm được nhiều, nhưng cũng có chút lãi nhỏ.
Sắp xếp xong mọi chuyện, Tần Trường An cùng Diệu Diệu nghỉ ngơi vài ngày. Tần Trường An mới nhớ tới trứng gà rừng, mang theo chó săn lên núi tìm gà mái.
Buổi chiều, Diệu Diệu đi ra ngoài hỏi mẹ tình hình thu mua rau xanh... Bà ở giữa thôn mở một sạp nhỏ, vừa nói chuyện vừa thu mua rau xanh.
Lúc Diệu Diệu đến, một đám người đang nói đến chuyện của Trần Duyệt Duyệt, nói Tần Quốc Khánh đi phía nam làm thương nhân, hình như là tức phụ Trần Duyệt Duyệt bắt đi, hai ngày trước mẹ của Tần Quốc Khánh đang ở nhà mắng.
Nông thôn cơ hồ không có bí mật, mấy bà mẹ ngươi một câu ta một câu, "Thương nhân cũng không phải dễ làm, nghe nói ngồi xe lửa pải ngồi mấy ngày mấy đêm, lúc Quốc Khánh trở về, hai người đều gầy thành gậy a."
Bà đang nói hứng khởi, nhìn thấy Diệu Diệu liền vẫy vẫy tay, cũng không dừng lại, "Con dâu, con đã đến rồi, vừa lúc, mẹ thu được một ít, con lấy luôn đi."
Diệu Diệu nghe được đại khái, nghe thấy bà nói bèn gật đầu.
Không nghĩ tới mới vừa đi sang chỗ rẽ, liền thấy Trần Duyệt Duyệt đang chờ cô...... Diệu Diệu có chút kinh ngạc, "Sao cô lại gầy thành như vậy?" Còn đen thật nhiều, thật tiều tụy...
Trần Duyệt Duyệt khuôn mặt mang theo ý cười đột nhiên cứng đờ, "Tôi giảm béo."
Diệu Diệu nga một tiếng, "Không phải cô đi phía nam so?"
Trần Duyệt Duyệt gật đầu, một lần nữa thả lỏng lại, "Tôi xác thật cùng đi, vừa trở về."
Cô ta cười rộ lên, "Làn này tôi tới để hỏi coi, hai người có muốn làm một lần với bọn tôi không? Tần Trường An vẫn luôn ở nhà nhàn rỗi cũng không có chuyện gì, không bằng để hắn tới hỗ trợ, cho hắn chút tiền."
Cô ta cùng Tần Quốc Khánh hai người có chút mệt.
"Không muốn không muốn." Diệu Diệu liên tục lắc đầu, cô cũng không muốn Trường An đi ra ngoài, hắn đi ra ngoài cô sẽ nhớ hắn! Cũng không ai mua đồ ăn ngon cho cô, cô không cần!
"...Cô cũng khinh thường thương nhân?" Trần Duyệt Duyệt nhíu mày, những người này không biết về sau sẽ phát triển như thế nào, "Tôi nói cho cô, tôi sẽ sẽ không hại cô, làm thương nhân là việc có thể kiếm tiền, có tiền mới có thể ăn uống tốt hơn, hiện tại những người trào phúng..."
Xuy. Cô ta khinh thường, về sau bọn họ mới biết hối hận.
Diệu Diệu lắc đầu, "Không phải a, hơn nữa, bây giờ tôi ăn uống rất tốt."
Trần Duyệt Duyệt nhíu mày, "Đấy là cô chưa thấy qua bên ngoài!" Người bên ngoài hiện tại bây giờ đều mặc quần áo vải tổng hộ,...... Cô cùng Tần Quốc Khánh một chuyến mệt chết mệt sống được hai trăm khối, đều không nỡ mua một bộ, huống chi cô ấy.
Cô ta khinh thường, "Ăn bánh bao đen tốt cái gì, bây giờ người ta đều ăn bánh bao trắng, nói nữa, Tần Trường An có thể có bao nhiêu tiền, cho dù có tiền cũng đều đi đánh bạc, sao có thể để trong tay cô, cô đi theo tôi..." Cô ta nói nhanh.
Diệu Diệu nghe cô ta nói Trường An, không cao hứng, xị mặt xuống, "Không cho cô nói Trường An!"
Còn có, "Tôi đang ăn bánh bao trắng, mặc quần áo sợi tổng hộ," cô nâng nâng cằm, nghiêm túc mà kiêu ngạo vì Trường An nhà mịn, "Đều là Trường An mua cho tôi...... Trường An tốt nhất giỏi nhất ╯^╰"
Tần Thắng Lợi đi ngang qua vừa lúc nghe thấy Diệu Diệu nói câu cuối cùg, dưới chân vừa trợt, thiếu chút nữa đâm tường.
Tổn thọ, vợ chồng hai người ngược cẩu còn biết luân phiên a.
Trần Duyệt Duyệt mắc kẹt, không dám tin tưởng, "...... Cô nói cái gì???"
Tác giả có lời muốn nói:
Diệu Diệu: Người cùng người là không giống nhau! ╯^╰
Trường An có 20 khối cũng mua cho tôi, huống chi hai trăm! Hừ, Trường An tốt nhất!
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...