Ngồi trong phòng khách, Cẩn Gia Lạc giúp Phó Gia Du xử lý vết thương trên tay, Cẩn Thiên cũng ngồi ở một bên, Cẩn Gia Tú thì ngồi bên cạnh Phó Gia Du nhíu mày nhìn.
Cẩn Gia Văn kiểm tra mấy cái xác rồi mới lên tiếng:- Trên người của bọn họ đều có kí hiệu con rồng, chắc là người của bang Hắc Long, anh hai, giữa chúng ta và bang Hắc Long có mâu thuẫn gì thế?- Bang Hắc Long? Lần trước mấy người của bang Hắc Long cùng chúng ta tranh mua một kho hàng, cuối cùng chúng ta giành được nhưng cũng không xảy ra mâu thuẫn quá lớn, bọn họ sao lại phái người đến đây chứ? – Cẩn Gia Lạc nhíu mi thắc mắc.Cẩn Thiên rốt cuộc lên tiếng:- Chuyện này hai người các con lập tức phái người điều tra – Lại quay sang Phó Gia Du quay sang quan tâm hỏi han – Phó tiểu thư, chuyện hôm nay cảm ơn cô, lại còn khiến cô bị thương, thật sự xin lỗi cô.Phó Gia Du không để ý trả lời:- Cẩn lão gia, chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi, người đừng để ý quá.Cẩn Thiên khoát khoát tay nói:- Phó tiểu thư, không, lão già này sẽ giống như Lạc nhi gọi con một tiếng Tiểu Du, con đã thân thiết với Lạc nhi và Tú nhi như vậy, cứ gọi là bác Cẩn là được – Huống chi ông nhìn ra nhi tử của ông có tình cảm với cô gái này, tình cảm của cô gái này với con gái của ông cũng rất tốt.Nhìn Cẩn Gia Lạc và Cẩn Gia Tú một cái, Phó Gia Du ngoan ngoãn sửa miệng:- Bác Cẩn.Cẩn Thiên nhếch miệng cười từ ái nói:- Được rồi, bây giờ trời đã tối rồi, Tiểu Du, con ở lại đây một đêm đi.Phó Gia Du không suy nghĩ đã mở miệng từ chối:- Bác Cẩn, không cần đâu, bây giờ con tự mình về nhà cũng được.- Chị Gia Du, chị ở lại đây đi, ở chung phòng với em, bây giờ chị quay về em không yên tâm lắm – Cẩn Gia Tú cũng lên tiếng thuyết phục Phó Gia Du.Cẩn Gia Lạc cũng mở lời đề nghị:- Tiểu Du, em ở lại một đêm đi – Hiện giờ tình hình của Cẩn gia đang lộn xộn, hắn không thể đưa Phó Gia Du về nhà, lại không yên tâm để cô về nhà một mình.- Nhưng… - Phó Gia Du vẫn do dự, cô không quên ở đây còn một người không ưa cô cho lắm, ánh mắt ngập ngừng dừng trên người của người đó.Cẩn Gia Văn cảm nhận ánh mắt của Phó Gia Du, lúc này mọi người cũng đưa mắt nhìn hắn, Cẩn Gia Văn sờ sờ mũi bất đắc dĩ nói:- Ở lại cũng được – Người ta dù sao cũng đã cứu gia đình hắn, nếu bây giờ hắn lại nói lời móc mỉa thì không thích hợp lắm.Nếu Cẩn Gia Văn cũng đã nói như vậy, cô lại không muốn khiến cho Cẩn Gia Lạc và Cẩn Gia Tú thất vọng, rốt cuộc gật đầu đồng ý:- Được thôi.Đêm hôm đó, Phó Gia Du ở cùng phòng với Cẩn Gia Tú, hai người nói chuyện một lúc Cẩn Gia Tú đã quá mệt mỏi ngủ quên mất, Phó Gia Du lại vì lạ giường hoặc cũng có thể bởi vì trong lòng có chuyện nên không ngủ được.
Để không đánh thức Cẩn Gia Tú nằm bên cạnh, Phó Gia Du cẩn thận ngồi dậy, cố gắng không phát ra thanh âm rời khỏi phòng đi dạo trong sân vườn.Trời hơi se se lạnh, cảm giác lạnh lẽo cũng len lỏi trong tim Phó Gia Du, đã rất lâu rồi nhưng cô chưa tìm được bất cứ manh mối gì về vụ án năm xưa, hôm nay lại bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, cô có chút nản lòng thoái chí.
Khi Phó Gia Du đang trầm tư suy nghĩ thì bỗng sau lưng bất ngờ có người gọi cô:- Tiểu Du.Quay lại nhìn thấy Cẩn Gia Lạc, Phó Gia Du bất giác mỉm cười, hắn đến gần mở miệng hỏi:- Tiểu Du, sao em còn chưa ngủ?- Không ngủ được nên ra vườn đi dạo một chút thôi – Phó Gia Du đáp lại.Cẩn Gia Lạc mỉm cười mở miệng đề nghị:- Vậy anh đi dạo cùng em.Phó Gia Du nhìn Cẩn Gia Lạc rồi gật đầu một cái xem như đồng ý, hai người cùng dạo bước đi trong vườn.- Chuyện hôm nay đã điều tra được ai làm chưa? – Phó Gia Du quan tâm hỏi han.Cẩn Gia Lạc cũng không giấu diếm trả lời cô:- Chắc là có liên quan đến bang Hắc Long, anh đã giao việc này cho Gia Văn điều tra, Gia Văn sẽ biết nên làm thế nào.Nghĩ đến thân phận của Cẩn Gia Văn, Phó Gia Du cũng cảm thấy giao việc này cho Cẩn Gia Văn khá ổn.- Cũng tốt thật – Phó Gia Du cảm khái.Cẩn Gia Lạc có chút không hiểu hỏi:- Cái gì cũng tốt?- Thì có anh trai em gái thật tốt, tôi từ nhỏ không cha không mẹ không anh chị em thực sự rất cô độc, cho nên tôi vô cùng hâm mộ mọi người – Phó Gia Du cũng không giấu diếm cảm xúc của mình, dường như sự tồn tại của Cẩn Gia Lạc có chút đặc biệt hoặc cũng có lẽ trong bầu không khí yên tĩnh này, Phó Gia Du muốn trút hết bầu tâm sự.Nhìn trong đáy mắt của Phó Gia Du chất chứa hâm mộ xen lẫn cô đơn, Cẩn Gia Lạc khe khẽ đau lòng, nhưng lại có chút khó hiểu hỏi:- Không mẹ? Nhưng hôm trước anh vừa gặp mẹ em mà.Phó Gia Du có chút đứng hình, đúng là nói nhiều sai nhiều mà, nhưng nói cũng đã nói rồi, cô cũng không tiện rút lời lại mở miệng giải thích:- Người mẹ đó chỉ là người mẹ nuôi tôi lớn mà thôi.Cẩn Gia Lạc bỗng nắm lấy tay của Phó Gia Du, đợi cô kinh ngạc quay người nhìn sang, đối diện với ánh mắt của cô mới chân thành nói:- Tiểu Du, em hãy để anh ở bên cạnh em, anh sẽ bảo vệ yêu thương em, anh sẽ cho em gia đình, bù đắp tất cả những gì em đã thiếu thốn hơn hai mươi năm qua.
Em có đồng ý cho anh cơ hội này không?Nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, lại nhớ đến hình ảnh Cẩn Gia Lạc bồi bên người của cô, chăm sóc cho cô, cùng cô vượt qua sinh tử, không biết từ lúc nào giữa bọn họ đã có nhiều kỉ niệm như vậy, đáy lòng của cô mềm mại, lại có chút ngọt ngào, đối diện với tình cảm chân thành của Cẩn Gia Lạc dường như đã tạm thời quên mất thù gia hận nước, lần đầu tiên để tình cảm lấn át lý trí, nhếch miệng khẽ cười gật đầu đồng ý.Thời gian này Cẩn Gia Lạc coi như cũng có chút hiểu Phó Gia Du, tính cách của cô có lòng đề phòng người, rất khó tin tưởng một ai đó, hắn cũng không nghĩ lần này sẽ nhận được câu trả lời của cô, chỉ là muốn nói rõ tình cảm của bản thân mà thôi.
Vì thế khi cô gật đầu, hắn dường như không tin vào mắt mình, ngập ngừng hỏi:- Tiểu Du, em… em… em vừa gật đầu sao? Em đồng ý rồi sao?Ý cười trên mặt của Phó Gia Du càng rõ, mở miệng xác nhận lần nữa:- Em đồng ý với anh.Cẩn Gia Lạc kích động lập tức ôm lấy Phó Gia Du, miệng không ngừng nói:- Tốt quá, thật tốt quá rồi.
Tiểu Du, cảm ơn em, anh nhất định không khiến cho em thất vọng.Nghiêng đầu dựa vào vai của Cẩn Gia Lạc, tay cũng đưa lên ôm hắn, đáy lòng của Phó Gia Du chưa từng cảm thấy bình yên như lúc này, trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
Đêm càng về khuya, thời tiết càng lạnh lẽo nhưng hai người bọn họ lại không hề cảm thấy lạnh chỉ có ấm áp và bình yên, hai trái tim dường như càng gần nhau hơn.
Phó Gia Du tự nhắc nhở bản thân: “ Hãy để cho cô buông thả một lần này thôi, để trái tim có thể quyết định, bỏ qua lý trí của mình một lần mà thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...