"Được rồi, đừng bàn đến chuyện tiền công trấn trên nữa.
Chờ người báo tin vui đến, cha phải đi vay tiền".
La lão gia tử tuy rằng mắng La Hữu Hiếu nhưng mà vẫn để lời của La Hữu Hiếu ở trong lòng.
Nhất thời ngũ vị tạp trần, không biết là cái tư vị gì, chẳng qua là ra ngồi ở cái ghể đẩu trong sân, lạch cạch lôi tẩu thuốc lá rời ra hút.
"Vâng, cha, con cùng nương hắn đã muốn hỏi qua chuyện hôn nhân của Văn Danh, Văn Danh thực ra cũng vừa ý chất nữ nhà mẹ đẻ Triệu thị, nếu cha nương đồng ý, mấy ngày nữa con đi Triệu gia thôn tìm đại cữu thương lượng".
La lão gia tử: "Văn Danh vừa ý là được, nhân dịp này đề cập đến cũng được.
Con lên trấn trên tìm bà mối truyền lời".
La Hữu Hiếu: "Cha, bà mối thì nương đứa nhỏ đã tìm được rồi, chính là sính lễ cần năm mươi lượng bạc.
Nhưng mà nhìn tình huống nhà chúng ta, cha nương cũng biết, hiện tại không xuất ra được nhiều bạc như vậy.
Đại cữu Văn Danh cùng biểu muội cũng thông cảm, lại hỗ trợ Văn Danh, chuẩn bị đồ cưới cũng không ít, đã nói không cần chuẩn bị nhiểu sính lễ như vậy, chuẩn bị năm lượng bạc không cho nhà người khác chế giễu, chính là nghĩ sau khi vợ chồng son kết hôn có thể ở trấn trên.
Thứ nhất Văn Danh đến trường, không thể chậm trễ Văn Danh thi cử nhân; thứ hai vợ Văn Danh cũng có thể chiếu cố Văn Danh, đỡ Văn Danh đọc sách đến mệt; thứ ba, hai người sống cùng nhau cũng thể làm cho cha sớm ngày ôm chắt trai".
Người trong thôn sính lễ bình thường đều là bảy tám lượng bạc, cũng có người ít, người nhiểu.
"Năm lượng bạc cũng không phải rất nhiều, đại cữu của Văn Danh là người tốt, biểu muội của Văn Danh cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết vì Văn Danh lo lắng.
Chính là trước đây Văn Danh đều ở trong thư viện, vậy nếu hai người ở trọ cùng nhau cũng không được".
La Văn Danh thật sự ở trấn trên đọc sách, trấn trên gần thư viện, cũng không lớn.
Mỗi tháng cần rất nhiều bạc, chỗ nghỉ ngơi mà thư viện cấp cho này chẳng khác nào nhà trọ.
"Cha, vậy được rồi.
Nếu Văn Danh dẫn theo vợ khẳng định không thể ở lại thư viện.
Đến lúc đó ở phụ cận của thư viện tìm cho vợ chồng son bọn hắn thuê một cái tiểu viện.
Vốn biểu muội Văn Danh còn bảo lấy đồ cưới mua cho Văn Danh một cái tiểu viện, con lập tức ngăn lại, vốn chúng ta không đưa ra được sính lễ gì, cữu cữu Văn Danh còn ra nhiểu đồ cưới như vậy, nếu lại dùng đồ cưới mua cho Văn Danh một tiểu viện chúng ta nói thế nào cũng không được".
La lão gia tử thấy con trai lớn nói như vậy, gật đầu cười nói: "Ta đã nói không nhìn nhầm lão Triệu gia, thân gia này lại nhân nghĩa.
Chúng ta cũng không thể vì quan hệ họ hàng mà chiếm tiện nghi như vậy, đừng mua cho bọn hắn tiểu viện, nếu chúng ta không mất mặt, nhưng Văn Danh cũng thật mất mặt, con cản lại đúng rồi".
La Hữu Hiếu thấy La Lão gia tử nói như vậy, liền tiếp lời: "Cha, con muốn nói là, viện này nên là chúng ta mua, dù sao về sau cũng là của La gia chúng ta.
Cha, người nghĩ lại, Văn Danh là đại tôn tử của ngài, hiện tại chính là tú tài, mua cái tiểu viện làm sính lễ, điều này làm cho người ta nhìn thuận mắt hơn, hơn nữa viện này về sau vẫn là của Văn Danh, cũng là của La gia chúng ta".
"Một cái tiểu viện trên trấn tiện nghi cũng phải bảy tám mươi lạng, bình thường tiểu viện phải trên trăm lượng, chúng ta không có nhiều bạc như vậy, lần trước vay bạc còn chưa có trả đâu.
Ta xem, về sau nếu Văn Danh kết hôn liền thuê một cái, hiện tại đừng mua".
La lão gia tử đâu có biết tâm tư của La Hữu Hiếu, chính là lúc này nói đừng mua tiểu viện, chính là về sau Văn Danh đọc sách bạc cũng không đủ.
Năm nay mùa màng lại như vậy, chính mình tóc bạc trắng cả rồi.
La Nhiễm nghe đại bá nói như vậy, trong lòng sáng tỏ, vậy nếu mua phòng ở trấn trên làm phòng ở cho La Văn Danh ở sau khi kết hôn, phòng kia khẳng định là của nhà đại bá, chẳng còn liên quan gì đến những người ở La gia.
Bàn tính đánh thật tốt đấy, chính là nhìn thấy tình cảnh như vậy, hiện tại tuy rằng tiền bạc trong tay Tần thị, cũng không có nhiều bạc như vậy, còn muốn lấy ra cũng không lấy ra nhiều như vậy.
Nhà đại bá này làm sai lại lộ vẻ nắm tiền bạc trong tay vậy, chính mình không kiếm đi, nếu kéo dài khẳng định lại đi vay họ hàng rồi.
Bên này tự không cần phải nói, biết hôm nay sẽ báo kết quả của việc thi tú tài, nếu là đỗ tú tài, người báo tin sẽ lại đây.
La lão gia tử trong lòng rất quan tâm, vẫn ngồi ở trong viện, phương hướng kia chính là có thể nhìn đến sân cửa.
Sau khi ăn xong cơm sáng, đến giờ ngọ, người báo tin vẫn không đến.
La lão gia tử lúc đầu kích động, kiêu ngạo, lại thất vọng, hiện tại không ôm hi vọng nữa.
Lạch cạch hút thuốc, chỉ ngồi yên một ngày liền quay về.
Có lúc La Hữu Hiếu oán trách, ngay từ đầu nói sai dịch lười biếng làm chậm trễ lộ trình, sau dần dần cũng không thể không tin sự thật, liền chửi ầm lên người bán bài thi lần trước, nói xong nháo lên muốn tìm bọn họ đem bạc trả lại, bị La lão gia tử lớn tiếng ngăn lại.
Mùa hè nhiệt độ không khí vốn cao, lại thời gian dài không có trời mưa, mang theo một tia oi bức, thổi đích cũng là gió nóng.
Tuy rằng lão gia tử ngồi ở trong viện có cây bóng mát nhưng là tránh không được nóng.
Hơn nữa trong lòng lo lắng, lại có vẻ ngột ngạt vô cùng.
Sau khi ngăn lại hành động của La Hữu Hiếu, La lão gia tử cảm giác ánh mắt biến thành màu đen, thân mình loạng choạng, may mắn là ngồi, không có ngã xuống đất.
Lại ngồi im một lúc lâu mới cảm giác khá lên.
Cuối cùng đứng dậy chậm rãi quay về phòng.
"Xem thân thể của ông, nóng như vậy còn ngồi ở trong viện.
Nghĩ muốn phơi nắng cũng không nhìn xem xương cốt của mình có thể phơi được không".
Tần thị nhìn La lão gia tử ngồi trong phòng, nhớ đến chính mình khuyên hắn cũng không về phòng, bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
"Haizzz, đừng nói nữa.
Ta ngồi ở dưới gốc cây, làm sao nắng được..".
"Xảo Nhi, gọi Văn Danh lại đây".
La lão gia tử ngồi vào kháng nói.
Chỉ chốc lát, La Văn Danh nghiêm mặt đi vào, ngay lập tức gọi một tiếng "gia gia".
La lão gia tử thấy đại tôn tử sa sút, mở miệng nói: "Văn Danh à, lần này không đỗ tú tài, đừng nản chí, lần sau có thể thi lại.
Hàng năm người tham gia nhiều như vậy, trúng cũng không có mấy.
Thi tú tài có bao nhiêu người, đây là chuyện hàng ngàn người đi qua cái cầu độc mộc.
Hiện tại cháu còn nhỏ, lần đầu thi không đỗ cũng là chuyện bình thường, lần sau lại thi lại.
Chính là lúc ấy quan lão gia lợi hại trong thôn chúng ta cũng thi hai lần mới trúng cử nhân.
Không cần để ý người khác nói gì, trở về đọc sách cho tốt đi".
"Gia gia, cháu biết rồi".
La Văn Danh giờ tư vị gì cũng có, khẩn trương, chua xót, rầu rĩ, oàn hận..
chính là cúi đầu, nghe La lão gia tử nói như vậy trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi ở trong phòng hứng chịu một loạt đả kích của cha nương, muội muội, đặc biệt là muội muội, biết mình không đỗ tú tài, chính là bộ dạng không tin, mất lí trí, may mắn được nương trấn an lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...