Thời tiết mỗi ngày một nóng hơn, trong viện kề bên quả đào hái về bỏ hột xong đem đi chưng nấu, hơi thở thơm ngọt quanh quẩn suốt ngày, thu hút không biết bao nhiêu muỗi, tuy lúc chạng vạng sau khi xong việc là đốt lá ngải cứu, nhưng vẫn có muỗi ở trong phòng bay khắp nơi.
Hạ Xuyên và bọn Tiểu Hàn không đươc ngủ ngon, mỗi ngày mở trừng mắt đắp chăn mỏng, hoặc là cút đến cạnh tường, nhưng mỗi ngày đều có thêm những nốt sưng đỏ, làm mọi người thấy rất đau lòng. Suy nghĩ không biết bao nhiêu biện pháp cũng không thấy hiệu quả, cuối cùng Đại Lâm đóng thêm bốn cây cột gỗ quanh giường lớn, vây màn chung quanh, bọn họ ở bên trong lăn lộn thế nào cũng không bị muỗi cắn, có thế mới yên tĩnh một chút. Chỉ có Hạ Xuyên quyệt miệng không vui, “Như vậy chúng ta như bị đặt ở lồng hấp, hừ!”
Khó trách ngày ấy Lí Đắc Hà trực tiếp trở lại bên vùng đất vừa mua, bên đó so với trong nhà càng bận rộn hơn, vừa phải dựng lều lớn bên ngoài, lại phải xây nhà, Lí Đắc Tuyền và Đại Lâm hai người bận hết một thời gian, đã bắt đầu làm ông chủ, mỗi ngày đối phó với gỗ, nói là thời gian không đợi người.
Thời gian qua thật nhanh, nháy mắt sẽ đến tháng sáu, là sẽ thu gặt lúa, cấy mạ, chờ thu thóc vào kho xong mới được nghỉ tạm. Vừa vào thu, người làm việc vui nhiều hơn, bọn họ không muốn chậm trễ thời cơ năm nay.
Cốc Vũ luôn lo lắng chuyện mứt đào, không thể cứ kéo dài mãi, không lý do gì cũng không thể để bọn hắn tự tìm phiền phức, lại nói cũng không phải nửa khắc hoặc một khắc có thể giải quyết được. Làm buôn bán, thiên hạ muốn bắt chước theo phong trào là chuyện bình thường, chỉ cần không mạo dùng danh nghĩa Đào trang hại người làm việc bất nghĩa. Triệu Thị bên kia cùng Bát Phương Lâu quan hệ tốt hơn, mứt đào năm nay sợ là chỉ có thể từ từ qua như vậy.
Gần đây ở thôn trang có rất nhiều người tìm tới cửa, trùng hợp là lúc người lớn đều ở bên ngoài, Vương Thị và Hứa Thị vốn không nhúng tay vào việc này, không bằng để Cốc Vũ nói chuyện, mà những người đều kêu Cốc Vũ giúp đỡ thu quả đào của họ.
Cốc Vũ có chút đau đầu, đầu tiên định sẽ đáp ứng, nhưng chuyện mứt đào năm nay sợ bán không được, nếu mua hết số đào chia cho các hộ về làm, chỉ sợ...
Có đôi khi cự tuyệt người khác so với cầu người khác càng khó khăn hơn, nhất là đều là hương thân cùng khổ. Cốc Vũ không biết phải từ chối như thế nào mới được, nàng không đành lòng.
Nhà mình mới thoáng tốt hơn một chút, nhưng đại bộ phận người ở thôn trang vẫn khó khăn, bằng không cũng muốn giữ lại cho đám trẻ quanh năm suốt tháng ở nhà có chút đồ ăn vặt, người lớn còn muốn đổi thành bạc. Nếu có chút biện pháp, ai cũng sẽ không tìm tới cửa như vậy, Cốc Vũ nghĩ tới lúc trước nhà mình không có một hạt gạo nấu cơm, khẽ cắn môi, Cốc Vũ coi lại số bạc trong tay, rốt cục vẫn thu vào.
Mùng bốn tháng sáu, một trận mưa thấm đất. Mấy ngày liền bận rộn người không thể không ngừng lại.
Vừa vặn đều trở về nhà nhìn xem, Lí Đắc Tuyền nhớ mẹ con Hạ Xuyên bọn họ, cũng đi theo về. Sau bữa cơm chiều, Cốc Vũ mới phun chuyện trong thành ra. Tuy nàng đã sảng khoái giảm bớt khốn cảnh, nhưng nghe qua cũng làm người ta run sợ.
“Nói như vậy là không có người mạo dùng danh nghĩa?” Lí Đắc Giang thở dài nhẹ nhõm.
Sau một lát, Trần Vĩnh Ngọc nói: “Đây là chuyện sớm hay muộn thôi, nên sớm nghĩ ra biện pháp khắc phục mới được, cứ như vậy thì không tốt, chúng ta không thể chờ có người mạo danh xong mới đi cứu hoả.”
“Giang Sinh bọn họ bị người ta giam giữ mà không biết? Hai người này... May mắn là không có chuyện, muốn thật xảy ra chuyện, chúng ta không có cách nào, hộ nông dân muốn đi ra ngoài buôn bán thật đúng là khó khăn.”
Cốc Vũ thấy bọn họ như thế, chắc cũng không biện pháp gì, nên muốn an ủi bọn họ, “Đừng nóng vội, sự việc này chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn, nhất thời không có cách ngay, lại nói lúc trở về chúng ta cũng đã xử lý tốt, năm nay mứt đào của chúng ta sẽ không đưa đi tửu lâu hoặc nơi khác, chỉ cần đặt trong cửa hàng của cô cô, như vậy là có thể cam đoan hàng thật, nếu xảy ra chuyện cũng dễ ứng phó. Dù sao đã có người dùng quen, không cần lo lắng số lượng. Văn thẩm cũng từng nói, nếu để dành lại, mỗi năm tư vị khác hơn, năm nay không thể nghĩ ra thì sang năm lại tính thôi.”
Cũng chỉ đành như thế. Trong lòng bọn họ vẫn có chút khổ sở, nếu trong nhà có một chút quyền thế hoặc có người quen biết, chuyện này đại khái chỉ cần một câu nói là xong, bọn họ lại phải vòng vo không biết bao nhiêu đường cong vẹo, lo lắng không biết bao nhiêu.
Mùng sáu tháng sáu là lúc nữ nhi xuất giá trở về nhà.
Từ sau lần Linh Nga cự Ngọc Nga, nghe người trong thôn nói Ngọc Nga thật sự qua không tốt, đến cùng là tỷ muội liền tâm, lại vụng trộm thăm hỏi, tức giận trong lòng đã không còn sót lại chút gì, bắt đầu qua lại, khuyên nàng trở về nhận lỗi, về sau tiếp tục qua lại với người trong nhà, không thể không gặp mặt, ngày qua khó khăn như vậy, không có nhà mẹ đẻ chống lưng người ta nói, bên kia càng không để nàng trong mắt, không nghĩ cho mình, cũng phải vì đứa nhỏ mà lo lắng trước sau.
Nguyệt Nga ở Liễu Bá Tử không còn hội dâng hương hàng năm, cũng chịu chút ảnh hưởng, bình thường lanh lẹ đã sớm qua bên đây, tìm hiểu tiếng gió từ Lí Hà Thị bọn họ.
Linh Nga về nhà mẹ đẻ, vội vội vàng vàng ôm đồ của Lí Hà Thị ra bờ sông giặt, tiện thể nhìn quanh trên đường tìm bóng dáng Ngọc Nga, đến lúc đó cùng nàng trở về.
Rốt cục, Ngọc Nga chậm chạp cũng đi tới, trên người mặc không phải đồ rực rỡ như trước kia, ngược lại không khác những phụ nhân thôn trang, áo màu xanh lá mạ cũ, một cái váy vải thô, cả người không có sức sống, nếu không nhờ Linh Nga mắt sắc, không chừng không nhận ra.
“Nhị tỷ!” Linh Nga đi qua kéo Ngọc Nga trở về.
Những cô nương lỡ thì đang giặt giũ, ngẩng đầu ngóng ra xa, miệng không dừng được, dù sao so với Trần Thị, với bọn họ Ngọc Nga đáng giận hơn nhiều, Tiểu Mãn là cháu gái ruột của nàng. Nói chuyện khó tránh khỏi có chút châm chọc, Ngọc Nga lúc này tiều tụy không ít, bộ dáng tâm cao khí ngạo ngày xưa đã không còn, trên trán còn sưng một cục, cũng không biết bị gì, ngược lại có chút sợ hãi rụt rè, nghe những người này nói chuyện, muốn trở ngược về nhà mình.
Linh Nga nơi nào chịu, “Nhị tỷ! không phải chúng ta đã nói qua, dù khó cũng phải chịu, ngươi nghĩ tới cha mẹ đi.” Rốt cục xoay xoay vặn vặn lôi kéo về tới nhà.
Trong phòng truyền đến thanh âm giận dữ của Lí Lão Đầu, “Cút, cút đi!”
Ngọc Nga quỳ gối trong phòng, Lí Hà Thị chỉ biết khóc, muốn khuyên lão nhân vài câu, nhưng thấy ánh mắt kia lại không dám nói, sau chuyện lần trước, không riêng gì Ngọc Nga và Trần Thị, Lí Hà Thị không có can đảm lên tiếng, nàng thoáng thấy mình làm sai, nhưng lại không nghĩ ra vì sao mình vì nhà này làm lụng vất vả cả đời, lại trở thành nông nỗi này, người trở nên hoảng hốt. Linh Nga và Nguyệt Nga đi khuyên giải, cũng bị Lí Lão Đầu mắng đi trở về.
Mọi người nhất thời cứng đờ đứng một chỗ, mặc kệ Ngọc Nga khóc kể, Lí Lão Đầu không nói một lời, hàm râu hoa râm run nhè nhẹ, một lát bình tĩnh lại, như nhìn một người xa lạ, pha trà uống.
Cứ như vậy làm cho người ta sợ hãi, thì ra cứ cho rằng qua một thời gian hạ hoả rồi sẽ qua, cha và con gái nào có thù cách đêm, nào ngờ không như tưởng tượng.
Linh Nga đành phải đi tìm Hứa Thị xin giúp đỡ.
Vương Thị, Hứa Thị vốn không phải người không nói đạo lý, nhưng chuyện này thật sự đả thương các nàng sâu sắc, nên nói gì cũng không chịu đi qua. Ba nữ nhi đều ở bên kia.
“Linh Nga, chuyện này vẫn nên để cha bớt giận rồi nói sau. Ngươi không nghĩ... Cũng phải chờ Tiểu Mãn gả cho người mới nói tiếp, bằng không chuyện cứ canh cánh trong lòng, không phải chị dâu không giúp ngươi, ngươi nói chuyện này phải nói sao?” Vương Thị là người đầu tiên không đồng ý.
Hứa Thị cũng nói như vậy, “Phải cần một thời gian đúng không? Bên kia cha thật vất vả mới tâm bình khí hòa, lần này ngươi lại chọc ra chuyện, lần trước ngươi không phải không biết, chúng ta cuối cùng cũng nói không được, đã không nói được, chúng ta có thể làm gì.”
Linh Nga bĩu môi, nhưng không nghĩ ra lý do để phản bác, tự trách mình quá mức nóng vội, không ngờ mọi người còn nhớ chuyện này, phải đợi cho phai nhạt một chút thôi. Lúc này nàng nên về nhà, bằng không Tiểu Mãn nghe được lại ngột ngạt.
Cốc Vũ ở trong phòng đã nghe được những lời này nhưng không đi ra, vì chuyện này Lí Lão Đầu đã nói không nhận đứa con gái này, không giống tiểu cô cô nghĩ khuyên nhủ là qua, người này một khi bị thương tổn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Huống hồ sự việc này liên lụy đến việc hôn nhân của Tiểu Mãn, nếu không là người bên này đi qua khuyên Lí Lão Đầu, hắn nhất định sẽ không nhả ra, bằng không bị nói là thiên vị nữ nhi, Lí Lão Đầu cả đời sống được bình thản đâu dễ dàng qua cửa ải của mình? Muốn cha mẹ đi qua khuyên giải, không nói đến trong nhà đã vội đến chân không chạm đất, dù không vội cũng không nuốt trôi cơn giận kia, vì thế kết quả như hôm nay cũng không khó đoán.
Ngọc Nga khóc đến câm cổ họng cũng không được Lí Lão Đầu tha thứ, Trương thị ở bên cạnh cũng không biết nên nói cái gì, muốn khuyên hai câu, ra miệng lại biến thành như vầy, “Sớm biết như thế sao lúc trước lại làm, hiện tại trở về có ích lợi gì, đáy hòm nương còn không phải để ngươi dọn sạch, dù sao hiện tại chúng ta cũng không trông cậy vào điểm ấy, ngươi vẫn nên ráng chịu đi.”
Nhà ngói của Trương thị xây ở một đầu sân, ở cùng một nới với lão phòng, hơn nữa bản thân làm bà bà biết chuyện khó xử, cũng không điêu ngoa như lúc trước, cũng may còn có con dâu hiền, trước mắt Lập Hạ cũng chuẩn bị làm mai, Lập Thu sẽ xuất giá, việc này việc kia, nàng càng biết phân tốt xấu hơn, dù sao không nên đi choc ghẹo bên kia, ngày thường tuy không qua lại nhiều, nhưng như vợ Lập Xuân nói là luôn nhớ kỹ tình cảm, mình không bị thương sẽ không mặc kệ.
Bởi vậy, mặc kệ chuyện gì, nàng sẽ không ra mặt.
Ngọc Nga khóc ra về. Rất nhiều phụ nhân thôn trang thấy, còn chỉ vào dạy dỗ đứa nhỏ nhà mình, “Nhìn đi, đây là nhị cô nhà Cốc Vũ, là người uy không quen bạch nhãn lang, về sau xuất giá phải an ổn qua ngày, miễn cho đến lúc đó bị rơi vào kết cục như vậy.”
Chuyện của Ngọc Nga bên này còn chưa ngừng, Trần Thị lại cùng Miệng Rộng triệt để trở mặt, Trần Điền là người hồ đồ cũng cảm thấy quá mức phiền toái né đi ra ngoài.
Miệng Rộng không biết nể mặt người, vì thế thừa dịp mấy ngày nay Trần Điền không ở nhà, kêu huynh đệ của mình tới, đem Trần Thị đuổi ra cửa.
Trần Thị không còn cách nào, nói thẳng ra là cùng đường, nhưng cũng không quan tâm ở trên bãi đất trống tự mình kiên cường dựng lên một cái lều, như ở goá.
Đến mức này nàng mới nuối tiệc ưu việt của Lí gia, lúc đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng không ai so đo với nàng, nàng chỉ biết từng bước một tính kế những người này, mãi đến biến thành thù hận không giải được, bằng không sao lại lưu lạc thành dạng này, tỉnh ngộ đã quá muộn.
Người thôn trang thấy nàng đều vội tránh đi, mắt thấy nàng sẽ sống không nổi, hơn nữa người không đứng đắn ngày ngày lảng vảng trước lều, ăn cơm cũng là một vấn đề, lại không có tin tức gì từ Hà, thật muốn đâm đầu chết cho xong.
Cũng may Lí Đắc Hà bên kia tuy không qua đón, cũng không nói muốn hưu, nhờ Giang Thị trở về nói, lúa rất nhanh có thể thu gặt, đến lúc đó Trần Thị chỉ để ý đi thu, thu về đều cho nàng, Lí Đắc Hà ở bên ngoài xài tiền công của mình.
Trần Thị vừa nghe liền oà khóc, nước mắt dừng không được. Giang Thị ở một bên nhìn xót xa cũng là bất đắc dĩ, lấy ra một lượng bạc Lí Đắc Hà đưa, rất cảm khái đưa qua, “Ngươi khóc cái gì, nhớ ngày đó... Quên đi, ta cũng không nói nhiều, bây giờ phải tự dựa vào bản thân, ngày sẽ chậm rãi qua tốt, ta nơi này còn có một chút bạc, ngươi đi đặt mua chút đồ về, chậm rãi qua đi. Cũng nên nghĩ thoáng một chút mới được.”
Trần Thị cầm bạc quỳ xuống, Giang Thị kéo nàng lên, lại cẩn thận chỉ dẫn, “Tình cảnh này thật khổ, ngươi cũng biết đó, phải nhờ vào chính ngươi, chút bạc này đi mua đồ dùng hằng ngày, khoảng đất trống nhỏ ngoài cửa, trồng chút rau, nếu còn thừa thì mua vài con gà con về, ngày tóm lại còn có thể sống được.
Mấy ngày qua, thôn trang xuất hiện một phụ nhân, mặc rách tung toé, đi thu gặt trước người trong thôn, nếu không cắt lúa, nàng sắp không có gạo nấu cơm, huống hồ sau đó còn phải cấy mạ, phải làm trước một bước mới được. Phụ nữ sức yếu, nàng không quản nhiều như vậy, mỗi ngày thu gặt một mảnh nhỏ, cõng về một bên lều phơi, chờ sắp khô hẳn, lại đi đến sân phơi của Giang Thị chậm rãi đập trên tảng đá tuốt hạt, không có người giúp đỡ nàng, qua mấy ngày thành đen thui, nàng đâu còn lo lắng mấy chuyện này. Chỉ là có người chỉ trỏ, nói đó nàng dâu thứ tư của Lí gia, bên kia có nhiều máy tuốt hạt như vậy nhưng không có mặt mũi đi mượn xài, đều tự mình gây ra.
Trần Thị cũng không để ý tới những người này, mỗi ngày nàng đều vội vàng, dù sao cũng phải sống, trước cửa cũng thu thập một ít đất trồng rau, đi tới một đại nương hảo tâm xin ít cây non về trồng.
Những người tới nói những điều không đứng đắn, bị nàng cầm gậy đuổi đi, bị bức ép, người hiền cũng trở nên bưu hãn. Cứ thế, một người cũng qua được thanh tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...