Điền Viên Cốc Hương

Xe ngựa khởi hành, Cốc Vũ ở bên trong lắc lư rất là thích ý, liền bắt đầu hỏi thăm chuyện trong thành, nhưng là phí công, Hứa Thế Cùng bọn họ không biết. Triệu Thạch ngồi ở ngoài đánh xe chỉ đường, nàng cách cái mành nghe tiếng đánh xe tốn quá nhiều sức! Nàng thở dài một hơi, kéo màn xe qua xem cảnh trí bên ngoài, dù sao cũng không vội.

Trời tháng năm tươi đẹp rực rỡ, là lúc vạn vật mạnh mẽ sinh trưởng. Đi qua quan đạo, hai bên là một màu xanh um, cây cao xum xuê che trời, hoa dại nở rộ lấp đường đi, bị bánh xe cán lên ép vào bùn, có xu thế như người trước vừa ngã, người sau tiến lên. Cốc Vũ nhìn mọi thứ đều mới mẻ, ngay cả ánh mặt trời xuyên cành lá chiếu xuống cũng sáng ngời, Triệu Thạch cũng hưng trí bừng bừng, miệng không ngừng nói chuyện.

Hứa Thế Cùng cũng có chút kích động, thấy bộ dáng Cốc Vũ lại muốn khuyên phục tiểu bối, vì thế cản lại, “Cốc Vũ! Nương ngươi nói muốn sống yên ổn chút, ở trên đường ngươi đều hận không thể nhảy xuống xe đi, đến trong thành cho ngươi ở tại nhà mỗ mỗ ngươi, để cho bọn họ trông coi ngươi.”

Cốc Vũ le lưỡi, đem màn xe buông xuống, lại đi lục lọi mấy cái thùng.

Xuất phát lúc bình minh, trời tối tìm nơi ngủ trọ, một đường thuận lợi, chỉ là khó có thể chịu được là thức ăn ở khách sạn ven đường thật sự khó ăn, đều là canh suông đầy nước hoặc quá nhiều thịt, Cốc Vũ không biết nói gì, đành phải dùng bánh bao cháo loãng cho đỡ đói, sau hai ngày miệng không có tư vị gì. Tốt xấu mở một hũ mứt đào, pha thành nước đặt trong bình nước, mỗi ngày uống cũng không kêu ngán.

“Cậu, ngươi nói đúng không, may mắn có này nọ, bằng không chúng ta chỉ có thể nói là khí hậu không hợp? Rau quả trồng ở Đào trang còn mang theo mùi bùn đất, đúng không?” Cốc Vũ lại uống mấy ngụm nước chua ngọt, thỏa mãn tại kia phân tích.

Hứa Thế Cùng đang buồn rầu, Cốc Vũ nói thân mình hắn nếu uống mấy thứ này sẽ thế nào, ra sao vân vân, phải nên kiêng cữ một chút, bằng không lớn tuổi chút sẽ có bệnh, tốt xấu gì cũng là một nửa thầy thuốc, Hứa Thế Cùng bị nàng nói sợ tới mức mỗi ngày chỉ uống nước, lúc này nghe lời của nàng bị sặc, “Ngươi còn nói không hợp khí hậu! Ngươi đừng quên ngươi từ Vân Châu thành trở về! Một điểm trí nhớ đều không có sao? Ta và Đại Lâm nói không hợp khí hậu còn có lý, Đại Lâm!”


Đại Lâm và Triệu Thạch hai người đang đánh xe, Triệu Thạch tỷ tỷ ở trong thành nên quen thuộc, huống hồ trước kia hắn đã đến đó vô số lần, hắn đi theo người trong nhà thật yên tâm. Đại Lâm sắp thành thân, đi ra ngoài từng trải cũng là tốt. Nghe người trong xe nói như vậy, Đại Lâm không thốt ra được lời gì.

Triệu Thạch cười ha ha vỗ vai Đại Lâm, Cốc Vũ thấy trong xe xóc nảy một chút, vôi kêu: “Đại Lâm ca! Ta trong xe bị hoảng không chừng nổi điên!”

Mắt thấy sẽ đến Vân Châu thành, xe dừng lại, Triệu Thạch vén mành lên nói với bọn họ, “Giờ này cửa thành đã đóng, sáng ngày mai chúng ta vào, hôm nay nghỉ qua đêm ở đây, qua khách điếm này sẽ tìm không thấy nơi ngủ trọ.”

Cốc Vũ âm thầm kêu may mắn, nếu không có hắn đi theo, không biết phải đi thêm bao nhiêu đường vòng.

Muốn vào thành sớm một chút, buổi tối Cốc Vũ ngàn dặn vạn dặn bọn họ dậy sớm một chút không cần làm hỏng việc, kết quả ba người đều đã thức, chờ lâu không thấy Cốc Vũ, đi gõ cửa phòng Cốc Vũ rồi đi ăn cơm, xong tiếp tục gõ. Có thế Cốc Vũ mới lưu luyến thức dậy, dụi mắt ngáp dài hỏi ba người, “Sớm như vậy tới làm cái gì?” Làm bọn họ dở khóc dở cười.

Không lâu sau mọi người xuất phát, người đi bộ trên đường đông hơn, tới một khúc rẽ, lên một cái dốc, Cốc Vũ thò đầu ra bên ngoài nhìn lại, địa thế nơi này tương đối cao, thấy từ các con đường nhỏ người chậm rãi tụ tập trên đường lớn, giống như nhiều dòng suối nhỏ chảy vào sông lớn. Quang gánh nối đuôi xe cút kít, xe trâu vội vàng, đều hướng về trong thành, chắc là thừa dịp sắc trời sớm bán trước được giá tốt, bỗng nàng giật mình, “Nha, trong thành cũng có bán củi lửa!”

Vào thành đầu tiên là đi tỷ tỷ Triệu gia kia, nàng mở một cửa hàng bán đường mạch nha, ở một góc trên đường Đông Thuận. Nghe Triệu Thạch nói mặt tiền thật nhỏ, địa phương cũng là không tốt lắm, sinh ý chỉ có thể nói miễn cưỡng không có trở ngại, hai năm nay vì có mứt đào nên đã tốt hơn rất nhiều, mua luôn hiệu thuốc đã không duy trì nổi kế bên, đả thông thành một cửa hàng lớn, hiện tại rất náo nhiệt.


Lúc Cốc Vũ bọn họ đến, một phụ nhân ra cửa nghênh đón, thoạt nhìn rất sạch sẽ lưu loát, giọng nói thật lớn, “Mấy ngày trước ta đã nghĩ hẳn các ngươi sắp đến, bên này ta đang chờ, vừa đến lúc đào chín ta đã ngóng trông, rồi cũng đến, khó trách buổi sáng thức dậy nghe chim khách kêu!”

Đang nói chuyện thì Cốc Vũ bọn họ xuống xe, nhìn thấy nàng hơi cười cao giọng kêu một tiếng: “Cô cô!”

Triệu Thị kéo Cốc Vũ kéo qua, nhìn đăm đăm đánh giá, “Ai ô ô, ngươi là Cốc Vũ đi, nhìn ánh mắt ngươi này, dáng người này, không nói còn tưởng là tiểu thư nhà giàu. Không, không, không! tiểu thư nhà giàu cũng không cơ trí như vậy, vẫn là Cốc Vũ tốt! Đừng ngại ngùng, mau vào ngồi.” Nói xong quay đầu hướng vào nhà kêu, “Vượng Tài, mau tới phụ chuyển đồ xuống!”

Một tiểu nhị từ từ đi ra, Cốc Vũ vừa mới nhấc chân định vào cửa, nghĩ nghĩ lại chạy ngược lại kêu lên, “Đại Lâm ca, tiểu dượng, các ngươi từ từ chuyển mấy thứ này, cô cô, mấy thứ này... lát nữa ta sẽ nói với ngài, còn phiền toái ngươi đặt nơi khô ráo mới được.”

Triệu Thị cũng không hỏi nhiều, chỉ dẫn bọn họ đem đồ cất gọn, rồi cho bọn họ lên lầu ăn uống.

Mấy ngày qua Cốc Vũ không ăn được, nhìn thấy một bàn đồ ăn thèm nhỏ dãi, không khách khí, cũng không nói chuyện, không ngừng ăn.

Triệu Thị thấy vừa buồn cười lại đau lòng, “Đáng thương con của ta, đường xa như vậy cũng tới, đã chịu khổ, từ từ ăn, còn nhiều nha.”


Cơm rượu no say, Triệu Thị gọi người thu thập, mới cùng bọn họ trò chuyện, “Nhà này vừa mua năm rồi, bây giờ tốt rồi, rộng rãi thoáng đãng, lớn đủ có thể thấy từ xa, lầu trên lầu dưới hai tầng, dưới lầu ta dùng làm cửa hàng, trên lầu làm nhà ở, trong ngõ nhỏ tòa nhà cũng thuận lợi, hiện tại cái gì cũng tốt.” Triệu Thị nói chuyện vẻ mặt thỏa mãn.

“Dù sao hiện tại mặt tiện lớn nhiều cửa như vậy, ta tính không thể chỉ bán đường mạch nha, ta nghĩ lấy mứt đào là hàng độc quyền, trong thành Vân Châu chỉ có mấy tửu lâu thượng đẳng, rạp hát cần mứt đào, còn lại đều đến mua ở đây. Ta nghĩ cửa hàng để đây cũng lãng phí, nghĩ lúc chúng ta ở trấn trên, có đồ ăn ngon gì. Ta kêu cha bọn nhỏ mười dặm bát hương đi vơ vét, người khác có chúng ta không bán, chỉ chuyên bán đồ hiếm lạ thôi!”

Nói xong cười ha ha. Cốc Vũ thấy nàng mạnh mẽ nhưng thích nàng tù đáy lòng, nghĩ nàng nghĩ như vậy, sinh ý có thể kéo dài.

Hứa Thế Cùng một lòng một dạ nghĩ đến rạp hát, “Lê Hoa Ban cũng dùng mứt đào của chúng ta?”

Triệu Thị vỗ ba cái, “Ta quen thân với bầu gánh, đến lúc đó đưa bái thiếp, cho các ngươi gặp mặt!”

Ánh mắt Hứa Thế Cùng càng sáng.

Cốc Vũ có chút buồn cười, quay ngược vào vấn đề chính: “Cậu! Không phải đã bàn xong, ngươi và tiểu dượng bọn họ cùng đi các đại tửu lâu đưa mứt đào, còn phải đửa một ít đào mỗ mỗ ngâm tới, coi như đưa cho khách hàng cũ, mặt khác chúng ta chia đồ mang từ trấn trên cho mỗi hộ một chút, đều là buôn bán, giữ các ngươi lại ăn cơm có tâm sự gì đều nói không chừng.”

Hứa Thế Cùng chỉnh đốn lại tâm tình, đây là trên đường bọn họ đã thoả thuận với nhau, đến lúc đó tiện thể nhìn xem mấy đại tửu lâu kinh doanh như thế nào, về sau trở về lấy thừa bù thiếu, nếu có thể làm giống đại tửu lâu trong thành Vân Châu, còn lo không có sinh ý sao. “Ta biết, ta chỉ là hỏi trước thôi.”


Tức thời vài người liền ra ngoài đi dạo, chờ ngày kế bắt đầu bận việc.

Cốc Vũ ngồi trong cửa hàng, Triệu Thị cũng không để nàng đi xuống, nói là một khuê nữ không cần ngồi trong cửa hàng, không để người nhìn, ra cửa phải có người theo.

Trong cửa hàng có Vượng Tài và vài tiểu nhị chiếu cố, Cốc Vũ cùng Triệu Thị tán gẫu vài câu, nghĩ nàng lớn tiếng lại mò không ra chủ ý. Triệu Thị lại nói Cốc Vũ thông minh.

Rốt cục, Cốc Vũ nói thẳng, “Cô cô, ngươi cũng biết Nam Trực Môn một cửa hàng gia cụ và một tiệm thêu?”

“Nam Trực Môn từng đi qua, Vọng Giang Lâu cũng ở bên đó, tiệm thêu cũng nghe nói qua, nhưng không biết ngươi nói tiệm thêu nào, cửa hàng gia cụ, nhưng không có để ý, chúng ta không cần đi qua bên kia sao?

Cốc Vũ lại nghĩ, nếu trực tiếp trở về như vậy, có phải có chút mạo hiểm hay không? Vạn nhất có nguy hiểm, người ta nhất định đưa đi quan phủ tra hỏi, nếu vừa vặn gặp phải... Nàng đắn đo không biết làm sao.

“Cô cô, người xem như vậy được không? Làm phiền ngươi đi một chuyến, lúc chúng ta đi chịu người nhờ vả, nói là đưa đồ qua, cũng không trực tiếp tới nơi đó, chờ ngươi ngày mai đi tiệm thêu và cửa hàng gia cụ, ta không nhớ được tên, chỉ biế là hai nhà nằm cùng nơi, ngươi đi qua đưa đồ, nhân tiện ngồi lại nhìn xem có thể nhìn thấy cái gì.”

Triệu Thị chớp mắt vài cái, rốt cục cũng gật đầu. “Được! Cô cô cũng không hỏi nhiều, cứ việc hỏi thăm một chút chuyền rồi về là được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui